La Bàn Vận Mệnh

Chương 485:




Sau khi trải qua trận chiến này, thực lực Dương Thiên Vấn nhận được sự tán thành và tôn kính của mọi người, đây là sự tôn kính đối với cường giả. Đối với thần thông thần bí khó lường của Dương Thiên Vấn, càng kiêng kị không thôi.

Kiêng kị? Điều này là chắc chắn, kẻ yếu nào mà không kiêng kỵ cường giả? Dương Thiên Vấn vung tay lên, ném hơn mười kiện phi kiếm pháp bảo cấp thần khí, mở miệng nói: "Mập mạp, giao cho ngươi xử lý". Lần này, tên mập nhận lấy chúng không lập tức trả tiền, mà lại nhẹ gật đầu với Dương Thiên Vấn.

Thương đội một lần nữa lên đường, mấy Trung Vị Thần trong đội đều hữu ý vô ý bắt đầu chủ động bắt chuyện với Dương Thiên Vấn, làm tiêu sư chuyến đi này, nhân phẩm trong xương vẫn tương đối chính trực, nếu không trực tiếp đi làm cường đạo sẽ kiếm được nhiều tiền hơn làm tiêu sư này.

Dương Thiên Vấn cũng vui vẻ bắt quan hệ với bọn họ, để quen thuộc, thêm nhiều bạn bè cũng tốt thôi.

Dọc theo con đường này ngược lại an tĩnh vô cùng, có lẽ là cường đạo mạnh đều bị trận chiến kia diệt gần như không còn nữa? Cũng có thể là do khiếp sợ thực lực cường đại của thương đội. Đừng thấy nhân số thương đội bây giờ giảm bớt một nửa, nhưng thực lực vẫn bảo lưu lại bảy tám phần như cũ.

" Chỉ vài ngày nữa, chúng ta có thể tới một thành trấn, đến lúc đó nghỉ ngơi một phen rồi lại lên đường. Mọi người tăng tốc độ, nhanh chóng tới chỗ đó". Tên mập nhìn thoáng qua địa đồ, mở miệng nói.

" Được". Mọi người đồng thanh đáp, rõ ràng sau khi trải qua trận chiến này, đều có mấy phần cảm giác hiểu lòng nhau, sĩ khí như cầu vồng.

Thương đội đi suốt ngày đêm, rốt cuộc tới thành trấn vào đêm thứ sáu, đây là một trấn không xê xích với Ngô trấn là bao.

"Vào trấn nghỉ ngơi mười ngày, mọi người để cách liên lạc lại, rồi có thể giải tán, bản thân đi làm việc của mình. Phí ăn ở do ta bỏ ra". Tên mập mở miệng nói.

" Được —— " mọi người đáp.

Sau khi chọn xong khách điếm, hơn bốn mươi người liền đi vào ở.

Một đêm im lặng, sáng ngày hôm sau, Dương Thiên Vấn từ trong bảo tháp đi ra ngoài, suy nghĩ, mười ngày này nên làm những gì. Vừa đi vừa nghĩ, đã tới đại sảnh khách điếm. Vừa vặn gặp tên mập đang ngồi trong đại sảnh ăn gì đó, nói thật, Dương Thiên Vấn từ lúc tới vẫn chưa từng thử qua mùi vị của những món ăn ở Thần giới.

Thần, có ăn hay không đều không có vấn đề gì, chỉ là do năm tháng lê thê, thật sự quá buồn khổ, cho nên hưởng thụ của Thần giới so với giới tiên, ma, yêu được chú trọng hơn nhiều lắm. Có thể nói trong thành ngoài thành là hai thế giới, trong thành ca múa mừng cảnh thái bình, ngoài thành máu chảy thành sông. Ừm, có điểm đặc sắc. "Chờ đã, ngươi đã mập như vậy, còn như vậy ăn tiếp sao? " Dương Thiên Vấn hô giỡn.

"Ơ, tới đây, cùng ăn. Không nói gạt ngươi, ta có ba sở thích, thứ nhất chính là ăn uống, thứ hai chính là hành thương, thứ ba à, tất nhiên là mỹ nữ. Ha ha ha..". Tên mập không thèm để ý chút nào mà nửa vui đùa, nửa nghiêm túc trả lời.

"Ồ? Thần giới này khắp nơi đều là mỹ nữ, sao không thấy ngươi động tâm?" Dương Thiên Vấn cười hỏi, đồng thời cũng cầm một đôi đũa lên, bắt đầu ăn.

"Cắt... Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp thì có dùng cái rắm gì? Mỹ nữ chân chính, đều có một loại khí chất đặc thù, không chỉ người đẹp mà khí chất càng đẹp hơn". Tên mập nói lời này rất chuyên nghiệp.

