Ký Sự Về Đội Trưởng Cố Và Lê Mỹ Nhân

Chương 9: Chuyện ăn uống gì đó




Quán lẩu nướng không xa lắm, cách tòa chung cư một con phố. Hai người lựa chọn đi bộ, chừng mười lăm phút đã tới.
Gọi là “nhà hàng” cũng chỉ để sang mồm, kì thực nơi Lê Tư Thanh dẫn Cố Bằng tới chỉ là một cái quán ăn nhỏ hai tầng, thoạt nhìn sạch sẽ lịch sự. Hai người ngồi một bàn trên lầu hai, Lê Tư Thanh là khách quen, gọi vach vách ra một đống thức ăn.
Trong lúc chờ đồ ăn đem lên, hai người tranh thủ trò chuyện một chút.
“Anh làm cảnh sát được bao năm rồi?”
“Cũng được bảy năm rồi! Còn cậu làm công việc gì?”
Lê Tư Thanh chu môi suy nghĩ một chút, không biết phải trả lời như thế nào. Bộ dạng này Cố Bằng nhìn vào cảm thấy rất buồn cười, có ai lại suy nghĩ nhiều khi kể về nghề nghiệp của mình cơ chứ? Đừng nói là mấy nghề gì phạm pháp đấy nhé!
Kết quả cho thấy Cố Bằng tưởng tượng hơi xa rồi. Lê Tư Thanh gõ bàn, nhún vai trả lời:
“Bán mỹ phẩm. Đại khái thế.”
“Cậu ở nhà suốt ngày, chắc là bán hàng online nhỉ?”
Lê Tư Thanh nhướn mày nhìn Cố Bằng, cũng không giải thích nhiều.
“Không hẳn, cũng có cái cửa hàng. Nhưng không phải làm gì nhiều.” Cậu mỉm cười hút một hơi soda, lại nói tiếp. “Nhưng quả thật có bàn công việc qua mạng! Anh nói bán hàng online cũng không quá lệch!”
Kì thật nói mình bán hàng online là hơi bị xạo rồi, nhưng Lê Tư Thanh không muốn chia sẻ quá nhiều với Cố Bằng. Tuy rằng anh ta đẹp trai, cũng khá là tốt tính, nhưng cuối cùng cũng chỉ là hàng xóm. Bọn họ còn không được tính là bạn bè quen thân gì, thông tin cá nhân vẫn là giữ cho cá nhân đi!
“Anh làm cảnh sát kinh tế có khác gì với cảnh sát thông thường vậy? Có nguy hiểm hơn không? Có giống nhu trong phim, trà trộm vào công ty mục tiêu để điều tra không?”
Cố Bằng cười ngất, xua tay giải thích:
“Đừng tin phim ảnh quá nhiều! Kì thực cảnh sát kinh tế cũng không khác cảnh sát thông thường là bao, chỉ là mục tiêu tiếp nhận của chúng tôi là nhóm tội phạm kinh tế thôi. Nguy hiểm thì tất nhiên sẽ có, nhưng so ra thì vẫn đỡ hơn. Thậm chí có khi chúng tôi phải ngồi cả ngày gõ máy tính, không khác nhân viên văn phòng là bao…”
Lê Tư Thanh gật gù, cảm thấy bản thân lại được khai sáng thêm một chút rồi. Cùng lúc đó đồ ăn đã được mang lên, bày đầy cả một bàn. Nồi lẩu hai ngăn một cay một không, đồ ăn kèm và nước chấm đa dạng. Ở một bên còn có bếp than mini, thịt xiên nướng bên trên bay mùi thơm lừng.
“Anh ăn thử cá tầm đi, cái này không dễ ăn được đâu. Hôm nay nghe tin có loại cá này tôi mới đi ăn đấy.”
Hai đĩa cá tầm cắt lát trắng mịn đẹp mắt, nhưng vào nước lẩu mấy giây đã chín. Nhai trong miệng vừa dai vừa ngọt, quả nhiên là mỹ vị chốn nhân gian. Cố Bằng ăn được một miếng hai mắt liền tỏa sáng, lập tức muốn ăn thêm.
