Ký Linh

Chương 58:




Nhắm mắt lại chỉ nghe thấy tiếng ồn ào. Chúng tiên bàn tán xôn xao bên dưới, gió quật ù ù bên tai. Thật là làm người ta đến đi cũng không được yên lòng.
Trong lúc rơi xuống vun vút, Ký Linh không nhìn, không nghe như thể giận dỗi, cố gắng xua mọi sự phiền nhiễu ra khỏi chín tầng mây.
Cuối cùng, mọi thứ dần tĩnh lặng.
Bộ dạng bị ngã dập nát nhất định là rất kinh khủng, may là nàng không phải tận mắt chứng kiến nên không cần quan tâm có mất mặt hay không.
Kiếp sau sẽ đầu thai thành người thế nào đây?
Chắc là sẽ vẫn thành người chứ nhỉ.
Có điều nếu lại thích một người vô tâm nữa thì tệ quá, hay là làm loài thú đi, còn có thể đi chơi với Bạch Lưu Song, chưa biết chừng dốc sức tu luyện…
“Ta đã đồng ý cho nàng đi đầu thai chưa?”
Xung quanh đang yên lặng bỗng bị một giọng nói khàn khàn phá hỏng, tựa như giữa mịt mùng bỗng xuất hiện một ô cửa cho ánh sáng chiếu vào.
Cơ thể được ai đó đỡ chắc lấy, nàng mở choàng mắt ra nhìn, một gương mặt tuấn tú đang ở gần ngay gang tấc, chỉ có điều cau mày nheo mắt, rất là không vui.
Nhưng ánh mắt này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức làm nàng thấy may mắn rồi từ may mắn lại thấy lòng vui như nở hoa.
“Tôi làm gì còn cần huynh đồng ý mới được à? Lại muốn bị chuông Tịnh Yêu gõ chứ gì?” Nàng cố ra vẻ hùng hổ nhưng niềm vui không nén nổi đã lan tỏa trên khuôn mặt.
“Cô nương, ít nhiều gì tôi cũng là anh hùng cứu mỹ nhân, liệu có thể dịu dàng một chút được không?” Chàng ăn vạ linh tinh đấy thôi, khuôn mặt tươi cười không giấu nổi này là nét cười dịu dàng nhất chàng từng thấy.
“Nếu giờ huynh để tôi xuống thì tôi có thể xem xét chuyện dịu dàng.”
“Được.”
“…” Nàng chỉ nói bừa tí thôi, có cần phải bỏ tay ra thẳng thừng thế không!
Như thể nghe thấy tiếng oán thầm của nàng, chàng thở dài, rõ ràng là cũng lưu luyến không nỡ: “Còn không qua đó là có oan hồn chờ lấy mạng hai ta đấy.”
Nàng còn chưa kịp hiểu, đám mây dưới chân đã mang hai người lao vút xuống, cuối cùng vừa vưa tiếp được Bạch Lưu Song và Phùng Bất Cơ.
Đám đội hữu đã ôm tâm lý chết chắc bỗng được thoát nạn, mới đầu ngơ ngác, sau đó từ từ bình thường trở lại, sau khi tin rằng mình quả thực đã từ cõi chết trở về thì “tính nết thật” cũng quay về với khổ chủ…
Phùng Bất Cơ: “Đàm nhị, đừng cho là tôi không phát hiện nhé. Cứu Ký Linh muội xong đệ còn len lén nói mấy câu với muội ấy! Phùng huynh của đệ còn đang rơi đấy đệ có biết không! Ôi, người không rơi nhưng tim đã rơi vỡ nát rồi…”
Bạch Lưu Song: “Chị có bắt yêu thì cũng nên nói trước một tiếng chứ, ở cái chỗ khỉ gió này tôi khó biến về tinh phách lắm, vừa rồi chẳng có chút chuẩn bị nào, không làm sao biến được, làm tôi sợ gần chết!”
Ký Linh vừa xoa đầu dỗ dành Bạch Lưu Song vừa nhìn người nào đó cười với Phùng Bất Cơ, không giải thích gì, chỉ cười tươi rói, thái độ tốt đến mức Phùng Bất Cơ không sao giận nổi.
