La Bàn Vận Mệnh

Chương 463: Thiên kiếp trở thành thiên phạt




Dương Thiên Vấn nghĩ thầm, Thần Long Cửu Biến này thật đúng là có điểm bóng dáng thần công chịu đòn, càng bị đánh càng lợi hại.

Thiên lôi đã giáng xuống ba mươi mấy đạo liên tục, áp lực của Thiên kiếp cũng càng lúc càng lớn, xem bộ dạng này, thiên lôi không biết còn giáng xuống bao nhiêu.

Ba ngày sau, Dương Thiên Vấn bị đánh đến độ có chút chết lặng, thân thể cũng đau đến nổi không còn bao nhiêu tri giác, mỗi một tế bào toàn thân đều chứa lực lượng cường đại, chuyện Dương Thiên Vấn cần phải làm là đem những lực lượng này hoàn toàn luyện hóa dung hợp vào mỗi một tấc da thịt, mỗi một tế bào. Nhưng mà điều này thì cần thời gian nhất định, tuyệt đối không phải là có thể làm được trong thời gian ngắn.

Dương Thiên Vấn nhìn Thiên kiếp trên đầu không ngừng giáng thiên lôi xuống, cảm giác có chút đáng tiếc, nếu như cảnh giới Thần Long Cửu Biến của mình cao hơn một chút, thì có thể hấp thu lực lượng tồn trữ lớn hơn, chỗ tốt sau khi luyện hóa cũng sẽ lớn hơn. Đáng tiếc, bây giờ đã ở vào trạng thái no đủ, lực của những thiên kiếp còn lại này chỉ đành lãng phí một cách vô ích.

Một khi đã như vậy, Dương Thiên Vấn cũng không để tiếp tục bị đánh nữa, tâm niệm vừa động, một tầng bảo hộ trắng đen giao nhau xuất hiện ở trước người Dương Thiên Vấn, ngăn cản kiếp lôi đến sau đó.

Sao Dương Thiên Vấn không chọn một kiện thần khí phòng ngự? Bởi vì như vậy căn bản không cần thiết, thứ nhất là có hai đại thần công hộ thể trong người, thứ hai chính là có được vòng bảo vệ Thái cực âm dương tương dung đến từ la bàn vận mệnh, với sự thần kỳ của la bàn vận mệnh, năng lực phòng ngự của cương tráo hộ thể trong nó tuyệt đối không thua kém những thần khí phòng ngự kia, hơn nữa là theo sự đề thăng của la bàn mà đề thăng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Dương Thiên Vấn trực tiếp khoanh chân ngồi giữa không trung, bắt đầu luyện hóa lực lượng trên người, cường hóa thân thể.

Hộ tráo Thái cực không phải là dùng pháp lực Dương Thiên Vấn để chống đỡ, cho nên cũng không cần Dương Thiên Vấn quá hao tâm tổn trí, phạm vi ảnh hướng của Thiên kiếp mà Dương Thiên Vấn chịu quá nhỏ, không đưa tới bất kỳ chú ý gì, cho nên cho dù là kéo dài sáu ngày sáu đêm, cũng vẫn như cũ.

Kiếp lôi đã giáng xuống hơn sáu ngàn! Chia đều mỗi ngày một ngàn đạo thiên lôi cường lực, thứ Dương Thiên Vấn gặp phải đã không thể coi là Thiên kiếp nữa, mà là ở phạm trù thiên phạt.

