Kỵ Sĩ Hành Trình

Chương 59: Thức tỉnh




Angelina cảm giác mình bị nhốt ở trong phòng tối, vừa lạnh vừa yên tĩnh, nàng làm sao giãy dụa cũng không thoát được, không nhìn thấy hi vọng tương lai. Lúc này một nguồn nhiệt tới gần Angelina, Angelina ôm nguồn nhiệt đột nhiên xuất hiện này thật chặt, nàng nhớ tới con gấu nhỏ trong khuê phòng của mình ở vương cung, đó là mẹ nàng tự tay làm cho nàng khi nàng còn bé, sau khi được giáo viên Ma Pháp của nàng khắc hoạ một pháp trận tăng nóng, gấu nhỏ bóng loáng, đáng yêu trở nên ấm áp, từ đây trước khi ngủ, Angelina đều ôm gấu nhỏ, vẫn luôn tiếp tục đến năm sinh nhật 10 tuổi.
Lần thứ nhất Angelina khôi phục ý thức, là tối hôm qua lúc Locke đút cho nàng. Chỉ vẻn vẹn khôi phục một chút ý thức nên Angelina vẫn chưa có sức lực mở ra hai mắt, tinh thần lực trời sinh không tầm thường cộng thêm chăm chỉ tu luyện ma pháp khiến cho Angelina có tinh thần và ý chí khá mạnh, nhưng lại không tăng thêm thể lực cho nàng.
Kỵ Sĩ Hành Trình Trailer
Lúc vừa đói vừa lạnh, nàng có thể cảm giác được một chút đồ ăn ấm áp, thơm ngon ngay tại bên miệng, nhưng ngay cả sức lực hé miệng nàng cũng không có. Mình đại khái sẽ chết đi, Angelina nghĩ trong lòng. Giáo viên của nàng từng nói, sau khi chết con người sẽ hóa thành một linh thể, sống sót trên thế gian trong khoảng thời gian nửa cái đồng hồ cát, rồi sẽ tiêu tán. Nghĩ đến kết cục của mình, Angelina có một loại mờ mịt, bình tĩnh, nàng giống như một người ngoài cuộc đứng xem, xem chính mình sắp chết, nhưng lại không làm được gì. Ta sẽ là vị công chúa thứ nhất chết đói và chết cóng, Angelina yên lặng tự giễu.
Nhưng sự thật chính là xảo diệu như vậy, ngay lúc Angelina tự mình từ bỏ, bất ngờ không đề phòng, một cái miệng ấm áp cạy mở hàm răng của nàng, rót một chứt đồ ăn ngọt ngào lại mang theo tanh nồng vào trong miệng nàng, thân thể nàng phản ứng theo bản năng, nuốt xuống chút đồ ăn này. Lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, lại là từng ngụm liên tiếp như vậy. Angelina chưa từng cùng người khác tiếp xúc qua quá nhiều, lúc này nàng bị chuyện không hiểu xuất hiện liên tiếp xung kích khiến cho chết lặng, theo cảm giác râu ria đâm nhói nhói từ cằm truyền đến, Angelina đương nhiên là đoán được người đang khinh nhờn nàng là một người nam nhân.
Mặc dù Angelina đã rất cố sức từ chối người nam nhân này, nàng tình nguyện chết đói cũng không muốn bị một người nam nhân mà mình không quen biết đút ăn theo phương thức này, nàng chưa từng bị người khác càn rỡ nhục nhã như vậy, đáng tiếc thân thể suy yếu, khiến nàng ngay cả sức lực cử động hàm răng cũng không có, nếu không phải vậy thì nàng nhất định sẽ cắn đứt đầu lưỡi đang xông vào trong miệng nàng của tên khốn nạn này.