Dương Thiên Vấn sửng sốt một chút, cẩn thận ngẫm lại đúng là như vậy, hơi kinh ngạc trả lời: "Ơ, nhìn không ra, ngươi thật từng nghiên cứu qua?"

"Đó là tất nhiên, ta nói cho ngươi biết..". Tên mập dậy hứng thú, kéo Dương Thiên Vấn tán dóc một hồi.

Dương Thiên Vấn càng nghe lại càng kinh ngạc, tên mập chết bầm này hiểu không ít thứ. Một lần tán dóc liền nửa giờ, Dương Thiên Vấn thật sự chịu không nổi, vội kéo về chính đề: "ngày hôm qua ngươi nói, cần nghỉ tận mười ngày sao?"

"Ừm, làm sao vậy? " Tên mập gật đầu đáp.

"Được lắm, ta vừa hay ra ngoài một chuyến, mấy ngày nữa sẽ trở lại". Dương Thiên Vấn nghe xong liền trả lời.

"Tùy ngươi, có điều tiểu tử ngươi cũng không nên gây chuyện khắp nơi đó". Tên mập đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

"Ngươi nói cứ như ta thích gây chuyện vậy". Dương Thiên Vấn liếc xéo một cái, nói phản bác.

"Vốn là vậy, mấy gia tộc làm chủ ở trên trấn này, có một nhà chính là quan hệ thông gia với Hoắc gia ở Ngô trấn, cho nên mới bảo ngươi để ý một chút". Tên mập nói ra nguyên nhân chân chính.

"Ơ, thế lực Hoắc gia này đúng là khá lớn nhỉ". Dương Thiên Vấn cảm thán nói.

"Chuyện này cũng chưa tính là gì, đây chẳng qua chỉ là một chi nhánh nho nhỏ mà thôi, thế lực Hoắc gia trải rộng cả Thuận Dương phủ, thậm chí còn ở cả Hành Dương lĩnh đều có lực ảnh hưởng nhất định". Tên mập lắc đầu trả lời.

Dương Thiên Vấn nhún vai, căn bản không thèm để ý, thế lực dù cường thịnh hơn nữa, muốn ở trong thần giới mênh mông tìm ra mình mà dễ vậy sao? "Được, ta biết rồi, ta sẽ chú ý".

Tên mập gật đầu, liền để mặc Dương Thiên Vấn rời khỏi khách điếm.

Dương Thiên Vấn đi dạo một lát trong trấn, mua một số vật liệu luyện chế và linh dược cần thiết mà bản thân chưa có, rồi rời khỏi thành trấn, chỉ mới mấy bước đã biến mất không thấy.

Thần thương trong tay Dương Thiên Vấn sắp phá vỡ tầng phong ấn thứ hai, Dương Thiên Vấn cũng không muốn vào lúc gặp cường đạo kia, ở trước mắt bao người để thần thương giải phong, cho nên Dương Thiên Vấn định ra khỏi thành săn lùng, tiến hành đại càn quét.

Huyền quang thuật, có thể khiến Dương Thiên Vấn đánh bại tất cả. Lần này động thủ, Dương Thiên Vấn đã có kinh nghiệm, nhận lấy dạy dỗ, không chỉ thay đổi bộ dáng, mà ngay cả dáng người cũng biến ảo một phen.

Nếu như vậy, cho dù là ngộ sát đến người của gia tộc hoặc thế lực nào đó cũng không sợ bọn họ truy nã, dù sao đây cũng chỉ là một thân phận giả.

Cường đạo ác thần quanh trấn nhỏ này nhất định sẽ trở thành năng lượng giải phong ấn của thần thương cùng với công đức trong tay Dương Thiên Vấn.

Thời gian mười ngày cũng không dài, nhưng với thủ đoạn cùng với tính toán của Dương Thiên Vấn, trên cơ bản dùng tốc độ một ngày tiêu diệt chừng ba bốn mươi cường đạo ác thần, không lưu một tia dấu vết, không lưu một người sống.

Tốc độ thần thương nảy lên cũng càng lúc càng nhanh.

Ngày thứ 9, Dương Thiên Vấn sau khi đâm một thương xuyên qua yết hầu hút khô một Hạ Vị Thần, trường thương rốt cuộc xảy ra biến hóa, thương thân bắt đầu hiển hiện chú văn kỳ dị, quang mang viên cầu đại biểu phong ấn tầng hai chớp hiện, có điều lại lóe lên rồi biến mất, thương thân chỉ chốc lát sau đã khôi phục bình thường, không có biến hóa lớn gì, chỉ là thương thân có vẻ càng nội liễm hơn, không hề phản quang.

