Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 70: Lấy thân nuôi ma




Không thể lên bờ cũng không muốn lên bờ.
Hạ Thanh nghe đến đây chỉ thấy buồn cười. Có điều sự thật đã sớm biến dạng qua tầng tầng lớp lớp lời truyền miệng, truy ngược xét đúng sai cũng không còn ý nghĩa.
Thiện ác thế gian cho tới giờ chưa từng phân rõ, phân rõ chỉ có bức tường trên Biển Thông Thiên.
Hạ Thanh nghe Đông Phương Hạo nói mà không mấy tập trung, đến khi mấy chữ 'kiếm A Nan' và 'Thần' xuất hiện, cậu mới cứng đờ, quay phắt đầu, cắn răng hỏi: "Thần?"
Đông Phương Hạo hai mắt đỏ vằn, đắc ý: "Đúng, thấy màn sương xanh bên ngoài rồi chứ, tòa thành này sẽ cháy rất nhanh thôi, ta đã phát tín hiệu, giao tộc sẽ lập tức canh giữ ngoài cổng thành! Không một ai trốn thoát, các ngươi đều phải chết ở đây."
Hạ Thanh ngẩn người, nhìn ra con đường u ám đằng xa, không nhịn được bật cười, nói khẽ: "Đông Phương Hạo, không ngờ ngươi cũng làm được một chuyện tốt."


Đông Phương Hạo không nghĩ cậu còn cười được, sắc mặt tức khắc tái xanh: "Chết đến nơi rồi mà còn làm bộ?!"
Hạ Thanh kệ thây hắn, tay vịn cửa sổ, vạt áo lộng sắc gió mây, cứ vậy nhảy xuống một cách cực kỳ tiêu sái.
"Ngươi-----! Hạ Thanh!" Đông Phương Hạo bị khinh lần nữa, trừng gần nứt mắt, quát lớn.
Mà đám đông trong lầu trọ đã đồng loạt lùi nép về sau. Bọn tiểu bối chưa từng trải qua sóng gió, sợ run cả người. Mấy vị trưởng lão dẫn đầu sa sầm nét mặt, vội vã nắm chặt vũ khí, nhìn Đông Phương Hạo vừa cảnh giác vừa căm ghét.
Lúc nhảy xuống, Hạ Thanh tiện tay bẻ một cành hoa hạnh làm vũ khí. Đường phố tối om, khói độc màu xanh phủ lên quang cảnh một tấm màn quái quỷ. Tiền vàng mã bị gió thốc bay, rơi lả tả khắp trời thành trấn. Cậu say ngủ mười năm, từ lúc tỉnh dậy vẫn luôn rơi vào trạng thái đờ đẫn nằm ngoài thế sự, không tập trung nổi vào thứ gì, đến giờ mới như bị người ta bấm lên ngòi hồn, hoàn toàn sống lại.


Thành hoang ngập kín sương xanh nổi lên từng ngọn lửa âm u, lấm tấm chi chít như muốn bắt lửa đan xen, hủy diệt nơi này.
Giao tộc giỏi dùng ảo thuật, vậy nên hơi sương này cũng có công dụng mê hoặc lòng người.
Hạ Thanh tiếp tục bước đi, nhìn thấy rất nhiều hình ảnh cả kiếp này lẫn kiếp trước.
Nhìn thấy tiên đảo Bồng Lai. Thấy một buổi chiều mùa xuân, cậu đang luyện kiếm, Vệ Lưu Quang nằm ngáy khò khò. Sư phụ và nhị sư huynh ngồi trên mỏm đá trò chuyện điều gì. Dưới đào hoa nước biếc, sư tỷ cầm bút chống cằm ngẩn người nhìn về phía trước, đại sư huynh ngồi bên cạnh nàng cười không đứng đắn. Hoa rơi rực rỡ trên sắc áo đỏ lựu của nàng, cánh bướm rập rờn khắp biển cả trời xanh.
Cậu còn nhìn thấy bốn mùa Bồng Lai, thấy bản thân đang tranh chấp với kiếm A Nan. Bung dù dưới trời mưa, chép bài trong sương phòng, tối đi ngủ, ngày quét sân. Tuổi nhỏ như vậy, một mình tu luyện bình lặng và cô đơn, cầm kiếm trên tay làm gì cũng bất tiện, nhưng mà cầm suốt mười năm rồi cũng sẽ quen.


