Kinh Thiên

Chương 87: Sự Kiện Tàn Môn Kết Thúc






Trận đánh loạn cào cào của các tu luyện giả trẻ tuổi bên ngoài mỏ linh ngọc càng lúc càng diễn ra ác liệt.
Bên trong mỏ linh ngọc Kinh Thiên cũng bắt đầu bị sự ầm ĩ ảnh hưởng, anh không còn tập trung vào tu luyện được nữa.
Dù sao tu luyện cũng đạt được những kết quả nhất định, tuy rằng mới chỉ tiến thêm một giai nhỏ, nhưng Kinh Thiên cũng không muốn mình tiến giai quá nhanh.
Như vậy căn cơ sẽ không ổn định, do vậy anh không vội vàng tiến giai từ Nhân vương cảnh tứ giai lên Nhân vương cảnh ngũ giai.
Vẫn còn nhiều thời gian để tu luyện từ từ.
Kinh Thiên cũng quyết định dừng lại việc đào linh ngọc dưới lòng đất.
Tuy chưa kiểm kê số lượng, nhưng trong gần chục ngày vừa tu luyện vừa đào bới linh ngọc dưới lòng đất, Kinh Thiên cũng đã kiếm được một khoản có thể nói là khổng lồ.
“Tiểu Bạch, giờ chúng ta ra ngoài xem thế nào.
Với lại cũng sắp hết thời gian mười lăm ngày ở trong này rồi.
Cũng đến lúc ra ngoài hít thở chút sau đó rời khỏi ‘tàn môn’ này”.
Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cũng không thích ở trong cái hang chật hẹt và tối tăm này.
Nên Tiểu Bạch đơn giản đông ý, Kinh Thiên liền thu Tiểu Bạch vào trong quả cầu trữ vật.
Kể từ lúc nhận được quả cầu trữ vật từ đường chủ trận pháp đường, Kinh Thiên vẫn chưa dành thời gian tìm hiểu kỹ về nó, nhưng việc lưu lại ấn ký để sử dụng nó thì là việc hiển nhiên phải làm đầu tiên.
Quả cầu này có thể nói là đặc biệt hơn rất nhiều so với những bảo vật lưu trữ mà Kinh Thiên đã từng sở hữu, ngoài việc chứa các đồ vật thì nó có thể lưu được cả vật sống, thậm chí là cả tu luyện giả cũng có thể tiến vào trong đó.
Kể từ lúc có quả cầu lưu trữ này thì Tiểu Bạch không còn phải chui vào trong túi linh thú chật hẹp nữa, vì vậy Tiểu Bạch cũng cảm thấy thoải mái hơn và rất hợp tác với đề nghị của Kinh Thiên.
Kinh Thiên đưa Tiểu Bạch giấu đi trước con mắt của nhiều tu luyện giả khác cũng có lý do của anh.
Điều đầu tiên là Kinh Thiên không rõ Tiểu Bạch đã là yêu thú cấp hai sơ cấp có bị ảnh hưởng khi đi qua cổng ra vào của hộ trận hay không.
Cái này có lẽ do Kinh Thiên đã quá lo lắng, hộ trận chỉ ngăn cản và hạn chế tu vi khi tu luyện giả tiến vào, còn khi trở ra thì tất cả đều sẽ bị tống xuất ra không phân biệt tu vi cao thấp.
Điều tiếp theo Kinh Thiên cũng muốn giấu một lá bài Tiểu Bạch trong tay, bởi mọi chuyện phát sinh phía sau thật sự rất khó đoán.
Kinh Thiên tiến ra khỏi lòng đất nhìn thấy các tu luyện giả đang thi triển các chiêu thức đánh nhau loạn xì ngầu cả lên.
Bản thân anh cũng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy có điều lạ lạ, phản ứng tự nhiên giơ tay lên gãi gãi đầu không rõ vì sao.
Đúng lúc này có một số tu luyện giả là tán tu không tham gia trận chiến bỗng hét lên:
“Có kẻ tiến vào mỏ khai thác kìa”.