Người cưỡi mây tới đón ba người bọn họ vẫn là Đàm Vân Sơn.
Thật tốt.
Thật giống như đang nằm mơ vậy.
Cơ thể cứng còng của Nam Ngọc cuối cùng cũng thả lỏng, dù vậy, chàng vẫn trách móc trừng mắt với sư phụ đang âm thầm ngăn chàng.
Trịnh Bác Lão nhíu mày: Tôi biết ngay là họ không chết được mà. Cậu không cảm ơn tôi đã ngăn cậu lại, tránh cậu bị lộ tẩy lại còn trừng tôi. Đồ với chẳng đệ!
Nam Ngọc không có lòng dạ nào đấu khẩu với sư phụ, chỉ lặng lẽ hỏi: Làm sao bây giờ?
Tất nhiên, các đồng đội tiếp được đất an toàn là đã may mắn lắm rồi nhưng đột nhập vào Cửu Thiên Tiên Giới là trọng tội, trước mắt lại có nhiều tiên hữu vây quanh như vậy, họ có mọc thêm cánh cũng khó lòng thoát được!
Sư phụ đánh mắt với chàng: Yên tâm chớ nóng, yên lặng xem xét.
Nam Ngọc cảm thấy có mất cả đời chàng cũng không tu luyện được đến độ bình tĩnh, lạnh nhạt như sư phụ.
Vị tiên chùy vàng cũng đáp xuống, vừa đứng vững liền thấy bốn vị khách không mời mà đến kia đang ngang nhiên “trao đổi nội bộ”. Nói năng ồn ào, thái độ tự nhiên, quả thực không coi chúng tiên đang vây xem và Cửu Thiên Tiên Giới ra gì. Hơn nữa, bầu không khí tự nhiên như thế còn làm người ta bỗng cảm thấy bọn họ mới là chủ nhà còn chúng tiên ở đây mới là khách, thành ra tự dưng lại cảm thấy nếu giờ hấp tấp lên tiếng thì đúng là thiếu lịch sự.
Chuyện này không vớ vẩn quá sao!
“Rốt cuộc mấy người là ai? Dám xông cả vào Cửu Thiên Tiên Giới!” Vị tiên chùy vàng đập tay một cái, đầu chùy gõ xuống đất kêu ầm một tiếng rất oai.
Thực ra bốn người cũng chột dạ lắm nhưng chuyện gì cũng cần một người đứng ra phá vỡ tình thế trước. Ban nãy còn chưa biết tình hình thế nào nên họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Giờ, vị tiên chùy vàng đã đánh vỡ cục diện, định cho họ tội “xông vào Cửu Thiên Tiên Giới”, bốn người nhìn nhau một cái, không hề bất ngờ, thậm chí còn cảm thấy vững tâm “cuối cùng cũng tới rồi”.
Bốn người đồng loạt đứng dậy, chúng tiên lập tức được mở rộng tầm mắt. Cô nương xinh đẹp, công tử khôi ngô và một… thôi khoan hãy nói chuyện này.
Cứ ngỡ là với tình hình trước mắt như vậy thì chắc chắn bốn người phải vội vàng giải thích, không ngờ ba người im lặng như không, chỉ có một người là có vẻ muốn lên tiếng, còn rất ung dung hắng giọng trước, nhìn quanh một vòng, mỉm cười chào.
Chúng tiên kẻ tò mò, kẻ lo lắng, tóm lại là đều đã sốt ruột phát bực lên rồi.
Nhờ vào sự ăn ý bồi dưỡng được trên suốt hành trình, Đàm Vân Sơn rất tự nhiên đứng ra làm người phát ngôn cho loại tình huống này, không cần phải thương lượng, ba đội hữu ăn ý yên lặng chờ nghe chàng nói. Nếu gặp may thì chàng có thể đổi trắng thay đen, đổi sai thành đúng.
Thế nhưng, sự tín nhiệm này cũng có điều kiện đi kèm, ví dụ như không thể đã cận kề cái chết rồi còn không quên bày ra “cái vẻ phong nhã”…
“Không phải chúng tôi xông vào Cửu Thiên Tiên Giới.” Sau khi ăn một cú đá một cú huých một cái gõ chuông, cuối cùng Đàm nhị thiếu gia cũng lên tiếng, giọng ôn hòa, khiêm tốn, nho nhã, lịch sự, “Ba vị này chẳng qua chỉ muốn giúp tôi về nhà.”
