La Phù

Chương 123: Liều mình báo tin




CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH & NĂM MỚI VUI VẺ
Merry Christmas And Happy New Year
- Lên thuyền rồi sao?
Thương thuyền đã chất đầy hàng hóa. Xe ngựa lăn qua tấm ván đi thẳng lên boong thuyền. Bánh xe lăn trên tấm ván làm cho Lạc Bắc tỉnh táo lại.
Ngày ấy Lạc Bắc nhìn thấy tu vi của Hàng Thanh Phong cao như vậy thì làm sao dám sử dụng pháp bảo của Hắc Phong lão tổ trước mặt mọi người? Hắn chỉ dám dùng Súc Địa thành thốn trong Thiên Cơ bí lục để đối phó với Hàng Thanh Phong. Nhưng Lạc Bắc không ngờ được rằng với tu vi của Hàng Thanh Phong pháp thuật tùy tâm phát ra so với những kẻ mà hắn đối địch trước đây còn nhanh hơn rất nhiều. Rơi vào bước đường cùng, Lạc Bắc mới xuất hiện ý nghĩ cả hai cùng chết mà liều mạng chịu đòn đồng thời đánh cho Hàng Thanh Phong bị thương nặng.
Bị một đòn Kim Cương ấn của Hàng Thanh Phong, đồng thời bản thân lại dùng hết sức hút khí rồi phát lực, khi Lạc Bắc đạp chân vào ngực đối phương liền biết xương ngực và lục phủ ngũ tạng của mình gần như vỡ vụn, với sinh cơ của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tầng thứ sáu cũng không thể nào chữa được.
Nhưng khi cùng với Thái Thúc tỉnh lại, cả hai đều phát hiện thương thế của mình đã tốt tới chín phần đồng thời chân nguyên trong người so với trước khi bị thương còn mạnh hơn.
Điều này rõ ràng là có người nào đó dùng linh đan tuyệt thế để cứu hai người bọn họ. Nhưng người đó là ai? Lạc Bắc chỉ nhớ mang mang lúc mình còn chưa tỉnh hẳn có giật tấm lụa che mặt của thiếu nữ áo trắng xuống nhưng không nhớ rõ lắm.
Dường như đó là một thiếu nữ đáng yêu có mái tóc dài đen mượt, đôi lông mày dài nhỏ, mặt mũi xinh xắn. Khuôn mặt của nàng, Lạc Bắc không biết có phải thật hay không nhưng đôi mắt của cô mông lung khiến cho Lạc Bắc vô tình nhớ đến.
- Sau này nếu có duyên nhất định sẽ biết được ai cứu chúng ta. Vào lúc này, ta và Thái Thúc phải trốn đuổi giết, dốc lòng tu luyện. Có nghĩ nhiều cũng chẳng được ích gì.
Trên đường đi, Lạc Bắc đôi lúc thất thần là vì nghĩ tới đôi mắt đó. Nhưng khi bánh xe lăn trên tấm ván, Lạc Bắc cũng tỉnh táo lại.
Hâm Thịnh Nguyên kinh doanh chủ yếu là áo lông, đồ sứ, hương liệu và vật lưu ly.
Áo lông và đồ sứ là mặt hàng khan hiếm của một số đao quốc nên họ sẵn sàng bỏ giá cao để mua. Mà Hâm Thinh Nguyên vận chuyện áo lông và đồ sứ ra ngoài sau đó lại mua hương liệu và đồ lưu ly về bán ra.
Quy mô của Hâm Thịnh Nguyên ở các nơi cũng không phải rất lớn nhưng lợi nhuận một năm nếu so với Vương Hưng ký thì nhiều hơn.
Lợi nhuận từ hải ngoại nếu biết đầu tư vào các vật tư khan hiếm thì đúng là một món lợi kếch xù. Nhưng muốn làm vậy thì cũng phải có thủ đoạn.
Đầu tiên là phải có hải đồ tường tận, phải có nhiều thuyên viên có kinh nghiệm đi biển lại còn quen thuộc với các nước dẫn đường. Nhân sĩ biết xem khí tượng, thậm chí là còn phải có quan hệ với hải tặc, nếu không khi ra biển rộng mênh mông thì cho dù người tài thông thiên cũng vô dụng.
