La Bàn Vận Mệnh

Chương 557: Sáng tạo thần phù




"Sự tình sau này, sau này hãy nói, lão đại tiếp chiêu!" Thân hình Tiểu Bạch lóe lên, một móng vuốt hướng bả vai Dương Thiên Vấn đánh tới.

Một kích này nếu đánh thật, coi như là Dương Thiên Vấn cũng không có gì tốt. Hắn tranh thủ thời gian lập loè tránh né. Thân hình Dương Thiên Vấn mới vừa xuất hiện, một trận gió âm thanh đánh úp lại. Đôi mắt Dương Thiên Vấn chằm chằm nhìn lên, nguyên lai là móng vuốt Tiểu Bạch lại đã đập tới.

Không thể suy nghĩ nhiều, lại là một lập loè. Thế nhưng tiểu gia hỏa Tiểu Bạch này, tốc độ cũng nhanh như thiểm điện, vô luận Dương Thiên Vấn ở chỗ nào, chỉ cần vừa hiện thân, Tiểu Bạch đã như Ảnh Tùy Hình mà công tới.

Nếu như không trốn được, vậy kiên cường va chạm! Dương Thiên Vấn cầm thương quét ngang, trên thân thương đột nhiên xuất hiện một tầng hỏa hồng lôi quang, đùng đùng rung động, mang theo một cái quang vĩ liều mạng một kích cùng Tiểu Bạch.

Lôi quang giao kích, lóe lên một cái. Phía dưới móng vuốt Tiểu Bạch xuất hiện một vòng xoáy màu đen, hút lôi quang vào.

Một luồng lực mạnh truyền đến, Dương Thiên Vấn suýt chút nữa không cầm được thương, thậm chí hắn còn không thể thu thương được. Bởi vì mũi thương cũng bị hút vào.

Dương Thiên Vấn có thể lập loè né tránh, thế nhưng vô luận dùng biện pháp nào cũng không thể thu trường thương trở lại. Binh khí là sinh mạng thứ hai của võ giả. Tuy rằng Dương Thiên Vấn không thuần túy là một võ giả, thế nhưng những lời này quả thật có đạo lý. Nếu như thương này bị ném đi, như vậy phần thắng cũng không lớn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Động niệm tập trung mấy vạn đạo thiên lôi trong lĩnh vực, chuyển hóa toàn bộ làm Bính Hỏa Dương Lôi, loại thần lôi này nhiệt độ cao cực nóng có được lực phá cường đại, đẩy mạnh về phía vòng xoáy màu đen trong tay Tiểu Bạch.

Thôn Phệ thiên phú thần thông tuy rằng lợi hại, nhưng là nó cũng có cực hạn, cũng không phải vô địch.

Quả nhiên, năng lượng khổng lồ như thế đột nhiên nổ tung, xé rách vòng xoáy màu đen trong móng vuốt Tiểu Bạch rút thương về.

Ngay sau đó, một người một thú ngươi tới ta đi, đánh bất phân thắng bại. Vấn đề là Dương Thiên Vấn lại có chút chật vật, rơi vào thế hạ phong tuyệt đối.

"Tốt, thoải mái." Quant trọng nhất chính là Dương Thiên Vấn có cảm giác áp bách, thăm dò thấy thực lực Tiểu Bạch tuyệt đối trên mình, cũng không còn mưu tính, thi triển ra một thân pháp lực hùng hậu, dốc hết mười thành.

Mỗi một chiêu đều tụ tập mấy vạn đạo thiên lôi, điên cuồng công kích, tấn công mạnh. Đáng tiếc, trước mặt tuyệt đối phòng ngự, Dương Thiên Vấn coi như dùng tới Tử Tiêu thần lôi Top 5 loại lôi pháp cũng không làm gì mảy may được Tiểu Bạch, cũng chỉ có ba loại lôi pháp về sau có thể phát ra tác dụng. Thế nhưng Dương Thiên Vấn chẳng qua là luận bàn với Tiểu Bạch, cũng không phải đánh nhau sống chết, cũng không cần phải dùng tới ba loại lôi pháp phía sau. Hơn nữa coi như là dùng ba loại lôi pháp phía sau này, cũng không thể đảm bảo Dương Thiên Vấn có thể phá rách tuyệt đối phòng ngự.

Vốn loại tình huống này có rất nhiều loại phương pháp giải quyết. Nói thí dụ như xuất ra Tiểu Bạch thần ấn, Ngũ sắc thần quang. Phá không rách? Không phá là xong.

Nhưng Dương Thiên Vấn không dùng, đảm nhận huấn luyện, mang toàn bộ những thứ mạnh nhất mà mình có thể nghĩ đến ra công kích, từng bước từng bước nếm thử. Dù sao thôn thiên phệ địa của Tiểu Bạch thật lợi hại, hơn nữa còn có tuyệt đối phòng ngự hộ thể --.

--------.

