Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 1:




Edit: Bilun
Tác phẩm mới mong bà con ủng hộ (=^_^=)
Giữa đêm mùa hè luôn đặc biền ồn ào, tiếng ve kêu, ếch kêu, côn trùng kêu hòa lẫn với nhau, các sinh mệnh trong mùa này nhiệt tình diễn tấu nhạc khúc chỉ thuộc về thiên nhiên.
Ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa sổ, từng ngôi sao điểm điểm chiếu vào tấm chăn đang phồng lên, êm ái  phảng phất trong ôn nhu như ai ủi thiếu niên sắc mặt tái nhợt trong lúc ngủ mơ vẫn còn cau mày.
Không biết ngủ say trong bao lâu, Lạc Vân Thanh mông lung có một tia ý thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy, ánh mắt dại ra nhìn phía trước, bụng như lửa đốt đói khát khiến ý thức phân tán của cậu chậm rãi thu hồi.
Còn không kịp đánh giá căn phòng xa lạ trước mắt, Lạc Vân Thanh liền phản xạ có điều kiện mở ra ngăn kéo tầng một của tủ đầu giường, chỉ thấy từng hàng dịch dinh dưỡng sắp xếp thẳng hàng trong ngăn tu, cậu tùy ý cầm một cái, ngửa đầu "ùng ục ùng ục" uống vào.
Một lát sau, cảm giác đói khát trong bụng mới giảm xuống.
Không đợi Lạc Vân Thanh nghĩ ra đây rốt cuộc là sao, một trận đau nhức đánh lại, một cỗ đau đớn xé rách nổ tung trong đầu.
Lạc Vân Thanh kêu thảm một tiếng, ngã xuống giường ôm đầu thở dồn dập. Lúc này từng đoạn từng đoạn ký ức không thuộc về cậu thổi quét qua đại não.
............
Chịu đựng thống khổ người thường không thể chịu được, mấy ngày tiếp theo, trong lúc ngủ mơ Lạc Vân Thanh mặc kệ có muốn hay không vân phải trải qua ký ức của một cái Lạc Vân Thanh khác, chân thật đáng sợ.
Lạc Vân Thanh trong mơ vừa  giống lại vừa không giống mình. Giống nhau đều có vận khí nghịch thiên không khoa học, giống nhau đều có dung mạo tinh xảo hơn thường nhân, thậm chí là giống nhau cả về tính cách lẫn khẩu vị.
Nếu không phải cậu biết rõ nguyên bản Lạc Vân Thanh đã bệnh qua đời, cậu thật đúng sẽ cho rằng mình đầu thai đến tinh tế, lại ở tinh tế vượt qua thời gian 18 năm ngắn ngủi mà lại xuất sắc.
Khác với bản thân từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, Lạc Vân Thanh trong mộng thực hạnh phúc, tuy cũng lớn lên ở tinh cầu Nông Nghiệp không phát đạt, nhưng đồ vật nên có chưa bao giờ thiếu, cha mẹ yêu thương càng coi cậu là kết tinh tình yêu của hai người, đối với cậu cơ hồ là cưng chiều vô đối.
Nhưng cho dù như thế, cậu cũng không kiêu ngạo, vô điều kiện cưng chiều chỉ làm Lạc Vân Thanh ở thời đại tinh tế càng ngây thơ hơn Lạc Vân Thanh ở thế kỷ 21 mà thôi.
Cha mẹ tiểu Vân Thanh rời đi nhân thế khi cậu 15 tuổi, sau một đoạn thời gian khổ sở, đứa nhỏ này liền tỉnh táo lại, đem tài sản cha mẹ lưu lại cho mình, sau khi cha mẹ rời đi càng nỗ lực học tập, sinh sống, thậm chí là làm từ thiện.
Mà cuộc sống cũng không bạc đãi cậu, dưới sự nỗ lực cùng vận khí nghịch thiên, vừa đầy 18 tuổi cậu liền lấy thành tích ưu dị hoàn thành mộng ước thi vào khoa Thực Vật học trường Liên Bang đệ nhất, trở thành một thí sinh hiếm hoi ở tinh cầu Nông nghiệp lạc hậu thi đậu vào trường học số một liên bang.
Vì chuyện này, cao tầng của tinh cầu còn cố ý khen thường cậu 5 vạn đồng liên bang. Tiết kiệm tiêu, bốn năm học phí và sinh hoạt không cần phải lo.
Có thể dự đoán, chỉ cần lại qua một tháng, cuộc sống của tiểu Vân Thanh tất nhiên sẽ trở nên bất đồng với lúc trước, nhưng đáng tiếc chính là, nguyên chủ giống như cha mẹ có gen bệnh! Chỉ là so với cha mẹ đã ly thế, bệnh của cậu tương đối nhỏ mà thôi.