“Về nhà?” Vị tiên chùy vàng cười khẩy, “Đừng tưởng rằng có chút tiên khí thì là thành tiên. Nếu ngươi công đức viên mãn thật thì đáng ra phải được Lễ Phàm thượng tiên dẫn đi lối Trần Thủy lên Cửu Thiên. Ta chưa từng nghe nói có vị tiên hữu nào là lao từ dưới Bạch Tuyền ra. Ồ,” vị đó nhìn chúng tiên, nói như kể chuyện cười, “còn mang cả yêu thú nữa này!”
Chúng tiên cười ầm lên.
Nam Ngọc không nhịn nổi, gạt tay sư phụ tiến lên nửa bước: “Ngươi…”
“Ta chính là Trường Nhạc tiên nhân!” Đàm Vân Sơn nhanh miệng lớn tiếng nói chặn lời, “Thành tiên từ một trăm ba mươi hai năm trước, ngụ ở Bồng Lai. Có cần phải tới Tiên Chí Các tra Cửu Thiên tán tiên chí không?”
Nam Ngọc chắc chắn là huynh ấy đã nhìn thấy mình nên mới thay đổi thái độ như vậy, sắc bén, không nhân nhượng.
Nói vậy không phải để tỏ thái độ với chúng tiên mà là muốn nói cho chàng… không phải – bị ba cặp mắt len lén xem thường, lòng Nam Ngọc hiểu mà khổ, buồn bực mà ấm áp – Đàm Vân Sơn đang thay mặt cả bọn tỏ thái độ cương quyết: Đồ ngu nhà huynh, không được bước ra!
Không ai để ý tới hành động của Trần Hoa thượng tiên.
“Thân phận tiên hữu” đột ngột này làm chúng tiên vây xem hết sức bất ngờ ngạc nhiên. Đám tiên binh cũng sững ra nhìn nhau, không biết có nên xông tới “bắt” hay không.
Vị tiên chùy vàng bỗng bị rơi vào thế lưỡng nan. Tiếp tục chất vấn thì e là không có chứng cớ vững chắc, lùi lại không nói nữa thì lại mất mặt. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vị này cấp tốc động não nghĩ ra được một câu hỏi tự cho là có thể làm khó được đối phương: “Tiên vốn ở tại Cửu Thiên, tại sao lại có chuyện về nhà? Nếu xuống phàm thì đi Trần Thủy là về lại được, sao tiên hữu còn cần người khác phải hộ tống?”
Đàm Vân Sơn cúi đầu im lặng.
Vị tiên chùy vàng cười đắc ý châm chọc: “Không trả lời được hả?”
Nói rồi, vị này cạn hết kiên nhẫn, gọi đám tiên binh xung quanh: “Còn chờ gì nữa, nhanh nhanh bắt lấy!”
Tiên binh nuốt nước bọt không dám.
Không bắt được kẻ xâm nhập thì cùng lắm là bị phạt, bắt nhầm phải tiên thì thành phạm tội.
Vị tiên chùy vàng mất mặt, đích thân xông lên bắt!
Không ngờ vừa xách chùy vàng lên thì vị “Trường Nhạc tiên nhân” kia đã ngẩng đầu cười: “Không phải tôi không trả lời được mà là sợ có nói huynh cũng không dám nghe.”
“Ha ha,” vị tiên chùy vàng bật cười trước sự ngang nhiên của đối phương, “ngươi đã nói thế rồi thì kiểu gì ta cũng phải nghe thử xem sao.”
Đàm Vân Sơn nhún vai, thỏa mãn mong muốn của y: “Là Vũ Dao thượng tiên xô tôi xuống Tư Phàm Kiều. Trải qua vô vàn đắng cay, cuối cùng tôi đã về lại được Cửu Thiên Tiên Giới. Chuyện đầu tiên tôi muốn làm chính là cáo trạng lên Thiên Đế, không ngờ lại làm phiền chư vị thế này. Vậy phiền chúng tiên hữu…” chàng nhìn quanh một lượt, giọng mang ý cười, “liệu có ai có thể chịu vất vả đi một chuyến tới Cửu Thiên Bảo Điện đánh trống kêu oan giúp tôi được không?”
