Kinh Niên Thư

Chương 14: Mỗi Người Mỗi Ý






[“Cho nên anh đang giải thích với tôi bốn Kẻ Giết Người bao gồm cả Mẫn Tiêu Tiêu đều chết không hết tội, đúng không?”]
Tiêu Dao Cư là nơi duy nhất của thôn Vĩnh Lăng giao thiệp với bên ngoài.
Dùng từ giao thiệp không khỏi có phần khoa trương, trên thực tế đó là một căn phòng nhỏ tiếp đãi người ngoài thôn, diện tích chưa đến một trăm mét vuông, bên ngoài trồng trúc um tùm, cảnh quan lịch sự tao nhã, nhưng bao nhiêu năm rồi Kiều Gian chưa nhìn thấy Tiêu Dao Cư tiếp đãi người ngoài, thỉnh thoảng cũng có thợ săn đi săn trong Vân Lĩnh bị lạc vào thôn Vĩnh Lăng, cũng được trưởng thôn tiếp đón ở đây.
Thôn Vĩnh Lăng có quy định không phải người của thôn thì không được vào, vậy nên đã đặt Tiêu Dao Cư ở đầu thôn, cách cây lê già khoảng trăm mét.
Trước khi bước chân vào cổng Tiêu Dao Cư, Tần Khải liếc nhìn tấm biển ngoài cửa, cũng là ba chữ Triện rất ngay ngắn.
Trưởng thôn Vương hiếu khách, bảo người mang rượu lên, vò rượu vừa vào đến vườn là Kiều Giản đã ngửi thấy mùi của Lê Hoa Lạc.
Đặt vò rượu xuống, nút vò vừa bật mở, hương thơm lập tức lan tỏa khắp nơi.
Phản ứng đầu tiên của Tần Khải là giơ tay che mũi, trưởng thôn Vương thấy vậy thì vô cùng kỳ lạ, “Sao vậy?”
Kiều Giản đi lên giải thích, “Anh ấy không thích uống rượu ạ.”
Trường thôn Vương bừng tỉnh, dứt khoát bảo người bưng trà tới.
Tiêu Diễm liền ôm lấy vò rượu, “Đừng mà, anh ta không uống thì tôi uống, tôi chưa thử rượu thơm như vậy bao giờ.”
Trưởng thôn Vương cười ha ha, “Yên tâm đi, đến thôn Vĩnh Lăng của chúng tôi thì vừa có rượu vừa có trà.”
Những người dân khác không đi vào nhưng cũng không đi làm việc khác, họ đều vây quanh cửa Tiêu Dao Cư nhìn vào trong, có lẽ hiếm khi có người vào thôn nên nhìn họ rất tò mò và kích động.
Trong lòng Kiều Giản đang lơ lửng ở chỗ ba mẹ, lại biết quy định của thôn, vậy nên cô liền bảo Tần Khải và Tiêu Diễm ở đây đợi mình một lát, chuyện thôn bị phong bế cô cũng đã hiểu sơ sơ, vả lại hỏi bố mẹ cũng không muộn.
Trưởng thôn Vương thấy vậy liền nói,”Hai năm trước có lũ, vị trí nhà cháu không tốt, nên bố mẹ cháu dời nhà đi rồi, nào, tôi chỉ cho cháu.”
Trước khi ra khỏi Tiêu Dao Cư, Kiều Giản nhìn Tần Khải một cái, anh cũng lẳng lặng ra hiệu ánh mắt với cô, Kiểu Giản đã đọc hiểu ý của anh.
Người dân trong thôn nho nhã lễ độ, giờ phút này họ không tiện cố ý gây sự, cô là người dân nên có thể tự do ra vào Vĩnh Lăng, là lựa chọn tốt nhất để âm thầm điều tra Vật Nhỏ và hai người Thành – Cam.
Trưởng thôn Vương đưa cô ra cổng Tiêu Dao Cư, Kiều Giản vừa định hỏi vị trí của nhà mới thì thấy sắc mặt trưởng thôn Vương thay đổi, khi ở trong phòng vẫn còn mỉm cười, ra ngoài sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, ngay sau đó ông ta nói, “Con gái đi ra ngoài quả nhiên không tin được.”
Câu nói này khiến Kiều Giản chẳng hiểu gì, chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy những người dân đang hóng chuyện bỗng nhiên xông về phía cửa Tiêu Dao Cư, hai cánh cửa sắt lớn lập tức đóng chặt, lại có mấy người nhanh chóng khóa cửa, cái khóa đó làm từ thép nặng nề, bắt ngang giữa hai cánh cửa, kiên cố nhốt kỹ người bên trong.