Dưới tình huống bình thường, thiên phạt đối với tu sĩ, hoặc chính là vì người này phạm vào một số tội nghịch thiên không thể tha thứ. Hiển nhiên điều này không có quan hệ với Dương Thiên Vấn, hoặc chính là người hoặc vật vượt qua quy tắc hạn định của vũ trụ xuất hiện. Dương Thiên Vấn vốn cũng không phải là người của vũ trụ này, thuộc về dị số. Hơn nữa Dương Thiên Vấn lại không làm ra bất kỳ chuyện đại gian đại ác gì, cho nên thiên phạt chưa có tới. Nhưng dị số dù sao cũng là dị số. Lần này chính là một cơ hội. Dương Thiên Vấn vốn tới tầng thứ chính thì có Thiên kiếp hạ xuống. Sau đó lại cộng thêm đạt đến cực hạn giới tiên, ma, yêu, đã có thể phi thăng Thần giới, cho nên có thần kiếp hàng lâm. Sau đó hai thứ gia tăng, hợp hai làm một. Lại vì Dương Thiên Vấn là dị số, cho nên Thiên kiếp dị biến thành thiên phạt. Nhưng lại không phải thiên phạt chân chính. Lôi của kiếp phạt, chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo, không chịu nổi tất sẽ hóa thành bụi bụi. Vượt qua dĩ nhiên là đại biểu cho dị số như Dương Thiên Vấn, từ nay về sau không còn là dị số nữa, đều gặp quy tắc vũ trụ hạn chế như chúng sinh bình thường của vũ trụ này.

Loại tình huống này à, có tốt có xấu. Chỗ xấu dĩ nhiên là sau này Dương Thiên Vấn sẽ là người trong cục, cũng bị nhiều loại quy tắc trong vũ trụ trói buộc, không thể nào làm dị số giống như trước. Nghịch thiên hay thuận thiên chỉ một ý niệm. Chỗ tốt à, thiên phạt này dĩ nhiên là sẽ không giáng xuống nữa, cũng không cần giống như trước chỉ hơi không đúng, liền đưa tới thiên phạt.

Người đang làm, trời đang nhìn. Dương Thiên Vấn cũng chính là vì những năm gần đây, chưa bao giờ làm chuyện đại gian đại ác nào, ngược lại tích lũy không ít công đức. Cho nên, thiên phạt này cũng chỉ là ngụy thiên phạt, không xem là thiên phạt chân chính.

Đương nhiên, cũng chỉ có biến thái như Dương Thiên Vấn mới dám chọi cứng với ngụy thiên phạt.

Lúc đến ngày thứ chín, Dương Thiên Vấn trên cơ bản đã luyện hóa được một nửa lực lượng. Mà vào lúc này, Dương Thiên Vấn cũng không thể không dừng lại. Bởi vì uy lực của thiên lôi này càng cường hãn hơn trước, đánh cho hộ tráo Thái cực không ngừng run rẩy. Có thể làm được điểm này, thì có thể thấy được thiên lôi hiện giờ đã đạt đến cực hạn mà linh thần có khả năng chịu được.

Nói không chút khoa trương thì, hộ tráo Thái cực của Dương Thiên Vấn, cho dù là linh thần cũng chưa chắc có thể phá được. Dương Thiên Vấn cũng nhận thức rõ được sự đáng sợ của loại lực lượng này, cho nên buông tha cho việc tiếp tục luyện hóa. Bởi vì Thiên kiếp này cũng đã đến điểm cuối. Dương Thiên Vấn từ đầu tới cuối độ Thiên kiếp cũng không ít, có thể nói là kinh nghiệm mười phần, Thiên kiếp càng gần khúc cuối, uy lực lại càng cường đại.

Dương Thiên Vấn không thể không hết sức chuyên chú mà ứng phó, thậm chí còn rút ra thanh thần thương bị phong ấn kia. Thiên lôi vốn giống như mưa rào đột nhiên ngừng lại, chờ thật lâu cũng không thấy nó giáng xuống, đương nhiên cũng không thấy kiếp vân tản đi.

Dương Thiên Vấn có chút minh bạch, trò hay chân chính sắp tới, vượt qua, liền có thể lên thêm một bậc, độ không qua, có thể sẽ mắc kẹt ở nơi này.

Kiếp vân tụ chừng hai canh giờ, đột nhiên tối sầm lại, một đạo thiên lôi khổng lồ màu xám giáng xuống.

