Kỳ Thiên Lộ

Chương 19: Toái tinh kiếm




Sài Đạt Tiến cần phải đưa tặng linh đan cho bằng hữu, không thể làm gì khác hơn là trong lúc Tần Tiểu Thiên đề luyện Trần Kim thì rời đi.

Hắn phi thường không nỡ bỏ đi, Tần Tiểu Thiên luyện khí mang cho hắn rung động rất lớn, cơ hội như vậy thật sự quá khó được, bất đắc dĩ bằng hữu cần hắn luyện chế linh đan cứu mạng, cho nên không thể không tạm thời rời đi.

Phương thức luyện chế Trần Kim rất kỳ lạ, sau khi tinh luyện chính là một dạng vật chất có hình dáng như lông chim, mỗi một mảnh cỡ đầu ngón tay, trôi nổi trong tầng trên của Cấm Chế Lô. Tần Tiểu Thiên dùng cấm chế thu lấy, biết bao Trần Kim được cấm chế áp súc, chỉ còn cỡ quả trứng vịt.

Hắn tổng cộng chỉ lấy hai, cũng may chỉ là tài liệu phụ trợ, điểm ấy Trần Kim cũng đủ sử dụng.

Phương thức luyện kiếm ghi lại trong Cổ ngọc giản cùng tu chân giới có sự khác nhau rất lớn.

Cổ tiên nhân luyện kiếm, vận dụng nhiều chính là cấm chế lực lượng, trận pháp chẳng qua chỉ là kéo dài cấm chế. Trận pháp của Cổ tiên nhân đều là cấm chế chuyển đổi mà thành, mà tu chân giới hiện đại, vận dụng trận pháp đã thoát ly khỏi phạm trù cấm chế, hình thành một cánh cửa mới.

Còn về phần Cổ cấm chế trận pháp sâu xa, bây giờ cũng rất ít có người biết.

Tần Tiểu Thiên tinh luyện xong toàn bộ tài liệu xong, rút lại Cấm Chế Lô, ngồi dưới đất trầm tư.

Hắn muốn đem các loại cấm chế và trận pháp tổ hợp lại, hơn nữa còn thêm đặc tính của các loại tài liệu, mới có thể luyện chế xuất ra phi kiếm, nhưng trong đầu rối loạn vo tròn, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ: " Quá phức tạp...kháo, đây không phải luyện kiếm, đây là luyện người a!"

Trương Thuần và Đào Thường Khí ở một bên lẳng lặng chờ.

Làm người tu chân, hai người bọn họ biết khốn cảnh của Tần Tiểu Thiên. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Lần đầu tiên luyện kiếm đích xác rất khó, phải thấu suốt tất cả vấn đề, mới có thể từ từ chậm rãi lục lọi tu luyện. Nhất là không có sư môn trưởng bối chỉ điểm, người luyện chế toàn bằng ngộ tính, thành công và thất bại mỗi bên chiếm một nửa.

Suy nghĩ suốt hai ngày, cũng tương đương thời gian bốn ngày trên địa cầu, Tần Tiểu Thiên cuối cùng rõ ràng được ý nghĩ của mình, bất quá có chút điểm vẫn còn khuyết hãm.

Hắn biết, chỉ có thông qua thao tác thực tế mới có thể chân chính học xong luyện kiếm.

Tần Tiểu Thiên lấy ra Thiên Kim Sa vừa mới đề thuần, hắn phải dùng Thiên Kim Sa làm thân kiếm chủ yếu. Lần này Cấm Chế Lô lại khác hẳn, tổng cộng dùng mười tám thủ ấn cấm chế để hình thành.

Sau khi Vô Diễm Chi Hỏa khởi động, lò luyện khí từ từ hiện ra hình dáng, giống như một pho cổ đỉnh, bốn chân hai ngạnh.

Tần Tiểu Thiên vừa muốn bắt đầu luyện kiếm, Sài Đạt Tiến vội vã chạy về.

Trong lòng hắn như lửa đốt. Thủ pháp luyện khí của Tần Tiểu Thiên hắn chưa từng nhìn thấy qua, đối với việc luyện khí của hắn có trợ giúp rất lớn, cơ hội không phải lúc nào cũng có, tự mình tu luyện đến cảnh giới bây giờ, rất khó tiến thêm nữa, hắn hy vọng thông qua việc quan sát Tần Tiểu Thiên luyện khí, có thể có được một chút thể ngộ.