“Cái này ngon! Tôi bình thường ít ăn cá nhưng phải công nhận!”
“Ít ăn cá? Anh không thích ăn cá hả?”
“Cũng không phải là không thích…” Cố Bằng gãi đầu cười cười. “… Làm biếng tách xương mà thôi. Ăn vào miệng mà còn trúng xương thì rất là khó chịu.”
Lê Tư Thanh cười khúc khích, gật đầu đồng ý:
“Có thể hiểu được, lúc nhỏ tôi ở quê, cũng không thích ăn cá. Nhưng lên thành phố sống rồi mới biết, cá không xương hay được lọc xương sẵn rồi rất nhiều.”
“Tôi cứ tưởng cậu quê ở thành phố này luôn chứ?”
Cố Bằng nhìn Lê Tư Thanh từ trên xuống dưới, đổi lại cái nhướn mày của cậu. Biết mình có hơi vô ý tứ, anh liền giải thích:
“Tại vì nhìn cậu rất… thành thị!”
“Tôi sẽ xem như đây là lời khen. Nhưng không, quê tôi không ở đây, mà là ở tỉnh C. Nhưng gia đình tôi rời quê lên nơi này lập nghiệp từ năm tôi 6 tuổi, hiện tại đã sớm là người thành thị rồi.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng không phải dân thành thị chính gốc.”
Cố Bằng bắt đầu vừa ăn vừa kể cho Lê Tư Thanh nghe mấy câu chuyện kỉ niệm lúc mình còn ở quê. Nào là chạy nhảy vui đùa trong đồng lúa, bắt dế, câu cá, đi soi ếch,… Lê Tư Thanh nghe đến mê mẩn, thầm cảm thán mình lên thành phố quá sớm, còn chưa được trải nghiệm mấy việc như vậy.
Lê Tư Thanh tay chống cằm, đại khái là ăn lẩu hơi nóng, lại còn cay, gương mặt cậu hồng lên, dưới ánh sáng đèn càng có vẻ nhuận sắc. Mái tóc dài xõa xuống mặt có chút rối, cậu không ngừng vươn tay vuốt qua tai. Cố Bằng vài lần nhìn đến ngây ngẩn, may mắn Lê Tư Thanh còn mãi lo nhúng lẩu, không phát hiện ra có người đang ngắm mình.
Chờ đến khi cả hai ăn xong, Lê Tư Thanh định chia tiền thanh toán, Cố Bằng đã vội quẹt thẻ trả hết. Anh còn rất có tâm mà quay sang nói với cậu, bán hàng online chắc cũng không giàu có gì, hôm nay để anh trả.
Lê Tư Thanh dở khóc dở cười nhìn người đàn ông đi phía trước, không biết anh ta giả ngốc hay ngốc thật…
Chờ đến khi về đến trước của chung cư, Cố Bằng lại vươn tay sờ bụng, cảm thấy một nồi lẩu đã tiêu bớt một chút. Lê Tư Thanh hết nói nổi, cậu còn no căng bụng đây!
“Bò khô với bánh quy tôi cho chắc còn chứ? Ăn đỡ vài miếng rồi ngủ đi. Vốn ăn đêm như thế này đã không tốt rồi.”
“Hết sạch rồi.”
“Hết rồi á? Thật không vậy?”
Thấy Lê Tư Thanh ngạc nhiên như vậy, Cố Bằng cũng có chút xấu hổ. Anh gãi mặt, giải thích mình ăn hơi nhiều, lại rất thích ăn uống. Bánh trái đồ khô gì đó đã sớm chén sạch trong mấy ngày đầu.
“Thân thể anh tốt thật chứ? Ăn nhiều mà không mập.”
“Cũng không phải không mập, chủ yếu là ngày nào cũng vận động. Đến cơ quan đi cũng dùng thang bộ, ăn vào bao nhiêu đều hóa thành năng lượng hết rồi.”
Lê Tư Thanh lén nhìn bắp tay lớn chắc nịch của Cố Bằng, lại so với thân hình của mình, cảm thấy đúng là một trời một vực.
“Tôi vẫn còn bò khô đây, anh có muốn lấy không?”
