Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 12: Bắt đầu cuộc huấn luyện địa ngục




Nhờ Mặc Lâm đã sớm giải thích qua nên vợ chồng bá tước đối với sự xuất hiện của Lâm Linh cũng không thấy gì kỳ quái. Bá tước phu nhân vẫn trước sau như một ôn nhu thân thiết, hơn nữa còn cực kỳ hứng thú với việc dung nhan nàng mười năm không đổi.
“Mẫu thân, đó là thành quả tu luyện của nàng.” Khải lập tức xen mồm nói.
“Có thể tu luyện được như vậy, thật làm cho người ta hâm mộ.” Bá tước phu nhân liếc mắt nhìn phu quân mình một cái, che miệng ưu nhã cười.
Mặc Lâm một bên mỉm cười uống cạn ly rượu.
Lâm Linh cắn một ổ bánh mì, dừng mắt lại trên người Arthur ngồi phía đối diện. Nãy giờ hắn vẫn không nói một lời nào. Vì bị ngược sáng nên nàng không rõ sắc mặt của hắn, mơ hồ nhìn mái tóc vàng hoa mĩ của hắn trên đỉnh nến bắt mắt dị thường, giống như hoàng kim tản ra hào quang chói mắt lộng lẫy. Đột nhiên hắn ngẩn đầu nhìn lúc nàng còn chưa kịp thu lại ánh mắt, nhưng hắn chỉ khom khom khóe miệng trào phúng như thường.
Lâm Linh vội vàng cúi đầu, trực giác của nàng mách bảo hình như hắn không thích sự trở về của nàng.
“Ngày mai bắt đầu tiếp tục bài huấn luyện của ngươi, thứ nhất, ta dạy cho ngươi ma pháp cơ bản, thứ hai, ngươi học cưỡi ngựa và bắn cung.” Mặc Lâm đột nhiên mở miệng nói.
“A? Nhanh như vậy?” Nàng cảm thấy trước mắt tối sầm.
“Còn có,” Trong mắt của hắn lướt lên ý cười,“Ta gần đây bề bộn nhiều việc, cho nên cưỡi ngựa bắn cung sẽ nhờ Arthur.”
“A……” Tay nàng khựng lại một chút, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
“Sư phụ, ta không muốn dạy cái cô ngốc này.” Arthur mở miệng biểu đạt rõ ràng ý kiến của mình.
Ta cũng không muốn học với ngươi…… Nàng trong lòng oán thầm một câu, mặc dù nàng thích trai đẹp, nhưng trên trán Arthur như dán rõ ràng từng chữ đừng làm phiền ta, nàng cũng không có can đảm đi khiêu chiến.
Tuy nhiên thật đúng là mạc minh kỳ diệu, mình đâu có đắc tội với hắn a, sao thái độ hắn nhìn mình như càng ngày càng không vừa mắt.
“Ngay cả lời sư phụ nói cũng không nghe sao?” Mặc Lâm mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu nhưng mang theo một loại cường thế làm cho người khác không thể nào kháng cự.
Arthur nhìn nàng với ánh mắt không mấy thân thiện, chính xác mà nói, là trừng mắt liếc Lâm Linh một cái, không tình nguyện gật đầu.
“Về phần dạy như thế nào là tùy ngươi,” Mặc Lâm buông chén.
Arthur đột nhiên nghĩ tới điều gì, khuôn mặt lạnh lùng nổi lên một tia tươi cười không rõ ý nghĩ. Lâm Linh cảm thấy da đầu một trận tê dại, tiếp theo nghe thấy âm thanh trầm thấp của hắn vang lên,“Nói như vậy, nếu cô ta không học nổi cũng do ta xử trí?”
“Đương nhiên.” Mặc Lâm không thèm cân nhắc gật cái rụp.
Arthur quay đầu thoáng nhìn Lâm Linh đang hóa đá, nở một nụ cười quỷ dị,“Cô ngốc, ngươi nghe cho rõ, nếu không học nổi cũng đừng trách ta không khách khí.”