Thiên Kim Sa đề luyện nhanh chóng dung hóa, từng đạo linh quyết đánh vào Thiên Kim Sa đã dịch hóa. Tần Tiểu Thiên dùng thần thức xâm nhập vào trong Thiên Kim Sa, bắt đầu gia nhập các loại tài liệu phụ trợ.

Đến trước mắt mới thôi, Tần Tiểu Thiên còn chưa nghĩ kỹ sẽ làm ra phi kiếm có hình dạng gì, hắn ở trong thân kiếm bố trí cấm chế, tổng cộng lựa chọn bảy thứ cấm chế bố trí trong thân kiếm, cấm chế trong lúc đó hoàn toàn tương thông.

Sài Đạt Tiến đi vào không nói một lời, nhưng thân thể đang run nhè nhẹ, hắn nhìn ra Tần Tiểu Thiên đang dùng Cổ cấm chế bày trận.

Một tia ti ngân mang hình thành hoa văn thật nhỏ, giống như những điểm mưa từ trong lòng bàn tay trái xuất ra, trầm nổi lơ lửng ở trước người Tần Tiểu Thiên, tạo thành kích lưu màu bạc, nhảy vào trong thân kiếm trong lò luyện khí, phảng phất như tinh không diệu động, sáng lạn chói mắt.

Trương Thuần lẩm bẩm nói: " Xinh đẹp a...thật nhiều ngôi sao nhỏ...đây là luyện kiếm nữa hay sao?"

Sài Đạt Tiến cảm khái nói: " Cái gì mà sao nhỏ? Đó là Cổ cấm chế! Ai! Lần đầu tiên luyện kiếm, khó có thể tin." Sự hơn kém thật lớn làm cho trong lòng hắn cảm thấy vô cùng mất mác.

Từ tu chân tới nay, tự mình chịu nhiều đau khổ. Sự khó khăn gian nan của Dã Tu không phải người bình thường có thể chịu được, không có môn phái duy trì thì mỗi sự kiện đều phải tự mình làm lấy, đối với nhiều phương pháp tu luyện đều nửa biết nửa giải, có thể tu luyện đến cảnh giới bây giờ thật là phi thường không dễ dàng.

Nếu bàn về sự uyên bác khi tu chân, Sài Đạt Tiến có thể tính là cấp nhân vật tông sư, nhưng cũng giới hạn, không cách nào chân chính hiểu rõ sự ảo diệu trong đó. bởi vậy hắn nhìn ra Tần Tiểu Thiên đang dùng Cổ cấm chế luyện kiếm, lại cũng không biết làm sao luyện chế.

Khác hẳn với Sài Đạt Tiến, Trương Thuần và Đào Thường Khí còn chưa tiến vào Nguyên Anh kỳ, kiến thức dĩ nhiên sai kém rất nhiều, Tần Tiểu Thiên dùng Cổ cấm chế luyện kiếm hai người bọn họ căn bản xem không hiểu, chỉ là cảm giác được thần diệu dị thường, cố tình muốn học trộm, nhưng ngay cả chút đầu mối cũng tìm không được, giống như là một cậu bé, xem không hiểu chương trình đại học của quốc gia.

Sau khi Trần Kim gia nhập, hình thái của thân kiếm đại biến, hóa thành vô số tinh mang ở trong lò luyện khí trầm phù, tụ tán không ngừng, ánh sáng chói mắt.

Sài Đạt Tiến hoàn toàn hết chỗ nói rồi, đó đã không còn là thủ đoạn của tu chân giới.

Nghĩ vật hóa hình, phân hợp tụ tán, đó chính là đặc thù cơ bản của cực phẩm phi kiếm, nhưng phi kiếm Tần Tiểu Thiên luyện chế lại không giống, đó là một loại đại khí khó nói nên lời, không cách nào hình dung ra sự rung động, cảm giác sâu không lường được, thậm chí còn có thể cảm giác được một chút tà khí.

Tần Tiểu Thiên cũng đang khổ không thể tả, luyện chế phi kiếm cơ hồ hao hết tiên linh khí của hắn, nhất là ở cửa ải cuối cùng, để cho linh thức của mình trầm vào trong phi kiếm, càng phải dị thường cố hết sức. Hắn chỉ có thể thả chậm tốc độ, dựa vào ý chí lực cứng cỏi, cố gắng duy trì luyện kiếm.

Lần này vô luận như thế nào cũng không thể buông tha, một khi dừng lại, tổn thất không chỉ là tài liệu luyện khí, còn có thể ảnh hưởng đến sự tu luyện.