"Đừng đánh, mệt mỏi quá!!" Dương Thiên Vấn điên cuồng tấn công ba ngày, vẫn rơi vào thế hạ phong. Sở dĩ có điều này là bởi vì Tiểu Bạch không dùng toàn lực, cố ý nhường.

"Ha ha, lão đại, hiện tại biết rõ ta lợi hại chưa?" Tiểu Bạch cười híp mắt tiếp lời nói, thả người nhảy lên bả vai Dương Thiên Vấn, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống.

Dương Thiên Vấn giơ tay nhẹ ấn xuống đầu Tiểu Bạch, mở miệng nói: "Tiểu tử ngươi, xác thực thay đổi lợi hại. Chỉ là ngươi lợi hại chẳng khác nào ta lợi hại sao? Cuộc chiến chúng thần lại sắp tới, chúng ta muốn bảo trụ mạng nhỏ ở trong đại kiếp, phải tăng thêm thực lực của chúng ta".

Tiểu Bạch nghe xong, hiểu rõ gật gật đầu. Nó cũng biết Dương Thiên Vấn nói đúng.

"Lão đại, những năm này cũng tiến bộ rất nhanh." Tiểu Bạch hiểu rõ thực lực của Dương Thiên Vấn. Đánh nhau thực, chính mình cũng chưa hẳn là đối thủ, coi như là thực lực vượt qua Dương Thiên Vấn, cũng chưa chắc có thể thắng được Dương Thiên Vấn.

Muốn nói trên thế giới này, ai hiểu rõ Dương Thiên Vấn che dấu thực lực nhất, tuyệt đối không phải Tiểu Bạch thì không ai có thể hơn! Dương Thiên Vấn rất ít sử dụng pháp tắc thần phù trên vận mệnh la bàn đánh nhau cùng người. À, pháp tắc cao cấp chân chính, nói thí dụ như Bình Hành thần phù, chỉ dùng một lần, thiên phạt cũng không có bất kỳ biện pháp nào với Dương Thiên Vấn. Còn có Kính Tượng thần phù, có thể phục chế Kính Tượng phân thân, cái này chẳng khác nào có nhiều hơn một phần sức chiến đấu. Cường hóa thần phù bây giờ có thể cường hóa gấp hai mươi! Toàn bộ trạng thái tăng cường của Dương Thiên Vấn phi thường đáng sợ.

"Đúng vậy, tiểu tử ngươi cũng khỏi phải nịnh nọt ta." Dương Thiên Vấn cười cười, lách mình về tới tiên phủ, bày ra la bàn trong lương đình --.

-------.

Loay hoay một hồi, Dương Thiên Vấn thở dài một hơi, thu la bàn lại. Tầng hai mươi mốt la bàn đối ứng với Tinh Thần Biến hóa, dựa theo quỹ tích nhất định để hóa giải, có chỗ khác cùng trước kia. Chỉ là điều này cũng làm cho Dương Thiên Vấn không thể hóa giải trong thế giới bảo tháp. Nói cách khác sau này Dương Thiên Vấn chỉ có thể suy diễn hóa giải đối ứng tinh thần ở thế giới bên ngoài la bàn.

Chỉ là tầng hai mươi mốt la bàn có thể bất kỳ lúc nào làm thức tỉnh kẻ chỉ dẫn la bàn, cho chỉ điểm với trợ giúp nhất định.

Dương Thiên Vấn chỉ cần tâm niệm vừa động, kẻ chỉ dẫn la bàn sẽ thu được triệu hoán, hiện ra thân ảnh.

"Dương tiểu tử, tìm lão phu có chuyện gì?" Kẻ chỉ dẫn la bàn mỉm cười hỏi.

"Lão gia gia, ta nhớ được công dụng đệ bát đạo thần phù, ngài một mực không giới thiệu, chẳng lẽ bây giờ ta vẫn còn không dùng được nó sao?" Dương Thiên Vấn vẫn nhớ tới tám đạo thần phù này, chỉ là không hỏi nhiều mà thôi.

"Chút ít sự tình này, ngươi cũng gọi lão già ta ra sao?" Kẻ chỉ dẫn la bàn rất phiền muộn, chỉ vào la bàn nói: "Ngươi xem tám đạo thần phù có sáng hay không?".

Dương Thiên Vấn nhìn một chút, phát hiện đúng như vậy, oánh quang lóe ra, chẳng qua là loại oánh quang này là ở trong thần phù.Người ngoài không nhìn thấy. Hắn nhẹ gật đầu hồi đáp: "Sáng.".

"Vậy chẳng phải kết rồi sao? Chỉ cần lóe lên, nó có thể dùng. La bàn là ngươi, chính ngươi cảm giác một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Kẻ chỉ dẫn la bàn trợn trừng mắt nói, thế nhưng vẫn đáp: "Đệ bát đạo thần phù, chính là làm sáng tạo thần phù. Còn nữa ngươi có thể sáng tạo tất cả mình muốn, đương nhiên dựa theo năng lực của mình. Thần giới thập bảo, các loại đồ vật này, ngươi cũng đừng có suy nghĩ.".

