Ký Chủ Tà Ác, Mọi Người Mau Tránh Ra!

Chương 34: Đấng cứu thế tại mạt thế (7)






Sau khi để lại một tờ giấy nhắn cho Tô Mục, Thiên Y bắt đầu đi vào trong rừng.


Sương đêm trắng xóa che khuất tầm nhìn, cô vừa đi vừa phải xem xét xung quanh, khiến cho tốc độ có phần trì trệ. Vì khá rảnh, cô quyết định buôn chuyện với Hệ Thống.


"Ngươi định cho ta cheat gì vậy? Hệ thống, ta muốn một cái cheat vừa rực rỡ vừa tàn bạo!"


Nghe nói ở tận thế, cheat không gian tùy thân vô cùng quan trọng.


Ta muốn không gian tùy thân!


[Không.] Chất giọng lạnh bang của hệ thống hoàn toàn dập tắt nhiệt huyết của Thiên Y.


"Vậy kĩ năng bách độc bất xâm, đao thương bất nhập nghe qua cũng không tồi?"


[Cũng không.]


"Cùng lắm thì, một cái dị năng đặc biệt nào đó cũng tạm được."


[Này cũng không phải.] Ký chủ đọc quá nhiều tiểu thuyết YY rồi đó có biết không hả! Làm gì có thứ gì như vậy!


Nếu nó dễ dàng cho người khác năng lực nghịch thiên như thế, chẳng phải người người nhà nhà đều có thể trở thành Du Hành Giả!


[Miễn trừ sát thương trí mạng, hiệu lực 24 giờ. Bắt đầu từ thời điểm này.] Hệ Thống đều đều nói.


Thiên Y: ...nghe cheat đã thấy vô dụng, đã thế còn giới hạn thời gian.


Hệ Thống thiểu năng.


Cô muốn làm đại Boss, cô muốn biến hình!


"Grr..." Tiếng Zombie rên rỉ cùng với tiếng đèn pha ô tô phía trước mặt làm Thiên Y hơi dừng lại.


Hai chiếc xe của nhóm người cô đi cùng lúc trước nằm chỏng chơ bên đường, một chiếc bị lật ngược, kính xe đã vỡ nát, phần thân xe méo mó như thể bị một tác động cực lớn chạm vào. Xung quanh xe đi lại một vài xác sống, nhìn kĩ có thể thấy họ là những người trong nhóm của cô và Tô Mục lúc trước.


Đám xác sống đánh hơi được mùi con người, đôi mắt đã chuyển hóa thành một màu xanh lè hướng về phía cô.


"Grràoo!!!"


Lũ Zombie chạy về phía Thiên Y, tốc độ rất nhanh, nhưng Thiên Y không rảnh rỗi đứng chờ chúng cắn mình, chưa đầy năm giây hai Zombie đã bay đầu.


Hai con Zombie còn lại hơi chậm lại, nghiêng đầu nhìn cô có phần nghi kị, nhưng bản năng rất nhanh lấn áp lý trí còn sót lại, lại một lần nữa lao về phía cô.


"Ô ô ô ô....."


Ô cái bô!


Thiên Y trong lòng vừa chửi, bàn chân nhấc lên một cú đá hoa lệ vào mặt một con Zombie, khiến cơ thể nó văng ra, va vào chiếc xe đối diện. Chiếc rừu cũng cùng lúc rời tay cô, như tên bắn chẻ đôi nửa đầu của con Zombie còn lại.


"Chậc, thiếu 1 bé nữa mới được Pentakill."


Thiên Y thong thả nhặt rừu, tiến về phía con Zombie đang giãy giụa bên thân xe, mặc dù cú đá khiến mặt nó bị biến dạng, nhưng có vẻ như não vẫn chưa bị phá hủy.


Cô nhanh chóng giải quyết nốt con Zombie cuối cùng, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng rên nho nhỏ bên trong xe.


Cúi người xuống cửa kính xe bị vỡ, cô thấy Lâm Thiên vẫn ngồi ở ghế lái chính, hơi thở vẫn còn thoi thóp.


"C-cứu..."


