La Phù

Chương 418: Bí mật đáng sợ




- Vậy còn ngài?
Lạc Bắc nhìn Bán Diện Thiên Ma mà hỏi thẳng:
- Hiện tại thực lực của Trạm Châu Trạch Địa cũng không hề kém Côn Luân. Có thể nói ngoại trừ Hoàng Vô Thần, ngài là người có quyền thế nhất. Vậy ngài có muốn các thế lực có thể sánh với Trạm Châu Trạch Địa như Côn Luân và núi Chiêu Diêu biến mất hay không?
- Trước kia ta cũng từng nghĩ như vậy, thậm chí là còn là theo.
Bán Diện Thiên Ma nói hết sức thản nhiên:
- Khi đó vẫn chưa có núi Chiêu Diêu. Trong giới tu đạo Nga Mi có thực lực mạnh nhất, còn hơn cả Côn Luân bây giờ.
Lạc Bắc nghe vậy giật mình mà nghĩ tới một chuyện:
- Tiền bối! Chẳng lẽ ngài đã có mặt trước đây cả bốn trăm năm...
- Ngươi đoán đúng.
Bán Diện Nhân Ma ngắt lời Lạc Bắc mà gật đầu nói:
- Bốn trăm năm trước ta được gọi là Ngọc Diện thiên ma, là một trong số thập phương thiên ma của U Minh huyết ma. Lúc đó, tu vi của ta thấp nhất trong số Thập Phương thiên ma có điều dã tâm thì chẳng hề kém.
Lạc Bắc hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự khiếp sợ của mình.
Hóa ra lão đầu tử của Trạm Châu Trạch Địa lại chính là một người còn sống sót trong trận chiến Kim Đỉnh bốn trăm năm trước và cũng là một trong số Thập phương thiên ma.
Nhìn nét mặt của lão như thế này có lẽ là do trận chiến thảm khốc kia. Chẳng trách được lão lại hiểu rõ công pháp của U Minh huyết ma tới vậy.
- Lúc ấy, lực lượng mà chúng ta tập trung được có thể vượt qua bất cứ một tông phái nào. Vốn trong tính toán của chúng ta cho dù Nga Mi và các môn phái liên thủ cũng không phải đối thủ của chúng ta. Nhưng sau trận chiến đó cũng chỉ còn có mình ta sống sót.
Bán Diện Thiên Ma nói hết sức chậm rãi:
- Sau này ta suy nghĩ kỹ càng mới hiểu được khi một người bất chấp tính mạng bảo vệ một thứ thì lực lượng mà người đó bộc phát sẽ nằm người sức tưởng tượng. Hơn nữa, trong bốn trăm năm qua, ta cũng thấy rất nhiều chuyện từ thịnh chuyển sang suy. Năm đó có thể nói là U Minh huyết ma và thiên ma thập phương chúng ta có quyền lực ngập trời. Nhưng sau trận đánh Kim Đỉnh, chúng ta hoàn toàn suy sụp. Ngay cả Nga Mi và nhiều phái lớn cũng vậy... Cho nên không có một tông phái nào có thể thịnh mãi được. Côn Luân cường thịnh bao nhiêu năm nhưng không thể tiêu diệt được núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa chúng ta, còn lực lượng bên cạnh ngươi thì liên tục mạnh lên khiến cho ta thấy được dấu hiệu suy yếu của Côn Luân. Nó làm ta nghĩ tới cái chuyện số mệnh chuyển dời là như thế nào. Mà khi ta nghe được một câu nói của Bắc Minh vương cũng đã nghĩ rất kỹ về chuyện đó.
- Trên đời này luôn có người không chịu chấp nhận sống theo ý người khác.
