Kinh Hồng Vũ

Chương 89: Chương 89




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Hoàng thượng, đêm nay người sẽ ở cung nào hái hoa a?"
Ở sau dùng xong cơm thời điểm, Minh Từ không biết là từ nơi nào mang đến mộc khay, hướng đến Tiểu Bạch đột nhiên lại hỏi một câu.
Hái hoa, loại này từ có thể xem như không phải là cái gì việc như tên gọi trong sáng bình thường hành động.
Ở trước kia tiền triều hoàng đế mỗi đêm đều sẽ dựa vào ngày nguyệt sự của các phi tần mà xem xét ở buổi tối sẽ triệu vị phi tần nào đến hầu hạ, đối với việc này không có quá nhiều lễ tiết, cũng chỉ là một cái bình thường hành lễ chu công chi sự, cũng vì vậy tiền triều về trước đều không xem trong việc này, chỉ làm qua loa sơ sài.
Sau lại Tô Phá Ca lên ngôi, hắn bản thân trước khi còn ở vương phủ nơi nơi đều là muôn hình vạn trạng oanh oanh yến yến xoay quanh, khắp nơi đều là mỹ nhân hầu hạ, người ở vương phủ nhiều đến muốn hơn những vị vương gia khác mấy trăm người, vương phủ càng là rộng lớn tráng lệ hơn kẻ khác.
Hắn không tiếc xa hoa các nơi, không màng chính sự, mỗi đêm đều sẽ ra bên ngoài đi dạo, khi trở về trong vương phủ lại sẽ có nhiều thêm một người, chỉ tính một tháng vương phủ chi tiêu đều tốn hết mười mấy vạn lượng, chưa kể đến cá nhân hoạt phí.
Tô Phá Ca thì ở một lần nhàm chán, trước đó lại bị hắn phụ hoàng hạ chỉ cấm túc, không thể ra khỏi vương phủ, nhưng thế đột nhiên liền nghĩ ra mới mẽ trò tiêu khiển, hắn đem vương phủ thay hình đổi dạng, các nơi các phòng đều bị chỉnh sửa thành dạng hoa hoa thảo thảo, y phục của nữ nhân trong phủ bị cải cách toàn bộ, nơi nào ở trên cơ thể cần vải che phủ liền giữ lại, nơi nào dư thừa liền cắt bớt đi, hoàn hảo đem nữ nhân hình thể nơi đẹp nhất phô diễn ra bên ngoài.
Hắn ở bên ngoài quen biết không ít hồ bằng cẩu đẳng, bọn họ ở mỗi lần đến đều như là chân mọc rễ, đến rồi không muốn về.
Tô Phá Ca đem vương phủ gọi thành Thảo viên, gọi nữ nhân ở trong vương phủ là hoa đế, hơn hết lại đem việc sủng hạnh nữ nhân gọi đến mỹ miều chính là đang hái hoa, yêu thương nữ nhân chính là đang thưởng hoa.
Thì ở sau này ở trong nhà thú chính thê là Tố Phượng Di, lại lên ngôi trở thành hoàng đế, hắn này nhiều lắm tật xấu vẫn không dứt được, vẫn là xem hoàng cung giống như một cái phi thường to lớn Thảo viên, chỉ là không dám lộ liễu truyền bá ra ngoài miệng, nhưng không thể kiềm chế thì đã đem việc sủng hạnh cung phi gọi thành hái hoa, các cung ở đều có trồng hoa khác nhau, hắn mỗi đêm nếu là nhìn trúng nơi nào, sẽ ở cung đó hái đến một nhánh hoa, ám chỉ chủ tử của cung đó hôm đó là người hắn lựa chọn.
Đều đã như vậy trải qua nhiều năm, ban đầu vẫn có người nhất mực phản đối, chính là càng về sau bọn họ cũng đều đồng dạng lười biếng chán nản, không còn khí lực lại cùng hắn nói, liền là nhắm một mắt mở một mắt xem như không thấy.
