Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 49: Đấng cứu thế tại mạt thế (22)






Hôm nay là một ngày rất dài.


Bữa cơm với nhóm người mới gặp như dự kiến khá vui vẻ, mọi người cũng bớt đi nghi ngại, cũng mở lòng nhiều, chỉ là đôi bên đương nhiên đều có chút giữ kẽ, những gì có thể không nói đều không nhắc đến.


Nhóm Hạo Dương chỉ đơn giản bày tỏ nơi họ sống là rất tốt, muốn mọi người được xem tận mắt, cũng không nói rõ ràng vị trí, đương nhiên mới quen không lâu, tùy tiện tiết lộ địa điểm nơi ở trong loạn thế này là một nước đi không thông minh.


Vì thế, sau khi Thiên Y nói rằng 2 cô gái như họ sẽ hộ tống nhóm về căn cứ, Hạo Dương có chút thở phào, ít nhất thì 2 cô gái cũng chẳng thể gây nên cái gì sóng gió. Cha hắn luôn nói thế giới này tương lai khó mà phân biệt địch ta, một căn cứ giống như họ ở, chỉ e sau này sẽ có người nhòm ngó. Mặc dù những người này vừa thân thiện vừa hiếu khách, nhưng để đảm bảo, vẫn nên là để cha hắn nói chuyện trước.


Sau bữa cơm, nhóm người Hạo Dương rất nhanh được ai bài nơi ngủ nghỉ ở tầng một, đây là một biệt thự lớn, không gian cho một nhóm người như vậy không phải là vấn đề.


Đèn tắt, mọi người ai về phòng nấy, căn nhà rất nhanh chìm vào yên lặng vốn có.


Thiên Y về phòng mình ở tầng ba, cả tầng này là địa bàn làm việc của cô, bình thường những người khác sẽ không được lên đây.


Cô vào phòng, đi được vài bước liền dừng lại.


Thiên Y nhìn quanh căn phòng một lượt, hơi nhíu mày, điềm tĩnh mở tủ lấy súng, không tiếng động lắp nòng giảm thanh.


"Đừng có trốn."


Ngữ khí Thiên Y rét lạnh.


"Đừng...đừng bắn."


Tử Lam đột nhiên xuất hiện phía sau cô.


Thiên Y nhanh như cắt xuất ra cùi chỏ, Tử Lam hơi nghiêng người đã tránh được, hắn lùi ra sau, vừa hay thoát khỏi đòn quyét chân của cô. Thiên Y ra chiêu như vũ bão, Tử Lam chỉ né chứ không đánh trả, sau một lúc đã bị Thiên Y áp chế, Thiên Y đẩy Tử Lam ngã xuống giường, nòng súng đen ngòm dừng ở trên trán hắn.


"Tôi nhớ không nhầm thì phòng anh ở đối diện."


Tử Lam chớp mắt, hắn cử động bàn tay đang bị khoá kéo lấy góc áo cô, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.


"Hôm nay....em nói xem phim."


Thiên Y: Chết cha, quên mất.


"Kể cả thế thì tôi cũng đã dạy anh không thể tuỳ tiện vào phòng người khác khi chưa được phép."


Thiên Y thu hồi súng cất vào tủ.


"Hơn nữa anh có phòng riêng, nên dừng việc nằm ngủ ngoài cửa phòng tôi đi."


Tử Lam giật mình chột dạ, hắn lồng tay vào nhau, ngón tay đan loạn lên.


"Sao...em biết?"


"Anh nói mớ trước cửa phòng tôi." Thiên Y nhàn nhạt đáp lại. "Ngày mai tôi phải đi sớm, nên chúng ta sẽ chỉ xem một tập phim thôi đấy."


Tử Lam và Thiên Y cùng nhau đi đến phòng chiếu phim.


Thiên Y bật máy chiếu, nhìn Tử Lam phân vân giữa đống băng đĩa, cô nói:


"Anh có thể tự chọn phim mà đúng không? Hay là anh đã quên mất cách đọc mà tôi dạy rồi?"


Tử Lam nghe vậy thì vội vàng lắc đầu, hắn nhanh chóng vơ bừa một cái đĩa rồi đưa cho Thiên Y.


Thiên Y nhìn nhãn phim.


Phim tình cảm?


Tên to xác này có gu phim thiếu nữ quá nhỉ.


Nội dung của đĩa phim này kể về một anh chàng bình thường, anh ta đã gần 30 tuổi, sống một mình, công việc là sửa chữa các loại thiết bị, cũng không giàu có gì, thỉnh thoảng còn phải lo ăn từng bữa.


Một ngày nọ, anh ta như thường lệ ra bãi phế thải để tìm những món đồ điện còn có thể sửa đem đi bán, thì gặp được một cô gái bị chôn vùi trong những món đồ phế thải.


Cô gái này không phải con người, mà là một người máy.


Chàng trai này đem cô gái về sửa chữa, vừa vặn cô gái sau khi khởi động lại đã bị mất đi ký ức. Chàng trai cưu mang cô gái người máy này, sau đó trong quá trình sống chung hai người dần nảy sinh tình cảm.