Bán Diện Nhân Ma cười nói:
- Câu nói đó của Bắc Minh vương hết sức đơn giản nhưng nó cho thấy khi một người bất chấp tính mạng bảo vệ thứ gì đó thì sẽ không sợ một cái gì hết. Cho nên đừng ai nghĩ có được quyền lực tối cao trong tay là có thể nắm được toàn bộ thế gian, thao túng vận mệnh của mọi người. Bao nhiêu năm qua, ta vẫn tự hỏi bản thân mình vì cái gì?thật ra năm đó suy nghĩ của rất nhiều người trong Thập phương thiên ma cũng giống như ta là do chúng ta tu luyện pháp quyết Ma môn vẫn bị Huyền môn chính đạo cho là đi theo con đường tắt. Chúng ta muốn đánh cho Huyền môn chính đạo phải quỳ xuống dưới chân mà trút giận. Nhưng nếu trận chiến năm đó chúng ta thắng thì có khả năng tới hôm nay chúng ta cũng bị suy yếu. Nói không chừng còn bị Huyền môn chính đạo áp chế. Cho nên xét cho tới cùng thì tất cả đều chỉ muốn sống cho thật tốt mà thôi. Nếu mọi người đều có thể yên tâm tu đạo, nói không chừng còn có thể ngộ thêm nhiều điều huyền ảo của trời đất mà có được tuổi thọ đáng kể.
- Ta cũng không muốn trở thành một kẻ giống như Hoàng Vô Thần.
Bán Diện Nhân Ma dừng lại một chút rồi nhìn Lạc Bắc cười cười:
- Có điều sau này ngươi cũng có thể suy ngẫm xem mình nên làm cái gì. Ta nghĩ như vậy sẽ có chút tác dụng, không khiến ngươi đi lệch khỏi quỹ đạo.
- Đa tạ tiền bối chỉ bảo.
Lạc Bắc gật đầu hết sức chân thành.
- Hiện tại ngươi coi như đứng vững một phương. Hơn nữa sau trận đại thắng với Trần Thanh Đế và bốn vị pháp vương, thanh danh của ngươi sẽ lên cao, càng có nhiều lực lượng đứng về phía ngươi. Lúc trước, ta định để cho ngươi tới Trạm Châu Trạch Địa nhưng hiện tại bây giờ ngươi cũng có thể lập sơn môn. Như vậy sẽ khiến cho nhiều người không e ngại về mối quan hệ của chúng ta.
Bán Diện Nhân Ma nói hết sức ôn hòa:
- Còn về tiểu Trà thì hiện tại ngươi đã phong ấn được. Nhưng cô ta đã bị Ma Huyết xâm nhập hoàn toàn. Theo ta biết trên đời này chỉ có Dạ Ma Thiên ở Thập Vạn Đại Sơn là có thể cứu được cô ấy. Tiếp theo ngươi có thể tới đó để tìm y.
- Dạ Ma Thiên ở Thập Vạn Đại Sơn?
Lạc Bắc giật mình.
Lúc trước khi bản mệnh kiếm nguyên của hắn bị phá, đám người Nạp Lan Nhược Tuyết cũng định hộ tống hắn tới Thập Vạn Đại sơn để tìm Dạ Ma Thiên. Nhưng sau đó, hắn nhân họa mà được phúc, tu vi đột phá không phải tới Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng hiện tại vì tiểu Trà, hắn vẫn phải tới đó một chuyến.
- Chỉ có điều tính tình của Dạ Ma Thiên hết sức quái đản. Tất cả đều phải nhờ vào cơ duyên.
Bán Diện Nhân Ma nhìn Lạc Bắc:
- Đám người Đông Bất Cố chờ lâu rồi... Người còn chuyện gì chưa rõ muốn hỏi không?
- Ngài có biết lai lịch của thứ này không?
Lạc Bắc gật đầu đưa tay đặt cái nhẫn mà mình lấy được dưới địa cung của núi Bắc Mang vào tay Bán Diện Nhân Ma.
- Cái pháp bảo kỳ lạ này ngươi lấy được ở đâu?