Tô Vân Hi cùng mấy nữ nhân bên kia xem nhiều thành quen, đều đồng dạng không muốn cùng không dám đi xen vào, liền giữ thái độ im lặng, nhưng là cũng sẽ có người nóng lòng chờ đợi, không khác biệt lắm Duệ Tư Duệ bên kia chính là thuộc dạng này.
Tô Vân Hi đối người bên cạnh liếc mắt một lần, sau đó cũng là quay đầu, đều không muốn nhìn đến hắn nữa.
Nàng nghĩ nhanh chút xong rồi trở về Nguyệt Hoa cung mới tốt.
Ngược lại Tiểu Bạch bên ngoài bình đạm bên trong ngây ngốc.
Nàng ở này một tháng tránh ở trong Minh Hoà điện chính là tìm hiểu cùng học hỏi nhiều thứ về này cái nam nhân Tô Phá Ca.
Hắn thực hữu dụng không có vô dụng càng nhiều vô kể, nàng không hiểu được một người như hắn tồi tệ, súc sinh, heo chó không bằng sẽ có thể làm hoàng đế, lại còn ngồi lâu lắm? Đại Ý có hoàng đế như vậy có lẽ là do ngàn kiếp trước phạm phải vô số ác điều thiên địa bất dung, thật sự là khóc không ra nước mắt.
"Hoàng thượng...!" Minh Từ nhìn người trước không lên tiếng, liền lại gọi thêm một lần.
"Nơi nào đều không hái.
Minh Hoà điện đêm này đóng chặt cửa, không chuẩn kẻ nào đi vào."
Tiểu Bạch càng nghĩ càng loạn, liên tiếp bị người kế bên quấy nhiễu khiến nàng khó chịu.
Tiếp tục nghĩ cũng không có như thế nào tác dụng, liền đứng lên, để lại một câu cho bọn họ, trong lòng âm thầm mắng chửi phiền phức liền đi vào bên trong nội điện, hạ lệnh tiễn khách.
Minh Từ không tiện hỏi nhiều, nhận lệnh sau liền thi hành, Minh Hoà điện từ ở náo nhiệt lúc sau liền trở thành ảm đạm, phá lệ yên tĩnh.
Tô Vân Hi ở bên ngoài cửa vẫn chưa rời đi, nàng nhìn thấy Minh Từ ở phía sau còn dẫn theo mấy người, bọn họ trên tay mang theo có chăn mền, cũng có gối nệm, còn có tất thảy y phục, long bào của Tô Phá Ca hướng đến phía sau Minh Hoà điện đi tới.
Bọn họ đem thảy đồ đạc đều ném trên đất, châm lên ngọn lửa liền đem toàn bộ thiêu cháy sạch sẽ.
Tô Vân Hi ẩn ở phía sau đại thụ nhìn rõ ràng, cảm thấy kỳ lạ, nàng nghĩ đi tìm đối phương dò la một lần, thế nhưng đột nhiên lại thay đổi ý định, cứ như vậy thì đã xoay người trở về Nguyệt Hoa cung.
Này một đêm trăng phi thường sáng, chiếu rọi cả Phượng Hoa cung.
Cư nhiên này một đêm cũng là nóng bức, không hề có gió thổi.

Tố Phượng Di ngồi ở mép giường, nàng trong tay cầm phiến, nhẹ nhàng cử động, mấy lần cũng sẽ dùng khăn tay đi lau trên trán thấm mồ hôi.
"Mẫu hậu, người xem Ân nhi hôn nay đều đã đọc hết Nhân Yếu thư." Tô Niệm Ân vận duy nhất trung y nằm ở trên giường, nàng hướng đến nữ nhân trước mặt làm cái ý, chính là tiểu đại nhân muốn người khen thưởng.
"Hảo, Ân nhi ngoan.
Mẫu hậu đều biết, còn không mau chút ngủ mới tốt đi." Tố Phượng Di mỉm cười khen thưởng đối phương, lại khuyên nhủ nàng.
