Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 142: Đôi vợ chồng già




Từ nhỏ đến lớn, Lâm Linh ghét nhất là mùa đông, nhất là mùa đông ở England, lại càng khiến cho nàng kêu khổ.
Không có áo ấm không có điều hòa, chỉ có thể dựa vào chiếc lò sưởi âm tường, cho dù đã ủ lông từ lòng bàn tay đến lòng bàn chân, hàn khí vẫn qua từng khe hở quần áo chui vào cơ thể. Mà lần này vào trò chơi, không khéo lại đúng lúc tuyết rơi. Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, ánh trăng cùng bầu trời cuối chiều màu đỏ tối, vừa chói lọi lại vừa âm u kiềm nén.
Nàng không biết mình đang rơi xuống đâu, chỉ có thể mạo hiểm tiếp tục đi trong gió tuyết.
Tuyết dường như càng ngày càng lớn hơn trước, những khối tuyết xốp kêu xàn xạt dưới chân, những bông tuyết lành lạnh không chút lưu tình rơi lên mặt và quần áo nàng, mang đến cảm giác lạnh thấu xương.
Bước chân nàng như bị đóng băng mà chậm lại. Ước chừng khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc nàng cũng thấy được một ánh đèn phát ra từ một căn nhà gỗ nhỏ.
Xem như được cứu rồi! Trong lòng nàng vui vẻ, vội bước nhanh hơn, nhưng vừa mới tiến lên được vài bước thì đã bị một vật thể lạ dưới chân gạt ngã.
Lâm Linh nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, không khỏi biến sắc, trong nền tuyết có người!
Trên lưng người này đầy những tuyết, Lâm Linh cũng không rõ rốt cuộc là hắn đã chết hay còn sống, đành phải lật người hắn lại xem là ai.
Nhưng vừa mới nhìn thấy dung mạo người này dưới ánh trăng, nàng xém nữa nhảy dựng lên. Nàng khó tin dụi dụi mắt mình.
Thần linh ơi!
Sao lại gặp Duagloth ở chỗ này!
Lâm Linh duỗi tay sờ mũi hắn, may, hắn còn sống.
Nhưng, có nên cứu hắn không?
Hắn là địch nhân của Arthur, cũng nhiều lần gây khó khăn cho nàng, nói không chừng còn giết Parsifal.……
Nàng đã phạm sai lầm một lần, có nên lặp lại lần thứ hai?
Lâm Linh lâm vào sự đấu tranh tư tưởng, nửa muốn đi, nửa lại bị điều luật kỵ sĩ chi phối – thấy người gặp nạn phải cứu.
Thấy tuyết càng lúc càng lớn, nàng cũng không còn thời gian do dự được nữa. Một bên đành liều mạng đỡ lấy Duagloth, một bên hô to tên lay hắn dậy. Nhưng hắn vẫn không hề có động tĩnh gì, nàng cắn răng cho hắn hai cái bạt tai nhưng vẫn bất động.
Đường cùng, nàng không thể làm gì khác hơn là đành cố kéo hắn tiến về phía trước.
Gió lạnh đánh vào mặt từng trận đau nhức, nàng càng bất đắc dĩ nhắm mắt lại thì lại đập vào đau hơn. Cứ như vậy, nàng vừa đi được vài bước thì lại ngã mấy lần, cứ như vậy thành vô số lần. Tuyết càng ngày rơi càng nhiều. Lòng bàn tay nàng lẫn tuyết và máu, làm nàng đau đến nhe răng trợn mắt. Nhưng nàng chẳng dám dừng lại, liếm nhẹ vết thương của mình đi về phía trước, tiếp tục bê cơ thể hắn đi về phía căn nhà gỗ.
Từng bước, từng bước…… tốn hết bao nhiêu sức lực, đến nỗi Lâm Linh tưởng chừng như mình đã kiệt sức, cuối cùng cũng đến được căn nhà gỗ.