“Vậy làm sao được chứ?” Cố Bằng cười hì hì, tỏ vẻ làm vậy ngại quá. “Cậu cứ giữ mà ăn đi…”
“Mấy thứ thịt khô vừa dai vừa khó tiêu, giữ lại chắc sang năm tôi cũng không ăn hết. Để lát nữa lên tôi đưa anh thêm một hộp.”
“Được rồi, cảm ơn cậu.”
Về đến phòng, Lê Tư Thanh trước tiên đi lấy bò khô, vội đưa cho Cố Bằng còn đang chờ ngoài cửa. Nói mấy câu cảm ơn khách sáo, cuối cùng ai về phòng người nấy.
Ở bên phía Cố Bằng, anh vẫn là không nhịn được, thó một miếng bò khô vào miệng, vừa ăn vừa nghĩ đến hình ảnh Lê Tư Thanh vuốt tóc. Vội nhắc bản thân tỉnh táo, Cố Bằng tự gõ đầu mình, thầm trách bản thân đã bị đồ ăn mê mụi đầu óc rồi! Từ nay về sau không được như vậy nữa!
Vừa quyết tâm xong, Cố Bằng lại nhón thêm một miếng nữa.
Quá bất lực mà!

Sáng hôm sau Lê Tư Thanh đúng giờ tỉnh dậy, sau khi vệ sinh cá nhân thì việc đầu tiên cậu làm là đăng nhập trò chơi xem tình hình như thế nào.
Vừa vào game, đã thấy kênh bang rộn rã như mọi ngày.
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Hế lô, đang nói chuyện gì vui vậy, cho tui nói với! (ノ ̄ー ̄)ノ
Hồng Hoa: Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến!
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Sao nào? Có chuyện gì thế? ヾ( ̄ー ̄ヾ)
Hắc Lưu Ly: Không phải ngày mai Bột và tiểu Hồng sẽ lên S thị chơi sao? Bọn em đang bàn thử nên đi đâu ăn hàng! (ノ≧∀≦)ノ
Bột Lọc Nhỏ: Lâu lắm mới qua S thị chơi! Tui quyết tâm sẽ ăn sạch mọi thứ! ୧༼✿ ͡◕ д ◕͡ ༽୨
Hồng Hoa: Bình tĩnh đã nào, hôm qua ai vừa mới nói phải giảm cân ấy nhỉ? (・ิ¬・ิ)
Bột Lọc Nhỏ:….
Bột Lọc Nhỏ: Chỉ lần này nữa thôi! Ăn xong chuyến này nhất định sẽ giảm cân! (۶* ‘ꆚ’)۶”
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Trời má, ngày mai đã lên rồi hả? Tui còn tưởng là phải hai ba ngày nữa cơ! Thời gian trôi qua nhanh thật chứ!
Lê Tư Thanh vội vã nhìn lịch, xách định quả thật ngày mai là mấy đứa này sẽ lên chơi rồi! Cậu còn chưa chuẩn bị kỹ càng đâu!
Đã bảo là bao ăn bao ở thì phải giữ lời rồi. Bao ăn thì rất dễ, tùy tiện dắt bọn nó đi ăn mấy hàng quán ngon là được. Còn chỗ ở thì phải tính kĩ, không thể dẫn người về căn chung cư này được!
Hắc Lưu Ly: Mấy ngày nay làm gì mà quên hết cả ngày tháng vậy nè?
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Ăn ngủ chơi, đi ăn lẩu với hàng xóm các kiểu…
Hồng Hoa: Là tên hàng xóm đáng ghét anh nói ấy hả?
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Ầy, kì thực là hiểu lầm, ổng cũng không đáng ghét. Là người tốt đó…¯(◉‿◉)/¯
Tao Đẹp Gái Lắm: Thế c* có bự không? ( ͡° ͜ʖ ͡°)
Hồng Hoa: …
Hắc Lưu Ly: …
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: … đm cưng nhé gái 凸ಠ益ಠ)凸
Bột Lọc Nhỏ: Nhỏ này hỏi mấy câu dâm đãng quá đi! (‡▼益▼)
Bột Lọc Nhỏ: Nhưng mà em cũng muốn biết! σ(≧ε≦o)
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Đừng nghĩ bậy, chỉ là hàng xóm thôi. Cả ngày đóng cửa kín mít, một tuần gặp nhau được mấy lần. Không thân. ¯_( ◉ 3 ◉)_/¯
Lê Tư Thanh nhìn trời, bất đắc dĩ phải cố gắng kéo qua đề tài khác.