Thoáng chốc, xung quanh lặng ngắt.
Chúng tiên hữu vây xem kẻ nhìn lên trời, kẻ quay đầu đi, chỉ ước sao chưa từng tới đây.
Ai điên đâu mà đi chạy tới Cửu Thiên Bảo Điện thay hắn. Giờ họ chỉ muốn hò nhau khiêng cái tay tiên hữu chùy vàng ngu xuẩn kia ném xuống Vong Uyên!
Uỳnh!
Chiếc chùy vàng tuột khỏi tay, vị nọ vội vàng cúi nhặt, không còn quan tâm nổi chuyện có mất mặt hay không nữa.
Thậm chí, vị này còn nghiêm túc nghĩ xem nếu giờ giả vờ mất trí nhớ thì có còn kịp không.
Đàm Vân Sơn đã đoán trước được tình hình này.
Tò mò hóng chuyện là một chuyện mà làm “người biết chuyện” hay “người chứng kiến” lại là một chuyện khác. Lỡ như Thiên Đế bênh người nhà, muốn bịt miệng tất cả những người biết chuyện thì đúng là rước họa vào thân.
Nhưng, rất tiếc, đây chính là điều chàng muốn. Càng nhiều người biết, rắc rối càng lớn thì Thiên Đế càng không dám thiên vị trắng trợn.
Không phải chàng thực sự muốn đòi công bằng, chẳng qua là phải có chút gì đó để đàm phán, tiện giúp nhóm Ký Linh thoát thân.
Nghĩ đến đây, Đàm Vân Sơn lơ đãng liếc nhìn ba đội hữu. Bạch Lưu Song và Phùng Bất Cơ giống y như chàng dự đoán, vừa ngạc nhiên vì chàng đã nhớ ra kiếp trước, vừa giật mình trước chuyện vô liêm sỉ Lạc Mật đã làm, ngoài ra còn có đôi phần khen ngợi và ủng hộ chuyện chàng hù dọa vị tiên chùy vàng kia. Thế nhưng, Ký Linh thì khác, chàng không đọc hiểu được ánh mắt nàng ẩn giấu điều gì, hình như là… phân vân?
Bỗng nhiên, chàng liền hiểu ra, chàng muốn nói cho nàng biết ngay lập tức chàng vẫn là Đàm Vân Sơn, vẫn là Đàm nhị làm người ta ghét cay ghét đắng nọ nhưng vừa mở miệng nói được một chữ “tôi” thì đột ngột bị ai đó lớn tiếng xen ngang…
“Chàng đã nhớ lại tất cả thật rồi à?”
Tiếng nói hòa lẫn với tiếng gió từ xa lại gần.
Đàm Vân Sơn ngẩng đầu, Vũ Dao thượng tiên đã đáp xuống trước mặt chàng.
Chúng tiên hữu vây xem đồng loạt lùi lại mấy bước, một là nới rộng khoảng cách để tăng cảm giác an toàn, hai là lỡ có xung đột xảy ra thì cũng tránh bị vạ lây.
Lạc Mật chẳng thèm nhìn họ, ánh mắt sáng ngời đong đầy hy vọng nhìn thẳng vào Đàm Vân Sơn: “Tim thì sao? Tim cũng trở lại rồi đúng không?”
Đàm Vân Sơn không biết phải đáp thế nào.
Lạc Mật sốt sắng không chờ nổi, áp luôn tay lên ngực chàng, im lặng cảm nhận nhịp tim của chàng qua lớp áo rồi lập tức mừng ra mặt, niềm vui làm rạng rỡ cả con người: “Trở lại thật rồi! Trường Nhạc, chàng có tim rồi!”
Bàn tay của Lạc Mật trắng mịn như ngọc, mười ngón thon thon, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra nắm bàn tay ấy sẽ thấy mềm mại như thế nào.
Ký Linh dời mắt nhìn qua chỗ khác, bàn tay để bên người cuộn chặt thành nắm đấm, ngón cái cọ nhè nhẹ lên những vết chai.