Lâm Linh cuối cùng từ trạng thái hóa đá sang giãy dụa, hướng ánh mắt cầu cứu nhìn Mặc Lâm, Mặc Lâm mìm cười quay đầu, biết hắn không hề đùa giỡn, nàng đành hướng ánh mắt nhìn sang Khải.
Khải đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu ý gật đầu,“Nếu được tôi sẽ hỗ trợ.”
“Ân ân ân, ta thích Khải đến dạy ta hơn.” Nàng gật đầu lia lịa, ở chung với Khải tự nhiên hơn nhiều so với tên kia.
Mặc Lâm biết rõ chủ ý của nàng cũng không phản đối,“Cũng tốt, để khải với Arthur cùng dạy ngươi đi.”
Lâm Linh bắn cho Khải một ánh mắt cảm kích, xoa xoa tay cầm lên một ổ bánh bao, ánh mắt vô thức quét một vòng bàn cơm, thấp giọng thốt lên,“Kỳ lạ, không có trứng gà à……”
Nàng vừa dứt lời, nhất thời sắc mặt mọi người đại biến, Lâm Linh đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở khi nãy của Khải hốt hoảng nhìn về phía Arthur, thấy ánh mắt cổ quái của hắn, nàng đứng bật dậy chạy ra khỏi phòng, tiếp theo nàng nghe một trận âm thanh náo loạn.
“Lâm Linh, chẳng phải vừa mới nhắc ngươi ngàn vạn lần không được nhắc tới hai chữ trứng gà sao.” Khải bất đắc dĩ lắc đầu,“Không biết nơi nào lại sẽ gặp nạn đây.”
Lâm Linh vẻ mặthoangmang cúi đầu, kỳ quái, hắn thì liên can gì đến trứng gà?
“Muốn biết sao?” Mặc Lâm cúi xuống nói nhẹ bên tai nàng,“Này nguyên nhân đều do ngươi a.”
“Ôi chao? Chẳng lẽ –”
“Một người đang sống sờ sờ đột nhiên biến mất trước mặt hắn, hơn nữa còn là do trứng gà hắn đưa, ngươi nói xem hắn chịu nổi không?” Mặc Lâm nhẹ nhàng cười,“Thật là một hài tử đáng thương a, về sau, vừa nghe đến hai từ trứng gà này là phát cuồng.” Hắn đem thanh âm ép xuống thấp hơn,“Trong trò chơi không hề có triết lý này nha.”
Lâm Linh cười xấu hổ, nguyên lai thật đúng là có liên quan tới nàng, chả trách hắn tỏ vẻ phản cảm, không nghĩ tới việc đó lại để lại di chứng trong đầu hắn…… Ôi, muốn cải thiện quan hệ sợ là có chút vất vả đây, đều bị trứng gà làm hỏng hết!
Arthur vương sợ trứng gà…… Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên thấy rất buồn cười, như thế nào cũng không thấy cả hai có liên hệ gì a……
=== ====== ====== =====
Đầu thu trên bầu trời có đám mây trôi nhẹ, trong không khí mơ hồ lẫn mùi thơm, lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống nghiêng ngả do gió thu tới, cắt ánh sáng xuyên qua cây cối thành nhiều mảnh nhỏ.
Buổi sáng đẹp như vậy, Lâm Linh lơ mơ buồn ngủ đứng trên bãi đất trống trong tòa thành, đến giờ nàng vẫn chưa thể nhận thức được mình đang ở cái nơi kỳ quái này.
“Này, nữ nhân ngốc, tỉnh lại mau!” Nàng chưa kịp nói gì, trên trán đã bị ăn một cái cốc mạnh. Nhất thời buồn ngủ chạy hết đâu mất, nàng trừng mắt cái tên tóc vàng đang rất hăng hái, tỏ vẻ không phục vuốt vuốt trán của mình, hắn cư nhiên dùng bạo lực!
