Kỵ Sĩ Hành Trình

Chương 57: Nơi ở giản dị




Locke cầm tảng đá bén nhọn mà hắn vừa mới dùng để đập chết sinh vật kỳ quái kia, hướng về mấy tảng đá xung quanh đi đến. Thân thể hắn còn chưa khôi phục, chỉ có thể coi là đi đường không ngã, nhất định phải cầm chút vũ khí trong tay, sinh vật kỳ quái kia có một đôi càng rất sắc bén, để lại ấn tượng khắc sâu cho hắn ở chỗ cánh tay.
Xung quanh đây, cũng chỉ có tảng đá bén nhọn này có thể xem như vũ khí. Kỳ thật còn có một thanh vũ khí, đó chính là con dao găm giấu ở trong giày của hắn, nhưng hắn sẽ không sử dụng nó, sinh vật kỳ quái kia có giáp xác rắn như vậy, hắn không có nắm chắc dùng dao găm có thể phá vỡ lớp giáp xác đó.
Kỵ Sĩ Hành Trình Trailer
Mấy tảng đá xung quanh quả nhiên là không làm hắn thất vọng, Locke mới vừa lật ra một tảng đá, đã thấy hai con sinh vật kỳ quái kia chồng lên nhau phun bong bóng. Hai sinh vật xám trắng này đang hóng mát ở dưới tảng đá, bị ánh mặt trời chói chang đột nhiên chiếu vào cùng với sự xuất hiện của Locke khiến cho giật nảy mình, tám cái chân đạp loạn, con nhỏ hơn giơ cái càng lên, chỉ hướng Locke.
Locke đã có kinh nghiệm tránh đi cái càng đang giơ lên, cầm hòn đá trong tay hung hăng hướng phía dưới đập xuống. "Cạch! Cạch! Cạch!" Sau mấy lần đập liên tiếp, hai sinh vật kia biến thành hai cái bánh thịt.
Locke thở phì phò ngã ngồi xuống đất, đưa tay cầm lên thi thể của hai sinh vật kỳ quái kia, bỏ mặc buồn nôn, bắt đầu dùng ngón tay móc lấy thịt ăn. Con sinh vật kỳ lạ bị hắn ăn vừa rồi còn không đủ để hắn nhét kẽ răng, hai con này tới thật đúng lúc.
Cảm giác ăn sống đồ ăn rất kém cỏi, nhưng Locke vẫn ăn say sưa ngon lành, loại sinh vật kỳ quái này không có một cỗ vị chua hoặc là mùi thối khó ngửi giống những loại côn trùng khác, ngoại trừ hương vị có chút chát chát thì những thứ khác Locke đều có thể tiếp nhận. Thứ này ăn ngon hơn nhiều so với bánh mì đen trong doanh trại, không biết là do Locke đói quá cảm thấy ăn cái gì cũng ngon, hay là thứ này thật sự có hương vị không tệ, hắn toát ra ý nghĩ như vậy trong lòng.
Sau khi ngấu nghiến ăn hết hai con sinh vật kia, Locke đem hai cái càng, tám cái chân và lớp xác ngoài cứng rắn không ăn được của hai con sinh vật kia thu lại, một là hắn cảm thấy thứ này cứng như vậy hẳn là có chút tác dụng, hai là trong bốn năm nay chiến tranh, Locke không chỉ sống ở nơi hoang dã một lần, khi ở nơi hoang dã, để lộ mùi máu tươi và cặn bã đồ ăn là chuyện cực kỳ không sáng suốt, Locke còn chưa biết rõ tình huống xung quanh cho nên hắn cũng không dám qua loa. Cũng may Locke ăn thật sạch sẽ, không cần thu dọn nhiều, chỉ vẻn vẹn cần đem thứ mà hắn không ăn được thu lại.
Sau khi tu luyện đấu khí, cảm giác của Locke đối với thân thể được tăng cường không ít, ví dụ như lúc này, hắn có thể rõ ràng cảm giác được đồ ăn mà hắn vừa mới ăn qua đã xuống đến dạ dày, trong cơ thể chậm rãi có từng tia đấu khí nhỏ bé trào ra, tụ tập ở dạ dày trợ giúp tiêu hóa. Bởi vì những tia đấu khí này quá nhỏ bé cho nên Locke chỉ có thể cảm giác được, không khống chế được, cũng may mà những đấu khí này sẽ tự chủ vận chuyển, không cần Locke quan tâm.
