Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 60: Sụp đổ (6)




Tôn thượng.
Trong giấc mộng tầm tã mưa rơi ở thành Thượng Kinh, Hạ Thanh từng nghe qua hai chữ này, đây là kính xưng với Thần của tộc giao nhân.
Thần châu màu tím trôi bồng bềnh, thân mật sáp lại gần Lâu Quan Tuyết.
"Không----!" Châu Cơ trừng gần nứt mắt, vội vàng túm chặt lấy nó.
Ngón tay ả nắm riết hạt châu như co giật, mắt chằng chịt tia máu, thân thể run bần bật: "Giả, đều là giả, không thể nào. Thần đã sớm bị rút hồn gỡ cốt, đã theo Thần cung sụp đổ dưới đáy biển sâu, làm sao có thể còn sống sót."
Lâu Quan Tuyết hờ hững nói: "Kỳ thực ta cũng đồng ý lời này của ngươi."
Châu Cơ yên lặng nhìn hắn, lùi về sau một bước.
Vốn dĩ ả đã bị kiếm A Nan đả thương, lúc này tâm thần lại bị chấn nát, xương trắng vấp chân, loạng choạng ngã nửa quỳ. Vạt váy đen vắt lên bãi cỏ, tóc dài buông xõa như rong.


Châu Cơ run rẩy bàn tay, Thần châu rỉ ra ánh tím chói mắt xuyên qua kẽ ngón tay. Mắt ả giãn ra, nhẹ giọng thầm thì: "Không, Thần đã chết, ta tận mắt chứng kiến hắn chết."
"Ngươi không phải là Thần." Ả ngước mắt, linh hồn run sợ, đó là nỗi sợ hãi và phục tùng khắc vào trong máu. Nhưng ả vẫn ngoan cường, nhìn từng đường nét dung mạo Lâu Quan Tuyết.
Lâu Quan Tuyết hỏi ả: "Ta rất giống Thần sao?"
Châu Cơ không nói gì, chỉ là nét mặt đã chứng minh hết thảy.
Lâu Quan Tuyết chậm rãi mỉm cười, ngày càng trào phúng: "Quả nhiên, Dao Kha cũng là một kẻ điên."
Châu Cơ bỗng phát khùng, cặp mắt đỏ ngầu, giọng nói căm hận: "Ngươi rốt cuộc là ai?!"
Lâu Quan Tuyết không nhiều lời, sáo cốt trong tay hóa thành thanh kiếm sắc, trực tiếp đâm thủng ấn đường Châu Cơ.
"Cút" Ánh mắt Châu Cơ tàn nhẫn và nóng nảy như dã thú bị giam cầm. Sức mạnh hủy thiên diệt địa lập tức bùng nổ bên trong cơ thể ả, váy đen lồng lộng, nước dưới hồ máu bị gió thổi cuồn cuộn, bắn tung tóe lên không trung trở thành muôn vàn giọt nước gϊếŧ người. Bầy bướm cũng nghe lệnh ả, giương nanh múa vuốt, tràn tới tấn công Lâu Quan Tuyết.


Cả động Xuân Thương như biến thành địa ngục Tu La.
Lâu Quan Tuyết thấy vậy, khóe môi rỉ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Một khắc sau, mọi âm thành đều trở nên tĩnh lặng.
Giọt nước và cánh bướm rách nát rơi xuống đất lã chã.
"Ngươi..." Châu Cơ như bị rút cạn hơi sức, bàn tay cố bám lấy sáo cốt lại rũ xuống vô lực.
Áp chế tuyệt đối giăng kín thân ả như một tấm lưới, ghìm chặt sức mạnh của Châu Cơ.
Sức mạnh của giao tộc đều do Thần ban tặng, chắc chắn Thần cũng có thể cướp đi, kẻ khiến ả không còn mảy may chút sức chống cự, cũng chỉ có một mình Thần.
Khóe miệng Châu Cơ rỉ máu tươi, sợi dây cót cuối cùng trong trí não hoàn toàn đứt phựt, sắc mặt tái trắng, run lên khe khẽ, con ngươi giãn rộng đã đánh mất tình tự.
Ả cho rằng kẻ thù gặp mặt đầu tiên sau khi chuyển kiếp là Tống Quy Trần, không ngờ... là người ả còn không bao giờ dám nghĩ.


Rất lâu sau, Châu Cơ mới nhẹ nhàng nói.