Mãi không nhận được câu trả lời, Lạc Mật mới nhận ra bất thường, kiềm nén tâm trạng kích động, nhìn xoáy vào mắt chàng.
“Chàng đã nhớ ra rồi,” nàng nhấn rõ từng chữ đầy chắc chắn, “vì sao không nói gì?”
Chúng tiên vây xem rất muốn nói cho Vũ Dao thượng tiên biết vừa rồi vị này có nói rồi, dõng dạc tuyên bố muốn vạch tội thượng tiên với Thiên Đế.
Thế nhưng, lúc thế này, chẳng ai dại gì đứng ra nói.
Đàm Vân Sơn hít nhẹ một hơi rồi từ từ thở ra, thái độ bình tĩnh không tiết lộ bất kỳ cảm xúc gì: “Ta nên nói gì.”
Lạc Mật tưởng là chàng giận nên vội vã giải thích: “Tôi hết cách rồi nên mới phải dùng tới hạ sách này. Chẳng qua tôi chỉ muốn giúp chàng tìm lại trái tim, chàng có tiên phách, nhất định sẽ vẫn thành tiên. Coi như là… coi như là xuống dưới đó đi du ngoạn một chuyến.”
Đàm Vân Sơn trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên trỏ tay chỉ các đồng đội, nói chỉ đủ lớn để hai người họ nghe: “Việc khác có thể để từ từ nói sau, trước cứ để các bạn tôi đi khỏi Cửu Thiên Tiên Giới trước đã.”
Tranh thủ lúc Cửu Thiên Bảo Điện còn chưa biết chuyện, những người đứng xem chủ yếu là tán tiên của Doanh Châu, tiếng nói của Lạc Mật lúc này vẫn còn đủ sức nặng.
Thế nhưng, Vũ Dao thượng tiên không có kiên nhẫn “để từ từ nói sau” chàng bảo: “Việc khác là thế nào, đối với tôi, chuyện tim chàng chính là chuyện quan trọng nhất.” Nàng nhỏ giọng hết cỡ, không muốn đám người hóng chuyện nghe được nhưng vì tâm trạng quá kích động nên giọng nghe như đứt hơi: “Chàng đã nói là nếu có tim thì chàng sẽ…”
Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy đứng cạnh chàng còn có ba người khác, nàng đành nín nhịn không nói ra chữ “thích”. Lời thổ lộ như vậy, cho dù chỉ có một người ngoài ở đây, nàng cũng không chấp nhận được.
“Tôi nghiêm túc đấy,” nàng đổi cách diễn đạt khác, cách mà chỉ nàng và đối phương hiểu, “có lẽ với tôi chính là có thể.”
Gió ngừng, tiên khí lượn lờ cũng dừng, tất thảy bỗng yên lặng.
Giọng nàng run run, vừa ước ao vừa sợ hãi như người đang chờ đợi phán quyết: “Chàng biết thế, đúng không?”
Đàm Vân Sơn nhìn nàng, bỗng nhiên không nói được gì.
Đúng vậy, chàng biết.
Cho nên chàng mới đưa ra câu trả lời nước đôi như vậy. Vừa có thể khiến Lạc Mật hạ quyết tâm động thủ lại vừa chừa đường lui cho mình, nếu sau khi thành tiên lần hai bị bắt phải thực hiện thì chàng hoàn toàn có thể nói là tôi không hề đồng ý, tôi chỉ nói là “có lẽ”.
Lúc ấy, Trường Nhạc chơi trò giảo hoạt chẳng ngại ngần.
Lúc này, Đàm Vân Sơn lại không sao nói đương nhiên như vậy được.
Vào lúc thế này, chàng còn phân tâm nghĩ, nếu Ký Linh biết rõ ràng đầu đuôi, chắc chắn lại sẽ lại lấy chuông gõ đầu chàng. Thậm chí chàng có thể mường tượng ra toàn bộ phản ứng của nàng: chau mày, trừng mắt, nghiêm nghị trách mắng ai bảo chàng không nói cho rõ ràng, cứ thích giở trò giảo hoạt, hại người, hại mình, đáng đời.
