Kỳ Tích Vương Tọa

Chương 20: Diệt Hàn gia




Hàn Hạo khóc lóc, nước mắt chảy xuống, thật giống như chuyện đã xảy ra như vậy!
Triệu tướng quân giả vờ phẫn nộ rút trường kiếm ra, lòng đầy căm phẫn rống giận: "Bắt hết tất cả hung phạm về cho ta, đặc biệt là đầu phạm Mộng Kinh Vũ! Ai dám chống cự! Giết không tha!"
Nam Cung Vân lạnh mặt: "Các ngươi đủ rồi!"
Triệu tướng quân nói một cách chính đáng: "Đại tiểu thư, xin ngươi tự trọng. Ti chức tận trung với vị trí của mình, tuân thủ luật pháp vương quốc, cho dù phải trả giá bằng sinh mệnh, ti chức cũng không tiếc. Ngay cả thành chủ tới đây, ta cũng không thẹn với lương tâm của mình! Ngươi đừng nên giúp đỡ tà ác và bạo ngược. Thiên Nam Thành là thuộc về dân trong thành, không phải là lãnh địa riêng của gia tộc Nam Cung. Nếu sự tình truyền tới tai chủ thành, thành chủ cũng không gánh nổi trách nhiệm! Tội của Thương hội Nam Vân không thể tha thứ, cần phải chịu nghiêm trị!"
Triệu tướng quân là một diễn viên có kỹ thuật, từ ánh mắt, biểu tình, cho tới thái độ hiên ngang lẫm liệt.
Nếu người không hiểu rõ chuyện này, chắc chắn sẽ ca ngợi về sự dũng cảm và kiên cường của Triệu tướng quân.
Nam Cung Vân thiếu chút nữa đã bùng nổ vì tức giận.
"Triệu tướng quân quyết đoán anh minh, thật là phúc của Thiên Nam Thành!" Hàn Hạo hiện lên một sự chế giễu: "Ác đồ, các ngươi còn không mau sẵn sàng chịu trói, chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản hay sao?"
Triệu tướng quân vung tay lên: "Chuẩn bị chiến đấu!"
Mấy trăm binh lính rút vũ khí ra, thành lập trận hình xung phong chiến đấu.
Hàn Hạo cũng giơ vũ khí lên cao: "Các huynh đệ Hàn gia, hãy cầm vũ khí lên, bảo vệ sự tôn nghiêm của gia tộc. Chúng ta hãy giúp đỡ Triệu tướng quân một tay!"
Toàn bộ mặt trước mặt sau đều bị bao vây!
Bất bình!
Đáng giận!
Mọi người thiếu chút nữa đã tức giận đến nỗi hộc máu!
Toàn bộ đều phẫn nộ và không cam lòng!
Hộ vệ Hàn gia vốn đã cường đại tinh nhuệ, hiện tại còn có một đội quân trị an tới đây chấp pháp. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, bọn họ tuyệt đối không có bất cứ lợi thế nào.
Hậu trường của Hàn gia quá mạnh!
Chẳng lẽ đây là tất cả những gì bọn họ có thể làm hay sao?
Lúc này, một trận sóng âm hùng hậu, giống như dời non lấp biển, đột nhiên xông tới. Khí thế kia khủng bố giống như mãnh thú hoang dã, khiến cho tâm trí của tất cả mọi người đều run rẩy dữ dội.
"Các ngươi cũng phớt lờ sự tồn tại của tướng quân Thiên Nam Thành này ư!"
Hùng Thiên Diễm cười ha ha: "Đại ca tới thật đúng lúc!"
Một đội quân kỵ binh tinh nhuệ, giống như dòng thác bạc dũng mãnh tràn vào hiện trường. Trên người mỗi người đều tràn ngập ý chí sắt đá. Đây là một đơn vị tinh nhuệ đã được mài dũa từ trong chiến trường!
Một nam tử cường tráng hùng vĩ bước ra từ trong đám người. Người này mặc một bộ áo giáp tướng quân uy phong, cả người tràn ngập hơi thở lạnh băng, đoán chừng khoảng bốn mươi tuổi. Nhìn từ khuôn mặt, trông có vẻ rất giống với Hùng Thiên Diễm.
