Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 52: Nhập dạ (6)




Tuy nhiên gặp phải Ôn Kiểu vẫn là chuyện Hạ Thanh không nghĩ đến---- không phải ban đầu người này một lòng muốn trèo giường, khóc lóc không muốn rời cung, cầu Phó Trường Sinh ở lại chăm sóc cậu ta hả? Sao bây giờ lại đổi ý, còn dính dáng đến phái Huyền Vân.
Hạ Thanh ngẫm nghĩ chốc lát, cảm thấy mình cũng có thể đoán được nguyên nhân đại khái.
Hiện giờ Lâu Quan Tuyết rời khỏi Lăng Quang tăm hơi không rõ, Ôn Kiểu không có đối tượng để quyến rũ, mà thân phận thuần giao của cậu ta bại lộ giữa hoàng cung sẽ chỉ lành ít dữ nhiều, rời cung là lựa chọn chính xác nhất.
Ôn Kiểu ngoan ngoãn đi theo minh chủ lên lầu, y phục trắng hồng trong trẻo mà rực rỡ, đôi mắt đen láy như nai con trong rừng, có lẽ mỗi người gặp cậu ta đều sẽ bị vẻ hồn nhiên ngây thơ ấy bắt được.


Minh chủ cũng vậy, cũng bị ánh nhìn yêu kiều của cậu ta làm cho rung động trong lòng, giọng cũng dịu dàng đi: "Chắc hẳn tối mai là có thể đến hoàng lăng nước Lương rồi, đêm nay tiểu công tử cứ nghỉ ngơi cho khỏe, có cần gì cứ nói với ta."
Lúm đồng tiền hiện lên nhàn nhạt trên mặt Ôn Kiểu, cậu ta nhẹ nhàng nói: "Ừm, cảm ơn tiên sinh. Có điều tiên sinh, sao ta lại cảm giác mọi người đều căng thẳng thế."
Minh chủ thở dài: "Tiểu công tử có điều chưa biết, động Xuân Thương trong sách cổ chính là đất yêu tà, sau khi được vua nước Lương nhìn trúng phong thủy chọn làm hoàng lăng, mỗi lần hạ quan, đều chết rất nhiều người. Nghe nói bên trong độc trùng chướng khí tràn lan, nguy hiểm chồng chất." Nói đến đây, hắn không thể không chửi vua nước Lương ngu xuẩn một lời, lập nơi này làm lăng mộ, mất nước cũng là chuyện thường tình.


Ôn Kiểu chớp chớp mắt, cố làm vẻ ngây thơ hỏi: "Thật sự đáng sợ vậy ư."
Minh chủ: "Đúng là vậy. Nhưng tiểu công tử đừng sợ, khi đó ngài chỉ cần nấp sau chúng ta là được."
Ôn Kiểu cười nói: "Được."
Trong lòng cậu ta vừa ngạo mạn vừa khinh thường.
Sinh thời mẹ cậu ta dựng mộ, ngày hạ quan, còn dắt tay cậu ta vào hoàng lăng quan sát từng nơi, từ cửa hang đến mộ thất, đường thủy đường bộ, mỗi một bước chân, mỗi một cơ quan cậu ta đều nhớ rõ.
Nhưng Ôn Kiểu sẽ không nói mình là hoàng tử nước Lương, thân phận ấy hiện giờ sẽ chỉ mang đến cho cậu ta nhục nhã.
Cậu ta muốn giả vờ ra vẻ không biết gì cả, sau đó thể hiện tài hoa trước mặt Khấu Tinh Hoa.
Chờ cho Ôn Kiểu vào phòng, Hạ Thanh mới dời mắt.
Lần đầu trông thấy Ôn Kiểu, thứ Hạ Thanh để ý đầu tiên chính là nốt ruồi son trên ấn đường cậu ta, bây giờ vẫn vậy.


Vị trí nốt ruồi không đổi, nhưng hương sắc lại nổi bật hơn, hình dạng cũng rõ nét hơn.
Lần gặp gỡ ở dục trì, nốt ruồi trên ấn đường Ôn Kiểu chỉ là một điểm đỏ nhỏ như không, bây giờ đã dài hơn, không giống một nốt ruồi nữa, mà giống như dùng mực đỏ quét đại một đường, cũng giống một vết thương rỉ máu, xinh đẹp mà yêu dị.