Đồ ăn chậm rãi rơi vào thực quản, dạ dày không còn cảm giác đau nhức giống lúc trước, hơn nữa chưa từng thể nghiệm qua tiếp xúc thân mật với khác phái, khiến công chúa Angelina có một tia cảm giác kích thích trong lòng, đương nhiên cảm giác chủ yếu của nàng là kháng cự và ủy khuất. Trong lòng Angelina, quá trình cho ăn kéo dài rất lâu, nàng rất muốn lập tức tỉnh lại, sau đó học được Hỏa Cầu Thuật mà ma pháp sư học đồ sơ cấp mới có thể sử dụng, nện ở trên mặt tên khốn nạn đang khinh bạc nàng, đáng tiếc, nàng không thể. Lúc quá trình cho ăn kết thúc, không biết có phải là ảo giác hay không, Angelina cảm giác lúc rời đi miệng của nàng, đầu lưỡi của tên khốn kia nhẹ nhàng cuốn đầu lưỡi của nàng một cái, sau khi hốt hoảng trải qua lần ăn cơm kỳ lạ nhất trong đời, Angelina lại mất đi ý thức.
Lúc Angelina tỉnh lại lần nữa là đêm ngày hôm qua, mặc dù nàng nằm trên đệm cỏ, trên người cũng đắp hơn nửa tấm thảm cỏ, nhưng nàng vẫn cảm giác được sự rét lạnh xua tan không đi. Lúc này một thân thể ấm áp nhích lại gần, Angelina không tự chủ được dán tới, nhiệt độ quen thuộc, cảm giác quen thuộc, mùi quen thuộc, Angelina biết rõ trong lòng, đây chính là nguồn nhiệt ấm áp mà nàng cảm giác được lúc chưa khôi phục ý thức, cũng là thân thể của người nam nhân đút cho nàng ăn lúc trưa. Đây là gấu nhỏ của ta, đây là gấu nhỏ của ta, Angelina không ngừng tự mình thôi miên, có lẽ là nàng thành công đem mình thôi miên, đêm đó nàng thật sự coi Locke thành gấu nhỏ của mình, ôm Locke thật chặt giống như là bạch tuộc cả một đêm.
Ngày thứ hai, kỳ thật Angelina đã miễn cưỡng khôi phục một chút. Sau một ngày một đêm nàng lâm vào chiều sâu ngủ say, di chứng do tinh thần lực tiêu hao quá độ đã gần như hoàn toàn khôi phục, việc này cũng cho thấy Angelina có tiềm lực ma pháp không tầm thường, nếu là người khác thì chí ít cũng cần hai ngày. Angelina vẫn không thể hoàn toàn mở mắt, chỉ có thể hơi mở ra khóe mắt một chút. Nàng lập tức nhận ra người nam nhân đút đồ ăn cho nàng chính là vị sĩ quan đã cõng nàng hôm trước, do hôm đó đi rất gấp gáp, cho nên nàng chưa thấy rõ gương mặt của Locke, lúc này nàng mới có thể quan sát rõ ràng hơn. Có thể là Locke sơ ý chủ quan, cũng có thể là là lúc chăm sóc Angelina, hắn không dám nhìn thẳng con mắt của nàng, hắn sửng sốt không phát hiện nàng đã tỉnh cả một ngày.
Angelina thấy hắn biến mất một buổi sáng, sau khi trở về trong ngực có một chút trái cây. Angelina thậm chí còn nhận biết hai loại trong đó, một loại có được tác dụng tê liệt rất nhỏ. Locke đối với chuyện Angelina đã thanh tỉnh không biết chút nào, cũng may hắn cũng không mất mặt, thành công vứt bỏ loại trái cây có tác dụng tê liệt rất nhỏ rồi làm cơm trưa cho hai người.
"Thịt kẹp quả" để lại cho Angelina ấn tượng khắc sâu, nàng thấy Locke chạy đến bãi cát ven hồ, dùng tảng đá đập chết hai con cua muối. Đây chính là cua muối có tiềm lực tiến hóa thành sinh vật ma hóa a, Angelina cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng. Locke không dùng đấu khí, vẻn vẹn dùng sức mạnh thân thể đã giải quyết. Angelina cũng quá để mắt đám cua muối này, đừng nói Locke, cho dù là Kane, Hans, cũng có thể nhẹ nhõm giải quyết đám sinh vật nhỏ này.