Bán Diện Nhân Ma mới nhìn thấy cũng không giấu được sự kinh ngạc.
- Vãn bối lấy được trong một cái địa cung ở Bắc Mang. Dường như nó có liên quan tới Thần Kiêu vương.
Lạc Bắc cũng lấy bản đồ của Thần Kiêu vương đưa cho Bán Diện Nhân Ma:
- Nghe nói đây chính là bản đồ động phủ của Thần Kiêu vương.
- Thần Kiêu vương? Theo truyền thuyết thì đó là một vị cao nhân từ bảy, tám trăm năm trước. Tu vi ít nhất tới Độ Kiếp kỳ.
Bán Diện Nhân Ma quan sát tấm bản đồ một lúc nhưng rồi lắc đầu, sau đó trả lại cho Lạc Bắc:
- Hai vật này đều không tầm thường như với kiến thức của ta cũng không nhận ra sự huyền diệu của nó.
Vốn Lạc Bắc cũng chỉ muốn thử. Hắn biết rất nhiều pháp bảo thời cổ không có được phương pháp sử dụng mà chỉ nhờ vào may mắn. Vì vậy mà khi nhìn thấy Bán Diện Nhân ma lắc đầu, Lạc Bắc cũng không hề thất vọng mà lên tiếng:
- Vãn bối còn có một việc chưa hiểu. Vãn bối nghe Đông Bất Cố bên phía Côn Luân, tu vi thế thân của Hoàng Vô Thần dường như đã vượt qua Độ Kiếp trung kỳ như vậy thì Hoàng Vô Thần chắc chắn phải cao hơn. Nếu vậy thì tại sao y không tự mình ra tay giết vãn bối hay núi Chiêu Diêu?
Thật sự câu hỏi này vẫn luôn xuất hiện trong đầu Lạc Bắc. Bởi vì hắn thấy với thực lực của Hoàng Vô Thần nếu tự mình ra tay thì có lẽ đã tiêu diệt núi chiêu Diêu cũng như bản thân Lạc Bắc. Hơn nữa, hiện tại đám người Trần Thanh Đế tự mình tìm tới dường như cũng nằm trong sự điều khiển của Hoàng Vô Thần. Hơn nữa, Lạc Bắc cũng biết Hoàng Vô Thần không ra khỏi Côn Luân chỉ là để giữ thể diện của mình.
- Hắn nghĩ cái gì thì có lẽ trong cả thiên hạ cũng không ai biết được.
Bán Diện Nhân Ma cười nói:
- Có điều y không xuất hiện đó là vì không dám ra.
- Không dám?
Lạc Bắc giật mình.
- Đúng vậy.
Bán Diện Nhân Ma gật đầu:
- Nếu y ở Côn Luân thì không một ai có thể vào đó giết được y. Hơn nữa, trước khi ngươi xuất hiện, chúng ta cũng không thể nào liên minh để đánh tới tận Côn Luân. Ngay cả trận chiến của Huống Vô Tâm, chúng ta và núi Chiêu Diêu cũng không dám dốc hết sức là do không tin tưởng lẫn nhau. Nhưng từ khi Bắc Minh vương rời núi thì thấy y cũng có một cái bí mật lớn. Nếu không y cũng không thể nào giết được nhiều người tu đạo tới vậy. - Sau khi ngừng một lúc, Bán Diện Nhân Ma cười nói:
- Mà trên người ta cũng có bí mật khiến cho Hoàng Vô Thần không dám xuất hiện. Còn sự đáng sợ nhất của Hoàng Vô Thần cũng là bí mật của y... Bởi vì trong cả Côn Luân cũng chỉ có một mình y tu luyện Vô Sắc Định đại hoa luân nên không ai biết được sự huyền ảo của nó như thế nào. Hơn nữa, không ai biết được tu vi của y tới mức độ nào. Nếu chúng ta biết được thì y không còn đáng sợ tới mức như vậy nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.