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Ai chưa đi hàng ngày? Đi không?
Hồng Hoa: Cả đám chưa đứa nào đi hết á. Đi chung luôn đi!
Hắc Lưu Ly: Được đấy, tranh thủ treo máy một chút.
Nhiệm vụ hàng ngày bao gồm 5 nhiệm vụ, lần lượt là áp xe hàng, ngồi thiền tu luyện 10 phút, đánh 1000 con quái được chỉ định, nói chuyện với mấy vị NPC, rồi đi đánh một cái phó bản ngẫu nhiên. Hoàn thành xong nhiệm vụ hàng ngày là nhận được lượng tu vi kha khá, người chơi tân thủ mỗi ngày online chuyện đầu tiên phải làm là tìm đội ngũ để đi cái này.
Sở dĩ tìm đội ngũ, là vì nhiệm vụ hàng ngày có thể tổ đội hoàn thành. Chỉ cần đội trưởng kéo đội đi là được, một đám phía sau treo máy cả buổi, khỏe re!
Lê Tư Thanh kéo đội đi dẫn xe hàng, chỉ vừa đi được nửa đường thì nghe được từ phòng bên cạnh có tiếng ngồi niêu chảo va nhau leng keng, nghe ra là rớt xuống sàn. Lại còn có một mùi khét ghẹt bốc lên, cháy hay sao vậy?!
Cậu vội mở cửa chạy ra ngoài, vừa hay cửa phòng Cố Bằng cũng mở ra, anh ta một thân chật vật chạy ra, trên tay cầm bị rác.
“Có chuyện gì vậy? Cháy nhà sao?”
Cố Bằng nhìn nhà cửa tan hoang của mình, mặt đỏ lên thú tội:
“Không cháy… Có cháy. Tôi định nấu mấy món, nhưng mãi ngồi máy tính nên cháy hết rồi…”
“Anh nấu món gì mà cháy?”
“Tôi chỉ chiên trừng với nấu canh rau mà thôi…”
Lê Tư Thanh cấm ngữ nghiêng đầu nhìn Cố Bằng. Hay thật, chiên trứng thôi mà cũng cháy được.
Ánh mắt Lê Tư Thanh rõ ràng như vậy, Cố Bằng vội vã chạy đi đổ rác, không dám đối mặt với cậu hàng xóm. Bản thân Lê Tư Thanh chỉ có thể thở dài, liếc nhìn cửa phòng khép hờ của Cố Bằng, mùi khét còn rất hăng.
Tranh thủ người đã đi đổ rác, Lê Tư Thanh vào lại phòng mình, nhớ lại mình đang kéo nhiệm vụ hàng ngày giữa chừng, vì một màn nấu đồ ăn khét lệt của Cố Bằng mà còn đang đứng tại chỗ. Trên kênh bang đã gọi cậu đến điên rồi.
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Sao sao? Vừa rồi có việc đột xuất, lại có chuyện gì xảy ra rồi?
Hồng Hoa: Mỹ nhân… anh nhìn bên cạnh một chút xem ai đứng gần đó đi?
Lê Tư Thanh nhướn mày, tắt khung chat nhìn thử xem rốt cuộc mấy nhỏ đang bàn tán chuyện gì. Kết quả nhìn thấy rồi lại há miệng, không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn Thấy Mỹ Nhân và Đại Gia đang đứng gần nhau, đúng vậy, đứng gần nhau, không làm gì cả, cứ đứng yên một chỗ như vậy thôi.
Hắc Lưu Ly: Này là ý gì đây? Có khi nào mí người đang âm thầm thông đồng sau lưng tụi tui không đó?(; ・`д・´)
Bột Lọc Nhỏ: Hay là đột nhiên trở thành người tốt? Thấy mỹ nhân treo máy nên không nỡ đánh lén?