Đàm Vân Sơn thích thú trước tưởng tượng của mình. Môi vừa cười, chàng liền hoàn hồn, lập tức nghiêm túc lại nhưng vẫn thấy Lạc Mật tỏ ra kinh ngạc.
“Chàng…” Lạc Mật cũng không biết mình muốn nói gì, người trước mặt vẫn còn thoáng nét của Trường Nhạc năm xưa nhưng dường như thoáng có gì đó đã đổi khác khiến nàng cảm thấy xa lạ.
Bỗng nhiên gió lại nổi lên, tiếng chim phượng bay tới cùng tiếng gió.
Chúng tiên lập tức quỳ xuống làm đại lễ.
Bức tường người vây xem bỗng thấp hẳn xuống một khúc làm cả bọn giật nảy mình, Ký Linh, Bạch Lưu Song, Phùng Bất Cơ không hiểu là có chuyện gì, nhìn ngó về phía có tiếng kêu. Chỉ có Đàm Vân Sơn có trí nhớ kiếp trước là biết chim phượng kêu nghĩa là Đế Hậu tới.
Thoáng chốc, cỗ xe loan phụng từ từ đáp xuống, đám tiên tì tách ra hai bên trái phải, Đế Hậu xuống xe, được tiên tì đỡ, chậm rãi bước tới trước mặt mọi người.
Nàng không nói một tiếng nào, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn quanh chúng tiên đang làm lễ, một lúc sau mới nói câu đầu tiên: “Tản đi.”
Chúng tiên như được tha bổng, lập tức lủi đi mà không dám ngẩng đầu lên. Đợi chừng thấy đã lùi đủ xa mới vội vàng đứng dậy tản ra khắp nơi.
Chớp mắt, Bạch Tuyền không còn bóng người, ngoại trừ bốn người Đàm Vân Sơn, Lạc Mật và Đế Hậu cùng các tiên tì của nàng… cộng thêm Thương Bột thượng tiên đứng cạnh xe loan phụng.
Lúc Thiếu Hạo bị gọi về đang nghe trách mắng nửa chừng thì có kẻ tới báo cho mẹ chàng biết Lạc Mật gặp rắc rối ở Doanh Châu, Thiếu Hạo đã chẳng hiểu ra làm sao rồi, chàng nghĩ bụng đi theo chưa biết chừng lại giúp được muội muội một tay, đến khi gặp lại mấy vị “người quen cũ”, Thiếu Hạo lại càng thêm chẳng hiểu gì.
Hiện giờ điều chàng có thể làm được chính là giữ im lặng, cố gắng giả vờ vô tội.
May mà mấy vị kia cũng không có ý định chào hỏi chàng, mẹ chàng chỉ nghe mấy lời miêu tả qua loa của Cẩn Hồng tiên cô cũng không nhận ra được mấy vị này là mấy người tu hành ở Đông Hải.
Nàng chỉ quan tâm đến Lạc Mật: “Có chuyện gì mà làm loạn cả Doanh Châu lên vậy, con muốn cả Cửu Thiên Tiên Giới cười con sao!”
“Mẫu hậu…” Lạc Mật không nhận được câu trả lời mà mình muốn từ phía người trong lòng đã buồn lắm rồi, giờ còn bị mắng như vậy ngay trước mặt Trường Nhạc, mắt nàng liền đỏ hoe.
Đế Hậu nhíu mày, không vui nhưng cũng khó nén đau lòng: “Thôi, về với mẹ rồi nói sau.” Nàng đau đầu thở dài, “Con và nhị ca con, chẳng có đứa nào để mẹ bớt lo.”
Nói chuyện với Lạc Mật xong nàng mới đưa mắt nhìn “nhóm đầu sỏ gây chuyện” một lần, không ngờ nhìn một cái vậy, mặt bà liền sa sầm, đưa tay áo che mũi như thể ngửi thấy thứ gì hôi hám: “Sao đến yêu cũng dám lẻn vào Cửu Thiên thế này. Nam Ngọc đâu rồi, Thiên Đế bảo hắn trông coi Trần Thủy, hắn trông tốt quá đi mất, ta thấy hắn không cần phải làm Trần Hoa thượng tiên nữa đâu…”
Đế Hậu một tay che mũi, một tay búng nhẹ một cái, còn chưa nói dứt lời, một luồng ki quang đã bắn thẳng về phía Bạch Lưu Song!