Hạ Thanh thầm thì: "Ngươi cho rằng những chuyện này sẽ trở thành tâm ma của ta sao?"
Phần lớn người trong nhân gian, khổ nhất là chia biệt. Chớp mắt lại thấy bàn tay cứng đờ run rẩy của sư phụ trước khi chết. Gió thổi tắt hai ngọn hồn đăng.
Mắt cậu đỏ thẫm, gϊếŧ một đường vào tới Thần cung. Dưới chân là xác chất thành núi máu chảy thành sông, sau lưng là Bồng Lai ngùn ngụt lửa cháy.
Chuyện năm xưa rền rĩ oanh liệt, nay đối diện chỉ như một giấc mộng.
Hạ Thanh bình lặng, không nói lời nào.
Cậu đứng ở một trăm năm sau, nhìn về quá khứ bằng góc nhìn ngoài cuộc. Nhìn bản thân ngã xuống vực thẳm mộ hoang, hồn phách bay đến thời hiện đại.
Hai mươi năm ở hiện đại cũng là đoạn hồi ức lẻ tẻ mà bình yên. Chiếc bập bênh gỉ sét, bức tường sạt lở, sân sau mọc đầy cỏ dại. Khu phòng ngủ không được tu sửa, vách tường rụng vữa loang lổ. Đến mùa hè, quạt điện cũ kỹ sẽ kêu cót két. Chị hộ sĩ mới đến một ngày gọi về nhà mười cuộc, bác gái phòng ăn luôn lẩm bẩm cả buổi vì chút chuyện cỏn con. Bên kia đường là tiếng ồn không ngớt của máy xúc trong công trường, Nhóc Mập nằm nhoài trên cửa sổ thở phì phò, vẽ mặt hề, gấp máy bay giấy, ném ra xa.
Hạ Thanh cầm cành hoa hạnh, tiếp tục tiến bước.
Cảm giác nóng cháy ngày càng dữ dội, sương xanh và u hỏa vừa chạm đã sinh phản ứng, chỉ trong chốc lát, hỏa hoạn đã bao phủ cả thành trì.
"Đi!"
"Trưởng lão!"
"Đi mau! Chạy! Chạy ra ngoài thành!"
Các tu sĩ trong lầu trọ hoàn hồn, nhao nhao chạy xuống, Đông Phương Hạo cũng không ngăn bọn họ. Hắn tựa bên cửa sổ, nhìn lửa xanh rực thành, nở nụ cười châm chọc. Nhưng nụ cười này cũng chỉ thoáng qua, hận thù quá nặng, nặng đến mức trả thù cũng không giúp hắn cảm thấy vui vẻ.
"Chạy? Các ngươi có thể chạy ra ngoài?" Tu sĩ loài người không thể rời khỏi tòa thành trống này, cũng như bọn họ không thể trở về biển cả.
Hạ Thanh tới cổng thành Xuyên Khê, tường thành vừa cao vừa dày, Đông Phương Hạo nói không sai, một đội quân giao nhân đông nghịt đã sớm chờ tại đây. Bọn họ cầm vũ khí, mặt phủ đầy vảy cá, hình thể cao lớn, tóc đen dài, lưng thẳng tắp, tai ngọn và trong suốt. Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm cậu bằng vẻ khôi hài và giễu cợt, Hạ Thanh như trở lại buổi tối đi thám thính Thần cung cùng với Vệ Lưu Quang, nước biển rẽ nhánh, cực quang bồng bềnh, giao nhân quẫy đuôi tìm kiếm cậu.
Hạ Thanh dừng bước.
Vạt áo cậu không gió tự lay, tóc đen áo đen, nước da tái nhợt, chỉ có môi đỏ như máu.
Giao tộc nhìn cậu như nhìn con kiến bị đùa bỡn trong tay, nhe hàm răng trắng.
"Ngươi cho rằng ngươi sẽ chạy được ra ngoài?"
Sự trở về của Thần, thắp cháy dòng máu họ, cho bọn họ sức mạnh chưa từng có.
Giao nhân u ám nói: "Hôm nay thánh giả Linh Tê bế quan, không ai cứu được các ngươi."
Hạ Thanh mỉm cười, bình tĩnh nói: "Không sao, ta vốn dĩ không định ra ngoài."
Cành hoa hạnh trong tay làm kiếm, trong khoảnh khắc, lá hoa tan hết, hóa thành bột mịn phảng phất hương thơm, dường như cũng xua bớt đi nóng rát mà cơn hỏa hoạn mang tới.