Kiều Giản bàng hoàng, định xông lên nhưng bị trưởng thôn Vương ngăn cản, “Cháu sinh là người thôn Vĩnh Lăng, chết là ma thôn Vĩnh Lăng, đừng có mà giúp người ngoài! Còn làm loạn nữa thì đừng trách tôi không nể mặt nhà cháu nhốt luôn cả cháu lại, xử lý một thể với hai tên cướp kia luôn!”
“Cướp? Cướp gì ạ? Trưởng thôn Vương, họ là bạn cháu, bác hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm? Từ khi họ bước chân vào thôn tôi đã biết bọn họ muốn gì rồi.” Trưởng thôn Vương thay đổi sắc mặt vui vẻ hiền từ khi nãy, mặt mày lạnh băng, gương mặt nhăn nheo bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo gần giống một quả óc chó.
Kiểu Giản cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao, “Họ giúp cháu tìm đường về thôn mà, vừa nãy mọi người cũng nói rồi đó, mọi người vẫn luôn phải ở trong thôn, nếu như không có họ thì người bên ngoài mãi mãi không vào được, còn mọi người cũng mãi mãi không ra được.” Cô không thể giải thích với ông ấy quá nhiều, ngay cả cô cũng phải tiêu hóa rất lâu chứ đừng nói là người dân.
Cô cho rằng hành vi này của trưởng thôn Vương chỉ là sự sợ hãi và bài xích người từ ngoài đến, nào ngờ trưởng thôn Vương nói dứt khoát, “Người của thôn Vĩnh Lăng vốn dĩ chưa từng nghĩ muốn ra ngoài, chứ đừng nói là cho người ngoài vào!”
“Nhưng đã có người lạ vào thôn rồi đó thôi, trừ hai người bạn của cháu ra, lẽ nào bốn năm trước không có người ngoài vào sao? Chẳng lẽ bây giờ bọn họ không ở trong thôn này?” Kiều Giản mượn việc không vừa ý với thái độ và cách làm của trưởng thôn Vương, nhân cơ hội muốn dò hỏi tình hình liên quan đến hai người Thành – Cam.
Trưởng thôn Vương vừa nghe vậy khẽ híp mắt, “Tốt lắm, quả nhiên các người có mục đích! Kiều Giản ơi Kiều Giản, cháu làm tôi thất vọng quá!”
Kiều Giản sững sờ.
Cô liếc mắt nhìn những người dân khác, họ đã im lặng tiến lên, nhìn chằm chằm cô giống như nhìn một tên cướp vậy, vẻ mặt đầy nghi ngờ và cảnh giác.
Trưởng thôn Vương ra lệnh, mấy người dân xông lên ấn cô xuống.
Kiều Giản cảm thấy lòng lạnh ngắt, mồ hôi lạnh trườn khắp sống lưng.

Người khống chế cô là những người khỏe mạnh thường xuyên lên núi xuống ruộng, sức lực rất lạnh, nhưng chức quán quân quyền anh tự do của Kiều Giản cũng không phải là biếu không, cô ra tay, lắc người, túm lấy cổ tay của người đang ấn cánh tay mình rồi dùng sức, người đó đau đớn kêu oai oái.
Trưởng thôn Vương thấy vậy thì lẩm bẩm “Phản rồi, phản rồi”, ông ta vung tay, mấy người dân nữa lại ập tới, già trẻ lớn bé đều lên hết.
Kiều Giản bị bao vây chặt chẽ, nhưng nếu muốn cưỡng chế trốn thoát cũng không phải không thể, họ đều là những người dân trói gà không chặt, muốn lấy cứng chọi cứng chắc chắn cô sẽ chiếm ưu thế, song họ đều là hàng xóm láng giềng cô quen biết bao nhiêu năm, muốn cô ra tay nặng quả thực cô không nỡ, Kiều Giản nhịn lại không phản kháng.
Trong lúc căng thẳng thì nghe thấy có người gọi, “Tiểu Giản?”
Kiều Giản giật mình, ngoảnh đầu nhìn xuyên qua những khe hở của đám người, thất thanh, “Bố?”
Trong Tiêu Dao Cư lại là quang cảnh khác.
Tần Khải đang đứng chắp tay trước tấm bia đá cực lớn ở trung tâm căn phòng, bên trên khắc chi chít tên người, kiểu chữ cũng không hoàn toàn giống nhau, kiểu chữ đầu tiên nhất là chữ Triện.