Đồng thời với tiếng hét lớn đó, các tu luyện giả trẻ tuổi là tán tu, mặc kệ các đệ tử bốn phái đánh nhau, nhao nhao tiến vào đào bới linh ngọc.
Đối với các tán tu và đệ tử của các gia tộc nhỏ ngay từ ban đầu họ đã thèm nhỏ dãi tiến vào mỏ linh ngọc để đào bới, được ít nào hay ít đấy.

Bởi bản thân họ đều là những người túng thiếu, giật gấu vá vai, lách qua khe cửa hẹp để sống.
Nếu để cho Hồng Hạc Môn bảo vệ thành công thì với địa vị của họ, nước canh cũng chả có mà húp.
Ban đầu họ còn e ngại uy vọng của Hồng Hạc Môn nên chần chừ không dám tiến lên, nhưng giờ thấy có người có thể tiến vào thì những người khác có thể tiến vào được.
Thực ra thì tất cả các tu luyện giả đều mong muốn tiến vào, chẳng qua chưa có người nào dám làm chim đầu đàn, sợ bị Hồng Hạc Môn ghi hận mà thôi.
Nên có người đi đầu thì sẽ có rất nhiều người đi theo.
Các đệ tử của Hồng Hạc Môn lúc này đang ngăn cản đệ tử của ba phái khác nên không rảnh chân rảnh tay để ngăn cản các tán tu trẻ tuổi này.
Ào ào mọi người đều tiến vào mỏ linh ngọc và bắt đầu tranh nhau đào.
Lúc này các đệ tử của ba phái Hồng Nhật Môn, Huyền Đạo Môn, Hỏa Minh Võ Đạo Môn liền lập tức bỏ chiến tập hợp nhau lại một chỗ tiến hành đào linh ngọc.
Các đệ tử của các môn phái này rất có tổ chức, họ để lại một số đệ tử có tu vi cao cảnh giới bảo sẵn sàng chiến đấu nếu đệ tử của Hồng Hạc Môn đến ngăn cản.
Những người khác thì bắt đầu tiến hành đào bới tìm kiếm linh ngọc.
Còn đối với đệ tử của Hồng Hạc Môn thì mọi việc diễn biến vượt quá dự tính của họ, đến thời điểm hiện tại thì họ không thể ngăn cản các tu luyện giả khác được.
Mỏ linh ngọc giờ mỗi nhóm chiếm cứ một nơi đào bới.
Nhóm có tu luyện giả tu vi cao thì chiếm chỗ tốt, nhóm yếu hơn thì chiếm nơi xấu hơn.
Khắp nơi tiếng đào bới xoàn xoạt, thỉnh thoảng lại có tiếng la lên vui mừng.
“Linh ngọc trung phẩm này… Mỏ này thậm chí có cả linh ngọc trung phẩm… Mau đào sâu xuống, phía trên chỉ là linh ngọc hạ phẩm, càng đào xuống thì phẩm cấp linh ngọc càng cao, biết đâu lại có cả linh ngọc thượng phẩm thì sao…” Mỗi người một tiếng bàn luận xôn xao.
Tiếng đào bới, tiếng trò chuyện vang lên khắp mọi nơi xung quanh chân núi chính đường của Hồng Hạc Môn.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Một đệ tử lên tiếng hỏi Giang Thành.
Hồng Hạc Môn lấy Giang Thành làm người dẫn đầu, nên Giang Thành chưa ra ý kiến mọi người đều không dám tự ý hành động.
Nhìn đám đệ tử môn phái khác, đám tán tu thì nhau đào linh ngọc, đám đệ tử Hồng Hạc Môn thèm nhỏ dãi mà không dám hành động.
“Mọi người cũng đi đào linh ngọc đi.
Ta có việc cần giải quyết”.
Giang Thành lúc này không còn lựa chọn nào khác nên đành nói vậy.