Sau khi khôi phục một chút sức lực, Locke nhìn thoáng qua, thấy Angelina vẫn còn đang hôn mê, lại nhìn toàn thân mình một chút, toàn thân hắn giống như đang mặc một đống rách rưới, hắn thở dài: "Phải tranh thủ thời gian tìm nơi an toàn để ở lại a." Ban đêm, rừng rậm rất nguy hiểm, Locke không dám đảm bảo ban đêm nơi này sẽ không có sinh vật tiến đến, mặc dù hắn khôi phục một chút sức lực, nhưng trên người vẫn có vết thương chằng chịt, đoán chừng một con sói đất tiến đến cũng có thể đem hắn xơi tái.
Locke nhìn chung quanh, nhìn thấy vách núi ở phía trên hồ nước có một chỗ lõm vào có chút vách trong, mặc dù không gian không lớn, nhưng hai người nằm đó thì hẳn là không có vấn đề. Locke đi lại gần nhìn thoáng qua, sau khi xác định chắc chắn là không có vấn đề, hắn đi vào khu rừng bên cạnh tìm chút cành khô và lá khô, mặc dù đại đa số cây cối nơi này đều là cây thường xanh, nhưng vẫn có một ít ở vào trạng thái khô héo cuối thu, Locke rất dễ dàng tìm được, ôm trở về một bó lớn.
Hắn cởi xuống những mảnh còn thừa của bộ giáp nửa người, thứ này đã vỡ vụn không dùng được, Locke chuẩn bị đem nó tháo ra từng thứ một, theo Locke, da gân dùng để cố định giáp nửa người, vài miếng sắt và đám vải còn lại có tác dụng hơn là bộ giáp rách nát này.
Sau khi làm xong, hắn đem cành khô chồng chất lại một chỗ, bày thành hình thức ban đầu của một đống lửa giản dị. Locke không bị màu xanh của đám thực vật thường xanh mê hoặc, hắn chưa quên bây giờ là cuối thu, nếu ban đêm không có đống lửa, thì người có thể chất mạnh hơn cũng tránh không được bị bệnh, trong rừng sâu núi thẳm, bị bệnh chính là đồng nghĩa với tử vong, huống chi lúc này Locke còn có vết thương chằng chịt khắp người.
Ngoại trừ dùng cành khô nhóm lửa, Locke lại đi xung quanh xé rất nhiều thảm cỏ, hắn không có đủ vải để làm cái đệm, chỉ có thể lấy cỏ cho đủ số, đáng tiếc trong rừng cây, đại bộ phận cỏ đều tương đối thấp bé, Locke xé thật lâu, mới xé đủ đệm cho hai người nằm ban đêm. Nghĩ đến chăn đắp lên người khi ngủ, Locke nhìn quần áo rách rưới trên người mình một chút.
Chạng vạng tối, mặt trời chiều ngã về tây. Có thể là do bốn phía nơi này đều là rừng cây và vách núi, nên tia sáng của mặt trời biến mất rất nhanh. Bây giờ là cuối thu, sau một lát, nhiệt độ không khí hạ xuống đến mức khiến người ta khó có thể tiếp nhận. cũng may, Locke đã sớm chuẩn bị, cầm một cây gậy gỗ cắm vào một cành khô lớn hơn, lấy ra dây lưng mà hắn tháo ra từ bộ giáp nửa người, quấn quanh ở hai đầu gậy gỗ, Locke dùng hai tay nắm chặt một hai đầu, nhanh chóng kéo lên kéo xuống, gậy gỗ cao tốc xoay tròn, Locke đã chọn cành khô của cây tùng để đánh lửa, loại cây này có rất nhiều dầu trơn, cành khô rất nhanh đã bốc lửa.
Locke rất ít khi dùng phương pháp đánh lửa nguyên thủy như thế, cũng may tay nghề của hắn vẫn còn. Theo thời gian trôi qua, ngọn lửa bốc lên lớn hơn, Locke vội vàng tăng thêm mấy nhánh cây khô để giữ ngọn lửa.