Tướng quân Khai Phủ của Thiên Nam Thành —— Hùng Băng!
Triệu tướng quân một khắc trước uy phong lẫm liệt, lời lẽ trung thực ngay thẳng, giờ phút này sợ tới mức mồ hôi đầy đầu, hai chân bắt đầu run rẩy. Hắn ta không bao giờ nghĩ tới, bọn hắn đã kích động một nhân vật như vậy.
Biểu cảm của Hàn Hạo mang theo một chút sợ hãi: "Hùng Băng tướng quân, ngài......"
Hùng Băng đột nhiên tức giận mở to hai mắt, nguyên lực màu trắng xanh trào ra, một dòng nước lạnh thấu xương phun tới, bao phủ một tầng sương lạnh cả mấy trăm mét.
"Rống!"
Một tiếng rống giận vô cùng tàn bạo vang lên từ phía sau lưng Hùng Băng, nguyên lực màu trắng xanh bắt đầu ngưng tụ thành một con gấu vô cùng khổng lồ. Một luồng hơi thở hung tàn giống như đến từ thời viễn cổ, trong khoảnh khắc tràn ngập tám phương, khiến cho mấy trăm binh lính trị an mặt không còn chút máu, thậm chí run rẩy không cầm nổi vũ khí.
Triệu hoán Nguyên Hồn.
Tu sĩ Hồn Tỉnh!
Nam Cung Vân, Hùng Thiên Diễm có thể triệu hoán Nguyên Hồn Chi Lực, nhưng lại không cách nào đánh thức toàn bộ Nguyên Hồn, trong khi Hùng Băng có thể trực tiếp phóng xuất ra Nguyên Hồn "Phong Tuyết Hùng". Chính vì vậy nên có thể thấy được, Hùng Băng thật sự là một tu sĩ Hồn Tỉnh Cảnh!
Hàn Hạo vô cùng hoảng sợ: "Ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì? Đương nhiên là giết ngươi!"
Nguyên Hồn của Phong Tuyết Hùng mở rộng, phóng thích ra một trận bão tuyết dày đặc!
Hùng Băng tung ra một quyền với tốc độ cực nhanh, Hàn Hạo biến thành một người băng bởi trận bão tuyết, sau đó bị một quyền phong gào thét đánh trúng, toàn bộ tác phẩm điêu khắc bằng băng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ!
Tu sĩ Hồn Tỉnh Cảnh ở Thiên Nam Thành, quả thực là sự tồn tại ở trên đỉnh kim tự tháp, người bình thường cả đời đều khó có thể gặp được một vị, nói gì tới chuyện nhìn thấy tu sĩ Hồn Tỉnh Cảnh ra tay.
Nguyên Hồn của Hùng Thiên Diễm là một con gấu dung nham.
Nguyên Hồn của Hùng Băng là một con gấu tuyết.
Thuộc tính Nguyên Hồn của hai huynh đệ hoàn toàn khác nhau, nhưng đều là Nguyên Hồn thuộc tính kép, hơn nữa tu vi của Hùng Băng cao hơn Hùng Thiên Diễm rất nhiều, trước mắt Hùng Thiên Diễm chỉ có thể đánh thức một bộ phận nhỏ Nguyên Hồn Lực, nhưng Hùng Băng lại có thể hoàn toàn phóng thích toàn bộ Nguyên Hồn Lực của bản thân mình. Sức chiến đấu của bọn họ thậm chí không cùng một cấp bậc!
"Ngươi cũng nên chết!"
"Tướng quân! Tha mạng!"
Triệu tướng quân thậm chí chưa kịp quỳ xuống xin tha, Hùng Băng đã tung ra một quyền tương tự. Không có bất luận sự trì hoãn nào, trước tiên hắn ta cũng bị đóng băng thành tượng băng, sau đó bị một quyền phong cuồng bạo đánh tan tại hiện trường!
Một người là phó hội trưởng Thương hội Hắc Thuỷ!
Một người là Triệu tướng quân trị an của Thiên Nam Thành!