Sài Đạt Tiến dù sao cũng là tu chân cao thủ, hắn nhỏ giọng nói: " Dục tốc bất đạt...dục tốc bất đạt...." ( gấp quá không được) Hắn nói tới năm, sáu lần.

Đào Thường Khí khó hiểu hỏi: " Có ý tứ gì?"

Trương Thuần lắc đầu không nói, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, bởi vì Tần Tiểu Thiên mở ra cho hắn một thế giới tu luyện mới, bất quá hắn lại hoàn toàn không biết được sự huyền bí trong đó.

Tần Tiểu Thiên rõ ràng nghe được câu nói " Dục tốc bất đạt" của Sài Đạt Tiến, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, tự mình đã quá gấp gáp mong thành công.

Ổn định tâm thần, tốc độ luyện kiếm bắt đầu chậm lại, linh quyết đánh vào thân kiếm cũng thả chậm tốc độ.

Trong lòng hắn hiểu rõ ràng, tốc độ giảm bớt, thì khả năng thành công khi luyện kiếm sẽ tăng nhiều, nhưng phẩm chất của phi kiếm lại giảm xuống, nhưng như vậy so với luyện kiếm thất bại cũng tốt hơn nhiều.

Hơi thoáng cân nhắc, hắn lập tức nghe theo ý kiến của Sài Đạt Tiến, biết đây chính là kinh nghiệm thường được nhắc tới.

Trương Thuần và Đào Thường Khí dần dần cảm thấy thời gian càng lúc như càng khó khăn hơn, Sài Đạt Tiến vẫn như cũ đăm đăm nhìn xem.

Thời gian hơn mười ngày nhanh chóng trôi qua, Tần Tiểu Thiên luyện kiếm rốt cuộc đã thấy được hình dáng.

Lò luyện khí tinh mang càng ngày càng sáng, Tần Tiểu Thiên đưa tay chỉ ra một ngón, ngón tay giống như đang điểm lên mặt nước, tinh mang nhộn nhạo, một chuỗi cấm chế cực kỳ phức tạp từ trong tay đánh ra.

Hắn khẽ quát một tiếng: " Thu!" Phảng phất như rồng hút nước, vô số tinh mang bay vào đầu ngón tay hắn, trong chớp mắt, lò luyện khí đã trống trơn đãng đãng, Vô Diễm Chi Hỏa lập tức bị thu nhiếp.

Tần Tiểu Thiên thở ra một hơi, nói: " Mẹ ơi, thật là quá khó khăn!"

Trương Thuần nhịn không được hỏi: " Cái...này...cái..này...coi như luyện chế hoàn thành rồi? Phi kiếm ở nơi nào?"

Sài Đạt Tiến nói: " Ngu ngốc, phi kiếm đương nhiên thu nhiếp vào trong cơ thể."

Người tu chân luyện kiếm giống như là luyện ra thân kiếm trước, bố trí xong trận pháp mới coi như là cơ bản hoàn thành, sau đó còn cần thời gian nhất định đi dưỡng kiếm, cuối cùng mới có thể đem phi kiếm thu nhiếp vào trong cơ thể.

Phi kiếm tự mình tu luyện tương đối dễ dàng dưỡng, phi kiếm do người khác luyện chế, phải tốn hao thời gian rất lâu mới có thể thu nhiếp, bởi vì phải trừ đi linh thức người khác trong phi kiếm, cho nên Trương Thuần nhìn không rõ.

Tần Tiểu Thiên cười khổ nói: " Không tính hoàn thành, còn kém một bước, còn cần làm ra hình dáng và rèn luyện."

Đào Thường Khí chắc lưỡi nói: " Còn chưa có xong...lão thiên, tại sao lại phiền toái đến như vậy."

Sài Đạt Tiến nhịn không được lắc đầu nói: " Hai người các ngươi là kẻ ngu ngốc, dùng tốc độ như vậy luyện kiếm mà còn nói chậm? Nói cho các ngươi, lúc đầu khi ta mới vào Nguyên Anh kỳ, luyện chế một thanh phi kiếm phải tốn hao hai mùa thời gian, cho tới bây giờ, chỉ cần có thời gian rảnh, ta còn phải tu luyện một phen. Một thanh phi kiếm hợp dụng so sánh với pháp bảo bình thường còn tốt hơn, rất nhiều người tu chân mãi cho đến khi độ kiếp, cũng chỉ sử dụng một thanh phi kiếm...Không phải luyện khí đại sư, có rất ít người không ngừng luyện khí, nếu như không thể dựa vào luyện khí tăng lên thực lực, như vậy luyện khí chỉ là lãng phí thời gian, tu chân giới chỉ có Trọng Huyền Phái mới có năng lực dùng luyện khí tăng lên tu vi."