Nghe cuộc đối thoại giữa Ôn Kiểu và minh chủ, Hạ Thanh bỗng muộn màng nhớ lại.
Mẹ Ôn Kiểu chính là Hàn Nguyệt phu nhân... Khoan đã, mẹ Ôn Kiểu chính là Châu Cơ?
Cậu vốn có chút buồn ngủ, bây giờ lại thành tỉnh như sáo, đột ngột quay đầu: "Đệt, Lâu Quan Tuyết! Ta vừa phát hiện ra một chuyện."
Lâu Quan Tuyết một tay chống cằm, một tay vẽ gì trên giấy. Nghe cậu nói vậy, chỉ "ừ" một tiếng bình thản.
Hạ Thanh ngồi gần hắn: "Ta vừa trông thấy Ôn Kiểu!"
Lông mi Lâu Quan Tuyết như phủ lông quạ: "Sau đó thì sao?"
Hạ Thanh trợn to mắt: "Sau đó ta vừa nhận ra, không ngờ Ôn Kiểu lại là con của Châu Cơ."
Lâu Quan Tuyết vẽ xong gác bút, tay áo chất chồng như tuyết, để lộ cổ tay xinh đẹp.
Hắn cười rất nhạt, giọng nói thờ ơ: "Ồ, vậy thì ngươi nhận ra hơi muộn rồi."
Hạ Thanh kinh hãi: "Ngươi biết lâu rồi?"
Lâu Quan Tuyết: "Ừ."
Hạ Thanh xìu: "... Vậy không có gì."
Không đúng! Vẫn có!
Hạ Thanh không nhịn được: "Chuyện này không hợp lý lắm, người như Châu Cơ sao lại cam tâm tình nguyện sinh con cho loài người?"
Dao Kha là thánh nữ không muốn dính dáng đến lục địa nhất, bài xích và chán ghét con người đã ăn sâu vào máu.
Còn một kẻ điên gϊếŧ người làm thú vui vào một trăm năm trước gió tanh mưa máu như Châu Cơ, liệu có thật sự bằng lòng làm một sủng phi tên tuổi vang xa trong hậu cung nước Lương không?
Lâu Quan Tuyết ngước nhìn cậu, bình thản hỏi: "Ngươi hứng thú với Ôn Kiểu vậy sao? Hay là vì bên cạnh Ôn Kiểu ngươi còn nhìn thấy Phó Trường Sinh?"
Cái mẹ gì??
Hạ Thanh nói: "Ta khá là hứng thú với Châu Cơ."
Lúc này Lâu Quan Tuyết mới lười nhác nói: "Chuyện liên quan tới nàng, vào hoàng lăng sẽ biết."
Hạ Thanh càng thêm lạ lùng: "Hoàng lăng? Không phải nàng bị chôn sống ba năm trước rồi à? Chẳng lẽ linh hồn nàng bay về hoàng lăng? Rốt cuộc Châu Cơ có còn sống không?"
Lâu Quan Tuyết nghiêm túc nhìn cậu, hỏi: "Ngươi thật sự cho rằng cái gì ta cũng biết?"
Hạ Thanh nghe vậy, ngẩn người, không biết tại sao, chốc lát lại bật cười.
"Đúng vậy, ta thật sự cho rằng ngươi biết hết mọi điều."
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, mặc dù không biết mình cười cái gì, nhưng mà nghe Lâu Quan Tuyết nghiêm túc hỏi câu này cảm giác rất hay ho. Cậu cong cong khóe môi, ý cười trong mắt vừa đơn thuần vừa rung động, nghĩ nghĩ chốc lát lại nói: "Ta cũng không biết tại sao, dù sao ta vẫn cảm giác ngươi không gì không biết, không gì là không thể làm."
Lâu Quan Tuyết hơi ngẩn người, cụp mắt, hàng mi phủ bóng che giấu cảm xúc sâu xa, trái tim như có ngọn lửa đốt cháy máu thịt đã sớm thối rữa.
Hắn cũng cười một tiếng rất nhẹ.
"Vậy sao?"
"Đúng vậy!"
Lâu Quan Tuyết bình thản nghĩ.
Thật ra trước mặt hắn cảm xúc của Hạ Thanh hiện lên rất rõ ràng.
Phiền muộn, tức giận, vui vẻ, ngỡ ngàng. Khi tức giận cặp mắt nâu nhạt sẽ ánh lên ngọn lửa, sáng kinh người, mà cũng đẹp kinh người.
