Kỳ Tích Vương Tọa

Chương 14:




Sở Thiên không ngờ khi mình đi tới nơi này, vết thương đầu tiên lại nằm trong tay của một nữ nhân!
Điều này đã hoàn toàn chọc giận Sở Thiên!
Sở Thiên thật ra là người rất rộng rãi, thường không mang theo thù hận, bởi vì nếu có thù oán gì hắn sẽ trả thù ngay tại hiện trường, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ!
Sở Thiên dùng sức đánh một cái ở trên cái mông đẫy đà như trái đào mọng nước!
Bốp!
Mộng Kinh Vũ ngốc tại chỗ!
Gia hỏa này đang đánh...... mông ta!
Thân thể hơn hai mươi năm băng thanh ngọc khiết, chưa từng bị tay người sờ qua, hôm nay lại bị người này làm bẩn!
Mộng Kinh Vũ hoảng sợ muốn hét lên, kết quả miệng đã bị bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ô" nho nhỏ, thân thể đẫy đà tức giận nóng lên, liều mạng giãy giụa ở trong lòng ngực Sở Thiên, hai mắt phun ra ngọn lửa phẫn nộ, hận không thể đốt Sở Thiên thành tro tàn. Từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra được, nữ nhân điên này sẽ không chịu bỏ qua.
"Tốt thôi, đánh một cái cũng là đánh, đánh trăm cái cũng là đánh!"
Nếu như ngươi không nghe lời!
Ta đây sẽ đánh cho tới khi ngươi nghe lời mới thôi!
Ta không tin không thể thuần phục được con ngựa cứng đầu như ngươi!
Sở Thiên lại đánh một cái trên cái mông đầy đặn.
Con gà này không biết đã ăn gì lớn lên, mông thực sự không nhỏ, hơn nữa cực kỳ căng chặt co dãn, khiến người vô cùng dư vị.
Mộng Kinh Vũ giống như bị điện giật, cả người chấn động, gương mặt ửng hồng. Đây là lần đầu tiên nàng bị đánh kể từ nhỏ đến lớn, Sở Thiên ra tay không hề lưu tình chút nào, đau đớn kịch liệt kích thích thần kinh, đồng thời giống như dòng điện lan truyền khắp toàn thân, không ngờ lại khiến nàng có một loại cảm giác tê dại kỳ lạ.
"Ngươi không điều tra rõ ràng, chỉ dùng phán đoán mà gán tội cho ta, nên đánh!"
"Ngươi tự coi mình thân phận cao quý xem thường hạ nhân, nên đánh!"
"Ngươi không nói đã động thủ, nên đánh!"
"Thiếu chút nữa khiến ta đoạn tử tuyệt tôn, nên đánh!"
"......"
Sở Thiên đánh xuống hơn mười cái trên cặp mông đầy đặn của đại tiểu thư. Đầu óc của Mộng Kinh Vũ trống rỗng, giống như đã bị đánh ngốc, cho nên hoàn toàn không hề chống cự. Mộng Kinh Vũ ở trong cảm nhận của mọi người đều luôn là một nữ thần cao cao tại thượng, càng là một nữ nhân mạnh mẽ không dung xâm phạm, từ trước tới nay không ai dám đối xử với nàng như vậy.
Mộng Kinh Vũ càng thêm xấu hổ và giận dữ hơn, nàng không ngờ mình còn có một loại cảm giác khác thường, trong đau đớn có trộn lẫn với một chút khoái cảm, theo số lần đánh càng ngày càng tăng thì cảm giác ấy càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí nàng phát hiện ra thân thể không tự chủ được có một số phản ứng xuất hiện. Nàng thật sự hận không thể đâm đầu mà chết!
Hai mắt Mộng Kinh Vũ chứa đầy nước mắt, giống như một tiểu nữ hài đang bị khi dễ: "Ngươi vũ nhục ta như vậy, ta sẽ không buông tha ngươi...... ưm!"
Nàng còn nói chưa dứt lời.
Trên mông lại bị đánh thêm một cái nữa.
Gương mặt Mộng Kinh Vũ ửng hồng giống như có thể tích ra nước.
Sở Thiên không sợ trời không sợ đất: "Đây là vì tôn trọng nhau, ngươi không tôn trọng ta, sao có thể khiến ta tôn trọng ngươi? Ta biết ngươi không chấp nhận được ta, cùng lắm thì ta rời khỏi nhà các ngươi là được. Ngươi thật sự quá đề cao bản thân mình!" Trong khi nói, Sở Thiên lại đánh xuống một cái.
"Ngươi không nghe lời!"
"Ngươi tức giận lung tung!"
Lúc này, bỗng có tiếng động truyền tới từ cửa ra vào hoa viên.
Mông hộ vệ dẫn người đi vào.
"Mau thả ta ra!"