Trương Thuần sầu não nói: " Hai mùa? Đáng sợ a...hai mùa? Ngươi có lầm lẫn không, ta luyện chế phi kiếm...chỉ dùng thời gian mười ngày!"

Sài Đạt Tiến cười to nói: " Ha ha, vật kia của ngươi mà cũng kêu là phi kiếm? Ha ha, uổng cho ngươi cũng là cao thủ Linh Tịch kỳ, sao lại không có một chút kiến thức nào? Phi kiếm của hai người các ngươi...Ai, bỏ đi, chờ các ngươi tu nhập vào Nguyên Anh kỳ sẽ biết, phi kiếm như thế...chỉ có thể xem như là rác rưởi!"

Lời phê bình vừa thông suốt không lưu tình chút nào, nếu đổi lại người khác, có thể sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng Trương Thuần và Đào Thường Khí không thể so sánh với người thường, hai người mặt dày cực kỳ.

Trương Thuần luôn miệng nói: " Dạ phải, dạ phải, đúng là rác rưởi! Tiền bối, có thể cấp cho vãn bối nhìn xem một chút...phi kiếm không phải rác rưởi của ngươi?"

Sài Đạt Tiến mỉm cười, Kim Lí Kiếm đột nhiên bay múa quanh thân, tạo ra hơn mười con cá nhỏ màu vàng, hắn nói: " Đây là Kim Lí Kiếm của ta, như thế nào?"

Đào Thường Khí không cho là đúng, nói: " So sánh với phi kiếm của Tiểu Thiên tiền bối...cũng chỉ là rác rưởi."

Trương Thuần không nhịn được, " phốc xích" bật cười.

Sài Đạt Tiến cũng không tức giận, nói: " Đích xác, điều này ta thừa nhận. Bất quá phương pháp tu luyện của Tiểu Thiên khác hẳn với người khác, nếu như so sánh giữa người tu chân có tu vi không sai biệt lắm với ta, phi kiếm của ta tuyệt đối thuộc về thượng phẩm, nhưng người tu chân đạt tới Linh Tịch kỳ, phi kiếm của bọn họ so sánh với hai ngươi thì mạnh hơn nhiều, cho nên...phi kiếm của các ngươi, cũng chính là phế vật rác rưởi, ha ha!"

Đào Thường Khí cười nói: " Tiền bối, chúng ta là Dã Tu, có thể có phi kiếm cũng đã không tệ rồi, cho dù là phế vật rác rưởi, cũng còn mạnh hơn người tay không đó."

Hai người có da mặt dày đến nỗi ngoài dự liệu của Sài Đạt Tiến, hắn nguyên lai muốn giáo huấn hai vị này một phen, không để cho họ có ý nghĩ không nhọc mệt mà muốn thu hoạch, ai biết hai người vẫn không thèm để ý, hắn cũng không cách nào khác, nói: " Có rảnh rỗi thì đem phi kiếm của mình luyện chế thêm một lần nữa đi, đó là tiền vốn hộ thân của các ngươi."

Trương Thuần gật đầu nói: " Cảm ơn tiền bối dạy bảo, đáng tiếc...tìm không được tài liệu thích hợp, cũng không có pháp môn luyện kiếm tốt, ai, Dã Tu chúng ta khổ a!"

Đào Thường Khí phối hợp ăn ý, nói tiếp: " Đúng vậy, tiền bối, lão nhân gia ngài cũng là Dã Tu, biết nỗi khổ của chúng ta, những mỏ tàng vừa lộ ra liền bị các đại môn phái chiếm lĩnh, chúng ta chỉ có thể tìm những quặng mỏ nhỏ, nếu không phải đi sưu tầm tài liệu ở những nơi nguy hiểm, pháp môn tu luyện lại thiếu..."

Hai người vừa đáp vừa xướng than khổ, Tần Tiểu Thiên nhìn xem cảm thấy thập phần thú vị vô cùng.