Chỉ là lửa giận như vậy đều là biểu tượng đơn thuần, giây trước sống động sắc nét, giây sau đã nhẹ nhõm tan đi.
Giống như khi Hạ Thanh bị chuyện Phó Trường Sinh xuống nước làm cho tức phát ngất, nhưng trên đường trở lại, sương đêm ướt tóc, là đã lập tức có thể dồn hết tâm trí mặt đầy khϊếp sợ khoe với hắn mùa đông Lăng Quang quá lạnh.
Không riêng tức giận, có lẽ còn cả vui vẻ, đau thương, và hết thảy những cảm xúc khác, thậm chí cũng bao gồm yêu hận.
Thái thượng vong tình.
Quả nhiên là không bị tình dẫn dắt, không bị tình quấn chân.
Sống chung sớm chiều, đủ loại thăm dò âm thầm thay đổi, Lâu Quan Tuyết ngày càng hiểu rõ tính tình Hạ Thanh.
----- Muốn trốn tránh thì cứ trốn tránh đi, chờ đến khi lòng kiên nhẫn của hắn hao tàn, hắn cũng không cần câu trả lời của cậu nữa.
Có lẽ, từ ngày hắn cột lên cổ tay cậu sợi dây đỏ, câu trả lời của Hạ Thanh đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
Lâu Quan Tuyết cười nhẹ, hàng mi dài che phủ con ngươi lạnh lùng u ám.
Hạ Thanh tự thấy không thù không oán gì với Ôn Kiểu, thế nên cậu cũng không cố tình tránh mặt Ôn Kiểu trên thuyền.
Lâu Quan Tuyết vốn không thích giao tiếp với người khác, ngồi trong phòng nghiên cứu bản đồ động Xuân Thương mà hắn vẽ ra.
Lần trước khi khuyên nhủ Lâu Quan Tuyết cùng gia nhập với đoàn tán tu cậu chỉ nói đúng hai câu----- "Ta thấy đi theo bọn họ sẽ đỡ bị mua đường. Vả lại bọn họ còn cho thuê thuyền, ngủ cũng thoải mái."
Lâu Quan Tuyết chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ theo ta ngươi lại phải đi đường vòng?"
Hạ Thanh nghĩ nghĩ: "Trọng điểm là câu sau ấy."
Lâu Quan Tuyết lẳng lặng nhìn cậu mấy giây, kế đó gật đầu, mỉm cười: "Hạ Thanh, ngươi đúng là cần hầu hạ khắp nơi khắp chốn."
Hạ Thanh đang uống nước suýt thì sặc chết, đặc biệt là khi nghe tới hai chữ 'hầu hạ' liền lập tức nghĩ đến bữa cơm bực mình lần trước, lòng càng thêm sốt ruột, quyết định nhảy cửa sổ chạy trối chết.
Thế nên khi Hoàng Thất mừng rỡ hỏi cậu Lâu Quan Tuyết nhận lời thế nào.
Hạ Thanh hoàn toàn không đáp được.
Hoàng Thất vui vẻ: "Nhiều ngày vậy mà ta không thấy vị đạo hữu ấy nói chuyện với người nào khác. Có phải các tiền bối tu vi cao thâm đều phong quang tế nguyệt không màng thế sự vậy không?"
Phong quang tế nguyệt cái khỉ gì, tiền bối nhà ngươi lười quan tâm các ngươi thì có.
Hạ Thanh cắn kẹo đường, mặt không đổi sắc: "Ngươi chưa từng nghĩ có khả năng hắn bị câm à?"
Hoàng Thất kinh hãi: "A?"
Ai ngờ đúng lúc cậu vừa trò chuyện xong với Hoàng Thất, đang chuẩn bị lên lầu, thì nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Hạ Thanh?!"
Giọng nói thiếu niên vừa mềm vừa nhẹ, hiện giờ phảng phất run run.
Ôn Kiểu bước xuống từ trên lầu, vô cùng nổi bật trong bộ quần áo trắng hồng. Lúc nhìn thấy Hạ Thanh con ngươi cậu ta co lại, toàn thân cứng đờ, tay nắm chặt thành lan can, giọng nói cũng phát run vì một cảm giác hưng phấn quái đản.
Hạ Thanh bỏ kẹo đường ra khỏi miệng, lạ lùng liếc nhìn cậu ta, gật đầu một cái, không có ý định tâm sự thêm, xoay người lên lầu.