Giang Thành tuy là người lãnh đạo các đệ tử Hồng Hạc Môn tham gia sự kiện lần này, nhưng nếu không đảm bảo quyền lợi của các sư huynh đệ thì uy vọng của hắn trong lòng các đệ tử Hồng Hạc Môn lân này sẽ xuống dốc không phanh.
Trong khi những người khác đang đoạt bảo, còn sư huynh đệ của hắn đứng nhìn thì thật khó có thể chấp nhận được.
Các đệ tử Hồng Hạc Môn được bật đèn xanh liền lập tức xông vào mỏ linh ngọc, lựa chọn một vị trí rất thuận lợi và cũng bắt đầu đào bới.
Giang Thành không tham gia đào mỏ linh ngọc cùng các sư huynh đệ của hắn, mục tiêu mà hắn nhắm đến lần này chính là Kinh Thiên.
Nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của Kinh Thiên phá vỡ cục diện lình xình thì có lẽ hắn vẫn giữ được mỏ linh ngọc.
Bởi nếu giữ được mỏ linh ngọc này đến khi kết thúc sự kiện thì hắn sẽ là người có công lớn nhất với môn phái, lúc đó hắn có thể đạt được rất nhiều quyền lợi.
Nhưng sự xuất hiện của Kinh Thiên thật sự khiến hắn mất đi nhiều thứ, thêm vào đó trong ‘tàng thư các’ Kinh Thiên cũng là người đạt được khá nhiều bảo vật.
Hắn cũng không hài lòng lắm khi những bảo vật lại rơi vào tay một người như Kinh Thiên.
Nên lần này hắn muốn nhằm vào Kinh Thiên để giải tỏa bức xúc của hắn.
“Tất cả là tại ngươi.
Nếu không có ngươi thì sự việc cũng không tồi tệ đến như thế này?” Giang Thành từng bước, từng bước tiến tới và nói với Kinh Thiên.
“Đừng làm ta sợ a.
Chuyện của các ngươi chẳng liên quan gì đến ta cả”.
Kinh Thiên không tim không phổi vừa cười vừa nói.
Giang Thành tuy nhắm vào Kinh Thiên nhưng hắn cũng biết bên cạnh Kinh Thiên có một con yêu thú cấp một đỉnh phong.
Nếu chỉ một mình hắn chiến đấu thì chưa chắc hắn có thể áp chế được Tiểu Bạch, nên hắn không vội mà cũng gọi thêm hai sư đệ của hắn nữa cùng tham gia.
Cả hai đều có tu vi Nhân vương cảnh thập nhị giai như Giang Thành.
“Mân sư đê, Tùng sư đệ, hai người các ngươi cùng ta giải quyết tên này”.
Giang Thành lên tiếng nói.
“Cái này không ổn a.
Các ngươi lấy thế đè người như vậy không tốt a.
Vị huynh đệ này.
Đề nghị lúc trước của ta vẫn còn hiệu lực.
Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Hồng Nhật Môn, đảm bảo ngươi không mất một sợi tóc”.
Chương Vũ Thuật thấy tình hình như vậy liền chặn ngang chém một đao vào Hồng Hạc Môn.
Nếu sự việc Kinh Thiên chỉ liên quan đến mỏ linh ngọc có khi Chương Vũ Thuật cũng sẽ không lên tiếng bênh vực một tên tán tu địa vị thấp kém.
Nhưng Kinh Thiên lại đang nắm trong tay một số bảo vật, nếu thuyết phục được Kinh Thiên thì hắn sẽ có công lớn với môn phái.
Vì dù sao thì mỏ linh ngọc cũng nằm trong địa bàn của Hồng Hạc Môn, Hồng Nhật Môn của hắn không thể vô lý đòi chia phần được.
Nhưng những bảo vật Kinh Thiên sở hữu thì có thể đường đường chính chính đem về môn phái.
Nhân tiện đâm một đao cản mũi Hồng Hạc Môn thì hắn cũng vui vẻ làm.
“Hỏa Minh Võ Đạo của ta cũng đưa ra lời đề nghị tương tự.