"Ta từng cho rằng người đời không hiểu Thần, chẳng nghĩ, ta cũng chưa từng hiểu thấu."
Môi Châu Cơ trắng bệch, hoa trắng gài trên tóc tan thành ánh sao, tan vào trong bụi.
Ả ngã quỳ, không còn lối thoát, cảm xúc biến dạng vì chất chứa lòng tham và căm hận tản đi hoàn toàn.
Tất cả sợ hãi, kháng cự, điên cuồng, không muốn tin, đều nát thành vụn bột trước sự thật tàn khốc.
"Trăm năm trước, ngài bị loài người tính kế, bị rút mất ba hồn, rút đi Thần cốt, rút đi sức mạnh. Bây giờ, ngài tới trả thù sao?"
Châu Cơ nhẹ nhàng chạm lên gương mặt mình. Không ngoài dự liệu, đầu ngón tay run rẩy đụng phải miếng vảy mọc ra, đây là dấu hiệu báo trước cho sự già yếu của giao nhân.
Châu Cơ ngập ngừng, rồi lại bật cười vừa ngẩn ngơ vừa châm chọc. Nực cười biết bao, ả và Tống Quy Trần tranh đấu lâu như vậy, một trăm năm ngươi lừa ta gạt, tính toán âm mưu, lại chẳng ngờ ngay từ khi câu chuyện mở đầu, kết thúc đã không phải thứ mà bọn họ có thể kiểm soát.
Bọn họ đều là tội nhân.
Tội nhân diệt Thần.
Lâu Quan Tuyết nhìn ả vẻ hứng thú, cúi người nhẹ giọng: "Ngươi biết trước khi chết Tuyền Già đã nói gì với ta không."
Tiếng nói Châu Cơ kẹt trong cổ họng, ngẩng đầu cứng ngắc, nhìn hắn bằng tư thế ngã quỳ. Huyễn đồng giao nhân có thể mê hoặc lòng người, nào có ai biết thực chất đây là thuật pháp truyền thừa từ Thần, thứ thật sự có thể thao túng nhân tâm phải là đôi mắt của Thần.
Xa xôi và đen kịt, như đáy vực sâu dưới Biển Thông Thiên, vô tình vô dục, tuyết lạnh phủ quanh năm.
Lâu Quan Tuyết nói: "Nàng nhắc ta cẩn thận Tống Quy Trần, cẩn thận ngươi."
"Nàng nói ngươi dùng tà thuật chuyển kiếp, vật chứa tà thuật là Ôn Kiểu phải không?"
Hắn cười rất nhạt: "Thánh nữ Châu Cơ, cô có điều muốn hỏi, thánh nữ các người sinh con có phải đều chỉ vì để đứa bé chết đi vào thời cơ thích hợp không."
Hạ Thanh nghe những lời hắn nói, đáy lòng kịch liệt run lên, cậu vô thức ngẩng đầu.
Châu Cơ lặp lại: "Cô?"
Ả sững sờ, rất lâu sau mới tìm về tiếng nói.
Ả nhìn xuyên bầy bướm giấy vụn mịt mùng, nhìn về phía Hạ Thanh.
Ả làm kéo toàn bộ Bồng Lai vào cuộc chiến, coi như món cược nhằm áp chế Tống Quy Trần.
Ả kéo Hạ Thanh tới hoàng cung nước Sở, buộc cậu ở bên người Hoàng đế.
Ả cho rằng dù có là cửu ngũ chí tôn, thì cũng chỉ là loài giun dế phàm tục mà thôi. Chẳng ngờ... chính cái kẻ ả vẫn hằng xem nhẹ, ra khỏi hoàng lăng nước Lương, lại trở thành cơn ác mộng trọn đời của ả.
"Ngài hận ta sao?"
Cuối cùng, Châu Cơ cũng chỉ run run hỏi một câu như thế.
Lâu Quan Tuyết cười nhạo, lười biếng nói: "Ta hận ngươi làm gì, Thần đã chết từ lâu."
"Bây giờ, mục đích của chúng ta đều giống nhau."
Con ngươi của Châu Cơ rụt lại, nhưng rất nhanh sau đó cơn đau kịch liệt đã khiến ả phải hét thành tiếng.
"A----" Ả ôm mặt, tan vỡ co quắp trên nền đất.
Hạt châu tím nát vụn trong lòng bàn tay ả, toàn bộ Thần quang và sức mạnh chảy trong hạt châu tím đồng loạt hóa thành một tia sáng trắng, đậu lên đầu sáo cốt.
