Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 13:




"Bội phục, bội phục, anh bạn nhỏ còn ít tuổi, trù nghệ rất lợi hại nha, ta nhận thua. Tại hạ cam bái hạ phong." Bạch Tượng không phải một người hẹp hòi, đối với trù nghệ hắn rất nghiêm túc, thua chính là thua.
Lạc Vân Thanh xấu hổ, kỳ thật đương nhiên  cậu biết đây không phải là Bạch Tượng thua, chỉ là bản thân có được một cái Thần Khí gian lận mà thôi, hơn nữa những món ăn này của Bạch Tượng có thể xem như là đồ ăn phục cổ, đều là tự hắn nghiên cứu ra, rất nhiều người căn bản sẽ không làm.
Hắn không nghĩ tới nấu ăn còn có thể cho chút trái cây, mắm cá gì đó là việc bình thường,  Lạc Vân Thanh biết là bởi vì đây đều là kết tinh trí tuệ của tiền nhân.
"Không dám nhận, ngài cũng rất lợi hại, có thể đem những món ăn này phục hồi như cũ ra được ngài đúng là đặc biệt lợi hại." Lúc này nói ngươi lợi hại hơn liền rất giả, Lạc Vân Thanh chỉ phải đổi cái phương thức khen lại.
Cuối cùng Bạch Tượng lại xuống bếp làm mấy món ăn khác, làm xong còn làm một cái đại bóng đèn, đi theo bọn họ cùng nhau ăn cơm chiều.
Leonard:......
Khi hai người Lạc Vân Thanh ăn no, Bạch Tượng ấp úng, muốn nói lại thôi nhìn cậu, dáng vẻ muốn nói cái gì, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.
Nhưng thấy Lạc Vân Thanh sắp ra tới cửa, Bạch Tượng đột nhiên "a" một tiếng, chờ Lạc Vân Thanh quay đầu lại lại không nói gì.
Năm lần bảy lượt như thế, nhìn Bạch Tượng chân tay luống cuống, Lạc Vân Thanh trong đầu đột nhiên toát ra một ý niệm, sau đó thực trực tiếp hỏi Bạch Tượng: "Ngài là muốn làm mấy món ăn vừa rồi sao?"
Bạch Tượng không kịp nghĩ, thân thể liền gật đầu trước.
Kỳ thật hắn cũng học xong, lúc Lạc Vân Thanh làm có nói với hắn một vài điểm, hiện tại để hắn một lần nữa làm một lần hắn chắc chắn có thể làm ra. Nhưng mà...... Những món ăn đó dù sao cũng là do anh bạn nhỏ này cải tiến, mình lấy dùng có thể hay không rất da mặt dày? Hơn nữa vẫn là lấy tới buôn bán, Bạch Tượng cảm thấy bản thân làm không được.
Nhìn đến Bạch Tượng gật đầu, Lạc Vân Thanh kỳ thật rất cao hứng, ít nhất cậu không nhìn lầm người. Nếu là tiểu nhân ai còn quản ngươi nói cái gì, dù sao cũng học xong rồi, ngươi đi rồi ta liền làm thì sao, còn ý kiến của nguyên chủ, ai  thèm để ý nha.
"Ngài có thể làm, tôi không để ý." Lạc Vân Thanh đúng thật không để ý, những món này trước kia tất cả mọi người đều biết làm, hiện tại Bạch Tượng đều đem món ăn nấu được thất thất bát bát, chỉ là đóng góp chút ý kiến mà thôi, hoàn toàn không cần như thế.
"Vậy tôi trả tiền mua lại phương pháp cho cậu?" Bạch Tượng thật cẩn thận hỏi.
"Không cần, chút chuyện nhỏ mà" Lạc Vân Thanh hào phóng vẫy vẫy tay, tỏ vẻ không thèm để ý.
"Không được, không được, những món ăn này cậu cải tiến rất tốt, ta cho cậu 500.000 đồng liên bang, cậu xem có thể chứ?" Bạch Tượng trong lòng tính tính, cuối cùng cấp ra giá cả so với giá bình thường ít nhất  cao  gấp ba lần, cũng tỏ vẻ hắn đối với chất lượng của món ăn qua cải tiến phi thường vừa lòng.
"......"
"Nếu không ngài cho tôi một cái thẻ miễn hẹn trước ở chỗ này được không? Chỉ cần tôi tới là có thể ăn?" Bạch Tượng không muốn lấy không, Lạc Vân Thanh cũng không thiếu kia 500.000 kia, vì thế quyết đoán đổi thành muốn thẻ.