Hai nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, Hùng Băng không thèm đưa ra bất luận lý do nào đã xử lý cả hai ngay tại chỗ!
Có thực lực!
Giết người cần gì lý do!
Hùng Thiên Diễm cười ha ha: "Thống khoái! Thống khoái! Đám hỗn đản này xứng đáng như thế! Nhưng chết ở dưới phong tuyết quyền của đại ca ta, thật sự là quá lợi cho bọn họ!"
Hùng Băng chậm rãi thu hồi Nguyên Hồn khủng bố, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hùng Thiên Diễm một cái: "Ngươi đã hơn ba mươi tuổi rồi, đừng khiến ta phải đi chùi đít cho ngươi mỗi lần ngươi gây ra phiền toái!"
Hùng Băng thật sự không có biện pháp nào đối với đệ đệ của mình. Hắn quét ánh mắt qua mấy người Mộng Kinh Vũ một cái, không kiên nhẫn xua xua tay: "Bản tướng quân phụng mệnh tới đây điều tra, hiện tại cơ bản đã hiểu biết tình hình, các ngươi hãy nói hết toàn bộ nguyên nhân và kết quả cho ta!"
Hùng Băng là tướng quân Khai Phủ của Thiên Nam Thành, quyền cao chức trọng, địa vị tôn quý, gần như chỉ ở phía sau thành chủ.
Mộng Kinh Vũ không dám trì hoãn, lập tức miêu tả chi tiết sự tình đã qua.
Hùng Băng hiện lên vẻ mặt phẫn nộ: "Được lắm một Thương hội Hắc Thuỷ, thật sự nghĩ rằng không ai dám động vào các ngươi chỉ vì có chút thế lực sau lưng? Hôm nay bản tướng quân sẽ khiến cho bọn ngươi nhìn một chút! Toàn quân phong tỏa hiện trường, bắt giữ toàn bộ Hàn gia, ngoài ra hãy tịch thu tài sản Hàn gia, nếu gặp người phản kháng, giết chết không tha!"
"Vâng!"
Toàn quân bắt đầu hành động!
Kết thúc, tất cả đã kết thúc!
Thương hội Hắc Thuỷ đã hoàn toàn kết thúc.
Người Hàn gia lần lượt buông vũ khí đầu hàng, tất cả đều bị mang xiềng xích vào, toàn bộ tài sản cũng bị dọn ra ngoài và bị tịch thu.
Không lâu sau đó, một quan quân chạy đến trước mặt Hùng Băng: "Báo cáo tướng quân, sau khi kiểm kê nhân số, không phát hiện ra Hàn Tung, nhưng chúng ta phát hiện ra một mật đạo. Rất nhiều đồ đáng giá đã được Hàn gia gấp gáp vận chuyển đi rồi."
Hùng Băng lạnh mặt nói: "Tên hỗn đản này muốn chạy sao? Lập tức phân phó xuống, phát lệnh truy nã. Triển khai truy nã toàn thành!"
Bên kia.
Mộng Kinh Vũ bắt đầu vội vàng cứu chữa cho những người bị hại.
Để giải được nước sông Minh là một việc rắc rối, nhưng cho dù ở thời đại này có biện pháp giải quyết, Sở Thiên cũng lười mở miệng chỉ đạo. Bởi vì nếu hắn bại lộ quá nhiều tri thức cũng không phải là chuyện tốt, lỡ như bị người khác bắt lại và biến hắn thành con chuột bạch mang đi nghiên cứu thì phải làm sao?
Những người bị thương đã được xử lý xong.
Mộng Kinh Vũ lập tức đi tìm Sở Thiên: "Ngươi ra đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Cô bé này sẽ không mang thù vì đã bị hắn đánh vào mông đấy chứ?
Mộng Kinh Vũ nhìn thấy ánh mắt Sở Thiên đề phòng né tránh thì nóng mặt, tức giận dậm chân một cái: "Ngươi nghĩ gì vậy, chuyện kia xem như đã qua. Sau này không được nhắc lại nữa, nếu như có người thứ ba biết tới, cẩn thận ta......" Nàng giơ tay lên làm một động tác chém xuống.