May mắn thay, nàng vừa gõ cửa vài cái, cánh cửa gỗ màu đỏ đã mở ra. Xuất hiện trước mặt nàng là một ông lão tóc bạc trắng, ông ấy mặc một chiếc áo khoác da dê mỏng, mặt mũi hiền lành, lúc nhìn thấy Lâm Linh thì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Ông, bọn họ chắc là người đi đường gặp gió tuyết, sao còn không mau mời họ đi vào?” Từ trong phòng vọng ra một giọng nói của một bà lão.
Ông lão lúc này mới giật mình, cười nói với nàng:“Xin lỗi, bởi vì ta chưa bao giờ thấy qua người nào lại có tóc và mắt màu đen như cháu. Nhất định là cháu bị lạc rồi, mau vào đây đi.”
Lâm Linh liên tục nói cám ơn, lại chỉ vào Duagloth:“Đây là bằng hữu của cháu, hình như hắn bị thương do giá rét, có thể cho hắn vào cùng không?”
“Đương nhiên có thể, mau vào đi!”
Ông lão giúp Lâm Linh đỡ Duagloth vào phòng.
Đó là một căn phòng không lớn, nằm trong góc tường là một chiếc lò sưởi đơn sơ, những que củi bị đốt phát ra tiếng lách tách, khiến cho cả phòng ấm áp như xuân.
Một bà lão tóc bạc có gương mặt tròn hiền hậu đi ra từ phía sau.
Bà tiến lên xe tình trạng của Duagloth, sau đó chỉ chỉ về phía lò sưởi:“Ông, mau đem tên nam nhân này đến đây đi, có vẻ như hắn bị cảm lạnh rồi.”
“Thật cám ơn hai người…… May mà gặp được hai người, không thì chúng cháu bị đông chết rồi.”
Nghe thấy Duagloth không sao, nàng thở nhẹ một cái, toàn thân như được thả lỏng co quắp ngồi trên ghế.
“Trong thời gian này cũng thường xuyên gặp những người lạc đường trong tuyết, hai người cũng không phải là người duy nhất.” Bà lão cười khúc khích nhìn nàng,“Nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp một cô gái có dung mạo xinh đẹp như vậy đấy, tóc đen mắt đen, cực kỳ xinh đẹp.”
Lâm Linh hơi ngượng ngùng cúi đầu, vò chặt góc áo của mình.
“Đúng rồi, tên nam nhân kia là tình nhân của cháu sao?” Bà lão lén nhìn vào mắt nàng.
“Không đúng không đúng!” Lâm Linh bị lời nói của bà ấy xém nữa nhảy dựng lên ghế, vội vàng xua tay phủ nhận,“Hắn chỉ là một bằng hữu của cháu thôi.”
“Nếu không phải tình nhân, vậy sao lại mạo hiểm tính mạng cứu hắn?”
Bà lão vừa nói vừa liếc nhìn ông lão cười cười, đồng thời vẻ mặt hai người rất mập mờ.
Trên trán Lâm Linh chảy vài cái hắc tuyến, trình độ Bà Tám của hai người này chắc cũng ngang ngửa với Khải đấy.
“Ưm……”
Đúng lúc đó, đột nhiên Duagloth kêu nhẹ.
Lâm Linh không thèm phản bác nữa, vội vàng chạy đến xem hắn.
Lông mi hắn hơi run, rồi mở ra.
“Duagloth, ngươi không sao chứ?” Nàng vui mừng và sợ hãi lớn tiếng hỏi.
Trong mắt Duagloth xẹt qua một tia kinh ngạc, chậm rãi ngồi thẳng dậy, trầm mặc vài giây lại hỏi:“Đây là đâu? Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Người trẻ tuổi, cô gái này vừa mới cứu ngươi thoát khỏi tay tử thần đấy. Gió tuyết nguy hiểm như vậy, vậy mà cô ấy vẫn không ngại thân mình, cố gắng kéo ngươi tới đây.” Bà lão nhanh chóng vọt tới bắt lấy tay Lâm Linh, chỉ vào những vệt máu trên tay nàng,“Đây chắc là do ngã nhiều lần trên đường đi. Hình như vết thương càng ngày càng dài hơn!”
Nhìn những vết thương kia, tim Duagloth khẽ động, nhưng lại im lặng không nói gì.