Tiêu Diễm tự mình uống Lê Hoa Lạc, sau khi uống hết rượu trong ly thì chẹp miệng hai cái, vẫn có cảm giác chưa đã nghiền vì thế lại rót một ly nhỏ.
“Tôi luôn tò mò vì sao anh không uống rượu, chuyện đáng tiếc nhất đời người.”
Tần Khải quay lưng về phía anh ấy, vẫn đang ngẩng đầu nhìn bia đá, bia đá này được điêu khắc từ một khối đá tinh thể màu đen, kết cấu toàn vẹn không một rãnh nối, cho dù nằm trong bóng tối nhưng nó cũng có thể phát ra ánh sáng yếu ớt.
Anh không ngoảnh đầu lại, “Uống đến nỗi say mèm là thú vui đời người?”
“Trong lúc đắc ý của cuộc đời phải tận tình vui sướng.” Tiêu Diễm nhấp rượu, lại nhìn cánh cửa đóng chặt, “Chỉ là người dân thôn Vĩnh Lăng này thật hai mặt, một giây trước còn tươi cười tiếp đón, một giây sau đã gậy ông đập lưng ông rồi.”
“Tôi cảm thấy vẫn ổn.” Tần Khải nói, “Dù sao cũng đã thể hiện đạo đãi khách trước, ít ra đã cho anh uống Lê Hoa Lạc.”
Tiêu Diễm không đồng ý với lời Tần Khải, ngả người dựa vào lưng ghế gỗ phía sau, vắt chéo hai chân lên, một tay nghịch ly rượu, “Tâm trạng thoải mái mới có thể uống rượu vui vẻ được, bị giam cầm thế này cho dù tôi uống Mao Đài cả ngày cũng chẳng vui vẻ gì.”
“Tiêu công tử nghĩ nhiều rồi, giam cầm là tạm thời thôi, xử lý chúng ta như thế nào mới là mục đích của họ.” Tần Khải thong dong nói.
“Anh đã nghĩ được cách ra ngoài hay là điếc không sợ súng?”
Tần Khải không tức giận với lời nói của anh ấy, mà còn rất nhàn nhã, “Nôn nóng có ích gì không?”
Tiêu Diễm bất mãn với thái độ của anh, “Mặc dù giới Bồng Lai và ty Bổ Tnh là đối địch, nhưng bây giờ hai chúng ta là kiến bò trên cùng một sợi dây, nên ngồi xuống nghĩ xem tiếp theo anh và tôi nên hợp tác thế nào.”
Tần Khải đã xem qua hết tấm bia đá, anh tiến lên ngồi cách Tiêu Diễm hai chiếc ghế.
Trên bàn đặt trà nóng đã nấu xong, khi hương trà lan tỏa ra xung quanh ít nhiều thổi tan đi mùi rượu Lê Hoa Lạc, anh nói, “Mục đích chuyến đi này của Tiêu công tử không được rõ ràng, bảo tôi hợp tác với anh thế nào đây? Người của giới Bồng Lai các anh lần lượt giết bốn Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh chúng tôi, mối thù này đã coi như được kết rồi.”
“Nếu nói như vậy có phải tôi cũng nên tính chuyện Kỷ Sở giết Tề Phùng cho anh không?”
Rượu trong ly của Tiêu Diễm đã thấy đáy, “Kỷ Sở giết người của tôi, nếu không phải hai người Thành – Cam xuất hiện, thì mục tiêu tiếp theo của cô ta chính là tôi, cô ta khí thế bừng bừng, tôi cũng phải báo thù cho Tề Phùng, cuộc giao chiến của tôi với cô ta là không thể tránh khỏi, thù đương nhiên cũng đã kết, chẳng qua bây giờ tôi đang nói anh với tôi, không liên quan đến ty Bổ Tinh và giới Bồng Lai.”
Tần Khải lấy một chiếc ly uống trà trên chồng ly, xách ấm rót trà, “Là địch hay bạn khó đoán, phải xách dao hợp tác thế nào?”
Tiêu Diễm xoay ly rượu, “Anh có thể tuân thủ lời hứa thì tôi có thể hứa một cách quân tử.
Anh có mục đích của anh, tôi có ý đồ của tôi, nhưng chí ít trước khi giải quyết được hai người Thành – Cam thì chúng ta có lý do hợp tác, cho dù là vì Kiều Giản.”
Tần Khải ngước mắt, Tiêu Diễm cũng nhìn vào mắt anh, ánh mắt không hề có sự nhường nhịn.