Trải qua mấy chục năm đi biển nên nhân thủ của Hâm Thịnh Nguyên hết sức quen thuộc. Khi đoàn xe của Lạc Bắc lên thuyền thì toàn bộ hàng hóa, lương thực, nước ngọt cũng được chuẩn bị xong, ngay cả một số chỗ đinh tán bị nước biển ăn mòn cũng đã được kiểm tra kỹ. Sau nửa canh giờ, bọn họ liền giương buồm ra khỏi cảng Đăng Châu.
Ba ngày liên tiếp thời tiết hết sức hòa thuận, nắng đẹp. Qua ba ngày, xung quanh hoàn toàn là biển rộng, trong tầm mắt không hề có một hòn đảo, cũng không thấy đất liền, tất cả chỉ là nước biển xanh biếc.
Đây là lần đầu tiên Lạc Bắc ra khơi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Tuy nhiên ba ngày liên tiếp, Lạc Bắc không hề ra khỏi cửa. Chỉ tới ngày thứ ba, Thái Thúc dừng tu luyện tới phòng Lạc Bắc.
- Ngươi đã chuẩn bị xong rồi sao? - Thái Thúc trang nghiêm ngồi trong phòng Lạc Bắc rồi hỏi.
- Ừm!
Lạc Bắc gật đầu, ánh mắt trở nên kiên quyết. Tam Thiên Phù Đồ trước mặt hắn đang tỏa ra ánh sáng màu vàng, giống như nhỏ giọt xuống đất. Nhìn toàn bộ thanh phi kiếm có cảm giác nó như bị chân nguyên làm cho mềm nhũn.
Những ngày qua, Lạc Bắc có thể cảm giác được chân nguyên mà hắn dồn vào trên thân kiếm đã hoàn toàn dung nhập vào bên trong. Đây là thời điểm đột phá chân nguyên luyện hóa hình dạng của kiếm, cũng là cảnh giới Kiếm Cương.
Luyện hóa hình dạng của kiếm đạt tới cảnh giới Kiếm cương chính là dẫn kiếm nhập thể, là một trong những quá trình tu luyện bản mệnh kiếm nguyên phải trải qua. Chỉ có thể sử dụng chân nguyên luyện hóa phi kiếm mới có thể làm cho nó thay đổi từ hữu hình thành vô hình, dẫn vào trong cơ thể, hòa với mau huyết và dung hợp với chân nguyên của bản thân.
Sau khi tới cảnh giới Kiếm cương, luyện hóa được kiếm hình, dung hòa với chân nguyên thì khi thi triển phi kiếm tốc độ của nó sẽ nhanh hơn. Hơn nữa chân nguyên trên thân kiếm kết hợp với bản thân phi kiếm, trừ khi bị hủy nếu không sẽ không bị đánh tán.
Tuy nhiên khi đột phá tới cảnh giới kiếm cương cũng tương đối nguy hiểm. Nếu trong quá trình luyện hóa kiếm hình mà có người tới quấy rầy hay gặp chuyện gì đó khiến cho khống chế chân nguyên không tốt sẽ gặp phải hậu quả nhẹ thì bị hủy phi kiếm mà nặng thì phi kiếm nổ tung. Kiếm bị hủy mà người thì chết.
Mặc dù lúc này đang ở trong đại dương mênh mông nhưng Lạc Bắc vẫn luôn tu luyện. Có điều Thái Thúc cũng không yên lằng đến phòng hắn để hộ pháp.
Lạc Bắc gật đầu, không nói gì nữa. Hai tay hắn bắt mấy cái kiếm quyết rồi phun ra một luồng chân nguyên bắn vào thanh Tam Thiên Phù Đồ đang lơ lửng trước mặt.
Dải chân nguyên chạm vào thân kiếm khiến cho nó rung động nhưng rồi bị Tam Thiên Phù Đồ hấp thu.
Khẽ hấp thu chút chân nguyên đó, Tam Thiên Phù Đồ dường như mềm ra mà có cảm giác hòa tan.
- Cái gì vậy?