Mấy hôm trước cậu chính là vì gen bệnh di truyền từ cha mẹ đột nhiên phát tác, nhưng lại không được trị liệu kịp thời, mới dẫn tới ngoài ý muốn qua đời, cũng làm cho Lạc Vân Thanh xuyên tới cơ thể đã ngừng hô hấp này.
Nghĩ đến đây Lạc Vân Thanh không khỏi thở dài một hơi, quả nhiên mặc kệ khoa học kỹ thuật có phát triển như thế nào, trên đời này vĩnh viễn có những thứ bệnh tật mới khó có thể chữa khỏi.
Mà gen bệnh chính là một loại bệnh nan y của thời đại tinh tế này! Do phóng xạ của vũ trụ cảm nhiễn dẫn tới bệnh, chỉ cần mắc phải là không chữa khỏi được, lấy thủ đoạn trị liệu trước mắt, chỉ có thể tận lực kéo dài tuổi thọ.
Mà hiện tại Lạc Vân Thanh mắc bệnh, nếu tìm không thấy phương thức trị liệu hữu hiệu, có lẽ cậu căn bản không sống quá bốn mươi tuổi, này vẫn là dựa trên điều kiện tốt đẹp.
Dù vậy, Lạc Vân Thanh vẫn phi thường cảm ơn ông trời, dù sao cậu chính là nhặt về một cái mạng.
Ai biết mình lại "may mắn" như vậy, khó được một lần ngồi máy bay đi du lịch cư nhiên còn gặp phải tai nạn trên không? Xác suất nhỏ như vậy đều có thể khiến mình đụng phải, Lạc Vân Thanh quả thực không biết phải nói thế nào mới tốt.
May mắn là giá trị may mắn vẫn như cũ Max, nếu không cơ bản vẫn là một con đường chết. Càng không cần phải nói hiện tại hảo hảo dưỡng ít nhất còn có ba mươi năm để sống, hơn nữa nói không chừng trong ba mươi năm này khoa học kỹ thuật phát triển còn có thể tìm được phương pháp trị liệu được gen bệnh không chừng.
Cứ như vậy, Lạc Vân Thanh phóng khoáng bắt đầu tiếp thu thế giới mới.
............
Tinh cầu nông nghiệp số H-MCK1 là tinh cầu hiện tại Lạc Vân Thanh sinh sống, là một trong những tinh cầu nông nghiệp loại nhỏ, H-MCK1 tuy rằng ngay cả một cái tên chính thức như một tiểu tinh cầu lạc hậu cũng không có, nhưng trong mắt Lạc Vân Thanh nó vẫn thực tiên tiến.
Ít nhất là những phương tiện giao thông chủng loại đa dạng, ngoài sức tưởng tượng của cậu là không có khả năng xuất hiện ở thế kỷ 21.
Có thể người là đều là động vật quần cư, tuy nơi này hoang vắng, phần lớn đều là đồng ruộng, nhưng vì giao thông tiên tiến, đi ra ngoài hay đến nơi nào cũng không mất thời gian quá lâu, cho nên mọi người đều thích tụ cư ở bên nhau.
Là hàng xóm của đứa trẻ sống một mình lại mang bệnh duy nhất ở đây, mỗi ngày đều sẽ lại đến thăm cậu, đặc biệt khi biết Lạc Vân Thanh trúng tuyển vào Liên Bang đệ nhất học viện, càng là thường xuyên mang theo hài tử nhà mình tới, hy vọng con mình tiếp xúc với cậu nhiều hơn, học một hai điểm từ cậu, không nói đến thi đậu Liên Bang đệ nhất học viện, chỉ cần thi đậu một trong mười trường đứng đầu liên bang cũng là phần mộ tổ tiên phù hộ rồi.
Nhưng hàng xóm tới lần này rõ ràng bị vẻ mặt tái nhợt của Lạc Vân Thanh dọa sợ.
............
"Tiểu Vân Thanh cháu làm sao vậy?" nhìn Lạc Vân Thanh sắc mặt trắng bệnh đứng còn không vững trước mắt, đại thẩm Bulma mập mạp hiền lành vội vàng buông cái rổ cầm trong tay xuống, vội vàng vươn tay đỡ lấy cậu, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Mới có mấy ngày không gặp, sao đứa nhỏ này liền biến thành cái dạng này? Sớm biết vậy liền không đi tham gia buổi hát hò kia!