Trà đã đầy, Tần Khải đặt ấm lên bàn, “Thành giao.”
Ít nhất có một điểm trưởng thôn Vương không lừa Kiều Giản, quả thật nhà cô đã chuyển chỗ.
Khi vào nhà phát hiện dù là diện tích hay vị trí đều tốt hơn rất nhiều so với nhà cũ.

Tổng cộng có hai tầng, tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng ngủ, thiết kế nối liền sân vườn, phía tây vườn còn có một gian nhà thờ.
Trên bức tường từ nhà thờ đến nhà chính bò đầy dây leo, khi Kiều Giản vào vườn đã nhìn rất kỹ, những thứ đó là dây leo hoa nguyệt quý.
Hoa nguyệt quý giết chết Mẫn Tiêu Tiêu.
Lúc vừa vào thôn không nhìn thấy, nhưng càng sâu bên trong càng nhiều, giống hệt như lời Vật Nhỏ, nhà nào nhà nấy, trên tường bên đường, bất cứ nơi nào cũng có thể nhìn thấy những dây leo ấy.
Không có hoa, chỉ có dây leo, cành lá tươi xanh, vào ngày đông lạnh như vậy có thể nhìn thấy màu xanh điểm xuyết như vậy cũng bổ mắt.
“Trước đây con còn nhỏ, chuyện liên quan đến lăng mộ trên núi không tiện nói quá nhiều với con.”
Ông Kiều lấy một quả táo vợ vừa rửa sạch, dùng dao gọt hoa quả chậm rãi gọt vỏ, “Quả thực người dân thôn chúng ta đời này qua đời khác đều là người gác lăng, là con cháu của Doanh Thị, nghe tổ tiên của chúng ta nói, năm đó vì để tránh tai họa nên mới giấu tên đổi họ.
Chúng ta trông coi long mạch của nhà Tần, cũng là gốc rễ của Doanh Thị chúng ta.
Mặc dù thời đại bây giờ đã thay đổi, cũng không còn gì gọi là Tần Hoàng* nữa, nhưng gác lăng chính là nhiệm vụ và trách nhiệm của chúng ta, là thứ chúng ta phải kế thừa từ đời này qua đời khác, không có lăng mộ lấy đâu ra thôn Vĩnh Lăng? Không có thôn Vĩnh Lăng lấy đâu ra chúng ta?”
*Tần Thủy Hoàng.
Bà Kiều vẫn nắm tay Kiều Giản, xa cách bốn năm, nhung nhớ bốn năm, khi gặp lại cũng không kịp hàn huyên nhiều, trước hết hai người kể rõ cho cô về tình hình trong thôn.
Họ cũng không thể ngờ rằng con gái mình vừa trở về đã trở thành đối tượng tấn công của người dân, ông Kiều nói hết nước hết cái cũng giành được cô từ chỗ trưởng thôn Vương, thề thốt sẽ đảm bảo cô không giúp người ngoài làm hại thôn Vĩnh Lăng thì mới coi như xong.
“Bố, cho dù là như vậy thì liên quan gì đến bạn của con?”
“Con không biết có bao nhiêu người bên ngoài nhắm vào lăng mộ của Tần Hoàng, trước kia có vài người mượn thân phận thợ săn lén lút vào thôn đào mộ, tất cả đều nhắm vào bảo vật trong lăng, năm năm trước con rời thôn ra ngoài phát triển nên không biết, năm đó cứ dăm ba bữa lại có người vào thôn phá hoại, người dân không ít lần gặp tai họa.
Bây giờ khó khăn lắm mới yên ổn được vài năm, con lại dẫn người ngoài vào, đương nhiên không thể xem nhẹ được.” Trong lúc nói chuyện ông Kiều đã gọt xong vỏ táo, đưa cho Kiều Giản.
Kiều Giản nhận nhưng không có tâm trạng ăn, “Thôn Vĩnh Lăng mất tích ở Vân Lĩnh bốn năm, bốn năm nay con tìm mọi người sắp phát điên, nếu không phải nhờ hai người họ thì đến giờ con vẫn không thể gặp mọi người.
Bố mẹ, bây giờ trong thôn có người nguy hiểm, nhưng không phải là bạn con, họ không đến tìm bảo vật trong lăng mộ.”
“Người nguy hiểm?”