Lúc còn ở trong vương cung, Angelina đã từng nếm qua cua muối vài vài lần, mặc dù loại sinh vật này được treo bảng hiệu có tiềm lực tấn thăng thành sinh vật ma hóa, nhưng người bình thường cũng có thể bắt được chúng nó, chỉ là bởi vì loại sinh vật này sống ở hoàn cảnh hơi đặc biệt, cho nên số lượng thưa thớt mà thôi. Tên khốn này chế biến cũng không khác lắm so với đầu bếp trong vương cung, Angelina cố chịu đựng bị Locke đút ăn, vì chuyển di lực chú ý, nghĩ thầm. Nàng chỉ vẻn vẹn có thể mở ra một bên khóe mắt, đối với Locke dùng phương thức cho ăn trực tiếp như thế, căn bản là không từ chối được.
Buổi chiều, nắng rất chói chang, hang động mà Angelina đang ở rất cạn, cho nên tia sáng có thể vừa vặn chiếu vào trên thân thể Angelina, nàng đã bao lâu không tắm ánh mặt trời thư thái như vậy, một năm? Hai năm? Những năm này Angelina vẫn luôn học tập ma pháp, mặc dù nàng là công chúa cao quý, nhưng nàng đã không hưởng thụ sinh hoạt như vậy thật lâu. Theo Angelina, Vương Đô xa hoa truỵ lạc, vũ hội đua ngựa cũng không bằng sinh hoạt thoải mái dễ chịu lúc này.
Locke đan thảm cỏ đến trưa, Angelina cũng nhìn chăm chú vào Locke đến trưa. Có lẽ là do ấn tượng bị Locke xâm phạm quá mức khắc sâu, lúc này Angelina nhìn Locke lại có một loại ảo giác càng nhìn càng thấy hắn đẹp trai: mái tóc màu xám trắng có một loại cảm giác tang thương; hắn nghiêm túc cầm chân của cua muối đan "Chăn mền", nói rõ hắn là người tỉ mỉ, bắp thịt cả người nâng lên, tăng thêm chỗ cổ áo và tay áo mà hắn loáng thoáng lộ ra có vết sẹo giăng khắp nơi khiến hắn rất có khí chất nam nhân.
Angelina sống ở thâm cung rất nhiều năm, lúc này nàng cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi, quan sát người đàn ông này cẩn thận tỉ mỉ như vậy làm gì. Nếu có thể trở lại hoàng cung, nàng nhất định sẽ làm cho phụ vương và vương huynh hung hăng giáo huấn tên khốn này một lần, hắn cũng dám... Cũng dám... Nghĩ đến chuyện tối hôm qua và hôm nay, Angelina đỏ bừng mặt, cũng may ánh mặt trời chiếu vào, giúp nàng che đậy không ít.
Ban đêm tiến đến, Locke buông xuống tấm thảm cỏ đã dệt xong trong tay, bắt đầu làm bữa tối cho hai người, cách làm vẫn giống giữa trưa, khiến Angelina nhớ lại cảnh tượng lúc giữa trưa. Không được, nàng không thể để người này tiếp tục làm như vậy, không phải vậy thì tôn nghiêm công chúa của nàng làm sao bây giờ.
Lúc Locke nhai đồ ăn, chuẩn bị đút cho Angelina, lông mi Angelina hơi động một chút, mấy giây sau nàng chậm rãi mở ra đôi mắt động lòng người, lẳng lặng nhìn xem Locke. Locke đã cúi người dở lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn xem Angelina đã mở mắt ra, chẳng biết lúc nào dồ ăn đang nhai trong miệng đã bị hắn nuốt xuống bụng.
Sau giây phút yên lăng ngắn ngủi, Locke đánh phá bình tĩnh, lúng túng nói: "Ngươi, ngươi đã tỉnh a..."