Chúng giao nhân trợn trừng hai mắt: "Ngươi muốn làm gì?"
Hạ Thanh gỡ quan đội đầu, tóc xõa xuống lưng, khẽ nhấc mắt, cười nhẹ, giọng nói dịu dàng.
"Ta muốn, gặp Thần của các ngươi."
Lời như sét đánh, đánh cho toàn bộ giao nhân chấn động.
Ngay sau đó, lửa giận ngút trời xộc lên trong lòng mỗi giao nhân, nếu ban đầu bọn họ chỉ khinh thường nhân loại, thì bây giờ đã trực tiếp phẫn nộ đánh mất lý trí vì câu nói bất kính của Hạ Thanh.
"Ngươi đúng là muốn chết!"
"Gϊếŧ hắn!"
Rầm, sương xanh liếm qua đường phố, ánh lửa bập bùng thắp sáng màn đêm.
Đằng trước là giao nhân sắc mặt dữ tợn, răng nhọn vuốt sắc; đằng sau là tu sĩ kinh hoàng, kêu gào tán loạn.
Hạ Thanh thoáng ngẩn ngơ, hồi lâu mới nói: "Một trăm năm rồi, ân oán giữa các người, ta thật sự không muốn dính dáng nữa." Dây dưa tới lui, không có kết thúc, xưa kia cậu không thể gỡ tan những ân oán này, hiện giờ chẳng bằng trực tiếp chặt ngang nhân quả-----
Nếu giao tộc muốn về nhà, vậy thì hãy để họ về nhà.
Tuy nhiên điều cậu quan tâm nhất bây giờ, không phải thiên hạ, cũng không phải chúng sinh. Bây giờ cậu chỉ nghĩ về Lâu Quan Tuyết.
Cậu phải đến Châu Đông, nói xin lỗi hắn, vì ngày ấy không từ mà biệt, vì mười năm đằng đẵng đợi chờ.
Hạ Thanh không ra tay sát sinh, cậu đã chán gϊếŧ chóc, nên cũng chỉ đánh ngã giao nhân, tiếp tục tiến về phía trước. Lửa rực thành hoang, sương xanh giấy vàng, giao nhân hộc máu, nhuộm ướt phố phường. Các tu sĩ chạy đằng sau đều ngây ngẩn, sững sờ nhìn thiếu niên áo đen phía trước, dùng cành hạnh làm kiếm, đánh tan thiên quân vạn mã, mưa máu ngập trời, bước về phía cổng thành.
Hạ Thanh gạt máu dính trên mặt, nhấc mi, con ngươi nâu nhạt như ngọc lưu ly. Cậu thở gấp, dù sao cậu cũng vừa tỉnh lại không lâu, thể lực chưa hồi phục đủ, mất kiếm A Nan như mất đi một phần hồn phách, nên lúc này cũng đã thấm mệt.
Hạ Thanh ngẩng đầu nhìn trăng sáng đêm nay, rất tròn, màu vàng đục, bên rìa còn phơn phớt màu máu đỏ. Hệt như Biển Thông Thiên đêm nọ.
Cậu đi tới trước cổng thành.
Ánh trăng tràn vào qua khe cổng.
Khi ngón tay chạm lên cánh cổng, Hạ Thanh bất giác nghĩ: Nếu năm xưa lúc vào Thần cung ta hiểu được tâm tư của mình, thì ra sao nhỉ.
Thành Xuyên Khê khói bụi ngập trời, sương xanh lửa đỏ ánh trăng, bùng lên thành địa ngục sáng quắc.
Trong và ngoài cổng thành, là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Két---- cổng thành chậm rãi mở ra, gió lay mái tóc Hạ Thanh.
----- nếu cậu sớm thấy rõ bản chất mà bản thân vẫn hằng mơ màng trốn tránh.
----- nếu cậu sớm nhìn ra Lâu Quan Tuyết đặc biệt với cậu thế nào.
Thì có lẽ... rớt xuống vực sâu, phát hiện ánh nhìn yên lặng của Thần, cậu sẽ chọn hôn hắn.
Rào rào rào, lửa càng cháy càng kịch liệt, khói mù cuồn cuộn.
Hạ Thanh cho rằng đẩy cửa ra sẽ là khoảng không hoang tàn và trăng thanh gió mát, chẳng ngờ lại đối diện ngay với bầy chim bướm đang ùn ùn nhào tới.
