Kỵ Sĩ Của Ma Nữ

Chương 90:




Đêm lạnh như nước, nhưng Sophia cùng Lysa tri kỷ đã giúp bọn họ chuẩn bị nước tắm thỏa đáng.
Hắn thay nàng cởi quần áo, nàng giúp hắn cởi khôi giáp.
Nàng cầm túm lông dê giúp hắn xoa lưng, còn hắn dùng xà phòng giúp nàng gội đầu, sau đó hắn hôn nàng, yêu nàng.
Hắn một lần lại một lần vuốt ve nàng, hôn môi nàng, cảm giác nàng, thẳng đến khi hắn xác định tất cả những điều này không phải là ảo giác, mà nàng thật sự đang ở trong lòng hắn.
Nàng còn sống, hơn nữa thương hắn.
Khải vỗ về mặt hắn, hôn lên nước mắt trêи mặt hắn rồi lại ôm hắn.
Một đêm này hai người không nói gì, chỉ yên tĩnh ôm nhau mà ngủ.
Bonn bỗng nhiên bừng tỉnh khi sắc trời còn chưa rõ.
Bên gối không có người khiến hắn sợ tới mức vội vàng xoay người ngồi dậy. Lúc này mới thấy nàng bọc áo choàng, đứng ở bên cửa sổ, nhìn về phương xa.
Hắn xuống giường, đi đến bên người nàng, vươn tay ôm nàng vào trong lòng, nhỏ giọng hỏi.
“Nàng đang nhìn gì vậy?”
Khải ngả người về sau, tựa vào ngực hắn, lại nâng tay nắm lấy bàn tay to của hắn đang ôm mình, nhìn về phương xa, nhỏ giọng nói.
“Ta nghĩ ta thấy quạ đen.”
Một giọt lệ rơi trêи tay hắn. Trong lòng Bonn căng lên, không biết an ủi nàng ra sao, chỉ có thể siết chặt hai tay ôm nàng.
Gió thu lặng lẽ thổi.
Hắn không có thúc giục nàng về lại trêи giường, mà chỉ đứng đó với nàng, nhìn về phía trời đất hợp làm một. Cho đến khi nàng chủ động xoay người lại, đem khuôn mặt nhỏ nhắn ướt lệ vùi vào lòng hắn.
Hắn ôm nàng, có chút không biết nên làm thế nào cho phải.
Nữ nhân kia, giống như mẫu thân thứ hai của nàng đã đi mất rồi.
“Nàng ấy đi với thiên sứ rồi.”
Câu an ủi ngốc nghếch này cứ thế bật ra khỏi miệng.
Khải nghe vậy thì sửng sốt, nâng lên hai mắt đẫm lệ.
“Chàng nói cái gì?”
“Thiên sứ, hắn có cánh, màu trắng.” Nữ nhân trước mặt có vẻ mờ mịt, khiến hắn bắt đầu cảm thấy chính mình rất là ngu ngốc, nhưng vẫn nhịn không được bổ sung: “Hắn không giống Surya, cánh hắn màu trắng.”
“Chàng nói ai?” Khải ngốc nhìn hắn.
“Chính là người đã cứu nàng đó.” Bonn nhướng mày.
“Hắn có cánh hả?” Khải chớp mắt, nhịn không được hỏi lại.
“Tựa như thiên sứ vậy.” Hắn ở tu đạo viện cũng khá nhiều năm. Hắn nhận ra được người kia, cũng đã xem trong sách, gặp ở giáo đường.
“Hắn không có cánh, hắn có sừng hươu, trêи người bò đầy dây mây.” Khải nói cho hắn: “Hắn là thần của đại địa, là minh vương.”
Bonn há hốc mồm trừng mắt nhìn nàng, sau đó chau mày lại, kiên trì nói: “Hắn không có sừng hươu, hơn nữa trêи người hắn tuyệt đối không có bò đầy dây mây.”
Nói xong, hắn bỗng nhiên sầu lo nâng tay vỗ về cái trán của nàng.
“Nàng có khỏe không?” Có phải ban ngày bị cháy hỏng rồi vẫn chưa khỏe lại không?
Khải nhìn hắn lo lắng thì bỗng dưng bật cười.
“Ta tốt lắm.” Nàng nói cho hắn, nắm lấy tay hắn, nói: “Ta không sao, không có cháy hỏng đầu óc.”
Hắn không cũng nàng tranh cãi nữa nhưng vẫn cau chặt mày lại.
Nàng nâng tay, vỗ về mặt hắn, nói: “Yên tâm, ta thật sự không có việc gì. Ta nghĩ chúng ta nhìn đến là cùng một người nhưng ở trong mắt những người khác nhau thì hắn có bộ dáng khác nhau.”