"Ân nhi biết rồi, phải nghe lời mới là cái hiểu chuyện tiểu hài tử!" Tô Niệm Ân gật đầu.
"Ân nhi biết được liền tốt, mau ngủ đi." Tố Phượng Di vỗ vỗ hài tử cái đầu nhỏ, hài lòng cười với nàng.
"Chính là từ đầu đều mẫu hậu tới cho Ân nhi thoải mái, còn không có nhìn lại người đâu.
Mẫu hậu trên trán đều là mồ hôi, Ân nhi cho người lau lau tốt lắm nha!" Tô Niệm Ân nhận biết người trước mặt này toàn bộ đều là quan tâm nàng, cũng không để ý bản thân nhiều mấy lần, nàng nâng lên tiểu cánh tay, giúp Tố Phượng Di lau khô mồ hôi, nàng mới không nỡ nhìn mẫu thân mang tiểu đệ đệ lại ngồi ở nơi này vì nàng lại chịu khổ đâu.
"Ân nhi hảo hiểu chuyện." Tố Phượng Di bị hành động của hài tử làm ngạc nhiên, nhận được tấm lòng của tiểu hài, nàng trong lòng cũng đều ấm áp.
"Ân nhi lau đều muốn tốt lắm, mau đi ngủ a!" Tố Phượng Di đem trở lại hài tử đẩy về đến trên giường, lại hống hống nàng mấy lần.
"Ân nhi một mình hảo.
Mẫu hậu không tốt thân thể, mau chút trở lại nghỉ ngơi đi thôi!" Tô Niệm Ân gật gật đầu cười đến tít mắt, thành thật ngoan ngoãn nhắm mắt đi ngủ.
Tố Phượng Di cho tiểu hài tử kéo tốt lắm mền bông, nàng đứng lên, xoa xoa đau nhức thắt lưng, cũng nghĩ trở về đi ngủ đi.
Phượng Hoa cung tắt hết đèn, duy nhất lưu lại cũng chỉ có một cái nho nhỏ đèn lồng, khắp nơi chìm trong đêm tối, đưa ra bàn tay đều không thể nhìn rõ có bao nhiêu ngón tay.
Phượng Hoa cung sau căn dặn đã để thêm nhiều lắm mấy cái hương lò, hàn khí bên ngoài xông vào cũng đều bị ấm áp bên trong hoà tan hết thảy.
Ở giữa đêm, vừa tịch mịch lại cô liêu.
Phượng Hoa cung lúc nãy không còn ở lại bao nhiêu người, duy nhất còn có Dĩnh Hoa túc trực ngoài cửa, đề phòng xảy ra bất trắc.
Dĩnh Hoa bởi vì buồn ngủ, mắt có điểm không rõ ràng, không thể đứng thẳng, đột nhiên bên tai lại nghe thấy tiếng bước chân, nàng lập tức cảnh giác, đợi khi nhìn thấy người tới, nàng mới buông bỏ đề phòng.
"Hoàng hậu ở ngủ rồi?" Tiểu Bạch ở trước cửa dừng bước, quay đầu hỏi đến Dĩnh Hoa đang đứng ở nơi đó.
"Hồi vạn tuế gia, nương nương gần đây không tốt, đều là thể hư sức yếu, còn muốn hơn bình thường ngủ nhiều đi." Dĩnh Hoa cung kính gật đầu.
"Pha trà." Tiểu Bạch cũng không tiếp tục hỏi thêm, chỉ cùng Dĩnh Hoa căn dặn liền xoay người đẩy ra cửa gỗ thì đã đi vào bên trong.
"Vâng." Dĩnh Hoa ứng cái trả lời, cũng thức thời rời đi pha trà.
Thật chậm tiến đến bên cạnh giường lớn, Tiểu Bạch nâng lên vạt áo, ở cái ghế nhỏ bên cạnh giường ngồi xuống.