Thung lũng vốn dĩ trời trong mây trắng bỗng nhiên lộng gió, mây đen chậm rãi bao phủ, rất giống buổi đêm ở lầu Phong Nguyệt, mưa sương nhấn chìm đèn đuốc, phủ lớp màn lên khắp nhân gian.
Mỗi một thánh nữ giao tộc chết đi trời đều sẽ đổ cơn mưa.
Không có sấm, không có sét, chỉ có tiếng gió rì rào.
Châu Cơ thống khổ vật vã dưới đất, tóc đen bắt đầu hóa bạc phơ, giống ngày Tuyền Già chết đi, từ từ khô quắt, da dẻ già cỗi nhăn nheo.
Ả lặng lẽ nhìn đóa hoa màu máu nở rộ trên bãi cỏ, cặp mắt xanh bạc toát lên vẻ hoang mang dày đặc.
Ả cứ vậy mà chết sao?
Ả ho ra máu đen, ả chưa bao giờ rơi lệ, nước mắt tuôn ra cũng chỉ là máu đỏ lạnh băng.
Không!
Ả không cam lòng.
Ả còn chưa khiến Tống Quy Trần phải trả giá.
Thần áp chế toàn bộ sức mạnh Châu Cơ, nhưng lại không kiềm nén bản năng của ả.
Châu Cơ siết chặt nắm đất dưới tay, cuối cùng, ngẩng đầu lên như đã vận hết sức lực, dùng ánh mắt trắng dã quỷ quái, nhìn thẳng mắt Hạ Thanh.
Hạ Thanh vốn đang phiền muộn vì lời Lâu Quan Tuyết vừa nói, đột nhiên bắt gặp tầm mắt Châu Cơ, cả người tức khắc cứng đờ, tâm trí nổ "oành".
Cùng lúc đó.
Mưa to trút xuống như phải kiềm nén rất lâu. Rào rào rào, rơi lên cỏ cây hoa lá, bắn lên thành một màn sương trắng xóa.
Lâu Quan Tuyết không hề do dự, dùng sáo cốt đâm mù mắt Châu Cơ. Máu tươi văng lên tay áo trắng như tuyết của hắn, nhưng cũng chảy xuống theo mưa, không hề để lại dù chỉ là một vệt đỏ mờ. Hắn hấp thu Thần quang, cụp mắt, bình tĩnh lau sạch vết máu trên sáo cốt, gò má lạnh lẽo dưới màn mưa.
Châu Cơ hét lên, ôm mắt, một vết rách xé toạc cơ thể, như bị lăng trì, đau không thiết sống.
Trận mưa xua tan mùi hoa linh vi mê hoặc lòng người, cũng xua tan chướng khí đen đặc bốc lên không ngừng từ chiếc hồ máu.
Đám người Khấu Tinh Hoa muộn màng tỉnh lại.
Các tu sĩ bị mưa dội tỉnh, ngây ngốc nhìn hoàn cảnh trước mắt. Nhìn xương trắng chất chồng và người đàn bà đã chết.
Lâu Quan Tuyết xoay người trong mưa.
Hạ Thanh lẳng lặng nhìn về phía trước, cách màn mưa phủ, cách máu thịt xương người, cậu và Lâu Quan Tuyết yên tĩnh nhìn nhau.
Hạ Thanh nhớ, kỳ thực cậu đã sớm có lúc động lòng trong hoàng cung nước Sở.
Đêm ấy ngón tay chạm lên đuôi mắt Lâu Quan Tuyết, một ánh mắt làm rung động toàn thân. Khoảnh khắc đáy lòng run lên, tiếng tim đập đinh tai nhức óc, cậu đã cho rằng đây là ảo giác, là do tiếng sấm mùa xuân giáng xuống quá dội vang.
Giờ đây cảm nhận cảm giác này thêm một lần nữa, mới hiểu rõ ràng tường tận.
Này không phải sấm mùa xuân.
"Lâu Quan Tuyết."
Huyễn đồng thánh nữ có thể mê hoặc lòng người, có thể xuyên thẳng đến linh hồn, moi ra quá khứ đè nén nhất.
Hạ Thanh gọi tên hắn như bị trúng tà.
Trong đầu là những tiếng vang hỗn loạn, đá vụn lơ lửng bay, cung điện sụp đổ, hòa lẫn vào hiện tại mưa đổ không ngừng, không phân rõ thực hư.
