La Phù

Chương 117: Tự nổ nội đan, Thanh bức hiện thân




CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH & NĂM MỚI VUI VẺ
Merry Christmas And Happy New Year
Trong tích tắc đó, ngoại trừ ba đứa trẻ ra, năm người còn lại đều hámiệng phun ra một viên nội đan màu đen bắn về phía Hàng Thanh Phong. Ánhmắt của Hàng Thanh Phong trở nên lạnh lẽo. Cả năm viên nội đan lập tứcnổ tung.
Tự nổ nội đan!
Yêu tộc kiêm tu cả nội đanvà sinh mệnh. Bình thường nếu nội đan hoàn chỉnh mà bị người ta đoạtthì cũng không bị chết nhưng lần này họ dùng bổn mệnh chân nguyên củamình phá tan cấm chế rồi để cho khí huyết trong người và nội đan cùng nổthì không một ai có thể cứu được. Năm viên nội đan nổ tung, cây cối vàđá núi xung quanh người Hàng Thanh Phong trong phạm vi trăm trượng đềuhóa thành bột. Đồng thời ánh mắt của năm người núi Quý Du cũng mờ đi,mất hết sức sống.
Trong phạm vi bùng nổ, một quả trứng màuvàng đất bao phủ Hàng Thanh Phong vào bên trong. Cương khí và chânnguyên bùng nổ từ nội đan làm cho lớp bên ngoài của quả cầu màu vàng đấtđó bùng nổ thì ngay lập tức nó lại ngưng kết.
Dưới vụ nổ đó,lông tóc của Hàng Thanh Phong cũng không hề bị tổn thương. Nhưng cáicâu “ các ngươi muốn chết?” của y lại trở nên buồn cười. Bởi vì đámngười núi Quy Du không tiếc mạng sống để tấn công y.
- A!
Một tiếng thét kinh hãi vang lên. Khi năm người núi Quý Du phun ra nộiđan thì người thốt lên tiếng hét đó chính là Thái Thúc. Ánh mắt nàng vẫnnhìn về phía ba đứa trẻ nên bây giờ thấy nội đan nổ tung, Thái Thúcxiết chặt tay, mà run rẩy.
Năm người núi Quý Du đều một lòngtìm tới cái chết. Nội đan nổ bung cách họ chưa tới năm trượng. Mặc dù bađứa bé kia còn quá nhỏ nên nhất thời chưa cảm nhận được ý của năm ngườikia nhưng khi nội đan nổ tung thì cả ba cũng bị ảnh hưởng.
Hàng Thanh Phong vung tay chặn năm người tự nổ nội đan nhưng sắc mặt ycũng trở nên xanh mét, chạy tới chỗ đám người núi Quý Du.
Đông Hầu Thanh Bức tung hoành thiên hạ mấy chục năm. Nếu đám người núiQuý Du còn sống thì có lẽ y sẽ mạo hiểm. Nhưng hiện tại những người nàyđã chết, cho dù y có xuất hiện thì chưa chắc đã giữ được y.
Chưa nói mặc dù Hàng Thanh Phong là kẻ kiêu ngạo dùng đám người núi QuýDu để dụ Đông Hầu Thanh Bức nhưng y cũng nhằm vào đám người Lạc Bắc.
Hành tung của mấy người Lạc Bắc từ khi rời khỏi núi Ngõa Nhận, HàngThanh Phong đã biết. Ngày đó, Hàng Thanh Phong khoe khoang, khoác loácvới Ảo Băng Vân chỉ cần có năm ngày là tiêu diệt được đám người Lạc Bắc.Cho tới hôm nay đã là ngày thứ năm mà cũng là ngày cuối cùng.
Trong bốn ngày đi tìm, Hàng Thanh Phong cũng bố trí một cái kế hoạchmột hòn đá ném chết hai con chim. Nhưng nếu đám người núi Quý Du chếthết thì kế hoạch của y hoàn toàn vô dụng.
- Vẫn còn hơi thở.