Đúng vào lúc Lạc Bắc chuẩn bị theo pháp quyết Phá Thiên Liệt để do chân nguyên bao phủ lấy Tam Thiên Phù Đồ thì hắn và Thái Thúc đột nhiên nhảy dựng dậy.
Một con thuyền độc mộc vượt qua sóng gió lao tới chiếc thuyền buôn của Hâm Thịnh Nguyên với tốc độ cực nhanh.
- Ai vậy?
Thái Thúc và Lạc Bắc nhìn thoáng qua cửa sổ liền nghĩ đến việc người đến không có ý tốt.
Chiếc thuyền độc mộc được sơn màu đen ba cánh buồm ba lá. Thân thuyền nhỏ hẹp chỉ chứa được mấy người và lương thực trong mười ngày. Không thích hợp với việc đi xa. Hơn nữa chì cẩn nhìn qua thì thấy cái thuyền đó lướt sống kéo theo một đường dài màu trắng với tốc độ cực nhanh, rõ ràng là có người sử dụng pháp thuật.
Lúc này, người trên thuyền lớn cũng thấy được cái thuyền nhỏ. Lập tức có người quát hỏi:
- Người tới là ai?
Hơn trăm tên thủy thủ, võ sư nhanh chóng vào vị trí. Hơn mười cái xe nỏ cũng được nhắm vào chiếc thuyền.
- Không phải kích động. Ta chỉ tới gặp hai vị cố nhân mà thôi.
Lúc đầu chiếc thuyền nhỏ không trả lời, tới khi cách con thuyền to chừng năm mươi trượng mới có âm thanh đó vọng tới.
- Gặp hai cố nhân? Là ai?
Khi người của Hâm Thinh Nguyên quát hỏi, Thái Thúc và Lạc Bắc đều giật mình bởi vì bọn họ nghe thấy âm thanh trên chiếc thuyền rất quen thuộc nhưng nhất thời không nghĩ ra được đó là ai.
- Thế nào đây? Không muốn gặp ta hay không nhận ra ta là ai? - Người trên chiếc thuyền nhỏ không trả lời đám người Hâm Thịnh Nguyên mà nói tiếp:
- Không biết các ngươi có còn nhớ tới Thần Hành phù hay không?
- Thần hành phù? Hắn là Tử Huyền Cốc.
- Sao hắn biết chúng ta ở trên con thuyền này?
Lạc Bắc và Thái Thúc giật mình, liếc mắt nhìn nhau.
- Nếu đã nhắc tới thần hành phù thì nhất định hắn biết chúng ta ở trên con thuyền này. Nếu là tai họa thì có trốn cũng không được.
Lạc Bắc suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, âm thanh của hắn vọng ra ngoài:
- Sư huynh! Làm sao mà huynh lại tìm chúng ta?
- Các ngươi lên thuyền của ta rồi nói sau. - Tử Huyền Cốc cũng không nói tên Lạc Bắc mà chỉ nói một câu đó.
- Được.
Lạc Bắc và Thái Thúc cũng không phải là những kẻ bạc tình. Vì vậy mà hắn yêu cầu chiếc thuyền to để cho thuyền nhỏ tới gần. Thời điểm chiếc thuyền còn cách khoảng hai mươi trượng, Lạc Bắc và Thái Thúc nhẹ nhàng nhảy sang chiếc thuyền nhỏ.
- Các ngươi vào đi.
Cửa khoang thuyền chợt mở ra, để lộ thân hình của Tử Huyền Cốc.
- Các ngươi có mang tất cả đồ bên mình theo không?
Trong khoang thuyền, Tử Huyền Cốc so với lúc ở Thục Sơn đã cao hơn nhiều, nét mặt cũng trưởng thành hơn. Hai năm không gặp bây giờ gặp lại cả ba có rất nhiều cảm xúc. Nhưng nghe thấy Tử Huyền Cốc nói vậy, Lạc Bắc giật mình:
- Có chuyện gì?
Tử Huyền Cốc giơ tay lên thay đổi chiều chiếc buồm ba lá, con thuyền lập tức thay đổi phương hướng ngược với hướng thuyền của Hâm Thịnh Nguyên mà lướt đi.
- Nếu các ngươi tiếp tục ở trên con thuyền đó thì sẽ bị người Côn Luân chặn giết.