Cuối cùng cô gái vì cứu chàng trai trong một tai nạn, đột nhiên nhớ lại bản thân mình là ai.


Cô phải trở về gặp chủ nhân của mình. Chàng trai và cô gái chia tay trong nước mắt, sau đó chàng trai ngày đêm học tập, một ngày của rất nhiều năm về sau, chàng trai thành công tạo ra một người máy giống hệt cô gái năm đó mà anh ta gặp.


Hoá ra anh ta chính là chủ nhân của cô gái kia.


Anh ta không muốn bản thân của quá khứ phải nuối tiếc nữa, nên đã cho phép cô gái về quá khứ cũng mình sống mãi mãi, kết happy ending.


Phim tình cảm, logic về dòng thời gian gì đó chỉ là mây bay.


Thiên Y nhìn màn hình, nam chính cùng nữ người máy nắm tay nhau trao nụ hôn dưới ánh chiều tà, được rồi, bỏ qua vấn đề logic thì đây là một bộ phim không tồi.


Trừ khi được trao cho máu thịt, người máy căn bản không thể có cảm xúc đến loại trình độ này được.


Tử Lam xem xong bộ phim, hắn ngẫm nghĩ một lúc lâu.


Bộ phim nào xem xong hắn cũng thế này, đương nhiên đó là vì hắn vừa học thêm được thứ gì đó mới mẻ, nhưng Thiên Y thấy bộ phim này thực sự không có tí giá trị giáo dục nào.


"Người máy....không giống chúng ta..."


Thiên Y gật gù.


"Đúng rồi."


"Giống như...Drone?" Tử Lam đánh mắt về Drone đang bay lơ lửng ở góc phòng.


Thiên Y cũng quay qua nhìn, thứ này sạc xong từ bao giờ mà đi lung tung thế này?


Drone chuyển sự chú ý cửa nó từ màn hình về phía Tử Lam, nó chậm rì rì bay đến trước mặt hắn, xoay xoay vài vòng.


Tử Lam chớp mắt nhìn nó, sau đó đưa tay nắm một cái càng chân của Drone, kéo nó về phía mình.


Thiên Y không tiếng động tách đôi một người một máy.


"Anh và thứ này sẽ không có kết quả đâu, mau chết tâm đi."


Drone của cô mặc dù có bộ cảm biến khá xịn sò so với thời đại này, nhưng nó không có khả năng sinh ra cảm xúc, hơn nữa cô còn chẳng biết nó là giống cái hay giống đực.


Cô lườm Drone.


"Mi học thế cũng đủ rồi đấy, bộ nhớ sẽ đầy mất." Hại cô lại phải xoá mấy cái vớ vẩn.


Drone rút càng khỏi tay Tử Lam, ngoe nguẩy bay đi.


Tử Lam nhìn Thiên Y.


Thiên Y: Nhân cơ hội tình cảm của hai người không sâu, anh nên quên Drone đi. Tôi thật sự không thể tác hợp cho hai người được.


Tử Lam nắm tay cô, kéo cô về phía mình, sau đó bờ môi lành lạnh của hắn in dấu lên mặt cô.


"Tại sao...lại làm thế?" Giọng Tử Lam tràn đầy tò mò hỏi.


Thiên Y duy trì biểu cảm đơ như khúc gỗ nhìn Tử Lam, trong lòng phân vân giữa đánh chết hắn và đánh hắn gần chết.


Hắn không thể thông báo trước khi hành động à!


Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong sáng của Tử Lam, phát hiện ra mình không thể xuống tay.


Hắn thậm chí còn chẳng biết mình vừa làm gì, cô sao có thể so đo với một đứa trẻ chứ!


Bình tĩnh nào, trẻ con không hiểu chuyện.


"Đó gọi là hôn." Thiên Y cách xa người khỏi Tử Lam. "Khi yêu nhau, con người sẽ muốn làm như vậy."


Ngày mai cô sẽ vứt hết đống phim tình cảm đi.


"Cái gì... là yêu?"


Tử Lam vẫn ham học hỏi.


Thiên Y tắt máy chiếu phim "Khi anh trưởng thành, anh có thể tự mình trả lời câu hỏi này. Với mỗi người, định nghĩa đó đều khác nhau."


Thiên Y nhìn khuôn mặt rối rắm của Tử Lam, vỗ vai hắn "Anh không cần phải nghĩ về nó đâu, dù sao nó cũng không phải thứ cảm xúc gì quan trọng."


Tử Lam nắm tay Thiên Y, để mặc cô dẫn hắn về phòng. Đến lúc nằm lên giường, hắn vẫn cố hỏi "Tại sao?"


"Vì tôi vẫn có thể sống tốt mà không có nó."


Thiên Y nhẹ nhàng xoa đầu hắn, điềm tĩnh nói.


"Hơn nữa, không phải tình yêu nào cũng giống trong phim. Anh yêu một người, nhưng chưa chắc người ta đã yêu anh."


Thiên Y đột nhiên nhớ ra phải dặn dò Tử Lam.


