Ký Sự Về Đội Trưởng Cố Và Lê Mỹ Nhân

Chương 16: Suy nghĩ lớn mật




Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Lê Tư Thanh đã bị chuông cửa gọi dậy. Cậu mặc trên người đồ ngủ rộng thinh, đầu bù tóc rối hai mắt mở không nổi mà chạy ra xem thử tên nào chán sống vậy, thì phát hiện Cố Bằng đứng trước cửa nhà mình.
“Cậu vẫn còn ngủ sao? Thật xin lỗi…”
Lê Tư Thanh tựa người vào khung cửa, ngáp dài hỏi Cố Bằng:
“Anh làm gì sớm thế này đã gọi người ta dậy rồi?”
“Cái này… trả cậu.”
Nhận lấy được mấy cái hộp trống được chà rửa sạch sẽ, Lê Tư Thanh mới nhớ tới việc ngày hôm qua mình làm cơm hộp cho anh hàng xóm. Cố Bằng gãi gãi má, vừa nghĩ tới đã thấy hơi ngại rồi. Cơm hộp không phải là thứ mà người nhà làm cho nhau sao? Mình với Cố Bằng chỉ là hàng xóm, như thế này lại nẩy lòng thương cảm, làm cơm cho anh ta rồi chứ?
“Cơm ngày hôm qua rất ngon, ăn rất vừa miệng.”
“Chỉ là mấy món đơn giản, anh khỏi cần nịnh bợ…” Lê Tư Thanh bĩu môi, muốn mau chóng tạm biệt hàng xóm rồi vào ngủ thêm một chút. Nhưng nhìn thấy trên người anh ta lại là bộ cảnh phục ban chiều, không nhịn được lại hỏi: “Anh vừa từ cơ quan về nhà luôn? Rồi chốc nữa có đi tiếp không vậy?”
“Có chứ, tầm hai tiếng nữa lại phải đi làm rồi.”
“Làm công việc gì mà cực khổ quá vậy, không những trực đêm mà sáng mai còn phải đi làm luôn sao? Như vậy thân thể nào chịu cho nổi chứ?”
Cố Bằng cười ha ha, cảm thấy cậu hàng xóm dù có càu nhàu như vậy nghe cũng thật là êm tai. Bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ, hai mắt mơ màng như hiện tại nhìn rất đáng yêu.
Lê Tư Thanh xua đuổi người mau về phòng, lo tắm rửa nghỉ ngơi gì đó đi. Bản thân cậu ngồi xuống ghế sofa nhà mình, ôm túi đựng hộp giữ nhiệt mà ngẩn người.
Ngày hôm nay mình phải làm gì nhỉ?
Hôm nay Lê Tư Thanh có hẹn với Hồng Hoa, Hắc Lưu Ly và Bột Lọc Nhỏ. Bốn người bọn họ muốn đi dã ngoại một chút. Chính là chạy đi công viên trung tâm, trải thảm nướng thịt ngắm hoa gì đó. Lần này đi không có Trần Thừa – Chuối Ca Ca, sở dĩ như vậy, vì đám người Lê Tư Thanh tạo thành một hội thân mật nhiều chuyện, có mấy chuyện không thể kể với người ngoài được.
Hơn nữa một ngày hôm kia Trần Thừa đi phía sau ba cô nàng, xách đồ muốn tái mặt rồi. Về sau có chuyện gì, hẳn là chỉ cần đi riêng với Hồng Hoa. Hắc Lưu Ly cùng Bột Lọc Nhỏ bày tỏ, cho tên Chuối kia đi chung không lẽ cả đám ngồi cắn cẩu lương của hai người sao? Không được! Tuyệt đối không được!
Kì thật Hồng Hoa cũng muốn rủ Chuối Ca Ca theo cùng, nhưng dưới dâm uy cùng nỗ lực khuyên (đe) nhủ (dọa) của đồng bọn, không cách nào khác đành gạt nước mắt cá sấu, hẹn ổng dịp sau.
Đi picnic thì đương nhiên phải có đồ ăn rồi. Bọn họ dự định đến nơi sẽ cùng nướng thịt, nhưng Lê Tư Thanh phản đối, hai ngày liền ăn thịt nướng không thấy ngán hay sao?
Vì vậy Lê Tư Thanh quyết định làm mấy món ăn nhẹ, còn mang theo một đống nguyên liệu, dự định đến nơi sẽ ứng biến. Lê Tư Thanh cảm thấy, tay nghề của mình như thế này chắn chắn không thể bỏ đói ba đứa nhỏ kia được.