“Được rồi được rồi, chúng ta không quấy rầy các ngươi nữa. Ông này, chúng ta xuống bếp làm chút gì đó đi. Bà lão liếc mắt nhìn Lâm Linh, kéo ông lão về phía nhà bếp.
Sau khi đôi phu thê già đi khỏi, Lâm Linh không nhịn được hỏi:“Sao ngươi lại ở đây? Parsifal đâu? Hắn thế nào rồi ?”
“Tại sao mỗi lần gặp ngươi là ngươi lại hỏi nhiều thứ thế hả?” Duagloth ho khẽ hai cái,“Parsifal đã tới tìm Arthur vương, còn La Mã, một tháng trước đã bại trận.”
“Cái gì!”
Tin tức này khiến nàng vừa thấy vui vừa thấy sợ, nhưng phía sau cái tin đó lại làm nàng thấy khó tin.
Bốn tháng, trong thời gian gần bốn tháng, Arthur đã đánh bại người La Mã. Đánh bại hắc công tước. Nói như vậy, không phải hắn rất nhanh sẽ đăng cơ thành hoàng đế La Mã sao?
Hóa ra dù không có nàng bên người Arthur, mọi chuyện trong trò chơi vẫn tiếp tục tiếp diễn.
A! Không đúng không đúng!
Arthur không phải trúng độc sao? Sao Duagloth thoạt nhìn hình như không biết tin này?
“La Mã thất bại? Không phải ngươi đó điện thoại của ta sao? Không phải có thể biết được tin tức phía bên ta sao?” Nàng tò mò hỏi.
“Ý ngươi là cái người cùng ngươi trò chuyện hôm đó?” Duagloth dường như hơi bất đắc dĩ thở dài,“Đã bị Parsifal lấy đi rồi.”
“Thật sự?” Lâm Linh ngờ vực nhìn hắn, so với hắc công tước hăng hái lúc trước, Duagloth bây giờ lại vô cùng sa sút và chán chường.
Như vậy theo lời hắn, hẳn là Arthur trúng độc sau khi đánh bại La Mã. Không truyền được đến tai của Duagloth, hẳn là bên England đã phong bế tin tức.
Hơn nữa Tề Văn Du cũng không nhanh biết tin này như vậy được? Cho dù biết, bây giờ không có điện thoại, hắn cũng không cách nào liên lạc được với Duagloth.
“Đúng rồi, đây là đâu?” Lâm Linh đột nhiên nhận ra một vấn đề quan trọng.
“Ta cũng không biết.” Duagloth nhún vai,“Ta vì né binh truy sát nên lên đại một chiếc thuyền, cuối cùng tới đây. Ai ngờ thừa dịp đụng phải ngươi, sao ngươi lại ở đây?”
“Ta…… Ta vừa mở mắt đã tới đây, ta cũng không biết……” Nàng trả lời quanh co,“Mà này, chuyện ta xuất hiện ở đâu liên quan gì đến ngươi.”
“Đúng thật là không liên quan đến ta, nhưng ta –”
“Lạch cạch!” Trong bếp đột nhiên truyền đến tiếng trái cây bị rơi, cắt đứt nửa câu sau của Duagloth, theo sau đó là tiếng khóc của bà lão,“Ông ơi, cơm tối chúng ta làm bị cháy mất rồi……”
“Không sao, bà ơi, đừng khóc .” Ông lão dịu dàng an ủi bà.
“Lần nào cũng như vậy, ngay cả chút chuyện như vậy mà tôi cũng không làm được, đêm nay lại khiến ông phải đói bụng rồi.”
Lâm Linh nhìn thoáng qua Duagloth, nói một tiếng “Ta đi xem một lát.” Rồi chạy về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp một mảnh hỗn độn, bà lão đang đứng đó lau nước mắt, ông lão ngọt ngào dịu dàng an ủi bà. Lâm Linh nhặt nồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, thốt lên:“Xin hỏi ông bà có thịt và bột mì không ạ?”
Ông lão gật đầu:“Bột mì thì có, trong hầm còn một ít thịt heo rừng.”
“Vậy là tốt rồi!” Lâm Linh mỉm cười,“Để cho cháu làm một món ăn truyền thống của đất nước mình coi như là tạ lễ cho hai người đi.”