Sài Đạt Tiến cũng là Dã Tu, đối với nỗi khổ của bọn họ hắn cũng hiểu được rõ ràng, hai người tố khổ khiến cho hắn cũng đồng tâm, nói: " Đúng vậy, không dễ dàng...khi ta đến Nguyên Anh kỳ mới coi như tốt hơn một chút, cũng phải đi tìm kiếm tài liệu khắp nơi, ai, bằng không, làm sao lại có xước hào tài mê chứ? Cũng là không có cách nào, bị buộc mà thôi."

Trương Thuần gật gật đầu, nói: " Tiền bối, lão nhân gia ngài đã hiểu được, bọn vãn bối chúng ta cũng khổ, tiền bối...cái này...cái này..."

Đào Thường Khí nói tiếp: " Có thể trợ giúp một ít tài liệu luyện khí hay không? Ai, chúng ta cũng muốn có một thanh phi kiếm tốt a, nhưng lại tìm không được tài liệu, lão nhân gia ngài hiểu rõ nỗi khổ của hai chúng ta, nhất định sẽ giúp một tay, có phải hay không a?" Hai người nói ra nói vô liên tục, rốt cuộc nói ra yêu cầu của mình.

Sài Đạt Tiến bị dọa cho hoảng sợ, hắn là tài mê, là tên nô lệ cho tài bảo, hướng tới hắn hỏi đồ vật, chẳng khác gì đòi tính mạng của hắn.

Hắn cười khan một trận, nói: " Ta cũng nghèo a! Gần đây cũng không tìm được tài liệu gì, ân, nhưng thật ra có một địa phương có thể thu tập một ít đồ vật không tệ, sau này có rảnh rỗi...ta đưa bọn ngươi đi, a a, a a."

Tần Tiểu Thiên không nghĩ tới tài liệu luyện khí của Tiềm Kiệt Tinh lại thiếu thốn như thế, nói: " Đáy biển hiển nhiên có rất nhiều tài liệu luyện khí, tại sao không đi thu tập?"

Sài Đạt Tiến giải thích: " Tài liệu luyện khí dưới đáy biển mặc dù nhiều, nhưng có bao nhiêu người tu chân có thực lực xuống tìm kiếm? Ta đã đến Xuất Khiếu sơ kỳ, Kim Lí Kiếm có thể tùy tâm sở dục vận dụng, mới có thể xuống biển tìm tòi một chút tài liệu luyện khí, hai người bọn họ cũng chỉ có thể tìm kiếm trên đại lục. A a, bây giờ người Dã Tu cấp bậc thấp nhân số đông đảo, tài liệu nhìn được một chút thì đã sớm bị bọn họ đào móc không còn, bọn họ chỉ có thể dựa vào vận khí."

Trương Thuần nói: " Đúng vậy, đúng vậy...đừng nói là tài liệu luyện khí, ngay cả tiên thạch cũng rất khó tìm được, xuống biển...thực lực không đủ chính là muốn tìm chết, nhưng thật ra chúng ta cũng rất muốn xuống biển tìm tòi tài liệu." Bộ dáng hắn thật đáng thương cảm.

Bị Sài Đạt Tiến cự tuyệt là chuyện trong dự liệu, không có Dã Tu nào vô cớ lại đi tặng đồ cho người khác, mục tiêu thực sự của hắn và Đào Thường Khí chính là Tần Tiểu Thiên, hai người đều nhìn ra hắn không phải người nhỏ mọn.

Tần Tiểu Thiên cũng quả nhiên bị đánh động, hắn suy nghĩ một chút, từ trong thủ trạc lấy ra mười khối Thiên Kim Sa, nói: " Các ngươi mỗi người năm khối, chỉ tìm thêm tài liệu là có thể luyện kiếm rồi, tài liệu phụ trợ ở chỗ ta còn một chút, hẳn là đủ dùng, hai người các ngươi nếu có hứng thú, chúng ta cùng xuống đáy biển thải tập tài liệu, ân, chỗ này của ta còn có..."

Hắn lại xuất ra vài khối ngọc đồng giản, hơi xem xét, nói: " Còn có pháp môn tu chân, một lát nữa ta sẽ chế luyện thêm một phần."

Trương Thuần và Đào Thường Khí há to miệng, khó tin nhìn nhau, một hồi lâu hai người mới đưa tay tiếp nhận lấy Thiên Kim Sa.

Trương Thuần nói lắp bắp: " Thật sự...thật sự a..."

Đào Thường Khí nắm Thiên Kim Sa, trong lòng không biết là tư vị gì.