Bình thường cứ mỗi lần gặp mặt, hai người nhất định sẽ lao vào đánh một trận, cùng kéo nhau đi hồi sinh. Mấy ngày liền đều như vậy, gặp là đánh! Đánh xong gặp lại đánh tiếp! Hiện tại Nhìn Thấy Mỹ Nhân đứng yên một chỗ, thế mà tên Đại Gia kia lại không thừa cơ hội giết người.
Thật là kì lạ.
Trường hợp như thế này, Lê Tư Thanh có thể thừa cơ giết anh ta một lần cho bõ tức, thế nhưng hôm nay không có tâm trạng đâu.
Ngoài cửa có tiếng bước chân, Lê Tư Thanh vẫn là không nỡ nhìn hàng xóm chật vật như vậy. Cậu chỉ đành nhắn lại cho Hồng Hoa:
Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Tiểu Hồng kéo đội đi tiếp được không, anh hơi bận chút. Có lẽ phải treo máy rồi.
Hồng Hoa: Được chứ, chuyển đội trưởng qua em đi. ( ゚▽゚)/
Lê Tư Thanh bắn quyền đội trưởng cho Hồng Hoa, để cô nàng tiếp tục dắt mọi người đi nhiệm vụ hàng ngày. Bản thân cậu lại chạy ra cửa phòng, nhìn xem Cố Bằng đang làm gì.
Của phòng Cố Bằng mở tung, bên trong tiếng quạt máy bay vù vù. Lê Tư Thanh bước tới trước cửa, gõ nhè nhẹ vài cái. Lúc này Cố Bằng còn đang bận lau dọn mấy thứ đồ vương vãi dưới đất, quần áo cũng dính bẩn không ít.
“Tư Thanh hả? Vào tự nhiên!”
Nhận được sự cho phép, Lê Tư Thanh mới tiến vào nhà Cố Bằng. Đầu tiên là đảo mắt nhìn quanh, xác định căn phòng này đúng là phòng ở của đàn ông, sắp xếp đơn giản, có hơi bừa bộn.
Phòng khách trong nhà Cố Bằng là bày biện khá cơ bản, trên bàn nước lại chất mấy thứ sách vở, nhìn qua tiêu đề thì có vẻ là sách về kinh tế, chứng khoán gì đó.
Cố Bằng từ gian bếp bước ra, chỉ tay về ghế sofa:
“Cậu ngồi đi, thật ngại quá, để tôi dọn dẹp một chút.”
Lê Tư Thanh chẹp miệng lắc đầu, bước về phía gian bếp xem thử tình hình như thế nào. Kết quả vừa nhìn vào đã thấy thật không thể tin được.
“Anh nấu ăn hay đi đánh trận vậy?”
Nồi chảo cháy đen chất trong bồn rửa, coi bộ đã không cách nào cứu vãn. Trên tường đã vương vẩy thứ nước sốt màu nâu, cũng may có lát gạch, bằng không là hỏng hết.
Trên bếp có vết nước canh trào ra, đọng lại trên miệng bếp. Rau chủ cháy xém lại đổ xuống cả thềm, Lê Tư Thanh tinh mắt còn thấy được mấy miếng đen thui… trứng chiên?
Cố Bằng vội vàng quét dọn, không thể phản bác được gì.
Lê Tư Thanh tặc lưỡi, cầm khăn lau gần đó bước tới lau giúp Cố Bằng cái bếp gas. Đến lúc cảm thấy tương đối sạch sẽ rồi, lại nhìn sang mấy thứ nồi chảo cháy đen mà hỏi:
“Nhà anh có giấm không?”
“Có! Tôi để trong tủ bếp!”
Tủ bếp đặt ngay bên trên, Cố Bằng vội đứng dậy, vươn tay mở tủ, không để ý thấy mình đang đứng gần Lê Tư Thanh đến bao nhiêu. Cậu nhận chai giấm từ anh, thở dài, quay sang đổ vào nồi chảo cháy, thêm một chút nước rồi bắt lên trên bếp.
“Nếu mà anh lỡ làm cháy nồi như vậy nè, thì cho giấm và nước lượng vừa đủ. Đun sôi khoảng mười phút rồi để nguội, lúc chà cũng dễ ra hơn.”