"Ngày mai khi đi, Drone sẽ luôn bí mật theo sau tôi, anh có thể từ phòng điều khiển biết được điều gì đang xảy ra. Lộ trình đến căn cứ của họ sẽ được sao chép lại, sau đó tùy cơ hành động." Cô ôm mặt hắn "Anh sẽ làm tốt, đúng không?"


Tử Lam phụng phịu nhìn cô "Nhất định phải đi sao?"


"Ừ, nhất định phải đi."


"Không thể... đi cùng...sao?"


"Không thể." Hắn đi cùng sẽ chỉ khiến tính cảnh giác của đám người kia tăng cao.


Tử Lam vân vê tay áo Thiên Y, hắn ngoài ý muốn rơi vào trầm mặc.


Thiên Y thấy Tử Lam không nói chuyện nữa liền tắt đèn ngủ muốn đứng dậy đi về phòng mình, nhưng lúc bước đi liền phát hiện tay áo mình vẫn bị Tử Lam nắm chặt.


"Đừng đi."


Giọng nói tưởng chừng như sắp khóc của Tử Lam trong bóng đêm đặc biệt vang vọng.


Hai tay Tử Lam níu lấy cánh tay Thiên Y, hắn như người chết đuối vớ được cọc, hai tay dùng sức đến nỗi cánh tay già cỗi của Thiên Y cũng ẩn ẩn phát đau.


"Đừng bỏ tôi lại... xin em..."


Giọng nói nức nở của Tử Lam hoà cùng tiếng mưa rơi bên ngoài, hắn chẳng cần biết người trước mặt có nghe được hay không, không ngừng lặp lại, nghe giống như hắn chỉ đang tự lẩm bẩm với chính mình.


Thiên Y quay người lại, cô chẳng thể nhìn thấy biểu cảm của Tử Lam trong bóng đêm, nhưng thông qua bàn tay run rẩy kia, cô mơ hồ cảm nhận được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng không thể đo đếm được.


Là vì cô sao?


Bởi vì cô đã cứu vớt hắn, bởi vì hắn đã nhận định cô, nên sẽ trở nên trung thành và dựa dẫm sao?


Bởi vì thế nên hắn sẽ luôn để ý đến cô, sẽ luôn nghe theo cô, sẽ ngủ trước cửa phòng cô mỗi đêm để canh chừng cô?


Sẽ sợ hãi cô rời đi, sẽ lo lắng rằng cô có thể sẽ không bao giờ quay lại?


Thiên Y thở dài.


"Tôi phải làm gì với anh đây, Tử Lam."


Thiên Y cúi người ôm lấy hắn, Tử Lam cũng thuận thế ôm lấy cô, rất chặt.


Có nên vui mừng hay không?


Cô đã... thành công thuần hoá con dã thú này.


Nó sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của cô, sẽ sống vì cô, cũng sẽ tình nguyện vì cô mà chết.


Vì cô là người đầu tiên đem ánh sáng đến cuộc đời nó, cho nên dù là vô tình hay hữu ý, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, vị trí của cô trong lòng Tử Lam đã không thể nào thay thế được.


Đúng là... một cỗ máy chiến đấu hoàn hảo.


Hắn có thể diệt cả trăm con Zombie trong một cái chớp mắt.


Với sức mạnh này của hắn, quân đội chưa chắc đã là cái thá gì.


"Tôi đều nghe lời em, đừng rời bỏ tôi có được không?"


Tử Lam ôm chặt Thiên Y, hắn sợ cô sẽ bỏ rơi hắn như ở khu thí nghiệm đổ nát ngày hôm ấy.


Từ khi có nhận thức, mọi sinh vật sống hắn đến gần đều sẽ chết.


Cô thì không.


Khi ở cùng nhau, hắn sẽ thấy rất an toàn, có lẽ vì vậy mà hắn sẽ không vô tình giết chết đám người đi cùng cô, gần đây hắn còn học được cách điều khiển sức mạnh, có thể tuỳ ý xử lý mục tiêu mình muốn mà không làm hại đến người khác.


Nếu cô bỏ đi, hắn... không biết bản thân sẽ thành thứ gì nữa.


Hắn sợ bản thân sẽ mất kiểm soát, hắn càng sợ sẽ mất đi cuộc sống như hiện tại, sợ cô biến mất.


Chỉ cần có thể, hắn sẽ làm mọi thứ cô muốn, chỉ cần cô bên cạnh hắn.


Thiên Y lau đi vệt nước mắt chưa khô trên mặt Tử Lam, bóng tối che đi biểu cảm trên mặt cô.


"Nếu tôi muốn anh huỷ diệt thế giới này, anh sẽ làm vì tôi sao? Anh sẽ giết hết những kẻ cản đường vì tôi chứ?"


Tử Lam dụi đầu vào hõm vai Thiên Y, hắn dùng giọng mũi sụt sịt nói với cô.


"Được thôi."


Không sao cả, mọi người luôn nói hắn là con quái vật sinh ra để giết chóc.


"Vậy thì...hãy như vậy đi."


Thiên Y xoa đầu Tử Lam.


"Vậy thì tôi sẽ ở bên cạnh anh."


Bên ngoài, mưa rơi rả rích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.