Hắn và Trương Thuần đi lừa gạt lâu như vậy, người tu chân có tâm đồng tình cũng ít đến đáng thương, còn có mấy lần bị người đoán được, nếu không phải thoát được nhanh, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng vứt bỏ, không có người tu chân nào lại không công mà tặng đồ cho bọn hắn.

Nhất là ở tại Tiềm Kiệt Tinh, nơi này có truyền thống là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, cho đến mười năm gần đây tình huống mới có thay đổi, đó là bởi vì Bách Hoàng lão nhân mất tích, nếu là ở hai trăm năm trước, bọn họ ngay cả Dã Tu cũng không có tư cách.

Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn cảm khái vạn ngàn.

Sài Đạt Tiến đúng là tài mê, không nhọc mà thu hoạch được đồ vật ai mà không thích, nhưng tốt xấu gì mình cũng là cao nhân tiền bối, làm sao có ý tứ đưa tay hỏi xin?

Hắn thu hồi Kim Lí Kiếm, lại tự nhủ: " Nếu Kim Lí Kiếm của ta có một khối Thiên Kim Sa tái tạo một lần, uy lực còn lớn hơn một chút, a a, đáng tiếc...Tiềm Kiệt Tinh cơ hồ tìm không được cực phẩm luyện khí như vậy."

Trong lòng Tần Tiểu Thiên buồn cười, hắn đưa tay xuất ra một khối Thiên Kim Sa, nói: " Khối này cho ngươi."

Sài Đạt Tiến giả mù sa mưa nói: " Ác, vậy thật ngại a! Hắc hắc." Trong lòng hắn rất là đắc ý.

Nhưng thật ra Thiên Kim Sa hắn cũng có một ít, nhưng phẩm chất không thể so sánh với vật của Tần Tiểu Thiên, dù mình có tu vi rất cao, cũng rất khó đề thuần Thiên Kim Sa.

Chuyện này cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là khối Thiên Kim Sa không tốn hao bất cứ thứ gì, đối với tài mê mà nói, xong được tài bảo là chuyện vui vẻ nhất, hắn cười cơ hồ không thể khép miệng.

Ở tu chân giới, tài mê cũng không phải dễ làm, chẳng những phải có thực lực, còn phải có da mặt dày.

Trương Thuần nói: " Tiền bối cũng có ý tứ thu đồ vật của người khác, ai, da mặt so với ta còn dày hơn...Tiểu Thiên tiền bối thiệt thòi rồi...Ai nha, sao ngươi đánh ta?" Hắn bị Sài Đạt Tiến vỗ cho một cái tát, bụm mặt tỏ vẻ kháng nghị.

Sài Đạt Tiến cười mắng: " Tiểu tử, được tiện nghi còn giả ngoan, không đang đánh hay sao?"

Tần Tiểu Thiên không thèm để ý đến bọn hắn nữa, ngồi dưới đất toàn lực khôi phục tiên linh khí bị hao tổn. Hắn đã có thể chuyển hóa thần dịch lực rất nhanh, chỉ chốc lát, tiên linh khí hao phí đã toàn bộ khôi phục.

Vừa mới đứng lên, Trương Thuần đã vội hỏi: " Tiểu Thiên tiền bối...thanh phi kiếm kia có hình dạng gì vậy? Lấy ra nhìn xem một chút."

Sài Đạt Tiên cũng rất tò mò, nói: " Đúng vậy, vừa mới luyện chế xong thì thu nhiếp vào trong cơ thể, lấy ra cho chúng ta thêm kiến thức."

Tần Tiểu Thiên tự mình cũng tò mò.

Thanh phi kiếm này thật ra còn chưa hoàn thành, chỉ có thể xem như là nửa thành phẩm, còn cần cải tạo không ngừng. Dựa theo Cổ ngọc giản ghi lại, phi kiếm luyện chế đến trình độ như thế, đã có thể sử dụng sơ bộ bước đầu.

Hắn vươn tay, một dòng tinh mang màu bạc giống như suối phun từ trên ngón tay phún dũng ra, hình thành một đạo vết kiếm tinh quang sáng lạn rực rỡ

Từng điểm tinh mang kia chỉ cỡ một hạt gạo, ước chừng có tới mấy ngàn viên từ đầu ngón tay du động, mỗi một tinh mang lại mang theo một cái đuôi tinh tế, giống như một chùm sao đang du động, chậm rãi phiêu phù trong nước.

Tinh mang chợt tụ chợt tán, quang mang màu bạc lúc yếu lúc mạnh không chừng, chiếu lên gương mặt mọi người, hiện xuất ra vẻ xinh đẹp kinh người.