Sở Thiên chớp chớp mắt, nói giọng rõ ràng: "Ta hiểu, ta hiểu, về chuyện đánh mông tiểu thư, ta khẳng định sẽ không nói ra ngoài."
Sao ngươi nói lớn tiếng như vậy?
Mộng Kinh Vũ gần như tức hộc máu!
Không biết vì sao, chỉ cần đối mặt với Sở Thiên, nàng đặc biệt rất dễ trở nên cáu kỉnh. Nàng hít một hơi thật sâu khiến mình bình tĩnh lại, nhưng độ cong phập phồng trước ngực nàng, lại khiến cho đôi mắt Sở Thiên căng thẳng. Khi nhận ra điều đó, nàng chỉ có thể cắn răng, vốn muốn tới đây cảm tạ hắn, kết quả nàng chỉ thốt ra hai từ cộc lốc: "Cảm ơn."
Sở Thiên thật ra không để ý chút nào, xua tay rất tự nhiên: "Xem như người một nhà, không cần nói lời cảm ơn, ngươi cũng quá khách khí. Nhưng nếu chuyện đó xảy ra một lần nữa, có thể sẽ không chỉ đơn giản là bị đánh mông!"
Đôi lông mày của đại tiểu thư gần như chạm tới tận bầu trời.
Đây là dấu hiệu nàng đang sắp nổ tung!
Ài, cô bé này thật ra rất xinh đẹp, nhưng tính tình quá bạo lực. Hắn vẫn nên quý trọng sinh mạng, rời xa khỏi đại tiểu thư.
Sở Thiên nhanh chóng rút chạy: "Không có chuyện gì nữa, vậy ta đi trước."
"Chờ đã!" Mộng Kinh Vũ gọi hắn lại, cắn răng nhắc nhở một câu: "Hàn Tung vẫn chưa bắt được, sau này ngươi ra ngoài hãy cẩn thận một chút. Nếu người này muốn quay lại trả thù, hắn ta sẽ xuống tay với ngươi đầu tiên."
Sở Thiên có chút cảm động trước lời cảnh báo bất ngờ này.
Đại tiểu thư đặc biệt quay lại để cảnh cáo ta?
Có phải sự chủ động này thể hiện thái độ tốt, có ý quan tâm và coi trọng ta hay không?
Chuyện này thật sự không thể không phòng bị, bởi vì hai ngày gần đây rất đáng chú ý, rất dễ đưa tới phiền toái. Tuy nhiên Hàn Tung không đáng để lo, chỉ sợ lão già Lý Trường Vân sẽ tới gây rối.
Sở Thiên quay vào phòng, ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Trương lão nhân bên kia, ông qua đây một chút."
Trương Lập Thanh đang uống trà trong phòng cùng với Hùng Thiên Diễm, lập tức hớn hở đi tới trước mặt Sở Thiên.
Mộng Kinh Vũ vào nhà, khi nhìn thấy một màn này, thiếu chút nữa cũng tức giận hộc máu, hận không thể bổ Sở Thiên ra từng mảnh. Trương Lập Thanh không có quyền cao chức trọng giống như Hùng Băng, nhưng lực ảnh hưởng của ông thực ra rất mạnh, không ngờ bây giờ lại bị một thiếu niên triệu tập như vậy.
Sự tôn nghiêm của đại sư ở đâu?
Đức tính người trẻ tôn kính người lớn tuổi ở đâu?
Sở Thiên không hề nhận ra, hắn ngồi xuống nhìn lão nhân đang dè dặt bên cạnh, uống một ngụm trà, lúc này mới mở miệng nói: "Hôm nay may có ông canh giữ, nếu không lão nhân họ Lý sớm đã xử lý ta!"
Trương Lập Thanh nhanh chóng xua tay: "Ta nên làm, ta nên làm. Nhiều năm qua ta chưa từng làm bậy như vậy, hôm nay đi theo đại náo một trận, ta có cảm giác bản thân mình trẻ hơn ba mươi tuổi."