Kiều Giản đặt quả táo xuống, “Người trong thôn không ra ngoài, người bên ngoài không vào được thôn, lẽ nào bố mẹ không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Ông Kiều lấy tẩu hút thuốc bên cạnh ra, trên tẩu có treo một túi thuốc, ông nhón một ít sợi thuốc trong túi ra, lấp đầy nõ điếu, “Bố biết con muốn nói gì, sau khi con đi một năm, cũng chính là bốn năm trước, quả thực có hai người đến, nhưng hai người đó là khách quý của thôn Vĩnh Lăng, họ có chút bản lĩnh mà người bình thường chúng ta không có, nhưng chắc chắn không phải nhân vật nguy hiểm mà con nói.
Cũng bởi vì có họ nên thôn Vĩnh Lăng mới khôi phục bình yên, người trong thôn không ra ngoài được thì đã làm sao? Vốn dĩ thôn Vĩnh Lăng cũng đã không liên hệ gì với thế giới bên ngoài, chúng ta tự cung tự cấp, đủ ăn đủ mặc, rất tốt.”
Kiều Giản không ngờ bố lại nói như vậy, ngây người một lát sau đó nói, “Bọn họ đã giết người, là tội phạm giết người, dính líu đến án mạng nên mới trốn vào thôn chúng ta, bố, mọi người không thể bao che cho hạng người này được.”
“Giết người?” Ông Kiều khẽ nhíu mày, châm lửa trong nõ điếu, lọc xọc rít hai hơi, rồi rơi vào trầm mặc.
“Không nói đến án mạng xa xôi, chỉ tính đến một cậu bé kia thôi.” Kiều Giản nhắc đến Vật Nhỏ, cô nói đầu đuôi chuyện của Vật Nhỏ, “Đứa bé đó năm nay năm tuổi, lại không phải người thôn này, vừa nhìn đã biết bị hai người đó bắt về, bọn họ đưa đứa bé đi là có mục đích, bây giờ con vẫn không biết rốt cuộc Vật Nhỏ sao rồi.”
Bà Kiều nãy giờ luôn im lặng đã lên tiếng, “Vật Nhỏ mà con nói mẹ cũng biết, thằng bé rất được mọi người yêu quý, mặc dù không có mẹ nhưng bố nó đối với nó rất tốt.”
“Bố gì chứ ạ? Mẹ, con đã nói rồi, người đó không phải người nhà của Vật Nhỏ, bọn họ bắt thằng bé là có mục đích.”
Ông Kiều nhìn cô qua làn khói thuốc, “Mục đích gì?”
Kiều Giản há miệng, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Ông Kiều thấy cô không lên tiếng thì lại rít thuốc, “Chuyện này do hai người bạn của con nói phải không? Kiều Giản, con quá dễ lừa, quá lương thiện, đúng vậy, khi hai người họ đến thôn quả thực đã ôm theo một đứa bé một tuổi, khi đó chúng ta cũng có suy nghĩ đến gốc gác của đứa bé, nhưng người ta cũng đối xử rất tốt với thẳng bé, sao có thể giống như lời con nói chứ?”
“Nhưng mà…”
“Kiều Giản!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên ở cổng.
Kiều Giản nhìn về phía âm thanh, vậy mà Vật Nhỏ lại đang đứng đó, sau khi thấy cô thì vẻ mặt cậu hưng phấn và kích động, ngay sau đó chạy về phía cô.
Kiều Giản lập tức đứng dậy, ngồi xổm xuống đón lấy Vật Nhỏ, ngước mắt lên, một người đi từ chỗ bóng tối bên cạnh cửa ra, là một người đàn ông, cao lớn mảnh khảnh, mặc chiếc áo gió màu trắng xanh, anh ta không đi vào nhà, chỉ đứng ở cổng yên lặng quan sát cô.
“Quả thực Vật Nhỏ là đứa bé bọn tôi nuôi dưỡng.”
Bên bàn đá trong vườn, người đàn ông và Kiều Giản ngồi đối diện nhau.
Trên bàn đá bắc bếp trà, sau khi thêm than xong ông Kiều đặt một ấm trà xanh lên trên, yên lặng đợi trà sôi.
Đây là thói quen uống trà của thôn Vĩnh Lăng, không thích dùng nước pha trà, cứ thế dùng nước nóng nấu sôi trà mới thơm hương và đậm vị, cho nên trong quán bar Kiều Giản cũng vẫn nấu trà uống trà như vậy, quen rồi.
Đừng thấy Vĩnh lăng là một thôn làng, nhưng cũng rất chú tâm đến việc uống trà, giống như Lê Hoa Lạc vậy.