Bonn nhíu mày càng chặt, trong mắt hiện lên hoang mang.
“Là ý gì?”
“Hồi nhỏ, Linh dẫn ta đi qua rất nhiều địa phương. Ta phát hiện ra ở những nơi khác nhau thì mọi người cũng có tín ngưỡng cùng tập tục bất đồng, nhưng các vị thần họ thờ phụng và truyền thuyết về họ thì luôn có chỗ tương tự.” Khải nhìn hắn, đem những gì mình học được mà nói cho hắn: “Ta nghĩ những vị thần đó là một, đều giống nhau nhưng lại được mọi người dùng phương thức khác nhau mà thờ cúng.”
Nàng nhìn hắn chằm chằm, nói: “Ta nghĩ, chàng và ta nhìn thấy là một người nhưng mọi người gọi hắn bằng những cái tên khác nhau cũng đem hiểu biết của mình về hắn mà miêu tả bộ dạng của người đó. Hắn chính là để chúng ta nhìn thấy hắn theo đúng hiểu biết mỗi người, để chúng ta biết mình đang nhìn thấy cái gì. Cho nên chàng thấy thiên sứ, ta nhìn thấy lại là thần rừng, đó là vị thần mà mẫu thân ta từng kể cho ta.”
Hắn chẳng biết nói gì nữa mà đành nói: “Mặc kệ hắn là cái gì thì cũng đã đem nàng trả lại cho ta.”
Khải nghe vậy lại sửng sốt, chỉ thấy nam nhân trước mắt nâng tay lau đi nước mắt trêи mặt nàng, nói giọng khàn khàn: “Hắn đem nàng cứu trở về, đem trả lại cho ta nên nữ nhân kia ở với hắn là không có việc gì.”
Khải nhìn hắn, biết hắn nói không sai, Linh sẽ không có việc gì, hơn nữa Surya cũng đi theo nàng, Surya sẽ chiếu cố nàng, nhưng…
“Ta còn có thật nhiều lời chưa nói với nàng, còn có thật nhiều việc không biết…”
Nói xong, lệ lại chảy xuống.
Lòng Bonn như siết lại, chỉ có thể đem nàng ôm vào lòng.
“Không có việc gì, không sao. Ta tin tưởng nàng ấy sẽ không để ý.”
Có lẽ thế.
Khải rưng rưng kề tựa vào trong ngực hắn ấm áp, bất chợt nức nở. Nàng cứ thế nghe tiếng tim hắn đập mà ổn định tâm tình của mình.
Rồi sau đó hắn hôn lên đỉnh đầu nàng.
“Khải.”
“Ân?”
Nàng tò mò ngẩng đầu, đã thấy hắn xoay người đi ra, rồi sau đó vội vàng mặc một cái áo vải đay, quần bó sát thân, đi giày rồi tùy tiện cầm một bộ quần áo cho nàng, giúp nàng mặc xong.
“Bonn? Chàng làm cái gì?”
Khải có chút há hốc mồm, nhưng nam nhân này chỉ vươn tay ra với nàng.
“Đến, ta muốn cho nàng xem vật này.”
Tuy rằng không hiểu hắn muốn làm cái gì nhưng nàng vẫn nắm tay hắn. Hắn cầm một tấm chăn dày bao nàng lại, dắt tay nàng đi xuống lầu. Hắn tránh đại sảnh mà lại đi vào một cầu thang ẩn mật khác, đi đến kho vũ khí, rồi sau đó di chuyển một khối đá.
Một cánh cửa ngầm xuất hiện trêи mặt đất. Hắn mang theo nàng cùng nhau xuống lầu, đi vào đường hầm, châm đuốc lên. Một đường đi xuống đường hầm cổ xưa, cầu thang dần dần biến mất, bên trong biến thành thạch động tự nhiên. Mặt đất không bằng phẳng, có vài chỗ còn ướt, tích nước. Hắn để nàng cầm cây đuốc, ôm nàng đi qua thông đạo này.
“Ông trời ạ, nơi này có giọt nước, chàng nên sớm nói với ta. Chúng ta phải dọn dẹp sạch sẽ chỗ này a.”
Lời của nàng chỉ làm cho hắn bật cười.
“Nàng có biết ta vẫn luôn nghĩ rằng cái chổi trêи tay phù thủy chỉ để làm cảnh thôi nhưng không nghĩ đến nó thực sự bị người ta dùng đến nha.”
“Cái này có gì buồn cười chứ.” Nàng kháng nghị nhưng cũng nhịn không được nở nụ cười.