Ấn tượng của Hoàng Thất đối với Ôn Kiểu chỉ là quý nhân được phái Huyền Vân bảo vệ, hắn e ngại kẻ mạnh, nhưng cũng thích người đáng yêu như Ôn Kiểu, tiếp tục truy hỏi Hạ Thanh: "Là người câm thật sao?"
Hạ Thanh chịu thua: "Giả. Ngươi nói nhỏ thôi, không đến lúc đấy ta bị hắn cho thành câm thật giờ."
Hoàng Thất: "Ồ ồ ồ."
Ôn Kiểu hoàn toàn bị xem nhẹ, đờ đẫn nhìn theo bóng lưng Hạ Thanh.
Thiếu niên vẫn mặc áo bào xám tro ngày trước, không phú quý nhưng cũng chẳng hề rẻ rúng, đơn giản phóng khoáng, cắn que kẹo đường, thoải mái chuyện trò với tu sĩ hơi mập bên cạnh.
Ôn Kiểu siết chặt nắm tay, bị ngó lơ như vậy khiến căm hận trong lòng càng thêm mãnh liệt.
"Sao ngươi lại ở nơi này?"
Ôn Kiểu lập tức giương cao giọng.
Ôn Kiểu vốn được đệ tử phái Huyền Vân chúng tinh phủng nguyệt một đường tới tận nơi này, rất dễ gây chú ý, vừa mở miệng đã lập tức kéo theo ánh mắt của vô số người.
Hạ Thanh: "?"
Cậu ngẩn cả người.
Cậu thật sự rất ghét bị nhiều người chú ý.
Chẳng qua cậu còn chưa trả lời, Ôn Kiểu đã vuốt xuôi lửa giận, mỉm cười vừa hòa hoãn vừa ngọt ngào.
Trong hoàng cung nước Sở cậu ta vĩnh viễn xuất hiện với đôi mắt hoe đỏ, thân thể run run khóc nấc. Bây giờ đắc thế, bản chất bị che giấu lập tức bại lộ hoàn toàn.
Thậm chí đã trở nên vặn vẹo vì nhiều năm khuất nhục, nhất là khi đứng trước mặt Hạ Thanh.
Cuối cùng những đố kỵ ghen ghét suốt năm dài tháng rộng đã có thể trút hết vào ngày hôm nay.
Trái tim Ôn Kiểu như bị rắn độc gặm nhấm.
Cậu ta cứ thấy Hạ Thanh là sẽ nhớ đến lời Phó Trường Sinh, nhớ đến hoàn cảnh khác biệt một trời một vực ngày trước.
Ôn Kiểu nhẹ nhàng nói: "Hạ Thanh, ngươi rời cung khi nào thế?"
Hạ Thanh chỉ vừa gặm kẹo vừa im lặng nhìn cậu ta.
Ôn Kiểu đã hưng phấn đến độ mất hết lý trí, vậy nên cũng không phát hiện ánh mắt Hạ Thanh nhìn mình xưa nay chưa từng thay đổi, bất luận năm xưa cậu ta là mây hay là bùn, bất luận thân phận hôm nay đã đảo ngược lẫn nhau.
"Ngươi rời đi trong hội đèn sao?" Ôn Kiểu hơi hé miệng, nói rất mềm: "Bệ hạ mất tích là ngươi chạy mất, sao ngươi có thể vong ân phụ nghĩa như vậy được chứ."
Ôn Kiểu cắn cắn môi dưới, tựa như không thể hiểu được, giọng cũng lớn hơn một chút: "Ngày trước Bệ hạ đối xử với ngươi tốt như vậy, bây giờ mới mất tích được bao lâu mà ngươi đã lén chạy khỏi cung, còn ở bên người đàn ông khác. Hạ Thanh, ngươi không thể rời khỏi đàn ông như vậy, không ngờ ngươi lại..." Ôn Kiểu mím môi, như là một người được dạy dỗ rất tốt, cực kỳ ngượng nghịu, ngập ngừng nói ra hai chữ này: "Lại... đê hèn như vậy?"
Mà Hạ Thanh cũng không nghe Ôn Kiểu nói được bao nhiêu.
Từ lúc Ôn Kiểu gọi cậu lần nữa, cậu đã chỉ thất thần nhìn chằm chằm nốt ruồi son kia.