Một đáp án sinh động hiện rõ trong tim.
Chẳng trách.
Chẳng trách, cậu lại kháng cự cầm kiếm A Nan lên một lần nữa.
Chẳng trách, dù ở lầu Trích Tinh Lâu Quan Tuyết có thể hiện ra mặt xấu xa, thì sau đó cậu vẫn nguyện tin hắn.
Thành Thượng Kinh nghênh đón trận mưa dài nhất ba năm.
Trận mưa này nhấn chìm toàn bộ động Xuân Thương, hoàng lăng nước Lương bị phá hủy trong một buổi sáng.
Nhưng thành Lăng Quang lại đón chào hai tin tốt, một là Bệ hạ mất tích gần một tháng đã trở về, hai là phái Huyền Vân đã tìm được hạt châu thánh nữ dùng để dựng trận diệt yêu.
"Hạt châu thánh nữ? Rốt cuộc ngươi cho hắn cái gì vậy?"
Hạ Thanh ngồi trên xe ngựa, gặm một quả gì đó, vừa nghe tin đồn bên ngoài, vừa ngờ vực hỏi Lâu Quan Tuyết.
Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Tiện tay cho thôi, không phải Tống Quy Trần không đủ sức mạnh sao, ta cho hắn mượn một chút."
Hạ Thanh lập tức cảm thấy hoa quả ngọt thanh cũng không vào miệng nữa, nhả hạt, còn định hỏi thêm gì. Lâu Quan Tuyết đã áp lại gần một cách rất tự nhiên, duỗi ngón tay vào miệng cậu, bón máu cho cậu, hờ hững nói: "Ngươi khỏe lên đã rồi hẵng hỏi chuyện ta."
Hạ Thanh: "..."
Ngày Lâu Quan Tuyết về cung, Yến Lan Du phớt lờ sự ngăn cản của mọi người, tóc xõa chân trần chạy ra khỏi điện Tịnh Tâm. Tháng năm, hoa quế nở rộ thành Lăng Quang, hương hoa nhẹ nhàng lan khắp đất trời, Yến Lan Du mặc đồ xanh thanh thoát, đứng dưới bóng cây hoa quế, tia máu chằng chịt trong mắt vì mất ngủ đêm ngày như được giải thoát khi nhìn thấy Lâu Quan Tuyết, bà ta tỏ vẻ mừng rỡ như điên.
Sau khi trở về tẩm điện, Hạ Thanh vừa cắn kẹo đường vừa cảm thán: "Yến Lan Du thế này ta còn tưởng bà ta yêu quý ngươi ghê gớm lắm."
Lâu Quan Tuyết hỏi: "Ngươi ăn gì vậy?'
Hạ Thanh nói: "Kẹo đường thổi ấy, ngay trong trấn nhỏ trước động Xuân Thương, kẹo đường chỗ bọn họ ăn ngon lắm, ngọt kiểu khó mà diễn tả được."
Lâu Quan Tuyết liếc nhìn cậu, sau đó cúi người cắn môi cậu, thò đầu lưỡi l!ếm nhẹ giữa răng môi cậu.
Hạ Thanh đờ người, khuôn mặt và vành tai đỏ bừng, đẩy hắn ra, thở hổn hển: "Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi đấy."
Lâu Quan Tuyết: "Ta nếm thử xem ngọt khó mà diễn tả trong miệng ngươi là như thế nào."
Hạ Thanh: "..."
Hạ Thanh nhét thẳng xiên kẹo mới ăn được một nửa trong tay mình vào miệng hắn, cho hắn im miệng.
Lâu Quan Tuyết hơi ngẩn người, nhưng cũng không nhả ra, chỉ cười nhẹ một tiếng, tiếp tục xem lá sớ, xem được một nửa bỗng nói: "Yến Lan Du đang giục ta lập hậu."
Hạ Thanh: "Bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định ha."
Lâu Quan Tuyết nói: "Việc phục yêu đã được ấn định vào ngày mười lăm tháng năm, bà ta nói hiếm khi có chuyện mừng trăm năm như vậy, nếu ta lập Hoàng hậu vào thời gian này, ắt sẽ được thượng thần ban phúc."
Hạ Thanh: "Bốc phét."
Lâu Quan Tuyết: "Ta không cần thượng thần ban phúc, nhưng ta cho rằng, ngày ấy đúng là một ngày không tệ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.