Nhìn qua một lần thân ảnh tựa vào giường nhắm mắt ngủ, nàng ngủ thực sâu, cũng không có dấu hiệu nàng sẽ phát giác có người đến mà tỉnh lại.
Nữ nhân thân thể uyển chuyển, hơi thở tươi mát, khí tức sạch sẽ, trên người toả ra thanh hương diệu nhẹ khiến người yêu thích.
Hôm nay khí trời nóng bức, nàng ở trên người còn phủ thêm một tầng mền bông, liền không ngừng sẽ đổ mồ hôi, thấm ướt trung y, ẩn hiện phía sau lại là cổ thân thể mê hoặc thế tục, kinh động nhân tâm, nam nhân nếu như nhìn thấy như vậy một màn, khẳng định sẽ là nhục kình đứng thẳng, mạnh mẽ phô trương thân thế, không thể chịu đựng được cám dỗ chết người loại này mà lao đến ngấu nghiến.
Ngược lại Tiểu Bạch nhìn ở trong mắt cảnh xuân đẹp đẽ này, trong lòng lại không hề có chút tạp niệm, vô cùng bình lặng.
Nữ nhân ổn trong thở đều, trước ngực nhô cao lại lặng xuống mê người một đôi tiểu bạch thố, lại tròn lại trướng.

Bụng vì là mang thai tháng thứ sáu đều đã nhô lên thật cao thật cao, cư nhiên cũng không thể che giấu được vẻ mị hoặc của nàng.
Ngọc thủ đặt trên đầu, ngón tay đều đặn xinh đẹp, mềm mại lại thon gầy, hợp lại cùng diễm lệ dung mạo, đến cùng là không thể tìm được từ ngữ phù hợp để diễn tả cảnh tượng đẹp mắt này.
Tiểu Bạch ngồi hồi lâu, liền mới đứng lên, cho nàng kéo tốt mền bông, lại đem mồ hôi lau đi một lần, sau lại mới xoay người rời khỏi nội điện.
"Vạn tuế gia, trà thì pha xong rồi.
Người có hay không muốn trước khi uống lại để nguội một hồi?" Dĩnh Hoa mang theo trà trở lại, thì đã nhìn thấy người kia ngồi ở đại điện, thẳng lưng nghiêm chỉnh, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
"Không cần.
Để trên bàn liền tốt." Tiểu Bạch nói câu từ chối, để đối phương đem trà đặt trên bàn, bản thân lại đột ngột theo một hướng khác căn phòng đi vào.
Dĩnh Hoa nghi hoặc, tuy nhiên cũng không tiện nhiều lời, nàng bản tính trầm ổn, tự biết thân phận, càng sẽ không đi tò mò chuyện của người.
Thì ở sau này nàng mới biết được nguyên nhân đêm này người kia đột ngột có hành động loại này, chính là đi tiểu sương, nhìn xem tiểu hài tử Tô Niệm Ân.
Tố Phượng Di ở hừng đông giờ mão thì tỉnh lại.
Nàng trước tiên nháy mắt mấy lần, sau đó liền chống đỡ thân thể ngồi lên, liền theo thói quen gọi người đi vào.
"Dĩnh Hoa!"
"Nương nương, nô tỳ ở." Dĩnh Hoa tiến đến đỡ được Tố Phượng Di cánh tay, diều nàng xuống giường.
"Đã là lúc nào?" Tố Phượng Di xoa xoa thái dương có điểm đau nhức, lại nhíu mày, thuận miệng hỏi đến người bên cạnh.
"Hồi nương nương, đã là giờ mão." Dĩnh Hoa lấy đến một mạt khác kiện trung y, bởi vì trước đó bị mồ hôi thấm ướt, trên người bộ này cũng đã không thể tiếp tục mặc đi xuống.
Giúp nàng mặc tốt, Dĩnh Hoa lại lấy đến kiện ngoại sam, cho nàng hoán y phục, lại phóng tốt lắm phục sức, việc ở lúc này mới hoàn tất.