Ký Linh nhanh tay nhanh mắt kéo Bạch Lưu Song vào lòng, lấy thân mình che cho nàng!
Kim quang đập vào bả vai nàng, tiên lực khổng lồ đánh bay cả nàng và Bạch Lưu Song ngã văng xuống đất.
Đế Hậu nhíu mày, Cửu Thiên có luật yêu tà vào Cửu Thiên thì có thể giết không cần hỏi, người thì không được, phải để Thiên Đế phán xử nên nàng không định động tới những người khác. Thế nhưng làm bạn với yêu tà thì không thể trách nàng được.
Lòng bàn tay lại tụ lại kim quang, lần này không phân người hay yêu…
Đẹt!
Cảm giác bỏng và đau nhói đánh tan tiên thuật trên tay nàng, làm nàng vừa giật mình vừa sợ hãi, tức giận môi run lên bần bật một lúc mới bật ra được một câu quát kẻ “to gan lớn mật” kia: “Sao, ngươi, dám, bổ, tiên, lôi, đánh, ta!”
Đàm Vân Sơn nghiêm mặt, ánh mắt băng giá: “Ngươi thử động đến nàng nữa xem.”
Đế Hậu tức nói không nên lời. Nàng chẳng sợ câu uy hiếp của một tán tiên nho nhỏ nhưng nàng không tin nổi ở Cửu Thiên Tiên Giới lại có kẻ dám làm nhục nàng như vậy!
Lạc Mật cũng nóng nảy, quát lớn: “Trường Nhạc!”
Huynh ta nhìn về phía nàng, gằn từng tiếng đính chính: “Tôi tên là Đàm Vân Sơn.”
Chàng không phí thời gian thêm nữa, vội vã chạy về phía Ký Linh và Bạch Lưu Song, hai người đã được Phùng Bất Cơ và Nam Ngọc nâng dậy… Nam Ngọc?
“Sao huynh lại ra.” Đến trước mặt họ, Đàm Vân Sơn chuyển Ký Linh sang lòng mình rồi mới ép tiếng nghiến răng nghiến lợi nói thật nhỏ.
“Thế này rồi còn không đứng ra thì tôi có còn là người nữa không!” Nam Ngọc bị sư phụ ngăn cản đã khó chịu lắm rồi, sau đó còn bị ép phải lùi ra, chàng không nhịn được nữa, muốn ra sao thì ra, chàng dẫm sư phụ một cái vùng ra rồi vòng về núp sau khối đá ngọc Bạch Tuyền. Đến chuyện này chàng còn thấy hối hận, nếu chàng ra sớm, chưa chắc Ký Linh đã phải chịu khổ.
Chỉ chớp mắt, trận doanh đã được phân chia rõ ràng.
Bên này gồm có Đàm Vân Sơn, Nam Ngọc, Ký Linh, Bạch Lưu Song, Phùng Bất Cơ.
Bên kia gồm có Đế Hậu, Lạc Mật, Thiếu Hạo và chúng tiên tì.
Từ lúc Đàm Vân Sơn bổ sét, chúng tiên tì đã hoang mang rụt cổ so vai sợ bị giận chó đánh mèo.
Thiếu Hạo càng hoang mang hơn. Kể từ lúc nhớ được chuyện đến giờ, chưa có ai dám làm vậy với mẹ chàng, đến phụ hoàng còn phải giữ nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhịn được thì nhịn, nhường được thì nhường. Bổ sét đánh… Đám này đúng là bọn điên.
“Phản rồi, phản rồi…” Đế Hậu tức giận quá đỗi, cứ nói đi nói lại hai chữ này. Với tiên thuật của nàng thì có thể giết chết đám đại nghịch bất đạo này một cách nhẹ nhàng nhưng giết chúng ngay thì hời cho chúng quá!