Đồ ăn nơi này so với chỗ khác tính ra cũng tốt hơn, đặc biệt là món canh kia, tuyệt đối là sở trường của Bạch Tượng, hơn nữa hôm nay mới ăn mấy món mà thôi, Bạch Tượng có rất nhiều món, về sau có lẽ có thể ăn được những món càng ngon hơn.
"Được." Bạch Tượng làm sao không biết Lạc Vân Thanh không muốn lấy tiền của hắn, vì thế tự mình đi lấy một cái thẻ VIP lại đây, trong lòng yên lặng quyết định, về sau Lạc Vân Thanh tới ăn cơm sẽ không lấy tiền, hơn nữa phải làm nhiều món ngon hơn, vừa lúc có thể cùng cậu bàn luận một chút.
Cuối cùng, Bạch Tượng còn nhiệt tình tiễn bọn họ ra tận cửa, dáng vẻ ân cần làm mấy thực khách trong viện trong lòng nhịn không được cân nhắc.
Hai người bên ngoài kia là công tử nhà ai? Mà khiến Bạch Tượng với ai cũng lạnh lùng cư nhiên chu đáo như vậy? Sau này phải nhắc nhở đám con trai/con gái/ cháu trai/ cháu gái hay gây chuyện trong nhà một chút, để bọn họ không cần chọc tới hai người này.
............
"Đợi lát nữa có thể đưa tôi đến khu thương nghiệp Sax không?" Lạc Vân Thanh đột nhiên nhớ tới tin nhắn GUI gửi đến ngày hôm qua kia, nói cậu hôm nay đến cửa hàng kinh doanh của GUI tại khu thương nghiệp Sax lúc trước, nói là thủ tịch thiết kế sư hôm nay sẽ tới bên này, Lạc Vân Thanh có thể lĩnh phần thưởng.
Đúng vậy, Lạc Vân Thanh hiện tại mới có thể đi lĩnh phần thưởng, một bộ lễ phục thủ tịch thiết kế sư tự mình thiết kế.
"Được." Leonard cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp đưa Lạc Vân Thanh tới mục tiêu.
Từ tiệm ăn của Bạch Tượng đến khu thương nghiệp Sax cũng không tính là gần, lái xe cũng mất nửa tiếng mới có thể tới, lúc đến nơi cũng tầm 10 giờ tối.
12 giờ cổng trường sẽ đóng, cho nên thời gian hai người có cũng không nhiều.
Lạc Vân Thanh trực tiếp đi tới cửa hàng kinh doanh của GUI. Buổi sáng khu A có rất nhiều người, nhưng tới buổi tối, bên ngoài hành lang trừ bỏ vài nhân viên phục vụ ra cũng chỉ có mấy khách nhân.
Mà cửa hàng của GUI đại đa số nhân viên phục vụ đang vội vàng công tác giao hàng qua mạng, chứ không tiếp khách.
Là khách nhân Lạc Vân Thanh và Leonard vừa tiến vàongười có vẻ ngoài xuất chúng, còn trúng giải thưởng lớn nhất của GUI thì sao có thể không nhận ra! Hơn nữa quan trọng nhất chính là Lạc Vân Thanh vẫn là Cá chép của hắn, lúc trước còn bởi vì Lạc Vân Thanh hắn mua vé số trúng được mấy vạn đồng cơ mà.
Nghĩ đến số tiền trúng thưởng, người hướng dẫn mua tươi cười càng sáng lạn.
"Lạc tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh, mời đi bên này." Vốn dĩ hắn đã sớm tan tầm, nhưng vì chờ Lạc Vân Thanh nên tự nguyện tăng ca đến giờ này.
Hướng dẫn mua đem Lạc Vân Thanh và Leonard mời tới một khu nghỉ ngơi bên cạnh ngồi, còn pha cho bọn họ mỗi người một ly cà phê.
"Lạc tiên sinh xin chờ một chút, Bố Hoạch tiên sinh lát nữa liền tới đây."
"Được, cảm ơn!" Lạc Vân Thanh nói cảm ơn với người hướng dẫn mua.
Khi hai người đang hàn huyên, một nam nhân ăn mặc thời thượng, bên tai trái còn đeo bốn năm cái khuyên tai trông đầy bĩ soái đi tới.
Khi nhìn thấy Lạc Vân Thanh hai mắt rõ ràng sáng lên, bị cậu khiến cho kinh diễm rồi.
"Cậu chính là người may mắt kia sao?" Bố Hoạch phong lưu  nở nụ cười, hướng về phía Lạc Vân Thanh bĩ khí vươn tay.