Chỉ cần ngươi gia nhập Hỏa Minh Võ Đạo, ta đảm bảo quyền lợi của ngươi còn nhiều hơn những gì mà những người này đã đưa ra”.
La Kiến Phong (Lãnh Bá Hưng) cũng lên tiếng nói.
Mộc Như Vân thấy mọi người tụ lại quanh Kinh Thiên, tuy không muốn đối mặt với anh nhưng nàng ta vẫn tiến lại gần.
Tuy nhiên khoảng cách của Mộc Như Vân với Kinh Thiên là xa nhất và bà ta cũng cố ý đứng phía sau sát gần với La Kiến Phong.
“Lúc trước ngươi muốn giết ta đoạt bảo, giờ lại chiêu dụ.
Có lẽ ngươi đã thay đổi a, ta nên gọi ngươi là La…” Kinh Thiên lên tiếng nói với La Kiến Phong.
Kinh Thiên chưa dứt lời thì La Kiến Phong đã xuất thủ chặn đứng không cho Kinh Thiên nói hết lời, bởi hắn sợ Kinh Thiên sẽ nói ra điều mà hắn sợ nhất.
Do vậy hắn tiên thủ hạ vi cường, ra tay với Kinh Thiên tránh những sự việc không hay, ngoài tầm kiểm soát của hắn.
‘Song báo diệt tiêu’.
Một chiêu trảo thủ được La Kiến Phong xuất ra bằng cả hai tay, mỗi tay hình thành một trảo kình theo hai hướng trái phải nhằm thẳng Kinh Thiên đánh tới.
La Kiến Phong bất ngờ xuất chiêu ngoài dự kiến của những người xung quanh.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì lạ.
Bởi từ lúc ở ‘tàng thư các’ La Kiến Phong luôn là người ra tay đánh Kinh Thiên ác liệt nhất.
Nhìn thì như một sát chiêu, nhưng chiêu thức này của La Kiến Phong chỉ muốn đánh bị thương Kinh Thiên chứ hoàn toàn không muốn lấy mạng anh.
Khí kình chiêu thức ập đến rát mặt, Kinh Thiên sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ lướt chéo lui lại tránh thoát đòn tấn công của La Kiến Phong.
Đồng thời nhân cơ hôi quay đầu bỏ chạy.
“Ta không rảnh chơi với bọn ngươi.
Tạm biệt”.
Kinh Thiên bỏ chạy quay đầu lên tiếng nói vọng lại.
Việc Kinh Thiên bỏ chạy có thể nói là nằm trong dự liệu của những người ở đây.
Chỉ có điều là không có ai có dự định đuổi theo Kinh Thiên cả.
Đối với La Kiến Phong thì đó là điều tốt nhất, bởi hắn không muốn bị lộ bí mật của mình trước mặt người khác.
Mà hiện thời hắn cũng không đủ sức giết Kinh Thiên.
Thêm vào đó hắn còn muốn bắt sống Kinh Thiên để còn đoạt lại mấy bộ tâm pháp mà hắn đã mất vào tay anh.
Nên để anh sống và bình yên trở ra ngoài lúc đó hắn sẽ tìm cách xử lý anh sau.
Đối với Chương Vũ Thuật thì chẳng có lợi ích gì khi cố tình đuổi theo Kinh Thiên cả.
Mặc kệ anh, sau này còn có chỗ thương lượng, vẫn còn cơ hội lôi kéo Kinh Thiên thậm chí là đoạt bảo vật trong túi anh.
Nên những người khác không động thì hắn cũng không động.
Mộc Như Vân thì chắc chắn là người không muốn đuổi theo Kinh Thiên nhất, thậm chí bà ta còn tìm cách để những người ở đây không đuổi theo anh.
Bởi lẽ bà ta không muốn chết, và cũng không thể để Kinh Thiên chết được.
Còn Giang Thành thì lưỡng lự, bởi đuổi theo Kinh Thiên cũng là việc không dễ dàng.
Bên cạnh anh còn có một con yêu thú cấp một.