May mắn cho hắn là cửa kính xe nơi hắn ngồi không bị vỡ, ngoài tầm với của lũ xác sống, giải thích tại sao chúng đến giờ vẫn chưa làm thịt hắn.


"Anh còn đi được không?"


Lâm Thiên khó khăn gật gật đầu, sau đó hắn vất vả mở cửa xe.


Là một người tốt vô cùng cực, cô đương nhiên kéo hắn ra.


Hệ Thống: Chứ không phải là do cô định vớt thanh kiếm của người ta hả?


"Bên trong có nước uống và băng gạc, băng bó bản thân lại chút đi. Tôi đi chút sẽ quay lại."


Thiên Y quăng cho hắn ba lô của mình, lạnh nhạt nói, sau đó giắt thanh kiếm sau lưng, quay đầu bước đi. Ánh trăng đỏ như máu dát lên người cô một vầng hào quang vừa thánh khiết vừa chết chóc, Lâm Thiên nhìn theo ngẩn người, cảnh tượng này khắc sâu vào trong tim hắn, mãi không thể quên.


"C-ảm ơn..."


Đáp lại lời thì thầm của hắn, bóng lưng cao ngất của cô gái không dừng lại, chỉ hơi vẫy tay, sau đó bị nuốt chửng bởi màn đêm sâu thẳm.


[Nói thật đi, cô ném ba lô cho hắn là vì đeo kiếm sau lưng trông sẽ ngầu hơn đúng không?]


Hệ Thống mặt cá chết nói, vì sao mới có hai cái thế giới, nó dường như cũng hơi hiểu mạch não của nhân loại biến thái này rồi?


Làm gì có chuyện cô ta cứu người xuất phát từ lòng tốt chứ!!!


Nó không tin có được không!!!


"Mô phật, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, ngươi căn bản không hiểu được tâm tính thiện lương của bổn cô nương."


Hệ Thống: Nói tiếng người.


Bác sĩ tâm lý làm gì vẫn chưa tới, ký chủ nhà nó biến thái sắp không được.


Trong khi nội tâm Hệ Thống đang gào thét, ký chủ nhà nó đột nhiên dừng lại.


Thiên Y hơi nhíu mi, "Soạt" một tiếng rút kiếm, nhanh như cắt chém vào vật thể lạ phóng tới trước mặt.


Vật thể lạ rơi xuống đất lăn lông lốc, hóa ra chỉ là một hòn đá.


Chưa dừng lại ở đó, từ xa phóng tới một vật lạ khác, nhưng Thiên Y không trực tiếp đối mặt mà nhảy qua một bên, nơi cô đứng lúc trước cùng lúc hơi lún xuống, vật thể lạ lúc này hiện ra, uốn éo như một chiếc xúc tu. Thiên Y mặt không đổi sắc chém đứt xúc tu, lúc này từ xa mới vang lên tiếng kêu đau đớn, con quái vật trong tầm mắt cô rốt cục hiện ra.


Nó có khuôn mặt của một con người với tứ chi, nhưng to lớn gấp ba một người bình thường, thân mình bẻ ngược lại với phần thân trên hướng lên trời, di chuyển bằng cả hai tay và hai chân. Trên cơ thể đang thối rữa của nó xuất hiện những mạch ven chi chít màu xanh đậm, phân bố tập trung ở tim và đầu, trong đêm tối những mạch ven còn ẩn ẩn phát sáng.


Thiên Y không thể nghĩ ra từ nào chính xác để miêu tả con quái vật này.


Trông nó không giống bất kì thứ gì cô đã từng nhìn thấy, không có bất cứ thứ gì có thể liên kết con quái vật này cả về kích thước lẫn hình dáng với một con người hay con vật, dù hình dáng của nó có 6 phần là người, nhưng tư thế dị biệt cùng mấy cái xúc tu ghê tởm mọc ra từ ổ bụng của nó, không nghi ngờ gì nữa, thứ này...


Xấu vãi chưởng.


Với đôi mắt yêu cái đẹp và mong muốn mang lại hòa bình đến cho nhân loại, cô từ chối sự tồn tại của sinh vật này.


Con quái vật há miệng, một thứ chất lỏng đặc sệt phóng tới chỗ cô.