Lại ngáp dài một hơi, nhìn qua cửa phòng vẫn chưa đóng, Lê Tư Thanh quyết định, nếu đã phải bỏ công chuẩn bị đồ ăn rồi, thì làm vài thứ đơn giản cho Cố Bằng cũng được… nhỉ?
Cho nên chờ khi Cố Bằng thần thanh khí sảng bước ra cửa phòng, định đi sớm một chút ăn sáng, thì bị mùi đồ ăn thơm lừng xông vào mũi. Anh đến trước cửa phòng Lê Tư Thanh, nghe thấy tiếng xào nấu xèo xèo bên trong, không nhịn được gõ gõ cửa.
Lê Tư Thanh ló người từ gian bếp ra, nhìn thấy là Cố Bằng thì nói:
“Vào đi, anh ngồi chờ một chút được không? Bật tivi lên mà xem giết thời gian!”
Cố Bằng vào nhà, thế nhưng không ngồi chờ, cũng không xem tivi, lại bước vào gian bếp, muốn xem thử Lê Tư Thanh đang làm gì.
Cậu hàng xóm đã thay quần áo nhàn rỗi ở nhà, thân đeo tạp dề màu hồng, tay không ngừng đảo đều chảo. Ở một bên là một đống nguyên liệu, nào là rau xanh, cà chua, khoai tây chưa được sơ chế. Phía bên trên bếp đã có mấy nồi chảo đỏ lửa, Cố Bằng lại gần nhìn thử, phát hiện cậu hàng xóm thế mà lại nấu cà ri!
Lê Tư Thanh phát hiện Cố Bằng đứng phía sau mình, nhưng còn mãi lo nấu ăn, không rảnh đi quản anh ta. Tay cậu thoan thoắt nhét mấy lát bánh mì vào máy nướng, chốc lát sau đã lấy ra. Hai mặt bánh mì vàng giòn, bên trong không quá khô cũng không quá ướt.
Đặt lát bánh mì lên đĩa, lại xếp lên nào thịt lát, trứng, phô mai, cà chua rau củ. Bốn chiếc sandwich cứ như thế hoàn thành, được Lê Tư Thanh xẻ ra, đặt vào trong hộp thức ăn.
Cố Bằng tinh mắt, nhận ra mấy thứ hộp này không phải là ngày hôm qua đưa cho anh mang đi sao? Lẽ nào…
Có chút nghi ngờ, Cố Bằng liền thăm dò:
“Cậu làm đồ ăn mang đi đâu vậy?”
“Còn mang đi đâu chứ, làm cho anh đem lên cơ quan mà ăn chứ gì nữa.”
Lê Tư Thanh chẹp miệng, không cần nhìn cũng tưởng tượng ra được vẻ mặt bối rối của Cố Bằng đứng đằng sau mình. Mỹ nhân bĩu môi vuốt tóc, không nhanh không chậm nói tiếp:
“Hôm nay tôi đi picnic với bạn, phải chuẩn bị một đống đồ. Dù sao cũng là tiện tay, làm mấy món đơn giản cho anh luôn một thể.”
“Thật là ngại quá… Tôi biết nấu ăn rất mệt, cậu còn bị tôi đánh thức…”
“Ba trăm.”
“Ba trăm?”
“Tiền hôm qua với hôm nay là ba trăm. Tôi đã nói rồi, phí công tác của tôi rất là đắt đó.”
Cố Bằng dở khóc dở cười, mở ví ra lấy tiền, vừa cầm lên trên tay đã bị Lê Tư Thanh quay qua cướp lấy. Cậu đắc ý không thôi, cầm ba trăm đồng nhét vào túi tạp dề của mình.
Lê Tư Thanh không cho Cố Bằng giúp đỡ mình làm bếp, ra lệnh cho anh đứng yên một chỗ. Tay thúi như anh ta động vào đồ ăn không phải cháy thì chính là dở! Cố Bằng bị chê tay thúi, không còn cách nào khác đứng một bênh khoanh tay ngắm nghía cậu hàng xóm, nhìn cậu thoăn thoát làm bếp.
Cậu nhanh chóng chất đầy mấy hộp giữ nhiệt. Một hộp đựng sandwich, một hộp đựng cam tươi cắt sẵn. Cậu gói lại thành một túi, nói với Cố Bằng đây là phần buổi sáng. Cố Bằng nghe một câu như vậy, trong lòng suy nghĩ làm buổi sáng thôi sao lại nấu nhiều món như vậy, thì Lê Tư Thanh đã múc đồ ăn vào hộp tiếp theo rồi.