Nếu Kinh Thiên ở lại chiến đấu thì có thể lấy nhiều đánh ít.
Nhưng nếu anh chỉ muốn bỏ chạy không thôi thì những người ở đây muốn đuổi kịp anh cũng phải bỏ ra rất nhiều sức lực.
Còn nếu đem hết những cao thủ của Hồng Hạc Môn ở lại đây đi thì chưa chắc đã đạt được mục đích giết Kinh Thiên, còn những sư huynh đệ có tu vi kém hơn ở lại đây thì có lẽ sẽ bị các môn phái khác chèn ép.
Do vậy hắn cũng rất do dự có nên đuổi theo Kinh Thiên hay không.
“Có đuổi theo không sư huynh”.
Một đệ tử của Hồng Hạc Môn lên tiếng hỏi Giang Thành.
“Không cần, kiểu gì hắn cũng phải ra cổng chờ để rời khỏi ‘tàn môn’ thôi.
Lúc đó tính sổ với nó cũng được”.
Giang Thành nói.
Rất nhanh chóng hắn lấy lại bình tĩnh, và suy nghĩ thấu đáo, thể hiện rõ bản lĩnh của người lãnh đội.
Tất cả bây giờ đều trong khuôn viên ‘tàn môn’ và cũng chỉ còn hai ngày nữa là tất cả mọi người đều phải rời khỏi đây.
Lúc đó chỉ có một lối ra và mọi người thì đều phải tập trung ở lối ra đó, nên Kinh Thiên chỉ có thể chạy ở lúc này, chứ không thể chạy mãi được.
“Sư huynh ta là Triệu Linh Nhan”.
Mộc Như Vân tranh thủ lúc lại gần La Kiến Phong truyền âm nói.
“Ta biết, khi muội đến gần ta, ta có thể cảm nhận được muội”.
Lãnh Bá Hưng truyền âm trả lời.
Cả hai người cùng tu luyện linh hồn, và cùng biết thuật đoạt xá.
Cả hai cũng đã có thời gian rất lâu quen biết nhau, nên khi cả hai lại gần có thể cảm nhận được hồn phách của nhau.
Còn đối với Kinh Thiên thì việc cảm nhận được sự hiện hữu của Triệu Linh Nhan là không cần phải bàn cãi.
Chỉ khi khoảng cách hai người quá xa thì mới mất đi cảm ứng, còn ở gần trong phạm vi vài trăm dặm thì Kinh Thiên luôn có thể cảm ứng được Triệu Linh Nhan.
Ngược lại với Triệu Linh Nhan chỉ có thể cảm ứng được Kinh Thiên khi Kinh Thiên cho phép ả cảm nhận được chủ nhân của mình, nếu Kinh Thiên không muốn thì cho dù ở sát gần ả cũng không thể cảm nhận được Kinh Thiên.

Đây cũng là điểm đặc trưng của ‘Khống hồn thuật’.
Đối với Lãnh Bá Hưng thì hắn không thể cảm nhận được sự tồn tại của Kinh Thiên nếu không xuất hiện trước mặt hắn.
Còn Kinh Thiên thì lại có thể cảm nhận được hắn, bởi anh đã biến một phần linh hồn của hắn thành tài nguyên tẩm bổ cho linh thức của mình.
Nên dấu hiệu nhận biết Lãnh Bá Hưng đối với Kinh Thiên rất rõ ràng.
Chỉ có điều anh không thể điều khiển được lão già quái đản này thôi.
“Sao huynh lại cố tình để hắn thoát?” Triệu Linh Nhan lên tiếng hỏi.
Bởi với những lão quái vật sống hàng nghìn năm, lại còn quen biết nhau lâu, chỉ nhìn qua Triệu Linh Nhan cũng biết chiêu thức của Lãnh Bá Hưng tuy ẩn dấu rất sâu, nhưng không hề có vẻ là muốn lấy mạng Kinh Thiên.
Thậm chí còn cố tình để Kinh Thiên thuận lợi thoát đi.
“Chưa đến lúc giết tên oắt con này được.