Ký Linh đã biến sắc từ lúc Đàm Vân Sơn ra tay, giờ được chàng ôm, thấy “sát khí kiên quyết” của đối phương, nói không cảm động là nói dối nhưng chàng ra mặt cho đồng đội cũng phải nhìn trước ngó sau chứ, ở trên Cửu Thiên Tiên Giới lại dám dùng sét bổ Đế Hậu, chàng nghĩ thế nào vậy! Hơn nữa, dù có động thủ thì cũng là nàng động thủ mới phải, dù sao nàng cũng không muốn thành tiên, chàng vừa mới về lại làm tiên chưa được bao lâu đã cho Đế Hậu một tia sét, thế chẳng hóa hành trình Trần Thủy thành công cốc!!!
Nàng quát mắng trong lòng, giãy mấy cái nhưng không rời được vòng ôm của Đàm Vân Sơn đành phải nói: “Tôi không sao.”
Nàng không nói điêu, chiêu vừa rồi của Đế Hậu là để đánh yêu chứ không phải đánh người nên sau khi bị trúng chiêu, nàng chỉ ngã hơi đau một chút chứ không hề hấn gì.
Đàm Vân Sơn không nhìn nàng, nãy giờ vẫn tập trung theo dõi Đế Hậu, sợ đối phương ra tay bất ngờ, có điều vòng tay lại ôm chặt thêm một chút nữa.
Vai Ký Linh vốn đã đỡ đau, bị chàng siết như vậy lại đau lại, đúng là mệt mỏi. Nàng đang định lấy chuông Tịnh Yêu ra mài vài đường lên người đội hữu cho sáng bóng lên trước khi chiến đấu, không ngờ trên đỉnh đầu bỗng có tiếng yêu thú kêu!
Năm người đã rất quen thuộc thứ tiếng này, họ giật mình, không hẹn cùng ngẩng đầu lên.
Đế Hậu, Lạc Mật và Thiếu Hạo cũng bất giác nhìn về phía tiếng kêu.
Chỉ thấy Lục Trần Kim Lung vốn đã không thấy bóng dáng kể từ lúc bắt được Doanh Thiên không biết từ lúc nào đã lơ lửng giữa trời, năm lỗ đã sáng sáng lên ánh sáng tím đậm như sắp thoát ra, tiếng yêu thú kêu kia dường như là tiếng chúng giãy giụa trong lồng vàng!
Không có đủ thời gian cho bất kỳ ai kịp làm gì, ánh sáng tím phá tan gông cùm, bắn ra khỏi lồng, nhanh như chớp, giữa không trung xuất hiện năm vệt sáng tím!
Dường như năm tinh phách đó biết rõ mình phải đi đâu, chúng nhanh chóng biến mất ở chân trời phía tây!
Doanh Châu nổi trên Đông Hải, bốn tiên đảo còn lại đều ở phía trên, Nam Ngọc nghĩ, phía tây…
Chàng ngừng thở.
Phía tây bên trên Doanh Châu là Cửu Thiên Bảo Điện.
Trời bỗng tối sầm, không một dấu hiệu báo trước, cứ thế đột ngột tối xuống như giữa đêm.
Những vì sao treo đầy trên bầu trời trở thành nguồn sáng duy nhất.
Sau đó không bao lâu, các vì sao bắt đầu rơi xuống.
Đầu tiên là một ông, hai ông, sau đó là mười mấy mấy mươi ông, như có người lật đổ chiếc mâm ngọc, những hạt châu để trên mâm ào ào đổ xuống, bất chấp thịt nát xương tan đổi lấy một thoáng đẹp đẽ, rất đẹp, rất xán lạn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh làm người ta trở tay không kịp. Nam Ngọc xem sao băng đầy trời, gần như quên luôn chuyện tinh phách của ngũ yêu sắp bay tới Cửu Thiên Bảo Điện.
Đến tận khi nghe thấy tiếng nói run rẩy gần như là sợ hãi của Đế Hậu.
“Nhật nguyệt u ám, sao rơi khắp trời, Lệ Mãng xuất thế, nước Vong Uyên cạn.”
Tất cả mọi người đều nghe thấy.
Ngoại trừ Ký Linh.
Nàng không xem sao băng, cũng không nghe thấy lời Đế Hậu nói mà chỉ nhìn chăm chăm Lục Trần Kim Lung tỏa ánh sáng tím toàn thân vẫn đang treo giữa trời.
Sáu lỗ đều sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.