Lúc hắn cùng nàng đi ra khỏi thạch động kia thì Khải phát hiện bọn họ đã đến khu rừng rậm.
Hắn tắt đuốc, tiếp tục nắm tay nàng đi về phía trước. Do thời gian còn sớm nên trong rừng vẫn có sương mù nhưng hắn vẫn nắm chặt tay nàng.
Khải chẳng nhìn thấy gì nhưng nam nhân bên cạnh hiển nhiên có thể nhận ra đường trong màn sương. Nàng nhớ tới hắn từng nói về việc bị vứt bỏ thì không khỏi nắm chặt tay hắn. Hắn quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó cũng nắm lại.
Hắn chẳng nói gì nhưng nàng biết hắn hiểu nàng nghĩ cái gì.
Hắn nắm tay nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Giây tiếp theo hắn mang nàng đi ra khỏi rừng rậm, tới một ruộng lúa mạch.
Hắn ở trong ruộng lúa dừng lại. Khải nhìn quanh bốn phía, trừ bỏ mờ mịt sương trắng cùng hắc mạch bên chân thì chẳng phát hiện ra gì cả.
“Chúng ta tới nơi này làm cái gì?”
“Hư, chờ một chút.” Hắn đem nàng kéo đến phía trước, nâng lên bàn tay nhỏ bé lạnh băng của nàng, dùng hai tay của hắn bao lại, nói nhỏ: “Đợi một chút là được rồi.”
Đúng lúc này, gió nổi lên.
Bonn nắm đầu vai nàng, để nàng xoay người.
Khải thuận theo hắn xoay người, rồi sau đó nàng thấy mảnh sương mù mờ mịt chậm rãi bị gió thổi tan. Chân trời chợt lóe ra màu vàng óng, ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ mọi thứ trước mắt.
Cánh đồng lúa mạch màu vàng kim từ trước mặt nàng trải đến tận chân trời. Lúc mạch đầy ruộng kết bông. Mỗi một gốc lúa đều nặng trĩu hạt mà cúi đầu, tỏa ra hương vị tươi ngọt.
Thời gian này phát sinh nhiều việc khiến nàng không rảnh tới trong ruộng nhìn. Lần trước Bonn mang nàng từ Sói bảo về thì hắc mạch cũng đã kết bông nhưng vẫn còn màu xanh đậm. Hôm qua lúc xảy ra chuyện thì nàng lại quá mức kinh hoảng, chưa thực sự nhìn kỹ.
Bây giờ nhìn mọi thứ trước mắt nàng mới phát hiện, ruộng lúa mạch này, trải qua mấy ngày cẩn thận chăm sóc thì đã chuyển từ màu xanh sang màu vàng, trở nên thành thục no đủ ——
Đất trời một mảnh vàng óng ánh, tựa như phủ kín hoàng kim.
Mà nàng biết, những bông lúa mạch rắn chắc này với bọn họ mà nói còn quý hơn vàng. Bởi vì vàng không ăn được.
Xúc động dâng lên, lòng nàng vô cùng cảm động.
Bọn họ vất vả cuối cùng cũng có thu hoạch. Màu vàng óng ả này đại biểu cho việc mọi người không cần chịu đói, có thể vượt qua mùa đông này.
“Ta vẫn luôn muốn cho nàng xem.”
Giọng trầm thấp khàn khàn của Bonn truyền đến từ phía sau, ngay bên tai nàng.
“Bởi vì có nàng nên mới có những thứ này.”
Hắn vươn tay, nắm lấy tay nàng, để nàng chạm vào bông lúa mạch.
“Nàng sờ sờ thử xem, cảm giác sức nặng của bọn chúng.”
Khải nắm lấy một bông lúa mạch, chỉ cảm thấy họng như nghẹn lại. Nàng quay đầu nhìn hắn.
“Chúng nó rất nặng.” Nàng nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, chúng nó rất nặng, mọc rất khá, không sinh bệnh. Lúa mạch này sau khi phơi có thể làm rất nhiều bột mì, nướng ra rất nhiều bánh mì, thậm chí có thể có nhiều đủ để nấu rượu.”
Bonn nhìn nàng, cùng nàng vỗ về bông lúa mạch, nói cho nàng: “Nếu không có nàng thì kể cả Sebastian có kịp thời hạt giống cùng lương thực về thì sợ là từ mùa xuân đám người chúng ta đã bệnh chết phân nửa, tuyệt đối không thể chống đỡ được đến bây giờ, cũng không có biện pháp trồng được nhiều đồ ăn thế này. Nhưng nàng đã ở lại, cung cấp đồ ăn của mình, quét dọn tòa thành, trị liệu ôn dịch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.