Một hộp cơm trắng tương đối nhiều, cùng một hộp cà ri thịt bò thơm lừng. Ngày hôm qua không phải khen tôm chiên bột sao? Hôm nay Lê Tư Thanh làm cho một hộp lớn, tha hồ mà ăn. Ngoài ra còn có một hộp salad cùng một hộp canh bí ngô chả cá, rồi còn có cả bánh khoai tây ngọt!
“Túi này là buổi sáng. Túi này là buổi trưa. Đến chiều anh đành tự mua đồ ăn vậy, nấu sớm như thế này để đến chiều không còn ngon nữa…”
Lê Tư Thanh vừa nói vừa lấy máy xay sinh tố ra, thêm đá, thêm sữa tươi, thêm dâu, rất nhanh xay thành một chai sinh tố dâu. Cố Bằng cảm thấy như vậy là quá nhiều rồi, thì Lê Tư Thanh lại tiếp tục dùng máy xay, mấy giây sau rót ra một chai sinh tố chuối. Nhét cả hai vào tay Cố Bằng, cậu mới yên tâm quay qua sơ chế phần rau củ để mang đi picnic của mình.
“Thật sự rất cảm ơn cậu…”
“Đã trả tiền rồi còn cảm ơn làm gì.” Lê Tư Thanh vừa làm vừa liếc nhìn Cố Bằng, vừa hay đã đến giờ, liền vội đuổi anh đi làm. “Nhanh đi đi, gần tới giờ rồi. Đi muộn kẹt xe lại thành trễ. Ăn xong nhớ rửa hộp cẩn thận rồi trả tôi đấy.”
Cố Bằng bị Lê Tư Thanh đẩy ra khỏi nhà, không còn cách nào khác, vừa áy náy vừa vui vẻ cầm hai túi đồ, bắt đầu hành trình đến cơ quan của mình. Người xinh đẹp như cậu hàng xóm, lẽ ra nên có cuộc sống nhung lụa, cơm đưa tận tay không cần phải nấu. Thế mà người ta lại chịu khó dậy sớm, nấu thật nhiều món cho mình mang đi. Nghĩ đến hình ảnh Lê Tư Thanh đứng trong bếp, lòng Cố Bằng không rõ lí do cảm thấy ấm áp đến lạ.
Chờ đến khi tới cơ quan, chào đón Cố Bằng là một loạt lời trêu chọc.
Ngày hôm qua không phải tiểu Lý loa phóng thanh đã đồn dãi khắp nơi sao? Đội trưởng Cố có người yêu rồi! Rất xinh đẹp nấu ăn rất ngon!
Thoạt đầu mọi người không tin, cho rằng tiểu Lý lại đồn bậy rồi. Đội trưởng Cố của bọn họ từ trước đến giờ đều không bàn chuyện tình cảm, tiếp xúc với phái nữ đều là thái độ việc công ra việc công, mặt lạnh không bàn chuyện tư. Thế nào lại đột ngột có người yêu chứ?
Thế nhưng sáng hôm sau, thấy được Cố Bằng bước vào văn phòng, tay xách theo hai túi đồ. Một lát ra bày ra mấy hộp đồ ăn bày biện đẹp đẽ, bắt đầu hạnh phúc mà ăn sáng, miệng còn cười không ngớt!
Không thể nào! Là sự thật sao?
“Đội trưởng, anh thật sự có bạn gái sao! Con bé bạn em còn hối em làm mai cho nó với anh kìa!!!”
“Đội trưởng, chị dâu có đẹp không vậy? Tiểu Lý nói chị dâu đẹp như thiên tiên giáng trần, nấu ăn không thua kém đầu bếp nhà hàng, là thật hết sao?”
“Đã đến mức làm cơm hộp đem đi thì chắc phải sắp cưới rồi đúng không?? Đội trưởng!!! Anh phải thông báo trước một năm để em chuẩn bị quà mừng chứ!!”
Cố Bằng đẩy một đám đồng nghiệp đang không ngừng láo nháo một bên, cầm mấy hộp đồ ăn trốn vào văn phòng của mình. Trong lòng anh kì thực còn hơi đắc ý. Một đám đàn ông trong cơ quan này, được mấy đứa có bạn gái, nhưng chỉ mình Cố Bằng anh là có cơm hộp mang theo!
Vẫn còn độc thân mà đã trâu bò vượt trội như vậy, Cố Bằng dương dương tự đắc ăn bánh, phô mai chảy ra dính khóe miệng cũng không buồn lau đi.
“Ây dà, đội trưởng Cố đúng là, có tình yêu liền không nghiêm chỉnh! Ăn còn để dính miệng!”