"Nhân cách của ông cũng không tệ lắm, xem ra lúc trước ta đã hiểu lầm ông." Sở Thiên đưa một tờ danh sách nguyên liệu cho lão nhân: "Như vậy đi, ngươi hãy tìm kiếm các nguyên liệu dựa theo danh sách này, muốn giải Thực Tâm Độc, hãy dùng những nguyên liệu đó để luyện chế dược. Ngươi thật sự có thể trẻ hơn ba mươi tuổi, chỉ cần giải được độc."
Trương Lập Thanh vui mừng khôn xiết.
Thực Tâm Độc đã hành hạ ông mười lăm năm qua!
Trương Lập Thanh đã tìm kiếm trong tất cả những cuốn sách cổ xưa, cũng tìm đại sư luyện dược khắp nơi, nhưng không tìm được phương pháp phá giải. Sở Thiên mang tới hy vọng cho ông, sao ông có thể không vui?
Trương Lập Thanh cúi đầu thật thấp: "Ân tái sinh, không có gì báo đáp."
"Ồ, lớn tuổi rồi, nói những điều này làm gì? Thật xui xẻo!" Sở Thiên liếc mắt nhìn Hùng Thiên Diễm một cái và nói: "Hùng Thiên Diễm, chẳng phải ngươi muốn bái Mộng Oánh Oánh là vi sư sao? Hiện tại, ngươi có một cơ hội. Nếu ngươi có thể luyện chế ra được giải dược này thì ta sẽ đồng ý."
Hùng Thiên Diễm hiện lên sự vui mừng khôn xiết, lập tức tiếp nhận danh sách nguyên liệu: "Tử văn quả, hủ thi thảo, Cửu U trùng, nhựa cây hắc huyết tượng...... Kỳ lạ, những thứ này đều là độc dược!"
Sở Thiên trả lời nói: "Thực Tâm Độc rất khó giải nếu dùng phương pháp thông thường, biện pháp tốt nhất chính là lấy độc trị độc. Ta sẽ giao thiết kế đồ luyện dược trận cho ngươi. Luyện chế thuốc giải độc này không dễ, ngươi có thể tìm Trương lão nhân hoặc những người khác giúp đỡ. Ngươi có thể hoàn thành hay không, vậy thì phải xem thiên phú của ngươi."
Hùng Thiên Diễm nhìn qua thiết kế đồ luyện dược trận một cái, hai tròng mắt gần như muốn bật ra.
Khuôn mặt vừa thô vừa đen ngay lập tức biến thành màu đỏ tím!
Đây là luyện dược trận gì vậy?
Hắn gần như không hiểu gì cả!
Nhưng Hùng Thiên Diễm có thể thề rằng, đây là luyện dược trận hoàn mỹ nhất mà hắn từng gặp trong đời. Phía trên có rất nhiều phù văn và trận đồ, hắn dường như chưa từng nghe thấy, kết cấu cũng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Nhìn chung, đó là cả tự nhiên và nghệ thuật.
Hắn có cảm giác như mỗi một tế bào trên người mình đều đang gào thét!
Hắn gấp không chờ nổi muốn vẽ nó ra!
Nếu như Hùng Thiên Diễm có thể nghiên cứu kỹ về luyện dược trận này, hắn sẽ đạt được thu hoạch lớn khó lòng tưởng tượng!
Hai người cáo từ, vội vàng rời đi.
............
Sở Thiên đương nhiên không phải đưa cho Hùng Thiên Diễm "Ngũ Hành Bát Vạn luyện dược trận". Thứ kia ở thời đại này, có thể được xem như một thứ linh thiêng, hắn đương nhiên không thể khiến cho sự tồn tại này được biết đến, nếu không hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Hiện tại, nhiều người đã xem Sở Thiên giống như thiên tài siêu cấp, nhưng ngày nay thiên tài rất nhiều, vì vậy cũng không có gì hiếm lạ.
Nhưng nếu "Ngũ Hành Bát Vạn luyện dược trận" bị bại lộ, Sở Thiên không chỉ bị xem như thiên tài yêu nghiệt, chắc chắn hắn sẽ bị thế lực đứng đầu đại lục bắt giữ và nghiên cứu hắn giống như con chuột bạch!
Giải dược Thực Tâm Độc, là một loại giải độc đan cấp 2.