Trên núi Vĩnh Lăng có cây trà cổ thụ, nghe nói đã mấy trăm tuổi rồi, sản lượng hằng năm của cây trà cổ thụ đó đủ cho người dân cả thôn uống, ấm trà và dụng cụ đều do chú ba Lưu ở đầu thôn đông nung, ông ấy là thợ thủ công nung gốm sứ có tiếng trong thôn, tay nghề được truyền từ đời này sang đời khác.
Sở trường của chú ấy là sứ bạch chi*, nếu dùng đèn pin chiếu vào sứ bạch chi đã qua tay chú, thì có thể nhìn thấy đường vân trong ly sứ, thậm chí còn có ánh sáng xuyên qua.
*Sứ bạch chi (白脂陶), bạch là trắng, chi là mỡ.
Lúc trước khi Kiều Giản còn ở trong thôn thì không cảm thấy tay nghề của chú ba Lưu tốt đến mức nào, cầm một ly sứ bạch chi lên nói gần như nhà nào nhà nấy chẳng dùng, nên không cảm nhận được vật quý vì hiếm hoi.
Mãi đến sau này cô lang thang ở bên ngoài mấy năm, đi qua nhiều nơi, chứng kiến đủ thứ tốt xấu, lúc đó cô mới phát hiện ly sứ bạch chi chỉ thôn Vĩnh Lăng mới có, cả thế giới cũng chỉ có một chú ba Lưu.
Trước mặt cô đặt một ly bạch chi, đợi đến khi trà đã nấu được, rót một ly, nhìn lá trà trôi nổi trên mặt nước cũng là một loại thỏa mãn.
Nhưng bây giờ cô không rảnh thưởng thức vẻ đẹp của ly bạch chi, một lòng nhắm vào người đàn ông phía trước.
Anh ta đến cùng Vật Nhỏ, khi đầu óc Kiều Giản vận động hết công suất, cuối cùng dừng lại trên bức tranh Vật Nhỏ từng vẽ, cô nói, anh là Giang Cảm Hải!
Quả nhiên giống hệt như trên bức tranh của Vật Nhỏ, người này cực kỳ lịch thiệp nhã nhặn, gương mặt đó cũng rất anh tuấn, Vật Nhỏ gọi Thành Diệc Quân là bố, giờ nghĩ lại có lẽ đang dưỡng thương, vậy nên Cam Giang Hải ra mặt.
Cam Giang Hải không giấu giấu diếm diếm, cũng không hề cảm thấy lạ với việc cô đoán ra thân phận của anh ta, không đợi Kiều Giản chất vấn anh ta đã chủ động nói như vậy.
Cô không ngờ anh ta sẽ nói thật, trong lòng quả thực có chút bất ngờ.
Cam Giang Hải cầm kẹp than lật hòn than trong bếp trà, tiếp tục nói, “Nếu như khi đó không bế đứa trẻ này đi, thì có lẽ nó cũng không sống được đến ngày hôm nay.” Nói đến đây động tác trong tay anh ta hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn cô bổ sung một câu, “Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh có sở trường chính là giết người dị năng trong nôi.”
Một đốm lửa nhỏ bùng ra khỏi bếp trà, hệt như sự bất ngờ vụt qua trong tim Kiều Giản, một là bởi Cam Giang Hải trực tiếp đặt chủ để nói chuyện lên ty Bổ Tinh và giới Bồng Lai, hai là vì lời của anh ta.
Liên quan đến việc Vật nhỏ có phải đối tượng bị ty Bổ Tinh đuổi giết hay không, trước kia cô từng hỏi Tần Khải, lời nói của Cam Giang Hải không khớp với những gì Tần Khải nói, hai người này ai đang nói dối?
Mặc kệ thế nào, nếu anh ta đã chủ động nhắc đến, cô cũng không định vòng vo với anh ta, “Là ty Bổ Tinh sẽ giết người dị năng hay là Vật Nhỏ có thể bị các anh lợi dụng?”
Cam Giang Hải khẽ đặt khúc than gỗ lên trên đốm lửa, trong bếp lại đỏ rực lên, “Cô cho rằng chức năng của ty Bổ Tinh là gì? Cô gái, tôi biết cô rất thân thiết với Người Điều Khiển của ty Bổ Tinh, nhưng cô thật sự hiểu rõ tình hình của ty Bổ Tinh sao?”
Kiều Giản đón nhận ánh sáng nhìn anh ta, “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Bao nhiêu năm nay ty Bổ Tinh và giới Bồng Lai chém giết liên miên, phần lớn đều là do Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh khơi mào, trời sinh người dị năng, có vài Kẻ Giết Người vì để góp sức cho tổ chức, mà chẳng màng để cho năng lực của người dị năng được thể hiện ra ngoài đã giết hại tàn nhẫn, ty Bổ Tinh vướng vào rất nhiều án mạng, tội lỗi chồng chất.”