Mộng Kinh Vũ cuối cùng bắt đầu kinh hoảng, hiện tại nếu bị người khác nhìn thấy một màn thế này, ngày mai toàn thành đều sẽ điên cuồng tung tin đồn thổi "Mộng Kinh Vũ yêu đương vụng trộm với nô bộc". Điều này đối với một nữ nhân mạnh mẽ như nàng mà nói, quả thực không còn dũng khí sống tiếp.
"Xin lỗi ta trước!"
"Ngươi......"
Lại một cái đánh!
"Ngươi xin lỗi đi!"
"Được được được!" Mộng Kinh Vũ thật sự sắp khóc: "Hôm nay vì ta quá xúc động, ngươi hãy buông ta ra trước được không! Chúng ta từ từ nói chuyện, như vậy được chứ?"
Sở Thiên thấy Mộng Kinh Vũ cuối cùng cũng chịu thua, lúc này mới buông nàng ra, hừ một tiếng nói: "Ta tin ngươi mới lạ, ta biết ngươi rất nhanh sẽ quay lại trả thù ta, ta không muốn ngây người ở nơi này thêm nữa, lão tử đi rồi, tỷ muội các ngươi hãy tự giải quyết cho tốt!"
Mộng Kinh Vũ vẫn có cảm giác bỏng rát trên mông vì đau, khi nhìn thấy Sở Thiên khập khiễng rời đi, trong lúc nhất thời có chút thất thần...... Chẳng lẽ nàng đã thật sự oan uổng hắn sao?
Mộng Kinh Vũ không phải là một người có tính tình nóng nảy, từ xưa tới nay nàng thường luôn thận trọng cẩn thận, duy nhất khi nhắc tới vấn đề của Mộng Oánh Oánh, nàng tuyệt đối không chịu đựng được. Vì vậy khi biết rằng Mộng Oánh Oánh đã lẻn đi chơi đêm không về, còn đi theo một nam nhân xa lạ ra ngoài suốt đêm, ý nghĩ đầu tiên chính là muội muội đã bị người lừa.
Bởi vì xuất phát từ tình yêu đối muội muội, khiến nàng phẫn nộ đến nỗi choáng váng đầu óc, mất đi lý trí thường ngày.
Cho dù thật sự oan uổng hắn, không phải hắn nên giải thích hay sao, khăng khăng dùng ngôn ngữ kích thích nàng, chọc nàng tức giận, thậm chí còn đánh mông nàng. Chỉ với những điều này đã không thể nào tha thứ cho hắn. Hắn cứ như vậy rời đi, quả là quá có lợi cho hắn!
Mộng Kinh Vũ nhanh chóng sửa sang lại quần áo, tuy nhiên vẫn cảm thấy khó chịu khi đi đường. Tên kia xuống tay quá tàn nhẫn, mông nàng đều đã bị đánh sưng.
Lúc này, Mông hộ vệ mang theo vài người vừa vặn đi tới, biểu tình của Mông hộ vệ cực kỳ nôn nóng, giống như gặp phải sự tình quan trọng gì đó, "Đại tiểu thư, Hùng Thiên Diễm tới chơi, ồn ào muốn gặp nhị tiểu thư, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng."
"Trưởng lão thường vụ hiệp hội luyện dược sư Hùng Thiên Diễm?"
"Đúng là người này!"
Một nhân vật lớn như vậy, vì sao tự mình tìm đến đây?
Mộng Kinh Vũ không rảnh lo tìm Sở Thiên trả thù, "Hùng Thiên Diễm không chỉ là trưởng lão thường vụ hiệp hội luyện dược sư, thực lực bản thân hắn đã đạt tới Luyện Thể tầng thứ chín, hơn nữa còn có thế lực cường đại là tướng quân phủ phía sau, trăm triệu không thể đắc tội. Ta đi chuẩn bị một chút, lập tức sẽ đi qua!"
Một nhân vật lớn tới bái phỏng, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Mộng Kinh Vũ đặt qua một bên ân oán cá nhân, trước tiên đi gặp mặt Hùng Thiên Diễm.
Hùng Thiên Diễm đi qua đi lại ở trong phòng khách: "Mộng Oánh Oánh đâu? Ta muốn gặp nàng!"
Mộng Kinh Vũ đi tới: "Hùng trưởng lão đại giá quang lâm, Kinh Vũ cảm thấy rất vinh hạnh. Ta là tỷ tỷ của Oánh Oánh, không biết trưởng lão vì sao lại tới đây?"
Hùng Thiên Diễm đi thẳng vào vấn đề: "Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, ta muốn bái sư, bái Mộng Oánh Oánh làm vi sư!"
Những lời nói của Hùng Thiên Diễm khiến Mộng Kinh Vũ thiếu chút nữa đã bị đau tim!
~~~Hết chương 14~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.