Tần Tiểu Thiên tinh tế thể ngộ phi kiếm vận hành, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng như điên.

Cho tới bây giờ hắn cũng không có nghĩ đến, phi kiếm không ngờ lại thú vị như vậy, cảm giác đối với phi kiếm, giống như có thêm một đôi tay, hơn nữa hai tay này có thể tùy ý biến hóa, có thể tùy tâm sở dục chỉ huy và sử dụng.

Tinh mang kia hốt nhiên rơi vào lòng bàn tay, trong nháy mắt biến mất, Tần Tiểu Thiên hé miệng phun ra phía ngoài, một luồng tinh mang lại từ trong miệng bay ra, nhanh chóng nhiễu quanh thân một vòng.

Sài Đạt Tiến kinh nghi không chừng, nói: " Kia...phi kiếm? Không thể ngưng hình?"

Từ trong tinh mang thật nhỏ, hắn phát hiện khác thường, lực lượng mênh mông kích động mà không phát, phảng phất có trăm ngàn thanh phi kiếm đang du động. Hắn lắc đầu nói: " Thanh phi kiếm này tuyệt đối là cực phẩm...Ai, Kim Lí Kiếm của ta căn bản không cách nào so sánh."

Trong lòng âm thầm than thở, đã thấy Kim Lí Kiếm, tu luyện cả trăm mùa khốc nhiệt, dĩ nhiên lại kém cả phi kiếm mới luyện chế của Tần Tiểu Thiên. Sự thua kém thật lớn như thế, làm cho hắn cảm thấy rất mất mác.

Toàn bộ tinh thần của Tần Tiểu Thiên chăm chú vào việc vận dụng phi kiếm, không nghe Sài Đạt Tiến nói những gì, giống như một hài tử vừa có được món đồ chơi yêu mến, hết thảy chung quanh cũng không làm cho hắn chú ý.

Trương Thuần và Đào Thường Khí căn bản là nói không ra lời, con ngươi hai người cơ hồ phải trừng rớt ra. Đó là sự rung động mãnh liệt vô cùng, tu chân đến bây giờ, phi kiếm như vậy cũng là lần đầu tiên kiến thức.

Tinh mang lại biến mất lần nữa, Tần Tiểu Thiên tò mò vung chỉ, trong lòng âm thầm kỳ lạ, mới nói tiếp: " Đáng tiếc, còn chưa luyện chế thành công, chẳng qua chỉ là nửa thành phẩm, có lẽ còn phải cần thời gian rất lâu mới có thể hoàn thiện."

" Phác thông! Phác thông!"

Trương Thuần và Đào Thường Khí hai chân mềm nhũn ngồi bệch dưới đất, Đào Thường Khí thở dài nói: " Ta không sống được nữa, đây mới là nửa thành phẩm? Ai...người so với người, đúng là tức chết người a!" Hắn hận không thể tự mình ném bỏ thanh phi kiếm rác rưởi của mình đi mất.

Nếu như nói phi kiếm của Tần Tiểu Thiên là thanh bảo kiếm sắc bén, thì phi kiếm của hắn chỉ là một đống bùn tạo thành, dù chỉ là hình dáng, căn bản cũng không cách nào so sánh.

Thanh phi kiếm này của Tần Tiểu Thiên đã không thể xem như là phi kiếm của người tu chân, hẳn là phải xem như một thanh kiếm tiên sơ bộ.

Dĩ nhiên so với kiếm tiên chân chính, kiếm tiên hắn vừa mới luyện chế cũng là kém hơn nhiều, nhưng so với phi kiếm của người tu chân thì lại cao minh hơn rất nhiều.

Nếu như so với Kim Lí Kiếm của Sài Đạt Tiến, thì tương đối, có thể Kim Lí Kiếm còn lợi hại hơn được một chút, nhưng Kim Lí Kiếm rất khó đề cao thêm một bước, mà kiếm tiên vừa luyện chế chỉ mới sơ bộ, hai bên không thể so sánh cùng nhau.

Tần Tiểu Thiên nguyên lai là chuẩn bị luyện chế hai thanh phi kiếm, nhưng sau khi luyện chế thành công thanh phi kiếm đầu tiên, đương nhiên còn không xem như là chân chính thành công, dù chỉ là gần đạt tới nhưng hắn cũng không tính toán sẽ luyện thêm thanh thứ hai, ít nhất tạm thời còn chưa nghĩ tới chuyện luyện thêm thanh phi kiếm thứ hai.