Thừa dịp bầu trời còn chưa hoàn toàn tối đen, Locke lại đi đến bãi cát ven hồ, lật ra mấy tảng đá, "Cạch! Cạch! Cạch!" Locke đã có không ít kinh nghiệm, cho nên hắn lại thu hoạch được bốn con sinh vật kỳ lạ kia, dùng mỗi tay nhấc lấy hai con vui vẻ chạy trở về, đây là đồ ăn duy nhất có thể bổ sung nước và nhiệt lượng mà bây giờ hắn có thể tìm được. Không có nồi, Locke cũng lười dựng giá nướng, dùng bùn bao lại bốn con sinh vật kia, trực tiếp ném vào trong đống lửa.
Sau khi làm xong, Locke lại đi nhìn xem Angelina, lúc trước nàng đã bị Locke ôm đến sơn động giản dị này. Nơi này thậm chí không thể nói là sơn động, bởi vì đây chỉ là một khu vực mà vách núi hơi lõm vào, chỉ có thể giúp hai người che chắn bớt gió thổi ban đêm mà thôi. Nhưng có thể tìm tới một nơi như vậy, Locke đã rất thỏa mãn.
Angelina vẫn chưa tỉnh, nếu không phải giữa trưa nàng còn vô ý thức ăn một chút đồ ăn thì Locke sẽ hoài nghi nàng còn có thể tỉnh lại hay không. Nghĩ đến cảnh tượng Angelina mút vào ngón tay mình lúc giữa trưa, Locke đỏ cả mặt, vội vàng xua đi đám ảo tưởng trong lòng.
Người ta là công chúa, người ta là công chúa, Locke liên tục mặc niệm.
Locke cởi quần áo nửa người trên, kiểm tra thương thế của mình, lồng ngực và phần lưng tràn đầy vết cắt, hẳn là do lúc rơi xuống vách núi, hắn đụng vào cây cối, trên cánh tay cũng có rất nhiều vết thương, đại bộ phận là vết cắt giống như những nơi khác, chỉ có một chỗ vết thương sâu hơn, chính là do lúc trưa hắn bị sinh vật kỳ lạ kia dùng càng kẹp tổn thương, sâu chừng nửa tấc. Sức lực của thứ nhỏ bé này thật lớn, Locke thầm mắng, nhưng hương vị cũng không tệ.
Bởi vì đại đa số vết thương đều đã kết vảy, cho nên lúc cởi quần áo Locke chịu không ít đau khổ, không ít vết thương vết dính vào quần áo, sau khi cởi quần áo những vết thương này lại chảy ra máu. Locke cau mày dùng quần áo làm khăn lau, xoa xoa vết máu trên người. Sau đó hắn lấy ra chân của sinh vật kỳ lạ kia, dùng mũi của con dao găm cất dưới giày khoan thủng một lỗ, rồi xỏ một sợi dây đay mà hắn gỡ ra từ quần áo, làm thành một bộ kim chỉ giản dị.
Vết thương do sinh vật kỳ lạ kia tạo thành quá sâu, Locke phải khâu lại, nếu không nhỡ may nơi này nhiễm uốn ván, vậy thì hắn cách cái chết không xa. Trên chiến trường, sau khi bị thương, đại đa số các binh sĩ đều tự mình khâu lại, sau đó ngạnh kháng qua, lại là một người hảo hán.
Mặc dù đã tự khâu vết thương cho mình rất nhiều lần, nhưng Locke vẫn đau nhe răng trợn mắt. Sau khi khâu xong, thắt một cái nút xinh đẹp cho vết thương, Locke duỗi ra cánh tay xem xét, cảm thán rất rắn chắc. Hắn thu hồi bộ kim khâu giản dị, ngửi thấy trong đống lửa truyền đến mùi thơm của thịt nướng. Hắn tìm cây gậy đem món “cua ăn mày” của mình gảy ra, đợi hơi nguội rồi thổi mấy hơi, cầm cây gậy nhẹ nhàng đập. Sau khi bị nướng, giáp xác của sinh vật kỳ lạ kia rất giòn, "Rắc" một tiếng vỡ ra, lộ ra đám thịt trắng nõn bên trong.