Cánh bướm lam đỏ dập dờn quanh thân cậu, bầy chim đuôi vàng cánh xanh bay lượn khắp không trung, bọn chúng dùng mỏ tha áo, dùng lông vũ kéo tóc cậu.
Hạ Thanh sửng sốt, ánh sáng ập tới làm cậu thoáng nhắm mắt, không ngờ ngay sau đó, cằm bị vật gì lạnh lẽo chậm rãi nâng lên, hẳn là một cây sáo, đầu sáo nghiền sát yết hầu, trượt qua vừa mập mờ vừa ngang ngược không chút nhẹ tay.
Rất mạnh, rất đau.
Đau đến mức Hạ Thanh suýt kêu rên một tiếng, nhưng mùi hương quen thuộc làm cậu tiếp tục kiên nhẫn.
Cậu nghe được âm thanh tay áo lộng gió.
Ánh sáng phủ quanh một người có dáng hình cao ngất, y bào thanh thuần như tuyết, áo choàng giao sa xanh thẳm rực rỡ, tinh xảo mà hoa lệ, thấm đẫm hơi lạnh mê hoặc tâm trí giữa ánh trắng khói đen.
Tâm trí Hạ Thanh bùng nổ, đau buồn ngày ly biệt lại hiện lên trong mắt, mọi cảm xúc ùa về, gần như là toàn bộ thất tình lục dục trong cuộc đời của cậu.
"Lâu Quan Tuyết..." Hạ Thanh há miệng, có vô vàn lời muốn nói với đối phương.
Nhưng người mới tới đã đặt ngón tay trước môi cậu, cười khẽ: "Suỵt."
Toàn thành đều im phăng phắc, chúng giao nhân ngã xuống đất cũng cứng đờ, ngẩng đầu không tin nổi. Tu sĩ loài người cũng không khác, loạng choạng quỳ xuống, hoảng sợ tột cùng trước uy áp tuyệt đối từ Thần.
Lâu Quan Tuyết bước ra giữa ánh sáng, thiếu niên tuyệt diễm châu ngọc năm xưa, nay đã mang dáng vẻ thanh niên. Tóc trắng như thác, khi khẽ cúi người, nốt ruồi đuôi mắt tựa yêu tựa tiên, hắn thu sáo về, ngón tay vuốt ve yết hầu vừa bị hắn ghì đỏ của Hạ Thanh, cụp mắt, trong con ngươi đỏ thẫm là cảm xúc khó dò, hắn bỗng bật cười, hờ hững nói: "Ngươi muốn gặp ta?"
Hạ Thanh bị giọng nói của hắn làm cho ngẩn ngơ, thậm chí đã bắt đầu hoảng hốt.
Cậu đã nghĩ rất nhiều về cảnh tượng hai người gặp lại sau xa cách. Dù thế nào cậu cũng sẽ xúc động trong lòng---- nhưng chưa từng nghĩ Lâu Quan Tuyết sẽ có thái độ như hiện tại. Lạnh nhạt, ngậm cười, ánh mắt nhìn cậu sâu như đầm lầy có thể hoàn toàn nuốt trọn cậu, vậy mà không có dịu dàng, chỉ còn lạnh lẽo.
Hạ Thanh run giọng nói: "Ta, đúng, ta muốn gặp ngươi."
Lâu Quan Tuyết nhìn cậu rất lâu, bất chợt nhếch môi, cười nhạo một tiếng, giọng cũng rất khẽ, hòa nhã điềm đạm: "Giao tộc cũng thật to gan, ta nhập ma vì một người thì sao chứ. Tưởng rằng tùy tiện tạo ra một ảo ảnh giống thật, là có thể-----" hắn siết cổ Hạ Thanh, nhẹ bẫng, nhưng như có thể gϊếŧ chết cậu ngay giây kế tiếp, mỉm cười nói.
"Mê hoặc được ta?"
Vành mắt Hạ Thanh đỏ bừng, không nhẫn nhịn thêm nữa, níu tay áo hắn, ngửa đầu hôn lên.
Hạ Thanh khản giọng: "Không phải ảo ảnh, Lâu Quan Tuyết!"
Lâu Quan Tuyết bị cậu hôn, mà vẻ mặt chẳng hề thay đổi.