"Vậy nó có thể làm gì?" Dương Thiên Vấn không hiểu hỏi.

"Ngươi thử một chút, chẳng phải sẽ biết sao?" Kẻ chỉ dẫn la bàn nhẹ giọng đáp.

Dương Thiên Vấn suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu, hỏi: "Dùng như thế nào?"

Dương Thiên Vấn lấy sáng tạo thần phù từ trong la bàn ra.

"Nghĩ vật mà mình muốn, đừng quá cao cấp! Dùng pháp lực mình tồi phát, có thể tồi phát ra tới, nó sẽ thành hình thức. Nếu không chính là uổng phí khí lực." Kẻ chỉ dẫn la bàn giải thích.

Dương Thiên Vấn nghe nói sững sờ, chẳng lẽ? Trong lòng hắn nghĩ đến một vật, thần tinh không thuộc tính. Dương Thiên Vấn bắt đầu cho thần phù chuyển vận pháp lực. Dương Thiên Vấn chỉ cảm thấy pháp lực nhanh chóng xói mòn, loại cảm giác này rất không thoải mái, có chút cảm giác mất máu. Nhưng mắt thường có thể thấy được, thần phù trong tay lập loè, sau đó hóa thành một đoàn sương mù mà vô hình, ngưng kết cùng một chỗ càng không ngừng chuyển động nhẹ.

---.

Năm phút đồng hồ trôi qua, một quả thần tinh cực đại mà không thuộc tính xuất hiện trên tay Dương Thiên Vấn.

Dương Thiên Vấn tung tung thần tinh trong tay, sửng sốt nửa ngày, tự sinh thần thông, mình cũng làm được sao? Ách. Không phải mới vừa nằm mơ chứ?

Hắn dùng sức mà nhéo nhéo thần tinh trong tay. Là thật đấy, không phải hàng nhập lậu.

"Cái này, nó cứ như vậy rồi hả?" Dương Thiên Vấn có chút không dám khẳng định mà hỏi thăm. Ai biết nó có thể biến trở về, hoặc là biến mất.

"Không như vậy, còn có thể làm gì? Yên tâm, nó sẽ quay về như cũ." Kẻ chỉ dẫn la bàn gật đầu đáp.

Dương Thiên Vấn mở miệng hỏi: "Nói cách khác, nếu như ta có pháp lực đầy đủ, ta có thể dùng nó sáng tạo ra bất luận cái gì ta muốn sao?".

"Đương nhiên. Chỉ là, nếu như là một loại đồ vật như pháp bảo với phi kiếm, cũng chỉ có thể là hậu thiên chi vật. Chỉ là, nếu như ngươi có một ngày có thể đến cảnh giới Đại Đạo Thiên tôn, có lẽ có thể xuất ra Tiên Thiên chi bảo." Kẻ chỉ dẫn la bàn không chắc chắn đáp.

Dương Thiên Vấn đang trong lúc khiếp sợ, không chú ý tới giọng nói của kẻ chỉ dẫn la bàn, nếu không hắn nhất định sẽ kinh ngạc, kẻ chỉ dẫn la bàn luôn luôn không gì không biết cũng sẽ có sự tình không biết sao?

Dương Thiên Vấn đang suy tư: cảnh giới Đại Đạo Thiên tôn lại là cảnh giới cao thâm bực nào? Chính mình chưa từng nghe nói qua, hắn không khỏi tò mò hỏi: "Đại Đạo Thiên tôn là cảnh giới gì?".

"Ừ, Đại Đạo Thiên tôn, chính là giống như đại đạo, trường tồn từ cổ chí kim, thần thông vô lượng, không thể đánh giá theo lẽ thường." Kẻ chỉ dẫn la bàn cười ha hả đáp, cuối cùng bổ sung: "Cảnh giới vượt hơn xa Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên!".

Dương Thiên Vấn nghe xong hoàn toàn không hiểu. Đại La Kim Tiên này đã có thể so với Thần Hoàng rồi. Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên vậy có thể bằng được Chí Cao Thần sao? Đại Đạo Thiên tôn rõ ràng còn ở trên. Con đường tu hành quả thật là vĩnh viễn không chừng mực!

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, thân ảnh kẻ chỉ dẫn la bàn đã biến mất. Dương Thiên Vấn tỉnh táo lại nhìn vận mệnh la bàn trên bàn, nghĩ thầm: "Còn nữa, có lẽ ta cũng có thể mưu đồ đoạt quyền Đại Đạo Thiên tôn!" Đây không phải nghĩ ngợi lung tung, mà là nghiêm túc. Cùng tồn tại với Đại Đạo, nói cách khác cấp bậc vượt xa Thiên đạo. Trường tồn từ cổ chí kim, nói chính xác là cho dù long trời lở đất, sông cạn đá mòn, thiên địa bị diệt, vũ trụ đi về hướng hủy diệt, cũng có thể bình yên vô sự, bất tử bất diệt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.