Thành công né tránh đòn tấn công của con quái vật, nhìn về phía thứ chất lỏng đang xì xèo trên nên đất, Thiên Y có chút câm nín.


Thứ này có phải Boss không vậy!


Lại còn trang bị cả acid!


"Dính một phát chắc bị hủy dung luôn quá."


Con quái vật không để cho Thiên Y có thời gian cảm thán, mấy chiếc xúc tu từ ổ bụng của nó đồng loạt lao về phía cô.


Nguyên chủ là dị năng giả toàn hệ sức mạnh, chính là rất mạnh, nhưng không đủ nhanh.


Thiên Y dồn toàn lực mới có thể không bị thương chỗ yếu hại, xúc tu của con quái vật lại nhanh đến vô lý, chật vật một hồi cô mới thành công chém đứt toàn bộ xúc tu của nó.


Con quái vật thét lên đau đớn, sau đó lại một đợt acid phóng về phía cô.


Thiên Y xoay người né tránh, bản thân con quái vật dường như đang bị thương, di chuyển rất ngượng ngạo, Thiên Y nhân cơ hội chém một nhát toàn lực vào chân nó, con quái vật lúc này mới vì mất thăng bằng mà đổ sụp xuống.


Trong chớp mắt, thanh kiếm chuẩn xác xuyên qua đầu con quái vật, nó lúc này mới đình chỉ, nằm bất động trên nền đất lạnh.


"Cơ thể này vẫn yếu như quỷ."


Nói xong câu này, cơ thể của nguyên chủ dường như cũng không thể chịu thêm được áp lực, một chân của Thiên Y khụy xuống, cô phải miễn cưỡng dựa vào thanh kiếm mới có thể đứng vững.


"Một con nữa mà đến là mình chết chắc."


[Mảnh Vỡ?]


Hệ Thống đột nhiên cất tiếng, cùng lúc đó một thứ gì đó lấy tốc độ cực nhanh lao tới chỗ Thiên Y, nhưng cô vẫn thành công tránh thoát.


Tô Thanh?


Thiên Y ngay lập tức nhận ra đứa em gái kế này, nhưng dựa vào tử khí nồng đậm cô ta tỏa ra, không nghi ngờ gì nữa, cô ta đã trở thành một Vỏ Bọc.


Tô Thanh đưa đôi mắt đục ngầu về phía Thiên Y, gào lên.


"CƠ THỂ ĐÓ LÀ CỦA TA!!"


CỦA TA!


Theo tiếng gào của cô ta, không khí trong rừng như ngưng đọng lại thành những mũi tên vô hình, đâm vào Thiên Y, khiến cô không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.


Con mẹ này điên rồi!


Tử khí vây lấy Thiên Y, cô cảm thấy sức lực của cơ thể này dường như đang bị rút cạn.


[Không xong rồi, Mảnh Vỡ đang hút linh hồn của ký chủ!]


Hệ Thống lo lắng kêu lên. Tỉ lệ người có thể trở thành Du Hành giả cực hiếm, nó còn chưa muốn đổi ký chủ đâu!


"Ngươi phiền."


Sắc mặt Thiên Y tái nhợt, nhưng trong mắt vẫn là một mảnh lạnh nhạt. Ấn ký trên tay cô đỏ đến chói mắt, cô cắn môi đến bật máu, trong miệng thì thầm những lời không rõ.


"Chưa ăn được..."


Thiên Y ngước nhìn Tô Thanh, trong khoảnh khắc kéo lên miệng một nụ cười mỉa mai.


"Cô hận Tô Lam đến vậy, hử?"


Cơ thể Tô Thanh cứng đờ trong chốc lát, cô ta nắm chặt tay, gằn từng tiếng.


"Tôi hận chị đến mức ngày ngày đều mong rằng chị đừng tồn tại."


"Vớ vẩn."


Nụ cười trên môi Thiên Y càng lan rộng.


"Cô ngưỡng mộ Tô Lam đến mức ngày ngày đều mong mình trở thành cô ta."


"Cô muốn thân xác này đúng chứ? Cho cô đấy."


Lời vừa dứt, cơ thể trống rỗng của Tô Lam bèn ngã xuống.


-----


Con nai vàng: Mình không hiểu mình đang viết cái gì...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.