“Nhìn cái gì!” Hắn xiết chặt dây cương,“Ta nhìn ngươi sớm biết đã quên hết kỹ năng cưỡi ngựa rồi đi.”
“Arthur, nàng dù sao cũng là nữ hài tử, thái độ của ngươi với nàng có chút hơi quá.” Khải đứng một bên nói đỡ.
Lâm Linh cũng vội vàng “hướng theo cột bò lên”,“Đúng vậy, đúng vậy, lễ phép đối với phụ nữ không phải là lễ nghi cơ bản sao, càng không thể dùng bạo lực.”
Arthur nhướng mi, môi nhếch lên một tia châm biếm,“Không tồi, tuy nhiên lễ nghi này chỉ có tác dụng đối với nữ nhi, mà ngươi căn bản không có giống nữ nhi.”
Lâm Linh mặt cứng đờ, đây là ép lý trắng trợn a……
“Còn lo cái gì! Lên ngựa!” Arthur con ngựa màu đỏ bên cạnh, con ngựa hí một tiếng, dịu ngoan cọ cọ tay hắn.
“Triel, hôm nay thấy thế nào?” Ánh mắt màu tím của hắn ánh lên một tia ôn nhu hiếm thấy, nhẹ nhàng vuốt vuốt bờm nó, hắn quay đầu sang, ôn nhu trong mắt đã bị thay thế bằng một tia trào phúng,“Sao, hay là muốn ta bế ngươi lên ngựa?”
“Ta tự mình leo……” Nàng đến bên người con ngựa, dựa vào trí nhớ lúc trước và sự trợ giúp của Khải, chật vật bò lên trên lưng ngựa, nắm chặt dây cương. Triel đối với người điều khiển xa lạ lộ ra một tia nôn nóng, nhẹ nhàng lắc lắc cái lỗ tai.
“Lâm Linh, còn nhớ kiến thức lúc trước không? Nếu như không nhớ rõ, trước hết xuống đây đi.” Nhìn bộ dáng lúng túng của Lâm Linh, Khải có chút lo lắng hỏi.
Lâm Linh vững vàng cầm lấy dây cương, mặc dù vẫn sợ hãi như trước, nhưng ánh mắt trào phúng của Arthur làm nàng cảm thấy khó chịu, cho nên cứng rắn lắc đầu,“Không sao, lúc trước cũng cưỡi qua rồi mà?”
Tuy nhiên, con ngựa cưỡi lúc trước không có cao như vầy.
“Nói như vậy, ngươi chạy một vòng cho ta xem thử.” Arthur dựa lưng vào con bạch mã bên cạnh, mạn bất kinh tâm nói.
Hắn vừa dứt lời, Triel đầu đột nhiên bật dậy, Lâm Linh sợ đến mức kẹp lại hai chân, Triel hí dài một tiếng bay vụt đi như một mũi tên. Lâm Linh hét lớn một tiếng, cả người nàng cùng Triel bay luôn ra ngoài, Triel vừa chạy vừa giãy dụa, muốn đem Lâm Linh vứt xuống. Nàng sợ đến hồn phi phách tán, lập tức thân thể co rụt lại, hai tay ôm chặt lấy cổ ngựa, nàng ôm cổ càng làm Triel tức giận, nó nhảy càng lợi hại hơn, muốn đem Lâm Linh văng ra xa……
“Nguy rồi, Arthur, chuyện không hay rồi!” Khải kinh hồn táng đảm hô một tiếng, từ con ngựa cao to như vậy té xuống không chết thì cũng trở nên ngu ngốc.
Arthur trầm thấp mắng một câu,“Thật là một nữ nhân ngốc!” Noi rồi xoay người lên con bạch mã đuổi theo phía Lâm Linh.