"Không phải ảo ảnh, ta trở lại tìm ngươi." Hạ Thanh rơi nước mắt, vụng về hôn môi hắn, cánh tay mảnh khảnh ôm cổ hắn.
Từ khi tỉnh lại đến giờ cậu vẫn luôn nhớ hắn, nhớ hắn sắp phát điên.
Cứ nghĩ sau khi gặp mặt nhất định phải nói lời xin lỗi thật chân thành, thế nhưng lúc thật sự đối diện, lại hoàn toàn không nói nên lời. Cảm xúc đứt dây cương, không phân rõ là đau buồn hay mừng rỡ.
Giữa hai người rốt cuộc là ai vây hãm ai, là ai kéo ai xuống hồng trần, không ai biết chắc. Cậu buông kiếm vì hắn, vì hắn mà tự đón nghiệp nghiệt, từ ánh mắt đầu tiên khi được hắn cứu sống dưới đáy biển sâu, đã không thể tránh thoát.
Mọi người trong thành đều đứng sững. Sắc mặt giao tộc trắng tái, ngẩn ngơ tại chỗ như bị phá hủy linh hồn, ngây ngốc nhìn theo hai người ôm hôn trước cổng thành. Nhân tộc cũng vậy, thân thể cứng đờ, ngước đầu.
Lửa thành Xuyên Khê mỗi lúc một lớn.
Hạ Thanh run rẩy nói: "Xin lỗi, xin lỗi."
Cuối cùng cậu cũng cảm nhận được cái điên cuồng của tình chạm đáy lòng, nước mắt ướt nhòa, giữa cậu và Lâu Quan Tuyết, nếu không có ân oán, không có nhân quả, thì có lẽ câu chuyện đã vô cùng đơn giản.
Chỉ giống đêm đầu gặp gỡ, thủy triều yên ả, hoa linh vi dịu dàng mà lãng mạn.
Chờ cậu lớn lên, hiểu được hận và yêu, có lẽ sẽ cầm A Nan xông vào Thần cung, ngay trước mặt chúng giao nhân đông nghịt, lúng túng tỏ tình với Thần của bọn họ, mà vị Thần tóc trắng ấy, có lẽ sau cái trố mắt ban đầu, sẽ là bất đắc dĩ và cười khẽ thật lâu.
"Ta muốn gặp ngươi, ta thích ngươi."
Hạ Thanh muốn chạm lên mặt hắn, nhưng vừa nhấc tay đã bị mạnh mẽ nắm chặt.
Lâu Quan Tuyết hôn lên nước mắt cậu, bình tĩnh nói: "Ừ, ta biết."
Lông mi Hạ Thanh ướt đẫm, nhìn hắn rưng rưng.
Mắt hắn vẫn rất sâu, hắn mỉm cười dịu dàng, nhưng chẳng rõ tâm trạng: "Lừa ngươi thôi, sao ta có thể không nhận ra ngươi cho được."
Hạ Thanh bối rối chốc lát, căng thẳng trong lòng, càng thêm không nhìn thấu được Lâu Quan Tuyết.
Lâu Quan Tuyết nhấc mắt, hờ hững nhìn nhân loại và giao tộc quỳ dưới đất, lại nhìn lửa cháy bừng bừng đang thiêu rụi thành hoang, hắn cười hỏi: "Vậy thì, ngươi muốn gặp ta làm gì đây?"
Hạ Thanh thả nhẹ hô hấp, ánh mắt trong veo, đượm hương của tình đầu nhút nhát, mở miệng: "Ta..."
Lâu Quan Tuyết nhìn thẳng đôi mắt cậu, chợt cười khe khẽ.
"Bồng Lai đều là dạng này sao, gặp loạn tất ra, lòng mang thiên hạ." Lâu Quan Tuyết lại gần, một tay chạm lên gáy Hạ Thanh, một tay ôm eo cậu, giam cả người Hạ Thanh vào lồng ngực hắn, hơi thở bên tai lạnh như băng tuyết, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngươi muốn gặp ta, là để cứu đám người này?"
Hạ Thanh hơi sửng sốt.
Lâu Quan Tuyết nói: "Trước kia vì chúng sinh mà hồn phi phách tán, bây giờ lại muốn dùng thân nuôi ma?"
Ánh mắt hắn đè nén huyết sắc nở rộ điên cuồng, hắn mỉm cười nói.
"Ừm, đã quyết định lấy thân nuôi ma, một nụ hôn làm sao đủ được đây, tiểu sư đệ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.