"Ngươi đứa nhỏ này cũng thật là, phát bệnh cũng không nói ngay cho thẩm thẩm, mau trở về nằm." Nói xong đại thẩm mập mạp không cho phép cự tuyệt đỡ cậu lên giường, sau đó thuần thcuj mở ra tầng thứ hai tủ đầu giường, tìm thuốc.
Khi đóng lại không cẩn thận làm mở ngăn tủ cuối cùng, nhìn đến ngăn tủ vốn tràn đầy một loạt dịch dinh dưỡng thiếu gần một nửa, lập tức vừa đau lòng vừa sốt ruột,.
"Thẩm thẩm mang theo chút đồ ăn tới, cháu ăn trước đi, ăn xong chúng ta uống thuốc ha!" Bulma như dỗ dành trẻ con nhẹ nhàng hống Lạc Vân Thanh. Bàn tay dày rộng nhẹ nhàng xoa đầu cậu, cảm xúc ấm áp khiến mắt Lạc Vân Thanh ươn ướt, nhưng cậu cười cười, tuy rằng là tươi cười vui vẻ, nhưng kết hợp với cái thân mình như này lại vô cớ khiến người lo lắng.
Bulma chính là như vậy, nhìn thấy Lạc Vân Thanh cười, ngược lại càng thêm lo lắng. 
"Khó chịu sao? Nếu không chúng ta vẫn nên đi bệnh viện nhé?" Người trên giường gầy đến giống như có thể bị gió thổi lay, quần áo to rộng mặc trên người càng hiện ra thân thể đơn bạc, gương mặt gầy ốm tái nhợt không làm giảm đi vẻ đẹp của cậu, ngược lại khiến cho khuôn mặt vốn diễm lệ tăng thêm một tia cảm giác bệnh mỹ nhân.
"Không cần ạ, chỉ là ngủ không ngon thôi!" Lạc Vân Thanh nhìn phụ nhân hiền lạnh trước mặt, nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười tươi đẹp, hai mắt sáng ngời tuy có chút sưng vù do không ngủ tốt, nhưng vẫn như cũ rực rỡ lấp lánh.
Đũng là không có ngủ ngon, buổi tối mỗi ngày giống như nằm mơ vượt qua cả đời của người khác, cảm nhận vui vẻ của cậu, cảm nhận cậu thương tâm, cảm nhận cậu cảm động,cảm nhận cậu bất đắc dĩ. Sinh mệnh ngắn ngủi mạnh mẽ bị rót vào một đoạn cảm tình khác, ngẫu nhiên hoảng hốt khiến cậu sắp không phân rõ đâu là hiện thực đâu là mơ.
"Aiz...." Bulam thở dài một hơi, như là minh bạch vì sao Lạc Vân Thanh không ngủ ngon, thế giới này trước nay đều không công bằng, nhưng mỹ nhân luôn có ưu đãi, tuy Lạc Vân Thanh có vị hôn phu có tiền có thế, nhưng Lạc Vân Thanh cũng không kém nha, có sắc có tiền còn thông minh, chỉ là thân thể không tốt, nhưng nếu thật sự cùng người nọ kết hôn, có lẽ có thể được đến trị liệu càng tốt hơn chăng?
Nguyên nhân đằng sau này mới là nguyên nhân Bulma vẫn luôn khuyên bảo Lạc Vân Thanh. Bulma châm chước một hồi mới cẩn thận mở miệng nói: "Tiểu Vân Thanh! Thẩm Thẩm biết cháu cũng không thích hôn nhân mà ba mẹ cháu định ra cho cháu, dù sao cháu cũng chưa từng thấy qua mặt người ta...nhưng thẩm thẩm trước kia cảm thấy có người chiếu cố cháu cũng khá tốt. Nhưng nếu thật sự không thích thì liền bỏ đi! Còn có..."
Từ từ, hôn nhân? Cái gì hôn nhân?
Lạc Vân Thanh trợn to hai mắt.
Nghe Bulma thiện ý phân tích chỗ lợi chỗ hại cho cậu, nỗ lực nhớ lại,rốt cuộc một hồi lâu mới từ ký ức của nguyên chủ đem chuyện này lay ra.
Hình như còn là thật!
Lúc này Lạc Vân Thanh không khỏi trợn mắt há mồm!
Nguyên chủ này có chút lợi hại nha!
Còn để lại cho mình một vị hôn phu  chưa từng gặp mặt nhưng có tiền có thế? Hơn nữa cũng không biết cậu là như thế nào làm được, rõ ràng không thèm để ý tới vị hôn phu này một chút nào, nhưng ở trong mắt người khác xem ra lại không hoàn toàn là một chuyện như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.