"Ân nhi hôm qua có hay không ở giữa đêm liền tỉnh?" Tố Phượng Di đột nhiên mới nhớ được điều này, cũng tùy chút truy hỏi.
"Tiểu công chúa không biết phải hay không ở bởi vì đêm qua bị vạn tuế gia coi chừng, nàng một đêm này ngủ đều mau đến khởi trời sáng." Dĩnh Hoa thành thật báo lại, cũng nhớ được nàng một đêm cũng chưa lại thay phiên trực quá đâu.
"Hoàng thượng đã đến đây?" Tố Phượng Di giống như là nghe được điều gì kinh động, rất nhanh lại hỏi thêm một lần.
"Là.
Vạn tuế gia từ sau người ngủ rồi thì đến rồi, đều lưu lại đến hiện tại.
Nô tỳ cũng chưa thấy người rời khỏi qua đâu." Dĩnh Hoa gật đầu, nàng suốt buổi tối đều túc trực hầu hạ, đều đã cho người đổi đến bốn bình trà rồi.
"Người hiện tại còn ở không?" Tố Phượng Di trạng thái nhìn xem có điểm khẩn trương.
"Còn ở." Dĩnh Hoa gật đầu.
"Dĩnh hoa, lấy nước cấp bổn cung rửa mặt!"
"Vâng."
Tố Phượng Di gấp không đợi được, rửa mặt xong liền nhanh một chút chạy đến bên ngoài.

Hàn khí đột ngột xông đến làm tới nàng hít vào ngụm khí lạnh, không tự chủ liền phải rùng mình.
Đợi khi nàng nhìn thấy người kia vẫn còn ở nơi đó, tâm mới thả lỏng mấy lần.
"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng." Tố Phượng Di vẫn là trước đối Tiểu Bạch hành lễ.
"Tỉnh?" Tiểu Bạch cũng không quay đầu lại nhìn nàng, lại lật qua một trang giấy, tiếp tục xem.
"Hoàng thượng người một đêm đều ở nơi này sao?" Tố Phượng Di cố ý dò hỏi một chút.
"Là.
Đều ngồi một buổi tối." Tiểu Bạch gật đầu.
"Người hẳn là mệt mỏi, thần thiếp cho người xoa bóp hảo?" Tố Phượng Di nảy sinh cái ý định, cũng muốn cho đối phương làm cái gì đó.
Người đều có một thời gian không còn đến chỗ của nàng, lại sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy đột ngột lại tính cách biến đổi, số lần lui tới càng nhiều hơn trước kia.
Nàng nói không vui chính là giả, làm sao có thể không vui sướng, người nàng tâm niệm ngày đêm đều bồi ở bên cạnh, nàng có thể đi thân cận người, có thể đi phụng bồi người, có thể đi ngắm nhìn người, còn gì hơn trên đời mỹ mãn a.
Mấy ngày này tâm tình càng trở nên dồi dào sinh khí, khí sắc nhuận hoà nhiều lắm.
Tố Phượng Di đến gần hơn, ý định cho người xoa bóp vai lưng, thế nhưng lúc cánh tay còn thiếu một chút đã chạm vào được thân thể liền lại bị một cái khác bàn tay giữ lại.
Đối phương dùng chút sức liền đã đem nàng kéo đến trước mặt của người.
"Hoàng thượng...?" Tố Phượng Di ngạc nhiên.
"Không cần.
Ngồi xuống được rồi." Tiểu Bạch đem Tố Phượng Di ấn ngồi xuống ghế bên cạnh, sau lại xem một chút đối phương có hay không sẽ động đến trước bụng.
"Thần thiếp có thể, người thì....!"
"Mẫu hậu."
Tố Phượng Di câu nói đột ngột bị một cái khác thanh âm đánh gãy.
Cả hai đồng loạt quay đầu, nhìn thấy Tô Niệm Ân ở phía bên kia bị người nắm lấy tay, một tay dụi dụi đôi mắt, mờ mịt nhìn lại bên này.