Lạc Bắc và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau rồi vào trong khoang thuyền:
- Sư huynh! Làm sao huynh biết?
Tử Huyền Cốc rung tay bắt một cái pháp quyết. Sau cánh buồm ba lá chợt có một trận gió to khiến cho chiếc thuyền vọt đi. Pháp thuật này không phải của Thục Sơn, hiển nhiên là sau khi Tử Huyền Cốc rời khỏi đã gặp được điều gì đó. Nhưng nghe thấy một tiếng sư huynh của Lạc Bắc và Thái Thúc, nét mặt của Tử Huyền Cốc có chút chua xót:
- Sư phụ của ta là Thanh Dương tản nhân, cũng là cung phụng của Hâm Thịnh Nguyên. Khi các ngươi trở thành cung phụng của họ, ngài quan sát các ngươi rồi nhận ra, sau đó đi báo tin cho Côn Luân.
- Huynh đã biết được y báo tin cho Côn Luân liền tới báo cho chúng ta? - Lạc Bắc nhìn Tử Huyền Cốc rồi hỏi:
- Hiện tại chúng ta bị chính đạo trong thiên hạ công nhận là phản nghịch. Nếu huynh đưa tin cho chúng ta là làm trái với sư phụ. Tại sao huynh lại làm vậy?
Trong lúc Lạc Bắc hỏi, Thái Thúc vẫn ngồi nguyên quan sát nét mặt của Tử Huyền Cốc.
Lòng người khó lường, ai biết được Tử Huyền Cốc có tới báo tin giả, đưa họ tới chỗ nguy hiểm hay không?
Thái Thúc nhìn Tử Huyền Cốc như vậy, chỉ cần sắc mặt y có chút khác lạ là lập tức ra tay.
Nhưng Lạc Bắc vừa mới hỏi, Tử Huyền Cốc trầm mặc một lúc rồi mới thở dài:
- Lúc ấy, trong số đệ tử của Qua Ly, ta nghĩ mình mặc dù không phải là kẻ nổi trội nhất nhưng không ngờ được lại phải rời khỏi Thục Sơn như thế.
Tử Huyền Cốc đột ngột nói như vậy nhưng Lạc Bắc và Thái Thúc cũng hiểu được ý của y. Cái Tử Huyền Cốc nói chính là lần thử thách tàn khốc. Sau lần đó, số lượng đệ tử còn ở lại Qua Ly cũng chỉ còn bảy người.
- Sau khi rời khỏi Thục Sơn ta rất hối hận. Nếu ngày đó ta không sợ chết thì có thể cùng ở lại với các ngươi. - Tử Huyền Cốc yên lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Ta cũng thường nghĩ nếu cho ta một cơ hội nữa ta sẽ không sợ chết mà đi hại đồng môn, sư huynh đệ của mình. Vì thế mà sau khi ta biết chuyện của các người, ta biết mình phải tới báo tin. Nếu không, ta sẽ dằn vặt với điều này mà cả đời không thành tựu được gì hết.
- Thử nghiệm sinh tử ngày đó đúng là hơi tàn nhẫn. Ai cũng có lúc mắc sai lầm.
Lạc Bắc và Thái Thúc nghe Tử Huyền Cốc nói vậy thì cũng nhớ tới thử thách lần đó. Cả hai nhìn Tử Huyền Cốc biết y nói thật, bởi vì sự hối hận và kiên quyết trên nét mặt là không thể giả được.
- Hơn nữa ta cũng không cho các ngươi làm sai. Nghe nói, các ngươi vì hai đứa bé núi Quý Du mà đánh một trận với Hàng Thanh Phong. Ta nghĩ nếu là ta có khả năng không đủ can đảm đứng ra. - Tử Huyền Cốc đột nhiên cười:
- So với các ngươi, ta đúng là không xứng đáng làm đệ tử Qua Ly.
-Tử Huyền Cốc sư huynh! - Thái Thúc nhíu mày:
- Con người không phải là thánh hiền. Chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm thì có là đệ tử của phái gì thì có làm sao? Bây giờ muội và Lạc Bắc không còn là đệ tử Qua Ly nữa.
- Chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm... - Tử Huyền Cốc nhíu mày, như đang ngẫm nghĩ câu nói đó. Chợt lông mày gã giãn ra như hiểu ra được:
- Chỉ có không hổ thẹn với lương tâm, làm việc phóng khoáng thì tâm tình mới thoải mái. Lần này cho dù sống chết thế nào thì đúng là ta cũng phải tới đây.
- Không biết những huynh đệ còn lại sau khi rời Thục Sơn như thế nào, đang làm gì?
Con thuyền nhỏ bé vượt sóng biển mênh mông mà đi, đồng thời trong đầu cả ba người đều có câu hỏi đó.
Sau khi chạy được mấy trăm dặm, Tử Huyền Cốc lấy một tấm hải đồ thay đổi hướng đi. Nếu cứ đi thẳng với hướng ngược lại, không chừng sẽ bị người của Côn Luân đuổi giết. Hơn nữa, Tử Huyền Cốc biết hai ngày sau sẽ có sóng to. Mặc dù cả ba đều là người tu đạo nhưng cũng chưa chắc chống lại được thiên uy. Vì vậy mà cả ba quyết định tìm một hòn đảo nhỏ để lánh tạm.
Có hải đồ lại có pháp bảo như Hắc Mộc chỉ nam xa trong tay Lạc Bắc thì giữa biển rộng mênh mông cũng không sợ lạc hướng.
Sau khi bóng đêm buông xuống, chiếc thuyền nhỏ của ba người tới được bờ cát của một hòn đảo nhỏ.
Trong phạm vi trăm dặm xung quanh đây đều có rất nhiều đảo nhưng đều do san hô tạo thành. Đảo lớn thì chừng mười dặm còn nhỏ thì chỉ mấy trăm thước, từ xa nhìn lại giống như cái mai rùa nhô lên trên mặt nước.
Chiếc thuyền nhỏ cũng không trữ nhiều lương thực và nước ngọt tuy nhiên cũng không ảnh hưởng với Tử Huyền Cốc. Đầu tiên, y hái mấy trái dừa rồi dùng gỗ xiên hai con cá lên cạo vậy sau đó rắc muối lên ăn sống.
- Nghe nói trong biển có rất nhiều bảo vật, hơn nữa cảnh vật cũng rất đẹp. Dù sao thì trăm dặm xung quanh đây không có người, hay là xuống biển xem một chút.
Những cơn gió đập vào mặt khiến cho Lạc Bắc chợt nghĩ tới pháp bảo Phân Thủy thần quang bạng mà Hắc Phong lão yêu đưa cho mình.
Phân Thủy thần quang bạng là một cái pháp bảo được luyện chế từ vỏ của một con trai ngọc vạn năm, có tác dụng tránh nước. Lúc trước, Lạc Bắc lo có người nhận ra pháp bảo của Hắc Phong lão tổ mang tới nhiều rắc rối. Nhưng hiện giờ bản thân trở thành kẻ địch trong suy nghĩ của chính đạo và là bạn của yêu quái, Lạc Bắc không cười nổi. Đồng thời hắn nảy ra ý định dùng pháp bảo đó xuống nước để xem.
Nhưng đúng lúc này,trong bóng đêm chợt vọng đến một tiếng hát.
- Âm thanh gì vậy?
Trong mắt của Thái Thúc và Tử Huyền Cốc chợt lóe lên thần quang. Cả hai cũng đều nghe thấy được.
Âm thanh đó kéo dài và nhẹ nhàng, nghe không rõ lời nhưng hết sức êm tai vọng theo gió đêm tới đây. Vào lúc này giống như tiếng hát của nhân ngư trong điển tịch ghi lại.
Tiếng ca loáng thoáng có cảm giác như khoảng cách càng lúc càng tới gần ba người.
- Chẳng lẽ có người biết chúng ta ở đây?
Thần thức của ba người tản ra, thậm chí Lạc Bắc còn bay lên trời nhìn ra xa nhưng không hề thấy một ai. Nói vậy, tiếng ca đó ở rất xa.nhưng một lúc sau, chỉ có thể nghe thấy đó là một giọng nữ dễ nghe.