Ôn Kiểu đỏ hồng cặp mắt: "Ta biết ngươi là do Bệ hạ mang về từ lầu Phong Nguyệt, trước kia chỉ biết hầu hạ người ta..." Thiếu niên có giáo dục cực tốt lại nhấp môi, lúng túng về hai chữ ấy: "Nhưng chẳng lẽ thật sự là kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa hay sao?"
Giỏi.
---- Ngay cả kỹ nữ cũng gọi ra được, mà lại không biết đổi thành tiểu quan luôn?
Hạ Thanh cắn miếng kẹo đường, rút xiên ra.
Hoàng Thất cũng đần mặt, không biết rốt cuộc vị tiểu công tử áo hồng này đang nói bậy bạ cái gì.
Hạ Thanh cầm xiên quay đầu nói với Hoàng Thất: "Giờ thì biết lợi ích của câm rồi đấy."
Hoàng Thất: "..." Đã biết, có những người nói ra còn chẳng thà bị câm.
Hạ Thanh vừa ăn xong kẹo đường, môi còn dính nước màu, đứng trên cao mấy bậc cầu thang, giữa vô vàn bụi bặm, liếc nhìn Ôn Kiểu.
----- Cậu thật sự cho rằng Ôn Kiểu rất thú vị.
Vậy là Ôn Kiểu đang định làm gì? Cầm kịch bản ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây vả mặt cậu? Nhưng cậu rất ghét bị đám đông dò xét, bất kể trong vở kịch này cậu đảm nhiệm vai gì.
Hạ Thanh ngẫm nghĩ, chậm rãi nói: "Hình như ta chưa từng động tới ngươi."
Ôn Kiểu ngẩn người, có vẻ hoàn toàn không ngờ Hạ Thanh sẽ phản ứng như vậy.
Hạ Thanh lại nhét kẹo vào miệng, chỉ muốn sớm rời đi: "Oan có đầu nợ có chủ, ngươi không cần dùng lời lẽ Lâu Quan Tuyết từng mắng ngươi ra để nói ta."
----- dùng lời Lâu Quan Tuyết từng mắng ngươi ra để nói ta.
Ôn Kiểu lập tức tái mặt.
"Kiểu Kiểu hắn là ai?" Khấu Tinh Hoa thấy Ôn Kiểu bị ức hϊếp, rốt cuộc đứng bật dậy từ vị trí đang ngồi.
Lần này là viền mắt Ôn Kiểu đỏ thật, ký ức nhục nhã nhất trong lòng bị kéo bật ra, cậu ta níu tay áo ấm ức: "Là, là một người ta từng gặp trong cung ngày trước."
Hạ Thanh ngậm kẹo, cười nhạt một tiếng: "Gặp ở nơi nào? Hoán y cục? Hay là nơi ở của thái giám."
Đầu óc Ôn Kiểu tức thì trống rỗng, cứng đờ tại chỗ.
Cậu ta mải lo giậu đổ bìm leo, bị ghen ghét che mờ tâm trí, suýt thì đã quên---- Hạ Thanh cũng là người biết rõ quá khứ tăm tối của cậu ta nhất.
Hạ Thanh theo dõi từng biểu cảm trên khuôn mặt cậu ta, thở ra một hơi, lại rút xiên kẹo, nghiêm túc nói: "Ta sợ ngươi thật rồi đấy, về sau ngươi tránh xa ta một chút được không. Trước kia ta gặp phải ngươi như gặp phải quỷ, không ngờ đến giờ này vẫn chẳng khác mấy."
"Ta..."
Ôn Kiểu run lẩy bẩy, như ngã vào hầm băng.
Không ít người trên thuyền đều bị hai chữ Hoán y cục và thái giám ghim chặt tại chỗ, bắt đầu xì xào rỉ tai, đủ loại ánh mắt hướng lên người cậu ta như một bàn tay, tát lên mặt cậu ta từng cú.
Khấu Tinh Hoa cũng vậy, thoáng sửng sốt, đây không phải người mà Đại tế tư giao cho bọn hắn sao? Mặc dù Đại tế tư không nói gì, nhưng Đại tế tư là ai, sao có thể giao cho bọn họ một thái giám của Hoán y cục được.
Hạ Thanh không muốn ở lại thêm, xụ miệng, vội vàng để lại một câu coi như kết bài.
"Ngươi vẫn nên buông tha cho chính mình đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.