Angelina không trả lời, chỉ trừng mắt nhìn hắn, biểu thị đúng vậy. Nàng còn chưa khôi phục thể lực, nói chuyện rất phí sức, chỉ có thể dùng ánh mắt cùng Locke giao lưu.
"Cái kia... Cái kia..." Locke quan sát bốn phía, không tìm được đề tài, nhìn thấy đồ ăn trong tay, vội vàng nói "Đến, ăn chút đồ ăn đi, ta mới vừa làm xong."
Angelina đương nhiên biết rõ hắn mới vừa làm xong, lông mi buông xuống khẽ nhúc nhích, nàng hơi gật đầu, tiếp nhận đề nghị của Locke. Nhưng Angelina đột nhiên ý thức được một chuyện, đó chính là nàng còn chưa có sức lực mở miệng ăn cơm.
Locke đem Angelina đỡ dậy ngồi thẳng, trong chớp mắt chân tay hai người va chạm, bọn hắn đều không hẹn mà cùng chấn dộng. Locke tranh thủ thời gian thoát khỏi ảo tưởng giống mấy lần trước, đem đồ ăn ghé vào bên miệng Angelina, Angelina run run yết hầu mấy lần muốn hé miệng, nhưng thật lâu cũng không làm được, Angelina sắp khóc ra. Locke thấy hai mắt Angelina đẫm lệ mông lung, đương nhiên cũng ý thức được có thể là do Angelina vừa mới tỉnh, cho nên nàng còn chưa khôi phục sức lực, không há miệng được.
Hai người đều nghĩ đến phương pháp cho ăn trước đó, Angelina nghĩ thầm, sớm biết như vậy thì không mở mắt, để tên này đút ăn một hai lần, lại rơi không được một miếng thịt, mĩnh cũng đã bị cho ăn nhiều lần như vậy. Locke nghĩ thầm, còn muốn đút cho công chúa ăn như thế hay không, người ta đều tỉnh dậy, hắn còn làm như thế, không chỉ là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mà còn là đùa nghịch lưu manh, mặc dù lúc trước hắn đã đùa nghịch lưu manh nhiều lần.
Lúc này, cái bụng vô dụng của Angelina lại kêu "Ục ục", thân thể nàng còn rất yếu ớt, nàng nhu cầu cấp bách đồ ăn giàu có nhiệt lượng, giúp nàng khôi phục. Locke không phải người hay do dự, sau khi hơi cân nhắc, hắn cắn một ngụm "Thịt kẹp quả", tinh tế nhấm nuốt, rồi tiến tới bên miệng Angelina.
Angelina cũng biết rõ chuyện gì sắp xảy ra, nhắm mắt chặt lại, không dám nhìn Locke. Locke không thẹn thùng giống Angelina, hắn trực tiếp cạy mở hàm răng Angelina, đút đồ ăn cho Angelina. Angelina thì là nhận mệnh, máy móc nhận lấy đồ ăn mà Locke đút cho.
Sau khi cho ăn xong, Locke thu thập một đồ ăn cặn bã, bỏ thêm củi vào đống lửa, rồi trở về ngồi trong động quật. Hôm nay hắn đã đi ra ngoài cả một buổi sáng, buổi chiều lại tại không ngừng đan thảm cỏ, tăng thêm vết thương trên người còn chưa khỏi, hắn đã sớm mệt mỏi thành một con chó chết.
Không gian trong động quật rất nhỏ hẹp, Locke dệt thảm cỏ cũng không lớn, Locke biết rõ Angelina đã tỉnh, đương nhiên là sẽ không lại ngủ cách nàng rất gần, chuyện này mang ý nghĩa hơn phân nửa thảm cỏ bị Locke đắp đến trên người Angelina, trên người hắn chỉ còn lại một góc nhỏ.
Trong rừng rậm, vào cuối thu, ban đêm vẫn khiến người cảm thấy lạnh lẽo thấu xương như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.