Lâm Linh ở trên lưng ngựa xóc nảy, trước mắt bắt đầu mơ hồ, không được, không thể thế được …… Quên hỏi Mặc Lâm, nếu như trong trò chơi mà chết mất thì có thể trở về lại được hiện thực hay không……
“Cô ngốc, kéo dây cương, đừng ôm cổ nó!” Đột nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng hét lớn, nàng còn mình nghe nhầm, tiếp tục ôm lấy cổ ngựa không buông, đến khi thấy bóng dáng Arthur đuổi kịp đến, nàng mới phản ứng, khó tin nghiêng đầu nhìn, một thiếu niên như ánh mặt trời giục ngựa đến, tóc vàng tung bay, ống tay áo phất phớ, ánh mặt trời chiếu xuống tựa như một thiên thần……
Giờ phút này, não nàng đang bị nỗi sợ hãi bao phủ đột nhiên xuất hiện bốn chữ — bạch, mã, vương, tử!
Tạo hình như vậy thật giống bach mã vương tử a……
Không đợi nàng nghĩ nhiều hắn hét lớn một tiếng,“Đưa tay đây!”
Lâm Linh cuống quít lắc đầu, hiện tại nàng nào dám buông tay, chỉ sợ vừa buông tay là bị phóng luôn đến nước Inđônêsia đi.
“Nữ nhân ngốc, bắt lấy tay ta!” Arthur một bên lôi kéo dây cương, một bên nghiêng thân mình duỗi tay ra.
“Ta sẽ té xuống ……” Nàng lắp bắp hô.
“Bắt tay ta!” Hắn cao giọng,“Tin ta, ta sẽ không để cho ngươi té xuống!”
Nghe được những lời hắn nói làm cho nàng kinh ngạc ngẩn đầu, những sợi tóc màu vàng quấn quanh gương mặt hắn, bên trong đôi mắt tím ấy dao động những tia kiên định, khiến cho người ta không tự chủ có cảm giác an tâm.
Nàng do dự một chút, nhắm mắt lại, buông ra một tay, run rẩy duỗi tay ra.
“Cô ngốc, là tay phải, ta ở bên phải ngươi! Ngươi duỗi tay trái làm gì!” Arthur giọng như sắp phát điên.
Lâm Linh lúc này mới phát hiện mình luống cuống cư nhiên duỗi nhầm tay, vội vàng thay đổi vươn tay phải của mình ra, bị hắn vững vàng bắt được, nàng cảm thấy thân thể chợt nhẹ, cả người bị hắn kéo sang……
“A a a!!!” Ở một trận tiếng kêu thê thảm phát ra, nàng nhanh chóng bị kéo sang lưng ngựa của hắn.
“Còn la cái gì! Câm miệng!” Hắn tức giận nắm chặt dây cương.
Nàng mở mắt ra, phát hiện mình đã tạm thời an toàn, lúc này mới thở mạnh một hơi, tuy nhiên vừa nhận thấy cái vị trí an toàn này là trong ngực của hắn, cảm nhận có một cỗ mùi cỏ xanh tươi mát truyền đến chóp mũi, sắc mặt nàng liền đỏ lên, tiềm thức giãy dụa vài cái.
“Đừng lộn xộn nữa, có tin ta ném ngươi xuống không.” Arthur không chút khách khí cảnh cáo nàng, chính hắn cũng không rõ tại sao nàng làm cho hắn dễ dàng tức giận như vậy, có lẽ yêu cầu phụ nữ có tính cách hoàn mỹ của mình không thể chịu được thể loại phụ nữ nhát gan vậy đi…… Còn nói cái gì nữ nhân này giúp hắn đạt được vương nghiệp, đúng là chuyện cười thiên hạ!
Bị hắn uy hiếp, Lâm Linh lập tức ngoan ngoãn không dám cử động nữa, đột nhiên trong lòng nảy lên một loại cảm giác phiền muộn không rõ, thì ra ở nơi nào cũng không dụng người vô dụng,cho dù là trong trò chơi hay ở hiện thực nàng vẫn an phận tầm thường như nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.