Cố Bằng gật đầu như mổ thóc, nghe theo chỉ huy của Lê Tư Thanh mà dọn dẹp. Tốn không ít công sức, hơn nửa tiếng sau gian bếp mới trở về nghuyên trạng.
“Thật là, cũng may không có quá nhiều khói, bằng không là đã bị báo cháy rồi. Anh đã không rành nấu ăn thì cố nấu làm gì chứ? Đi ra ngoài ăn không phải tốt hơn sao?”
“Món súp mấy hôm trước cậu nấu ăn ngon quá…” Cố Bằng đỏ mặt cười hì hì. “…Tôi muốn nấu thử, kết quả lại quên mất.”
Nghe thấy người ta khen đồ ăn mình nấu, Lê Tư Thanh có chút đắc ý, không, phải nói là vô cùng đắc ý. Sẵn tâm trạng không tệ, cậu lắc đầu mà nói:
“Nếu anh muốn ăn đến như vậy, thì cứ nói với tôi là được. Một nồi súp cũng không tốn bao nhiêu công sức.”
“Sao có thể làm vậy được, phiền cho cậu lắm…”
“Nếu anh thấy phiền thì cứ trả tiền công cho tôi là được.” Lê Tư Thanh nhướn mày. “Đương nhiên tiền công rất cao, một nồi canh tôi lấy một trăm đồng, anh còn phải mua nguyên liệu sẵn nữa đấy.”
Lê Tư Thanh nhìn đồng hồ, cảm thấy đã không còn sớm, quay sang nhìn Cố Bằng đang ủ rũ cúi đầu. Cậu lấy chút can đảm, tự mình mở tủ lạnh trong bếp, soi mói xem thử bên trong có thứ gì, có thể nấu được gì hay không. Đáng tiếc cậu hy vọng quá nhiều rồi, trong tủ lạnh ngoài nước lọc và mấy hộp đồ chua ra thì chẳng có cái gì cả… Cái tên này, không biết sao anh ta có thể sống một mình đến giờ này nữa.
“Cũng sắp trưa luôn rồi, anh định làm gì tiếp theo?”
“Chắc là ra ngoài ăn…”
“Gọi đồ ăn đi, gần đây có quán cơm chiên, còn ngon hơn tôi nấu.”
Cậu mở điện thoại ra, chỉ cho Cố Bằng mấy cái app đặt món mình thường dùng, lại giới thiệu vài hàng quán ăn được. Hai người ngồi sát nhau, lại chẳng ai phát hiện ra khoảng cách đã gần đến thế nào.
Cố Bằng tương đối để ý hơn, ngồi nghe một chút liền cảm thấy có gì đó không đúng, mình và cậu hàng xóm như thế nào đã ngồi gần như vậy rồi?
Chiều cao hai người khá là chênh lệch, Lê Tư Thanh chỉ cao đến cổ Cố Bằng. Anh ngồi một bên nhìn xuống, thấy được vành tai trắng nõn. Lại nhìn xuống một chút, phát hiện vì áo Lê Tư Thanh mặc ở nhà hơi rộng, từ trên nhìn xuống đã thấy một mảng ngực cùng viên đậu hồng hồng.
Anh cảnh sát thoáng cái đã đỏ mặt.
“Bánh bao xá xíu thì đặt ở tiệm này, còn nếu anh muốn ăn súp thì đặt trước khoảng một tiếng. Đồ ăn Hàn Quốc có tiệm kia bán rất ngon, nhưng hơi cay…”
Lê Tư Thanh ngẩng mặt lên, phát hiện điều khác thường, vội vàng dịch sang một khoảng. Cố Bằng cũng tỉnh táo lại, hai người lập tức hiểu ý tách ra.
“Đồ ăn tôi đặt rồi, anh tranh thủ đi thay quần áo đi, vừa bẩn vừa có mùi…”
Cậu vừa nói vừa đứng dậy, vội trở về phòng mình. Cố Bằng từ phía sau chỉ có thể nhìn thấy hai lỗ tai đỏ bừng. Anh cũng cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, vội ngã người vào ghế sofa, thì thầm:
“Chuyện quái gì thế này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.