Lạc Vân Thanh cũng vươn tay ra, vừa định đem tay mình chạm vào tay y liền chạm vào tay Leonard, vừa nhìn, thì ra Leonard đãnh giành trước bắt tay.
Cảm nhận được áp lực truyền tới tay, Bố Hoạch nhún nhún vai, không sợ chết muốn ngo ngoe rục rịch vươn một cái tay khác ra.
Nhận ra ý đồ của y, Leonard bỗng nhiên cười, bàn tay hơi dùng lực một chút.
"Oa...muốn mệnh, ngươi buông tay, mau lên."Bố Hoạch tức đến dậm chân, mỹ nhân là hoa đã có chủ, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Lạc Vân Thanh mỉm cười nhìn hai người âm thầm tranh đua, thực vui sướng coi như cái gì cũng không phát hiện ra.
Chờ Leonard buông tay ra,Bố Hoạch lập tức lui về phía sau một bước, tỏ vẻ bản thân trong sạch, sau đó mới cười khổ nói với Lạc Vân Thanh: "Xin chào Lạc tiên sinh, tôi là Bố Hoạch, thủ tịch thiết kế sư của GUI."
Khi nói đến thủ tịch thiết kế sư Bố Hoạch còn phi thường tự hào, điều này đúng là đáng giá tự hào,  phải biết rằng Bố Hoạch mới 28 tuổi, đã trở thành thủ tịch thiết kế sư của một nhãn hiệu lớn, đây cũng không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
"Chào ngài, tôi là Lạc Vân Thanh, là khách hàng may mắn lần này, vị này là Leonard." Lạc Vân Thanh trả lời.
"Xin hỏi Lạc tiên sinh có hứng thú trở thành người mẫu của GUI chúng tôi hay không." Ánh mắt đầu tiên của Bố Hoạch khi nhìn thấy Lạc Vân Thanh liền nhớ tới "thiên tinh" hệ liệt quần áo.
Đây là tâm huyết của y mấy năm nay, vừa mới thiết kế ra, đã xem rất nhiều người mẫu nhưng không tìm ra người nào vừa lòng, nhưng gặp Lạc Vân Thanh, phản ứng đầu tiên liền cảm thấy người này thích hợp.
Lạc Vân Thanh:......
"Không có hứng thú."
"Không cầntrả lời nhanh như vậy, Lạc tiên sinh có thể suy xét một chút." Bố Hoạch nghe được Lạc Vân Thanh nhanh như vậy cự tuyệt, có điểm nóng nảy.
"Việc học bận rộn, không có thời gian làm việc khác." Lạc Vân Thanh đối với  làm người mẫu gì đó thật không có hứng thú.
Bố Hoạch:......
"Làm người mẫu cũng là thể hội một cuộc sống khác, cũng là một loại học tập nha."
Bố Hoạch thấy hai người thờ ơ, lại tiếp tục nói: "Lại còn có thể kiếm tiền."
"......"
Lạc Vân Thanh: Ta thoạt nhìn như là thiếu tiền sao?
"Nếu cậu thay đổi chủ ý nói có thể liên hệ tôi." Bố Hoạch miệng đều nói khô rồi, Lạc Vân Thanh vẫn luôn thoái thác, nhưng y lại rõ ràng không muốn buông tha hạt giống tốt khó được vừa ý như này, rơi vào đường cùng Bố Hoạch chỉ có thể cho một cái phương thức liên hệ cá nhân, hy vọng sau này Lạc Vân Thanh có thể thay đổi chủ ý.
............
"Trước vào việc chính đi, lát nữa trường học chúng tôi phải đóng cổng, chúng tôi phải lập tức rời khỏi." Leonard nhìn Bố Hoạch còn đang "đẩy mạnh chào hàng" trước mặt, nói lên việc chính.
Vừa nói đến công việc của mình, Bố Hoạch cũng trở nên nghiêm túc, đầu tiên là ở phòng thử đồ đo xong kích cỡ cho Lạc Vân Thanh, sau đó tinh tế hỏi cậu sở thích về lễ phục, cuối cùng lại đem lời nói yêu cầu của Lạc Vân Thanh  kỹ càng tỉ mỉ ghi nhớ.
Tốn mất khoảng một tiếng mới chuẩn bị xong những vấn đề nhỏ, lúc sau Leonard lập tức mang theo Lạc Vân Thanh chạy lấy người, chỉ sợ không đi lại tới một đợt "đẩy mạnh chào hàng" nữa tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.