Bất chợt có một tiếng nổ vang lên, rồi một tia chớp bùng lên phía chân trời. Lạc Bắc hơi nheo mắt lại nhìn ra xa thì thấy có một bóng đen như ngọn núi nhỏ đang tiến về phía hòn đảo nhỏ của ba người.
Bóng đen như hòn đảo đó rõ ràng không phải là một con thuyền lớn nhưng cũng không nhìn rõ nó là loài động vật gì.
Trên đỉnh của loài động vật đó không ngờ có một bóng người yểu điệu đang đứng.
Lúc này, theo ánh chớp vốn mặt biển rất nhiều mây đen càn trở nên nặng nề. Một cơn bão từ xa ập tới, nhìn từ xa tưởng như nó bám theo nữ tử kia mà tới đây.
Con quái thú to như ngọn núi nổi trên mặt nước không ngờ là một con bạch tuộc tám vòi khổng lồ. Bình thường bạch tuộc chỉ bơi lội trong nước nhưng không ngờ con bạch tuộc này lại lơ lửng trên mặt nước tới mười trượng, tám cái vòi của nó vươn ra như mấy cái thùng nước. Lúc này, con bạch tuộc tiến đến, tám cái vòi của nó vung lên khiến cho sóng to gió lớn xuất hiện. Đồng thời trong thân thể nó vang lên tiếng hổ gầm. Với cái thanh thế này cho dù chiếc thuyền to của Hâm Thịnh Nguyên cũng bị ném bay. Nó không còn là bạch tuộc bình thường mà đã là hái quái hải yêu trong truyền thuyết.
- Ừm! Không ngờ có người mật báo. Nếu không phải trong tay ta có pháp bảo Thiên Lý thận lâu tinh cầu có thể quan sát cảnh vật trong phạm vi ngàn dặm thì hôm nay để cho hai con kiến nhỏ các ngươi đào tẩu mất rồi.
- Mấy con kiến nhỏ các ngươi không ngờ lại hại Hàng sư đệ của ta chết trong tay Thanh Bức. Hôm nay nếu không bóp chết các ngươi thì ta cũng khó mà ăn nói được.
Trên cái đỉnh đầu to tròn của con bạch tuộc có một thiếu nữ mặc cung trang màu hồng đang lạnh lùng cất một quả tinh cầu màu vàng nhạt vào trong tay áo của mình.
Nữ tử vận cung trang màu hồng, búi tóc cao ngất, da thịt trắng như tuyết. Đôi môi đỏ như son, ánh mắt linh hoạt, ngực căng eo nhỏ nhưng khóe mắt lại đầy sự mê hoặc. Bên hông nàng đeo một thanh tiểu kiếm màu bạc. Đó chính là sư tỷ của Hàng Thanh Phong cũng là đệ tử duy nhất của Vấn Thiên - Ảo Băng Vân.
- Thế nào? Mấy con kiến nhỏ trốn tới đây thì nghĩ rằng ta không tìm được các ngươi?
Con hải quái xấu xỉ càng khiến cho Ảo Băng Vân thêm phần diễm lệ. Nhưng vào lúc này, Lạc Bắc lại hoàn toàn không có sức cảm nhận. Bởi vì khi còn cách chừng trăm trượng, hắn cảm thấy được nữ tử vận cung trang tản ra sát ý rất mạnh.
- Ngươi là người Côn Luân?
Lạc Bắc đứng trong gió chẳng hề sợ hãi nhìn Ảo Băng Vân đang đứng trên đầu hải quái. Nhất thời cả ba người đều không có hành đông thiếu suy nghĩ, bởi vì bọn họ nhận ra tu vi của Ảo Băng Vân không dễ chọc.
- Hừ! - Ảo Băng Vân hừ mạnh một tiếng.
Khi tiếng hừ lạnh phát ra, Lạc Bắc, Thái Thúc và Tử Huyền Cốc cảm thấy có một thứ áp lực rất mạnh ép tới.
Tu vi tới một trình độ nhất định, trên thân thể sẽ tản ra khí thế và uy áp. Lạc Bắc hấp thu hơn nửa nội đan của Ô Cầu nên có vài phần long tức nhưng khí thế và uy áp không thể nào sánh được với Ảo Băng Vân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.