Lúc mới thức dậy, ta định đoạt xá hắn.
Nhưng trong linh thức tên này có bảo vật bảo vệ linh hồn.
Ta suýt chút nữa thì bị hắn nuốt ngược lại.
Ta phải sử dụng bí pháp thằn lằn thoát khốn, mới trốn thoát được.
Có điều cái giá phải trả lại là ký ức của ta về ‘khống hồn thuật’.
Đây là một môn tâm pháp rất hữu dụng với ta, và ta nhất định phải đoạt lại môn tâm pháp này.
Chỉ cần có môn tâm pháp này, sẽ rất hữu dụng cho ta phát triển sau này.
Nên tên oắt đó chưa thể chết được”.
Lãnh Bá Hưng truyền âm trả lời Triệu Linh Nhan.
Thật vậy, khi sống dậy đoạt được trí nhớ của La Kiến Hưng, hơn nữa lại phải bắt đầu tu luyện từ khởi đầu.
Đây là một quá trình gian nan, và mất rất nhiều thời gian.
Nếu có ‘khống hồn thuật’ Triệu Bá Hưng sẽ rất dễ dàng xây dựng thế lực cho mình.
Từ đó có thể tích tụ tài nguyên cho hắn tu luyện sau này.
Việc mất đi ‘khống hồn thuật’ sẽ khiến hắn phải bỏ rất nhiều công sức để có thể có được tài nguyên dồi dào.
Còn Triệu Linh Nhan khi biết được tin này thì như sét đánh ngang tai.
Dự định của bà ta hoàn toàn tiêu tan.
Ban đầu định dựa vào sư huynh để giải trừ cấm chế, giờ nghe sư huynh nói thì cơ hội thoát khỏi khống chế của Kinh Thiên giờ đã giảm xuống gần bằng không.
Việc có thể đoạt lại ‘khống hồn thuật’ đã mất không phải đơn giản như sư huynh của bà ta nói.
Do đó bà ta cũng không dám nói ra với sư huynh của mình là bà ta đã bị Kinh Thiên khống chế.
Trao đổi qua lại vài câu, cả hai để lại phương thức liên lạc với nhau.
Hẹn nhau sau khi rời khỏi sự kiện ‘tàn môn’ sẽ cùng nhau bàn bạc, hợp tác trong quá trình tu luyện.
Bởi cả hai tuy rằng bắt đầu tu luyện lại từ đầu, nhưng lần này cả hai đều đoạt xá được những nhân vật có tiềm năng và có vị trí trong môn phái.
Điều này cũng thuận tiện cho việc tu luyện của cả hai sau này.
Chỉ còn hai ngày nữa là sự kiện ‘tàn môn’ sẽ kết thúc, thời gian ở lại trong này không còn nhiều.
Do vậy các tu luyện giả đều tranh thủ ngày đêm đào mỏ linh ngọc.
Bởi ngay khi sự kiện lần này kết thúc thì mỏ linh ngọc này sẽ không còn có duyên với họ nữa.
Cao tầng của Hồng Hạc Môn sẽ tiếp quản và chắc chắn sẽ không để cho bất cứ ai lai vãng đến gần mỏ, chứ đừng nói là tranh thủ đào.
Còn về Kinh Thiên sau khi chạy khỏi mỏ linh ngọc, anh lượn một vòng quanh khuôn viên của Linh Nhạc Môn tìm xem có gì hay ho hay không.
Cuối cùng cũng chẳng tìm được cái gì cả.
Đến ngày cuối cùng Kinh Thiên là người đầu tiên tiến đến khu vực chờ đợi để sẵn sàng ra ngoài trước khi hộ trận của Linh Nhạc môn tiến vào tiến trình tự hủy.
Tất nhiên Kinh Thiên không phải ngang nhiên đứng chắn cửa chờ đợi, mà anh tìm một vị trí ngay sát cửa, nhưng tương đối kín đáo, ngồi xuống đã tọa, tĩnh tâm chờ thời điểm rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.