Dương Thiên Vấn thử một chút liền phát hiện, sức nặng không ngờ đã tăng lên gấp mười lần, như vậy thì có hơi bất ngờ, có điều sức nặng ngàn cân đối với Dương Thiên Vấn mà nói cũng không tính là gì.

Thần thức chìm vào trong trường thương, không ngờ phát hiện một luồng linh thức yếu ớt, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là hồn thương? Pháp bảo có linh, ám chỉ chính là linh tính. Mà khí hồn thì không giống vậy. Như khí hồn của thần ấn Tiểu Bạch, kia chính là vì ngoài ý muốn mới xuất hiện. Trong pháp bảo luyện chế sau này, căn bản không thể nào xuất hiện khí hồn. Chẳng lẽ thanh thương này là linh bảo tiên thiên do thiên địa tạo ra? Nhưng sao Thời không bảo tháp cùng nó đều là mười bảo của Thần giới lại không có khí hồn?

Dương Thiên Vấn thử câu thông với thương linh, quá trình rất gian nan, xem ra là vì quan hệ phong ấn, chỉ có chờ phong ấn cởi bỏ được càng nhiều, mới có thể rất tốt cùng hắn cấu kết.

Có điều, cho dù như thế, Dương Thiên Vấn cũng nhận được danh xưng chính xác của thanh thương này: "Phá diệt!" Tên thương phá diệt, thương phá diệt. Cực cứng cực bén, không có gì không phá được.

Dương Thiên Vấn sửng sốt một lát, nghĩ đến hắn có thể bài trừ đặc hiệu của lĩnh vực, Dương Thiên Vấn lập tức bừng tỉnh đại ngộ, khó trách, hóa ra thương này tên là thương Phá Diệt, khó trách có thể phá vỡ lĩnh vực. Vậy đợi đến khi nó cởi bỏ toàn bộ phong ấn, há không phải là nó có thể phá vỡ bất kỳ thứ gì sao? xem tại TruyenFull.vn

Sau khi thu phục tầng phong ấn thứ hai của thương Phá Diệt, Dương Thiên Vấn trở về thành, dù sao những cường đạo ác thần này cũng giết không hết, ngày mai sẽ phải lên đường, lánh mặt trước đã.

Ngày hôm sau, Dương Thiên Vấn đúng giờ xuất hiện ở trong đại sảnh của khách điếm, kêu một bàn ăn ngon, vừa ăn vài miếng, bọn người mập mạp liền từ trong khách điếm đi ra.

"Ơ, ngươi đã trở lại? " Tên mập cùng Dư Nguyên Đông đi tới.

"Mười ngày mà, ta đương nhiên phải trở về đúng giờ rồi". Dương Thiên Vấn liếc xéo nói. "Chúng ta tí nữa đi cửa thành phía đông, ta đã liên hệ đồng đội mới rồi". Tên mập cũng không khách khí, ngồi xuống liền ăn, định ăn xong, rồi mới trả tiền.

"Ồ? Có mấy người? " Dương Thiên Vấn hiếu kỳ hỏi.

" Mọi người cứ gọi đồ ăn, ta mời". Tên mập rướn người kêu lên, sau đó mới xoay đầu lại trả lời: "Không được bao nhiêu, mới 100 người thôi".

"Tu vi? " Dương Thiên Vấn vừa ăn vừa hỏi.

"Trung vị thần chỉ có ba người, ở đây dù sao cũng chỉ là trấn nhỏ, cao thủ ít. Hạ vị thần chiếm một nửa, linh thần lại chiếm một nửa". Tên mập thở dài, thật ra ngay cả ba Trung Vị Thần này đều là của thương đội khác tới.

"Sao lại gọi nhiều người như vậy chứ? " Dương Thiên Vấn hỏi.

"Lần này đi thành trấn kế tiếp, ít nhất cũng phải đi gần một năm, trên đường phần lớn là đường nhỏ, không gọi thêm mấy người thì không được". Tên mập lắc đầu thở dài.

Dương Thiên Vấn nhẹ gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Ăn no uống say, tính xong tiền bạc, mọi người liền lên đường. Bởi vì có tồn tại của nhẫn trữ vật, cũng không cần cầm hành lý gì, rất thuận tiện.

Đi ra ngoài cửa thành phía đông, trên đất trống cách đó không xa tập trung một đám người, mỗi người đều cầm một thớt giác mã, có bộ phận mặc thần giáp toàn thân, thoạt nhìn tựa hồ là một đội, ở Thần giới người có thể độc lai độc vãng đều là cao thủ tuyệt đỉnh, ngoại trừ trường hợp đó ra, vẫn là nhiều người thì lực lớn hơn một chút.

Tên mập đi tới, chào hỏi một phen, lại giới thiệu qua lẫn nhau là chủ yếu. Sau đó đại bộ phận cỡi giác mã, gào thét mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.