Thiên lôi còn chưa hoàn toàn giáng xuống, Dương Thiên Vấn đột nhiên cảm giác được đầu váng mắt hoa, hóa ra Thiên kiếp lần này không ngờ vẫn là công kích nguyên thần tương tự thiên lôi trước, đột nhiên tập kích!

Có điều, cũng may Dương Thiên Vấn có được bia Thông Huyền Linh Tàng, cũng không có bất kỳ trợ ngại nào, hơn nữa hộ tráo Thái cực này là dùng la bàn vận mệnh làm chỗ dựa, cũng không vì nguyên thần lực của Dương Thiên Vấn hỗn loạn ngắn ngủi mà bị phá vỡ.

" oanh —— " hộ tráo Thái cực, đã cản được một kích này, nhưng lại có vẻ hơi miễn cưỡng.

Kích thứ hai theo đó mà đến, Dương Thiên Vấn sớm đã quyết định xong, nhưng lại không đợi đến khi nguyên thần bị công kích, ngược lại oai thiên lôi trong nháy mắt tăng gấp bội. Lần này hộ tráo Thái cực rốt cuộc chịu không nổi mà đồng quy vu tận với thiên lôi.

Kích thứ ba lập tức hạ xuống, không cho người ta có cơ hội phản ứng chút nào, Dương Thiên Vấn vội vàng phóng Kim Thân ra ngoài ba thước, cường thế mà tiếp nhận một kích này, Dương Thiên Vấn chỉ cảm giác khí huyết có chút nhộn nhạo.

Kích thứ tư, "Oanh ——" Kim Thân Pháp Tượng bị đánh tan, tùy thời có nguy hiểm bị tản mất.

Kích thứ năm, Kim Thân Pháp Tượng bị đánh tan, trong cơ thể Dương Thiên Vấn cũng tránh không được hậm hực một trận, thiếu chút nữa thổ huyết. Dương Thiên Vấn cố nén cổ cảm giác này, lại ngưng thần mở ra hộ tráo Thái cực lần nữa, đỉnh điểm làm lúc ngăn lại kích thứ sáu, hộ tráo Thái cực cũng tuyên cáo bãi công, trong chốc lát không thể tụ nổi.

Kích thứ bảy, chỉ có dùng thân thể sau khi được Thần Long Cửu Biến cường hóa sau chống đỡ, "Phù, phù ——" Dương Thiên Vấn đã lâu không thở gấp, lôi kích thật mạnh, nếu không phải tính kháng lôi điện của mình rất mạnh, đổi lại là người khác, chỉ sợ cho dù là linh thần cũng sẽ bị một kích này đánh cho trọng thương ngã xuống đất? Dù là như thế, Dương Thiên Vấn cũng hao tổn không nhỏ.

Kích thứ tám, Dương Thiên Vấn cũng không dám chống đỡ nữa, Dương Thiên Vấn đem pháp lực rót vào trong thần thường, một đạo thương nghênh đón thiên lôi, đột nhiên, một luồng công kích nguyên thần mạnh mẽ xâm nhập, Dương Thiên Vấn thầm mắng Thiên kiếp này từ lúc nào đã trở nên nào giảo hoạt như vậy chứ? May mà lão tử sớm có chuẩn bị. Công kích nguyên thần bị bia Thông Huyền Linh Tàng cường thế chặn lại, không phát ra hiệu quả xứng đáng, mà thần thương trên tay Dương Thiên Vấn cũng không phải là ngồi không, sau khi giăng co một đoạn thời gian với đạo thiên lôi này, đã đánh vỡ oanh kích của thiên lôi, nhưng lại tiêu hao hơn phân nửa pháp lực của Dương Thiên Vấn.

