Kỵ Sĩ Trưởng Lại Bị Mắng Rồi

Chương 6: Lễ cưới của công chúa 1




NOTE: Trước đó tên công chúa tui để là Phỉ nhi, sau nghĩ lại, đổi thành Phin cho đúng tính tây trong truyện. Sẽ đổi dần các chương trước nhen. 
Ánh  bình minh ló dạng, chim sẻ ríu rít, trong điện của công chúa buổi sáng nay hỗn loạn vô cùng.
Bịch một tiếng, kỵ sĩ trưởng bị đạp xuống giường, cơn đau đầu do uống rượu cũng bị đạp tỉnh, giương mắt liền nhìn thấy khuôn mặt của hoàng tử Phil đang nghiến răng nghiến lợi vừa buộc nút áo sơ mi vừa trừng anh, hiển nhiên là muốn nổi bão chuyện tối hôm qua kỵ sĩ trưởng đã làm.
Đại não đang đình chỉ suy nghĩ của kỵ sĩ trưởng bắt đầu vận hành, khi anh tự hỏi mình đang ở đâu thì đống quần áo bị hoàng tử quẳng tới, anh theo bản năng nhanh chóng mặc vào, đây là kỹ năng trên chiến trường, hoàng tử liếc xéo anh một cái, miệng mở ra như có điều muốn nói, nhưng rồi lại chẳng nói gì mà mặc quần áo lại tử tế.
Kỵ sĩ trưởng tỉnh ngủ thì lại tiếp tục băn khoăn vì sao công chúa lại biến thành hoàng tử, hoàng tử không chờ được anh liền trừng mắt một cái nữa, khập khiễng đi vào buồng tắm, qua một hồi một tiếng hét kinh ngãi đánh thức tên ngốc kỵ sĩ, anh lập tức xông vào kiểm tra.
Trong bồn tắm là hình ảnh vô cùng không đoan chính, hoàng tử đang trượt trên bậc thang lên bồn tắm, áo trắng tơ tằm thuần trắng trượt xuống bả vai, từng dấu hôn lít nha lít nhít chen chúc, lần lượt lên án trong im lặng, bên hông lộ ra một mảng da thịt xanh xanh tím tím.
Hoàng tử vẫn đang xoa eo khó chịu không thôi, nhìn thấy kỵ sĩ trưởng sững sờ đứng ở cửa, nhíu mày tức giận nói: “Anh còn không đến đỡ em?”
Kỵ sĩ trưởng lập tức lại gần nâng hoàng tử dậy, khi bàn tay chạm lên làn da nhẵn nhụi bóng loáng lại thấy tâm loạn như ma, mồi hôi lạnh chảy ròng, tuy rằng hai người hiểu tâm ý của nhau, nhưng tối qua hoàng tử lắp ba lắp bắp biết gì nói đấy làm cho anh tưởng rằng là ngụy biện, lại càng đối xử thô lỗ, một mặt sợ sệt một mặt chột dạ, nhất thời không dám thở mạnh.
Đỡ hoàng tử đến phòng khách, kỵ sĩ quỳ một chân bên ghế sô pha, hoàng tử mệt mỏi vùi trong ghế, lạnh lùng nhìn kỵ sĩ bày ra dáng vẻ đợi cậu hỏi tội, hai người nửa ngày chẳng nói lời nào, một người tức giận, một người chột dạ.
Tiếng gõ cửa truyền đến, hoàng tử ánh mắt dần nhu hòa, nhẹ nhàng trả lời: “Vào đi.” Ánh mắt kỵ sĩ trưởng nghiêm túc, tối tăm nghĩ chẳng lẽ mới sáng ra đã có gã nào đến vấn an, vừa định đứng lên liền bị ánh mắt như dao của hoàng tử ghim tại chỗ.
Một đôi giày da đỏ sẫm bước vào, công chúa mặc một bộ váy cung đình màu hồng xinh đẹp như lao đến phía hoàng tử, đụng vào người khiến hoàng tử không khỏi rên lên, khuôn mặt ngây ngô mềm mại giống hoàng tử như đúc.
Nàng gọi anh trai còn ngọt hơn mật đường, giọng điệu vui tươi, công chúa quấn lấy hoàng tử thì thầm kể về những điều thú vị ở vũ hội đêm qua, chỉ khổ cho tâm lý của kỵ sĩ trưởng. Được rồi, đến tưới dầu vào lửa.
Công chúa nói một hồi mệt mới để ý đến kỵ sĩ trưởng bên cạnh, mắt hạnh tròn tròn chợt lóe lên tia lúng túng và xa lạ, ngại ngùng cười cười với kỵ sĩ trưởng, sau đó giật nhẹ áo ngủ của hoàng tử hỏi nhỏ: “Anh, đây là ai thế?”
Hoàng tử liếc mắt nhìn kỵ sĩ một cái, lạnh lùng nói: “Không ai cả, chờ lát nữa đuổi ra ngoài.”
Kỵ sĩ trưởng cười làm lành nhìn hoàng tử, mồ hôi lạnh chảy ra cũng không dám lau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.