Giải độc đan này tương đối đặc biệt, không thể luyện chế được bằng luyện dược trận thông thường. Nó có phương pháp luyện chế riêng biệt và độc nhất. Nguyên lực của Sở Thiên còn lâu mới đủ để luyện chế ra được.
Hùng Thiên Diễm chưa đạt tới tu sĩ Hồn Tỉnh Cảnh, luyện chế dược vật cấp 2 cũng cực kỳ khó khăn, nhưng hãy xem như khảo nghiệm hắn ta một lần. Nếu hắn ta không thể vượt qua khảo nghiệm này, chứng tỏ thiên phú luyện dược của Hùng Thiên Diễm không đủ, vậy thì cũng không cần phải học hỏi kiến thức của Sở Thiên.
Đôi mắt Mộng Kinh Vũ sáng lên kích động, hiện lên một biểu cảm lạ.
Nàng thật sự càng ngày càng không thể nhìn thấu người này, hắn còn rất trẻ nhưng tri thức rất uyên bác, vì sao lại trở thành một nô lệ tại thị trường nô lệ?
Lúc này Mộng Oánh Oánh mang theo Nam Cung Vân cùng nhau về nhà.
Mộng Oánh Oánh buồn rầu không vui nói: "Dì Lâm đã được điều trị, hiện tại tính mạng không bị đe dọa nữa, chúng ta sẽ đưa bọn họ về nhà tĩnh dưỡng. Tiểu Hổ và Điềm Điềm có vẻ như đã chịu đả kích rất lớn, đoán chừng tinh thần đã bị tổn thương. Ta đại diện cho gia tộc đưa cho dì Lâm mấy trăm đồng vàng, giúp cho bọn họ sau này không phải lo chuyện áo cơm, hy vọng bọn họ sẽ sớm thoát khỏi bóng ma kia."
Mộng Kinh Vũ nghe nói như thế, khuôn mặt tuyệt mỹ mang vẻ u sầu không thể tiêu tan: "Mặc dù Mông hộ vệ đã làm sai, nhưng chúng ta không thể giận chó đánh mèo đối với người nhà. Hãy tìm một người nào đó trong thương hội chăm sóc cho bọn họ đi."
"Tỷ, tiếp theo tỷ có tính toán gì không?"
Vì để tham gia vào thị trường dược vật, Mộng Kinh Vũ đã bỏ ra một lượng lớn tài sản của thương hội để mua thiết bị, mua phối phương, mua tài liệu và mời luyện dược sư đắt giá từ bên ngoài thành. Nhưng sau khi trải qua đả kích lần này, khẳng định tiệm thuốc Nam Vân không thể tiếp tục mở được nữa.
Bây giờ tất cả các khoản đầu tư đều như ném đá trên sông, nàng phải chi trả cho tiền vi phạm hợp đồng với luyện dược sư, bồi thường một phần tổn thất cho những người bị hại. Thương hội Nam Vân chắc chắn sẽ lâm vào nguy cơ nợ nần.
Mộng Kinh Vũ nản lòng thoái chí, thất thần nói: "Ta định sẽ tách doanh nghiệp ra và bán đi để trả nợ. Sau khi trả hết nợ, thương hội có thể sẽ nhỏ đi, nếu như không thể tiếp tục hoạt động thì chúng ta hãy đóng cửa thương hội. Chúng ta có thể rời đi và tìm một nơi yên bình, lặng lẽ sống cuộc sống bình yên suốt phần đời còn lại."
"Tỷ tỷ, tỷ mới hai mươi hai tuổi! Tỷ hãy tỉnh lại đi, không thể bỏ cuộc như thế này được!" Mộng Oánh Oánh cực kỳ lo lắng bởi suy nghĩ tiêu cực của tỷ tỷ mình, lập tức nheo mắt ra hiệu với Sở Thiên bên cạnh, "Thương hội Nam Vân xuống dốc không quan trọng, năng lực tỷ tỷ lớn như vậy, nếu gặp cơ hội phù hợp, nhất định sẽ đạt tới tầm cao mới. Sở Thiên, ta nói đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.