“Thật sự?” Bà lão liền nín khóc mỉm cười.
“Vâng, nhưng mong hai người đợi một lát.” Nhưng dù sức lực Lâm Linh cũng đã mệt, nhưng vì cảm tạ hai người, sắc mặt cũng phấn khởi hẳn lên, cắt thịt, chuẩn bị nguyên liệu làm món ăn đặc sản của Trung Quốc — sủi cảo.
Trước giờ nàng chưa từng làm sủi cảo, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn mẹ làm n lần, nên cũng học được mô dạng đầu tiên.
Lúc nàng đặt sủi cảo lên bàn, hai vợ chồng già lập tức hưng phấn, hăng hái gắp lên nếm thử.
Lâm Linh cũng thuận tay đặt một đia trước mặt Duagloth:“Ngươi cũng nếm thử đi.”
Duagloth dường như không tình nguyện cầm lấy đĩa ăn, thuận tay bóc lên cắn một miếng, nhíu mày:“Đây là cái gì vậy?”
“Không ăn được sao?” Lâm Linh cũng không dám tin tưởng vào khả năng nấu nướng của mình lắm.
Bên môi hắn khẽ nâng lên một đường cong mờ:“Ngươi nhìn họ thử xem.”
Lâm Linh nghiêng đầu nhìn đôi vợ chồng già một cái, nhất thời bị biểu cảm của bọn họ dọa nhảy dựng lên.
“Woa, ăn ngon quá !” Bà lão chảy nước mắt cắn một miếng sủi cảo,“Trong đời ta chưa bao giờ được ăn món gì ngon như thế này!”
“Đúng vậy, thật sự rất ngon!” Vẻ mặt ông lão cũng kích động đến đỏ bừng.
Mặt Lâm Linh khẽ giật vài cái, chẳng lẽ mình thật sự có thiên phú làm đầu bếp?
Nàng cũng nếm thử hai cái, mặc dù vị giác nói cho nàng biết cũng không tồi, nhưng hình như hai ông bà lão này khoa trương quá rồi?
Nàng quyết định không nói gì, ăn no trước đã rồi tính.
“Nếu không phải do hôm nay hai người lạc đường, chúng ta chắc sẽ không bao giờ được ăn món ngon thế này.” Ông lão thân thiết cười,“Nhưng các người cũng khá may mắn, nếu đã tới cánh đồng tuyết, thì sẽ chẳng nhận ra được đường nào.”
Cánh đồng tuyết! Lâm Linh vô cùng nhạy cảm với từ này, vội vàng hỏi lại:“Ông lão đang nói tới cánh đồng tuyết nào ạ?”
“Chính là cánh đồng tuyết nổi tiếng của Na Uy chúng ta, từ đây đi tiếp về hướng bắc, sẽ tới được cánh đồng tuyết.” Ông lão đáp lời.
“Cái gì! Nơi này là Na Uy! Đây là nơi gần với cánh đồng tuyết?”
Lâm Linh quả thực không thể tin nổi trên thế giới lại có chuyện khó tin như vậy, lần này nàng bay thẳng tới Na Uy?
“Hóa ra chiếc thuyền kia của ta dạt vào Na Uy.” Câu trả lời Duagloth cơ hồ có chút ngoài ý muốn.
“Vậy có phải trên đỉnh núi có Tuyết thiếu niên không?” Nàng vội vàng hỏi.
“Tuyết thiếu niên……” Thần sắc ông lão xẹt qua một tia kỳ quái,“Trên cánh đồng tuyết quả thật có Tuyết thiếu niên, cháu tìm nó có chuyện gì sao?”
“Cháu….cháu chỉ muốn nhờ hắn một chuyện……” Nàng thấp giọng nói.
“Hóa ra là vậy.” Ông lão vuốt vuốt cằm mình,“Nhưng đường đến cánh đồng tuyết rắc rối phức tạp, ngoại nhân vào đó rất dễ lạc đường.”
“Không sao không sao, chúng ta nhất định sẽ có cách.” Ông lão vỗ vai nàng như an ủi.
“Vâng.” Lâm Linh nở nụ cười sẽ không bỏ cuộc của mình lại cho đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.