Để cho thần thức đảo qua, Hàng Thanh Phong cảm nhận được trong ba đứabé thì một đứa bé nam đã chết mà một đứa bé trai và đứa bé gái thì vẫncòn hơi thở. Ngay lập tức, Hàng Thanh Phong lấy hai viên đan dược chữathương tốt nhất của Côn Luân nhét vào miệng hai đứa bé, đồng thời hétto:
- Có vị đạo hữu nào biết pháp thuật chữa thương hay không?
- Có ta!
Một nữ tử mặc đạo bào màu đen từ trong đám người bước ra. Mấy vầng sánglóe lên trong tay nàng thì ra là mấy cái châm nhỏ màu đen. Trong nháymắt, sau khi mấy cái châm đâm nhẹ lên người, hai đứa bé liền thốt lênnhững tiếng rên rỉ nhưng vẫn chưa tỉnh dậy. Nữ tử mặc đạo bào màu đenlên tiếng:
- Đã giữ được mạng.
Nghe thấy câu nóiđó, Lạc Bắc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn thấy thảm trạng của đámngười núi Quý Du, Lạc Bắc cảm thấy rầu rĩ.
- Có người tới đây.
Đúng vào lúc này, chợt có người lên tiếng.
Lạc Bắc nghe rõ âm thanh của người đó rất chói tai, hình như chính làngười lên tiếng đầu tiên khi bốn người vừa mới lạc vào trận.
Nhìn theo phía có âm thanh, Lạc Bắc phát hiện đó là một đạo nhân gầy,mặc đạo bào có thêu Cửu cung bát quái, trên đầu có cắm một cây trâm màutím. Người đó tên là Tĩnh Không, là đại đệ tử của chưởng giáo Đạo Ấtchân nhân của phái Tử Vi. Phái Tử Vi nổi danh về trận pháp. Lần này y bốtrí Lưỡng Nghi huyền vụ trận mặc dù không có sức sát thương nhưng cũngkhông có dao động của pháp lực khiến cho người ta rất khó nhận ra. Chỉcần có người đi vào trong khu vực pháp trận bao phủ, y sẽ phát hiện rangay.
- Là ai?
Mọi người nghe thấy vậy đều có chút khẩn trương:
- A? Lưỡng Nghi huyền vụ trận?
Nhưng đúng vào lúc này, mọi người chợt nghe thấy một âm thanh lạnh lùng:
- Hóa ra các ngươi còn có mai phục. Ta đang tự hỏi làm sao có thể lầntheo dễ như vậy? Bên trong là thằng nhóc nào núi Côn Luân?
Âmthanh đó vốn từ phía Tây nhưng khi vang lên lại ở phía Tây Bắc rồi phíaĐông. Có thể nói là hết sức mơ hồ. Mặc dù chỉ là âm thanh của một ngườinhưng giống như bốn người từ bốn hướng khác nhau. Khi người đó nóichuyện, các cao thủ ở đây đầu dụng tâm sử dụng pháp bảo cảm ứng nhưng cơbản không đoán ra được phương vị, chỉ thấy âm thanh đó như từ rất xavọng tới.
“ Người này chính là Đông Hầu Thanh Bức? Uy thế thật không hề nhỏ.
Trong bóng tối, Lạc Bắc và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau.
Đông Hầu Thanh Bức chỉ dựa vào một cái trận pháp mà có thể đoán ra đượcnơi đây có mai phục. Nhất thời tất cả đều nhìn về phía Hàng Thanh Phongxem gã trả lời thế nào.
Nét mặt Hàng Thanh Phong trở nên lạnh lùng:
- Côn Luân Hàng Thanh Phong ở đây. Ngươi là một yêu nhân núi ChiêuDiêu, bản thân mình còn giấu đầu giấu đuôi còn dám nói ta là đứa trẻcon?
Chợt nghe từ trong bóng đêm có tiếng của Đông Hầu Thanh Bức vọng lại:
- Ngươi là Hàng Thanh Phong, đệ tử duy nhất của La Thần Tướng? Tốt lắm.
Tiếng nói của Đông Hầu Thanh Bức tới đây thì biến mất không còn âmthanh nào nữa. Hàng Thanh Phong và các cao thủ xung quanh đều nghĩ saukhi Đông Hầu Thanh Bức nghe thấy tên của y thì hơi sợ. Nhưng không ngờ,Đông Hầu Thanh Bức trầm mặc một lúc rồi thốt lên một câu:
- Sau đêm nay, Bảo Sinh Minh vương quyết của La Thần tướng sẽ bị thất truyền.