Không nghĩ tới luyện chế một thanh phi kiếm lại khó khăn như thế, có thể đem thanh phi kiếm này tiếp tục hoàn thiện, hắn cũng đã rất hài lòng.

Tần Tiểu Thiên suy tư, tiếp theo hẳn là sẽ luyện chế chiến giáp.

Luyện chế chiến giáp thì càng thêm khó khăn, tài liệu phải rất nhiều, nhưng có kinh nghiệm luyện chế phi kiếm, hắn có nắm chắc luyện chế ra bộ chiến giáp đầu tiên.

Bây giờ còn thiếu hơn mười dạng tài liệu, còn thiếu hụt chủ tài của chiến giáp.

Trong Cổ ngọc giản ghi lại hơn mười chủng loại chiến y và pháp môn luyện chế chiến giáp, hắn vừa suy nghĩ, phát hiện không ngờ có một khoản không thể luyện chế, rất nhiều tài liệu mình căn bản không có kiến thức qua.

Mặc dù chưa có tài liệu luyện chế chiến giáp, Tần Tiểu Thiên vẫn lựa chọn một khoản chiến giáp trong Cổ ngọc giản ghi lại, làm mục tiêu tự mình cố gắng.

Khoản chiến giáp nọ cần đến tài liệu tượng đối ít, chủ yếu là hắn cũng có được hầu hết tài liệu trong đó, đó chính là Thủy Tinh, nhưng thật ra hắn lại càng thích một bộ chiến giáp khác, nhưng bộ chiến giáp kia phải cần Hỏa Tinh làm linh hồn của chiến giáp. Hỏa Tinh có bộ dáng gì, hắn còn chưa có gặp qua, cho nên không thể làm gì khác hơn là bỏ qua.

Bộ chiến giáp kia tài liệu cơ bản chủ yếu có thể từ trong biển rộng tìm tới, chỉ có hai dạng tài liệu rất khó thu tập, một là Thủy Tinh, một là Thiên Doanh Lộ lạnh vô cùng. Dùng Thiên Doanh Lộ ngưng kết thành sợi chỉ, mới có thể xuất ra được chủ thể chiến giáp. Bởi vậy, chỉ cần tìm được Thiên Doanh Lộ, có thể bắt đầu luyện chế chiến giáp.

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Phương hướng biển rộng là nơi nào, a a, nơi này quá xa lạ, ta không nhận ra phương vị."

Trương Thuần ấp úng nói: " Ta có, ta...ách, đi ra biển, a a, a a, ta có thể dẫn đường..."

Hắn tính toán sẽ cấp cho Tần Tiểu Thiên một bản ghi chép đường đi trong ngọc đồng giản, nhưng chuyển ý niệm, đây chính là cơ hội tốt đi theo Tần Tiểu Thiên, người này chẳng những có tài liệu tốt, còn có tu vi cực cao, người lại hào sảng, là một người khẳng khái tiêu chuẩn, không cần dùng tâm tư lừa gạt là có thể có được rất nhiều chỗ tốt, người như vậy vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua. Không chỉ có Trương Thuần và Đào Thường Khí nghĩ như vậy, mà ngay cả tài mê Sài Đạt Tiến cũng nghĩ như vậy.

Hắn nói: " Bây giờ phải đi vào trong biển thải tập phải không? Ngươi cần đồ vật gì? Ta có thể dẫn đường."

Do dự một chút, lại nói: " Tiểu Thiên...ta có một ý nghĩ, không biết ngươi có đồng ý hay không?"

Tần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: " Ngươi còn chưa nói...ta làm sao biết?"

Sài Đạt Tiến trù trừ một lát, nói: " Nhưng thật ra, chúng ta là Dã Tu cũng thường xuyên tổ chức cùng nhau, cùng gánh chịu một nhiệm vụ không cách nào hoàn thành, tỷ như đi ra ngoài tinh cầu tìm kiếm tài liệu, hoặc là đi đến những địa phương nguy hiểm...bốn người chúng ta cũng thành lập được một tổ hợp tạm thời, đi vào trong biển thải tập tài liệu, thế nào?"

Đào Thường Khí nhảy dựng lên, hưng phấn kêu to: " Đúng! Đúng! Đúng! Chúng ta....Dã Hợp! Chúng ta bốn người dã hợp cùng một chỗ!"

Tần Tiểu Thiên giật mình há to miệng: " Dã Hợp? Là bốn người hợp thành? Không chơi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.