Tiểu Lý sớm nghe tin, chạy đến muốn xin xỏ vài thứ làm phong phú hộp cơm mua ngoài đường chỉ trơ trọi mấy miếng thịt cùng rau của mình. Cố Bằng khinh bĩ nhìn cậu ta, đưa qua nửa mẩu sandwich, rất đắc ý mà nói:
“Sao hả? Đây là cơm hộp của tôi, mấy cậu có được làm cơm hộp cho để mà ăn dính miệng không hả?”
Tiểu Lý hô lớn “Anh là cái đồ trọng sắc khinh bạn” liền cầm miếng bánh chạy ra ngoài, còn chưa kịp hưởng dụng đã bị một đám chực sẵn cướp mất. Gào khóc một hồi mới được chia cho một miếng nhỏ.
Một đám ăn bánh sandwich của Cố Bằng, cảm thấy đây là thứ bánh quỷ gì, thật ngon! So với mấy cái bánh bán sẵn trong cửa hàng tiện lợi ngon hơn ngàn lần!
Bọn họ lệ nóng doanh tròng nhìn phần ăn sáng giản đơn của mình, chửi đổng đội trưởng Cố của bọn họ may mắn quá rồi! Có được người yêu biết nấu ăn ngon! Bạn gái tiểu Lý đến luộc trứng cũng cháy được kia kìa!
Cố Bằng lắc đầu cười, mặc kệ một bọn đang tấu hề ngoài kia, tiếp tục chuyên tâm ăn salad của mình.
Salad rau củ được rưới thêm vụn banh mì chiên giòn cùng với sốt trắng, người không quá thích ăn rau như Cố Bằng cũng thích thú chén sạch. Một ngụm sandwich, một đũa rau, lại uống một ngụm sinh tố dâu. Cậu hàng xóm biết sức ăn của Cố Bằng mạnh, làm một lúc bốn chiếc sandwich, mỗi cái sandwich lại có mấy tầng. Ăn một bữa như vậy, vừa khỏe người vừa đủ no. Cố Bằng ngã người ra ghế, xoa bụng một chút. Không đã thèm!
Anh nhìn sang túi đồ ăn còn lại dành cho buổi trưa, khẽ nuốt nước miếng thèm thuồng… Thế nhưng Cố Bằng làm người rất kiên định, không thể vì lòng tham mà để buổi trưa đói được!
Cố Bằng bắt đầu xử li công việc, bất giác lại nghĩ đến lời nói của mấy đứa tiểu Lý.
Người yêu sao?
Thật ra Cố Bằng lúc mới tốt nghiệp từng thử qua lại với vài cô gái, thế nhưng ai nấy đều chê anh quá khô khan, sống quá nhàm chán, bọn họ không chịu được. Đàn ông phải như thế nào? Phải âu âu yếm yếm, yêu thương chăm sóc bọn họ, dỗ bọn họ vui vẻ, cưng chiều hết mực, nói một không nói hai.
Nếu không phải tính kiên nhẫn của Cố Bằng cao, thì người bỏ chạy trước chính là anh.
Bẫng qua mấy năm nay, Cố Bằng không còn hứng thú yêu đương nữa. Mẹ anh nhiều lần hỏi ướm, còn muốn giới thiệu cho anh mấy cô gái tốt, thế nhưng đều bị Cố Bằng lảng đi trốn tránh. Mẹ Cố thử nhiều lần, phát hiện con trai mình thực sự không có hứng thú, liền từ bỏ mặc kệ anh muốn như thế nào thì làm.
Trong nhà Cố Bằng còn một anh trai, đã sớm kết hôn sinh con, mẹ Cố vì vậy mới thả một con ngựa, cho con út thoải mái vài năm.
Hiện tại Cố Bằng lại có chút tò mò, nếu anh có người yêu hợp ý, thì cuộc sống sẽ thay đổi như thế nào?
Ở chung một chỗ? Cùng nhau trải qua tháng ngày yên ổn? Nấu ăn cùng nhau? Đi hẹn hò lãng mạn?
Hay ngày nào cũng có cơm hộp mang đi làm?
Cố Bằng không nhịn được nghĩ đến Lê Tư Thanh, nhớ đến bộ dạng mỉm cười vuốt tóc của cậu, hai má ửng hồng, mắt sáng lấp lánh.
Lần đầu tiên trong đời, Cố Bằng có một suy nghĩ lớn mật, vừa nghĩ tới tim đã đập thình thịch như chạy ma ra tông.
Tiếng còi báo giờ làm đã đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Bằng. Anh vội dọn dẹp một chút, gói hộp lại để trưa ăn xong rửa luôn một thể, sau đó quay sang làm công việc của mình.
Chuyện tương lai, cứ để tương lai tính tiếp vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.