Ý nói của lão chính là Hàng Thanh Phong không sống quá đêm nay.
- Ta ở chỗ này. - Hàng Thanh Phong ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Ngươi muốn lấy tính mạng ta thì tới đây mà lấy.
Hàng Thanh Phong vừa mới dứt lời, trăm cao thủ của mười môn phái liềnngưng thần đề phòng. Bởi vì với tu vi của Đông Hầu Thanh Bức nếu khôngra tay thì thôi, một khi ra tay thì uy lực chắc chắn long trời lở đất.
- Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu hay sao? - Âm thanh của Đông Hầu Thanh Bức lại vang lên:
- Các ngươi có nhiều ngươi như vậy cũng ra tay, ta không giết được ngươi.
- Nói đi nói lại ngươi cũng chỉ được cái miệng mà thôi. Ta thấy ngườiđừng có nhận là Đông Hầu mà nhận là Đông khỉ thì đúng hơn. Núi Côn Luâncủa ta có mấy con khỉ cũng nhát gan chẳng khác gì ngươi. - Hàng ThanhPhong cười ha hả.
- Dù sao thì ta cũng có thời gian. - Âm thanh của Đông Hầu Thanh Bức lại vọng tới:
- Các ngươi cứ ra một người, ta giết một người là được.
Đông Hầu Thanh Bức vừa mới dứt lời, một nửa số người có mặt đều cảmthấy ớn lạnh. Trong trăm người ở đây, không phải lúc nào cũng có thể tậptrung với nhau. Mà một nhân vật như Đông Hầu thanh bức đã nói được làlàm được. Nếu như y âm thầm ám sát thì một trăm người ở đây không có mộtai là đối thủ của y.
- Ngươi có thời gian nhưng mấy thằng nhãi còn núi Quý Du chỉ sợ không có. - Hàng Thanh Phong nói tiếp:
- Nghe nói trước kia ngươi chịu ân của Cửu U quỷ mẫu. Nếu như bây giờngười đó còn sống mà biết ngươi không giữ lấy một chút hương khói cuốicùng của núi Quý Du thì có tức giận tới hộc máu mà chết hay không?
- Ta làm thế nào, cái loại tiểu nhân đê tiện như ngươi đâu xứng để bình xét?
Thanh âm của Đông Hầu Thanh Bức lạnh thấu xương chẳng khác gì một ngọn núi băng ép lên tâm trí của mọi người.
- Ngươi muốn giết cứ giết. Các ngươi giết một người thì ta cũng giếtcủa Côn Luân một người, đồng thời ta còn nghiền ngươi thành tro để báothù cho họ.
- Thật không? Nếu như vậy ta giết chết bốn tên trước rồi nói sau.
Thân hình của Hàng Thanh Phong khẽ động liền nắm lấy bốn cái xác chết mà ném ra xa.
- Thủ đoạn của người này không ngờ lại tàn nhẫn như vậy. Cái việc như thế ta không thể làm được.
Bốn cái xác chết bay được trăm trượng, chưa kịp rơi xuống đất thì nổtung. Hóa ra khi Hàng Thanh Phong ném bốn cái xác chết ra xa đã thitriển pháp thuật lên mấy cái thi thể đó. Mắt thấy bốn cái xác chết bùngnổ trên không trung, tay chân mất hết Lạc Bắc cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên Hàng Thanh Phong cũng chẳng nhíu mày, chỉ cười lạnh:
- Thanh Bức yêu nhân! Ngươi thấy thế nào?
- Sống thì sao mà chết thì sao? Từ xưa tới nay có ai thoát khỏi sinh tửluân hồi? - Tiếng cười lạnh của Đông Hầu Thanh Bức vang lên bốn phía:
- Nếu như thập đại kim tiên của Côn Luân các ngươi tới đây thì ta còn engại nhưng cái thử nhóc con hỉ mũi chưa sạch như ngươi rồi sẽ biết hậuquả của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.