Locke trước hung hăng hít vào mùi thơm, rồi bưng lên bắt đầu bắt đầu ăn. Giống gà nướng, có lẽ là cách làm rất giống gà ăn mày, cho nên Locke ăn ra hương vị của gà nướng. Liên tục ăn ba con, Locke rốt cục cũng có chút cảm giác no bụng. Mỗi con chỉ có tí thịt bằng lòng bàn tay, vẻn vẹn ăn ba con đã no rồi? Locke cảm giác lượng cơm ăn của mình giảm xuống không ít.
Locke cầm con còn lại đi tới bên cạnh Angelina. "Cua nướng" trong tay hắn vẫn đang phát ra mùi thơm, nhưng Angelina lại không có dấu hiệu thức tỉnh. Tinh thần lực của nàng bị tiêu hao nghiêm trọng, nàng còn cần nghỉ ngơi một thời gian rất lâu, mới có thể tỉnh lại.
Locke lâm vào khó khăn, cô công chúa này vẫn còn chua tỉnh lại, không thể há miệng nhai đồ ăn, hắn cũng không thể để cho nàng ăn sống giống lúc trước, ăn sống một lần vẫn được, ăn nhiều thì tuyệt đối sẽ đau bụng. Lúc Locke vò đầu bứt tai, nghĩ nên cho Angelina ăn như thế nào, "Cô ~" bụng Angelina nhẹ nhàng vang lên một cái, nàng đã chạy trốn liến tiếp một ngày một đêm, chưa kịp ăn một chút đồ ăn nào, cho nên kỳ thật nàng đã rất đói bụng, ý thức chưa thức tỉnh, nhưng thân thể đã rất thành thật làm ra phản ứng. Nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp và đôi môi động lòng người của Angelina, Locke đột nhiên nghĩ đến một chiêu.
Sau khi cho Angelina ăn xong, Locke vội vàng rời đi, đi quan sát xung quanh một chút, nếu lúc này Angelina tỉnh lại thì lúng túng. Khóe miệng công chúa Angelina còn có sót lại một chút nước miếng của người nào đó, e là nàng làm sao cũng sẽ không nghĩ ra, vừa rồi tên khốn kia đút đồ ăn cho nàng như thế nào.
Mặc dù ban ngày, Locke đã quan sát qua chung quanh, thấy không có sinh vật khác tồn tại, nhưng hắn vẫn không yên lòng, muốn lại nhìn chung quanh một lần. Mặc dù nguồn nước là tài nguyên quan trọng của sinh vật sinh tồn trong rừng rậm, nhưng hồ nước này là hồ nước mặn hiếm thấy, không có động vật tới đây uống nước, cũng là bình thường. Locke và Angelina đều dựa vào nước tương màu vàng của sinh vật kỳ quái kia để bổ sung lượng nước, tảng đá trên bãi cát có hạn, đoán chừng loại sinh vật kỳ quái kia nghỉ lại cũng không nhiều, Locke nhất định phải sớm làm dự định, tìm tới nguồn nước ngọt có thể uống.
Đáng tiếc, sau khi hắn dạo qua một vòng, ngoại trừ rừng cây vẫn là rừng cây, tăng thêm tầm nhìn ban đêm có hạn, hắn không hề phát hiện thứ gì. Sau khi trở lại hang động giản dị, Locke kéo qua một nắm cỏ, bắt đầu đan thảm. Khi còn bé, chị gái từng dạy cho hắn trò dệt áo cỏ, Locke cũng học được một chút, hắn chuẩn bị đan một chiếc chăn bằng cỏ, dưới vách núi quá lạnh, nhiệt lượng mà đống lửa cúng cấp căn bản là không đủ.
Có lẽ là quá mệt mỏi, mới đan đến một nửa, Locke đã ngủ thật say, trước khi hắn ngủ vẫn không quên ôm nguồn nhiệt Angelina. Locke đã hoàn toàn buông ra, công chúa thì mặc kệ công chúa, hai người có thể sống sót ra ngoài hay không còn chưa biết, mặc kệ nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.