Nước trà đã sôi, nước trong ấm dao động kịch liệt giống như dã thú bị nhốt trong lồng, làn sương trắng gấp gáp chạy từ miệng ấm ra.

Kiều Giản mặc kệ nước sôi sùng sục, trái tim lại giống hệt như ấm nước đó, quay cuồng, ngạc nhiên.
Hơi nước làm khoảng cách giữa hai người mờ mịt, rất lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói, “Cho nên anh đang giải thích với tôi bốn Kẻ Giết Người bao gồm cả Mẫn Tiêu Tiêu đều chết không hết tội, đúng không?”
Cam Giang Hải cười, anh ta cười rất sạch sẽ và đẹp mắt, bất cứ ai nhìn cũng sẽ không cảm thấy anh ta chính là rừng cây biết đi có thể dùng thực vật giết người.
“Vì tự bảo vệ mình nên cũng hết cách, bọn họ không chết thì người chết là tôi.”
“Rốt cuộc các người đã cho thôn Vĩnh Lăng ăn bùa mê thuốc lú gì?” Kiều Giản nhíu chặt đầu mày.
Cam Giang Hải xách ấm trà lên rót cho cả hai, anh ta trầm mặc rất lâu, sau đó nhẹ giọng nói, “Không phải tôi cho họ bùa mê thuốc lú, mà là họ cần cuộc sống như vậy.
Kiều Giản, thôn Vĩnh Lăng phong bế hơn ngàn năm, từ khi triều đình tan vỡ đến xã hội ngày nay, cô cho rằng họ đang bảo vệ cái gì? Chẳng qua là đang bảo vệ một phần lòng tin mà thôi.
Cam Giang Hải tôi không phải người tốt gì, nhưng cũng tự vỗ ngực không phải kẻ xấu, việc giết chóc của ty Bổ Tinh và giới Bồng Lai kéo dài ngàn năm, người chết đi chẳng lẽ không phải kẻ vô tội sao? Họ đúng thật là người dị năng, nhưng họ cũng là người bình thường, cũng có người nhà, có bạn bè, có cha sinh mẹ dưỡng, lẽ nào bởi vì họ là người dị năng nên đã định trước phải bị ty Bổ Tinh giết hại? Cô nói như vậy có công bằng không?”
Lời nói này ít nhiều đã cướp đi lý trí của Kiều Giản, nhất thời không thể phản bác.
Cam Giang Hải bưng ly trà lên nhấp một ngụm, nhìn Vật Nhỏ đang chơi đùa vui vẻ cùng ông bà Kiều ở chỗ không xa, khẽ than thở, “Vật Nhỏ quá nhỏ, đến bây giờ vẫn chưa khai phá được năng lực, có đôi khi tôi tình nguyện nó là một đứa trẻ bình thường.
Thành Diệc Quân là Sứ Giả Tiếp Dẫn của giới Bồng Lai, ban đầu khi cảm nhận được sự tồn tại của Vật Nhỏ thì bố mẹ thằng bé trùng hợp xảy ra tai nạn giao thông, mà lúc đó Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh cũng đã cảm nhận được người dị năng mới sinh xuất hiện nên đeo bám chúng tôi không buông.
Chúng tôi trốn đến thôn này cũng là bất đắc dĩ, Thành Diệc Quân sắp đặt chướng ngại chính là để bảo vệ sự yên ổn của thôn Vĩnh Lăng.”
Tất cả đều có chút khác biệt với điều Kiều Giản tưởng tượng, cô cầm chiếc ly mà tay cũng không vững, nước trà nóng bỏng sánh ra ngoài làm bỏng ngón tay cô, Cam Giang Hải thấy vậy liền lấy khăn giấy bên cạnh đưa cho cô, dáng vẻ vô cùng ga lăng.
“Người trong thôn bản tình thiện lương, họ không nhìn chúng tôi như quái vật, mà trên thực tế ngoại trừ chướng ngại ở ngoài thôn, chúng tôi cũng không sử dụng dị năng trên người dân làng, thôn này rất bình yên.”
Nói đến đây anh ta lại nặng nề bổ sung một câu, “Kiều Giản, trưởng thôn Vương nói không sai, cô đưa Tần Khải và Tiêu Diễm tới, hai người này sẽ phá hủy sự yên tĩnh trong thôn.”