Kích thứ chín. Ơ? Dương Thiên Vấn nhìn chằm chằm kiếp vân này, cũng không thấy kích tiếp theo, chẳng lẽ đã xong? Thần niệm của Dương Thiên Vấn tra xét, sắc mặt không khỏi trầm xuống. Kiếp vân trên đỉnh đầu không ngờ đang tập hợp lực lượng, xem ra đây là một kích cuối cùng, mẹ kiếp, kết quả thần niệm tìm được, khiến Dương Thiên Vấn có điểm sợ hãi, một kích này tuyệt đối cường hãn đến khủng bố!

Dương Thiên Vấn mặt lộ vẻ cười khổ, một thân pháp lực của mình tiêu hao đã bảy tám phần, nếu tiếp tục như vậy nữa, kiểu gì cũng xong đời. Nhưng, một kích này thì tất phải tiếp được, Dương Thiên Vấn đem tất cả thần phù có thể gia trì ra hết, đồng thời cũng nâng hộ tráo Thái cực lần nữa, cùng với tu phục Kim Thân Pháp Tượng, ba thủ đoạn phòng ngự lớn tụ lại trên thân, đồng thời lấy ra một viên kim đan nuốt vào, khôi phục pháp lực, tranh thủ có thể khôi phục bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.

Cũng nuốt vào một viên Thất Chước Nguyên Dương đan, trạng thái của Dương Thiên Vấn coi như là khôi phục tới đỉnh phong.

Dương Thiên Vấn nhìn chằm chằm kiếp vân trên đầu, tâm tình bình tĩnh dị thường, đồng thời đang cố gắng khôi phục, phải biết rằng sau khi ăn Thất Chước Nguyên Dương đan, có thể khiến trạng thái con người thay đổi gấp ba, nhưng bây giờ Dương Thiên Vấn chỉ đạt đến trạng thái đỉnh phong như lúc bình thường, cũng chính là chứng minh Dương Thiên Vấn bây giờ vẫn vô cùng suy yếu.

Đột nhiên, một đạo công kích nguyên thần mạnh mẽ kèm thiên lôi uy năng kinh người hạ xuống, Dương Thiên Vấn vội phân ra đại lượng tâm thần để khống chế bia Thông Huyền Linh Tàng, gian nan ngăn cản kích công kích nguyên thần cuối cùng này, thứ Dương Thiên Vấn gặp chính là ngụy thiên phạt, không có thủ đoạn ảo cảnh gì, mà là thủ đoạn công kích trực tiếp nhất.

Nhìn mặt ngoài cũng không quá lớn, nhưng mà cực kỳ ngưng luyện, thiên lôi có chứa uy năng pháp tắc đánh xuống, đứng mũi chịu sào chính là Kim Thân Pháp Tượng cùng với hộ tráo Thái cực mà Dương Thiên Vấn phóng ra ngoài, hai thứ cùng phòng ngự.

Nhưng cho dù là Kim Thân Pháp Tượng cũng tốt, hộ tráo Thái cực cũng được, đều giống như giấy trắng, vừa đâm qua liền rách. Dương Thiên Vấn liền kinh hãi, điều này sao có thể?

Dồn sức đánh ra một thương, mũi thương cùng thiên lôi chạm nhau, không ngờ thần kỳ cản trở thiên lôi giáng xuống, nhưng Dương Thiên Vấn là chủ nhân của trường thương mới biết được, làm như vậy thì pháp lực tiêu hao tuyệt đối là cực lớn, thậm chí Dương Thiên Vấn không tiếc đem chân lực pháp tắc khổ tu mấy ngàn năm rót vào không giữ lại chút gì, chính là như vậy mới có thể duy trì ở trạng thái giằng co, người này cũng không thể làm gì được người kia, xem thử lực lượng của thiên lôi bị hao hết trước, hay là lực lượng của Dương Thiên Vấn bị tiêu hao hết trước.

Đồng thời, Dương Thiên Vấn cũng chuyển chú ý vào trong Thức hải nguyên thần, Dương Thiên Vấn muốn nhân khoảng thời gian này trước tiên giải quyết công kích nguyên thần, sau đó mới có thể tập trung tinh thần ứng phó với thiên lôi bên ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.