Kiều Giản luôn tìm kiếm sơ hở trong lời nói của anh ta, cũng không muốn bị anh ta dẫn dắt cảm xúc, nhưng những gì Cam Giang Hải thong thả nói quả thực rất khẩn thiết, mãi đến khi anh ta nhắc đến Tiêu Diễm, bỗng nhiên cô bắt được mấu chốt của vấn đề.
“Tôi có thể lý giải việc các anh trốn tránh ty Bổ Tinh, nhưng vì sao còn tránh cả giới Bồng Lai? Tạm thời không nói anh, chỉ bàn đến Thành Diệc Quân thôi, sứ mệnh của một Sứ Giả Tiếp Dẫn là phải bán mạng vì tổ chức giống như Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh, anh có thể ung dung bỏ mặc sự đời, nhưng đối với Thành Diệc Quân, việc đưa Vật Nhỏ trở lại giới Bồng Lai là sứ mệnh của anh ta, vì sao anh ta lại cùng anh trốn ở thôn Vĩnh Lăng?”
Cánh tay cầm ly trà của Cam Giang Hải thoáng cừng đờ, khi ngước mắt lên thì thấy ánh mắt Kiều Giản sáng bừng, anh ta cười nói, “Cô cho rằng thế nào?”
Ấm trà trước mắt đang kêu sùng sục, lời nói của cô cũng kịch liệt, “Trừ khi các anh đã phản bội giới Bồng Lai!”
Cam Giang Hải nhìn cô rất lâu, bỗng nhiên cười ha ha, tiếng cười khiến Vật Nhỏ chú ý và nhìn về phía bên này, anh ta buông ly trà xuống rồi vẫy tay với Vật Nhỏ, nói một câu, qua đây.
Vật Nhỏ vui vẻ chạy qua, ngay sau đó liền ôm cổ anh ta, Cam Giang Hải bế Vật Nhỏ lên, đứng dậy nhìn về phía Kiều Giàn, “Vật Nhỏ, tạm biệt chị Kiều Giản của con đi.”
Vật Nhỏ vẫn có chút luyến tiếc Kiều Giản, làm ổ trong lòng anh ta, vẫy tay với Kiều Giản, “Nhất định phải đến nhà em chơi đấy.”
Cam Giang Hải bế Vật Nhỏ đi ra ngoài, Kiều Giản cảm thấy việc không làm rõ, lời không nói hết quả thực rất phiền muộn, cô lập tức đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng chân lại bị thứ gì đó cuốn chặt, muốn nhúc nhích cũng không được.
Cúi đầu nhìn, lại là dây leo nguyệt quý đó, có một nhánh dây leo yên lặng không tiếng động từ bên tường bò tới cuốn chặt lấy chân cô.
Khi trời gần tối, trưởng thôn Vương đi đến Tiêu Dao Cư, những người dân trông coi ở cửa đã đốt một hàng đuốc dài, từ xa nhìn lại giống như đèn lồng tháng giêng.
Trưởng thôn Vương hỏi một người dân ở đó tình hình trong phòng thế nào rồi, người dân đó nói rất yên tĩnh, không hề có tiếng động gì.
Trưởng thôn Vương liếc nhìn mấy người dân phía sau một cái, mấy người gật đầu đi đến trước cửa, lấy một thứ thon dài giống như tẩu thuốc trên người xuống, lại nhét thêm một thứ bột vào, rất nhanh bột đó biến thành khói màu trắng xám, theo một đầu ống bay vào căn phòng.
Có lẽ qua mười mấy phút đồng hồ trưởng thôn Vương mới ra lệnh cho họ dừng lại, rồi dặn dò họ mở khóa, đi vào bắt trói hai người lại.
Dây thừng rất thô, đã được ngâm qua nước muối để càng thêm chắc chắn, mấy người sau khi được lệnh bèn mở khóa ra, bên trong vẫn sương khói mịt mờ, sau khi khói tan hết họ mới cầm dây thừng nhanh chóng xông ra ngoài.
Trưởng thôn Vương đang ở ngoài đợi, ánh lửa chiếu sáng gương mặt ông ta, tựa như mỗi một nếp nhăn đều đang bốc cháy.
Bỗng nhiên mấy người đó chạy ra, hoảng hốt thất thần lẩm bẩm, không xong rồi người chạy rồi!
Trưởng thôn Vương kinh ngạc, chạy rồi? Chạy như thế nào?
Ông ta xông vào trong phòng nhìn ngó, bên trong quả thực không thấy bóng dáng hai người họ, lại đưa mắt lên tường, bất ngờ có một cái lỗ to.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.