"Phụ hoàng!" Tô Niệm Ân trong mắt xuất hiện thân ảnh quen thuộc, nàng nhất nhất mừng rỡ, lập tức chạy nhanh chạy đến lao vào trong lòng của đối phương.
Tiểu Bạch vừa vặn đón được nàng, nhẹ chút đem nàng ôm lên ngồi ngay ngắn, mới xoa xoa nàng cái đầu nhỏ.
"Phụ hoàng vì sao sẽ ở nơi này, là đến nhìn xem mẫu hậu cùng Ân nhi sao?!" Tô Niệm Ân vui vẻ đến biểu hiện ra mặt, không cấm có chút hiếu động.
"Là." Tiểu Bạch đối nàng đáp trả gật đầu.
"Phụ hoàng đến thì tốt rồi, mẫu hậu nhớ người lắm!" Tô Niệm Ân ha ha cười, tiểu bánh bao khuông mặt tràn đầy hài đồng khí sắc.
"Biết được." Tiểu Bạch đảo mắt thì nhìn thấy được Tố Phượng Di sau nghe thấy lời nói của hài tử khuông mặt bất giác lại ửng đỏ, giống như thiếu nữ e thẹn cúi đầu nhìn xuống.
"Ân nhi cũng nhớ người lắm! Còn có tiểu đệ đệ trong bụng cũng rất nhớ rất nhớ a!" Tô Niệm Ân tựa như từ kiếp trước không được nói chuyện, ở lúc này lại nói nhiều đến không hết lời.
"Đều biết được." Tiểu Bạch ôn nhu lại một xoa đầu tiểu bài tử một lần.
"Ân nhi không nháo.
Có hay chưa đã rửa mặt a?" Tố Phượng Di giữ lấy nàng, ngăn cho nàng lại nói lung tung phật lòng đối phương, nàng mới hỏi xem tiểu hài tử.
"Đã.
Ân nhi đều làm rất tốt nha!" Tô Niệm Ân ngoan ngoãn gật đầu.
"Dĩnh Hoa, truyền thiện." Tiểu Bạch nhìn các nàng một lớn một nhỏ đều đã chuẩn bị tốt, mới gọi đến Dĩnh Hoa, trước đó bản thân đã căn dặn làm một số điểm thức ăn, hiện tại liền để nàng cho đem lên đây.

"Nô tỳ hiểu rõ." Dĩnh Hoa thi lễ sau đó rời đi làm việc.
Tiểu Bạch cùng Tố Phượng Di mẫu tử hai người ở Phượng Hoa cung dùng bữa sáng, Tô Niệm Ân cao hứng không ngừng hoạt náo cười đến lớn tiếng.
Tố Phượng Di cũng là hơn trước kia chưa thấy được sẽ vui vẻ như vậy.
Dĩnh Hoa ở trước ánh mắt nghi hoặc của Tố Phượng Di thì đem một chén nước để ở trước mặt của nàng.
"Dĩnh Hoa đây là?" Tố Phượng Di muốn tìm Dĩnh Hoa hỏi qua một lần này là như thế nào mới có lại đây.
"Là nước quả lạnh, đã thêm cam thảo.
Đối thai phụ có nhiều lợi ích." Tiểu Bạch uống cạn canh trong chén, đặt chén rỗng xuống bàn, lại dùng khăn tay lau qua miệng.
"Thần thiếp trước nay đều chưa nghe người nào nói như vậy? Lưu ngự y nói có thể uống sao?" Tố Phượng Di nào dám nghi ngờ đối phương, tuy nhiên thứ này vẫn là lần đầu nàng nhìn thấy cùng nghe nói, cũng chưa từng biết thai phụ uống vào sẽ có lợi nha.
"Sẽ không có độc, có thể uống." Tiểu Bạch nhướn mày.
"Thần thiếp không dám.
Chỉ là vẫn có điểm nghi hoặc mà thôi." Tố Phượng Di nghe người kia nói như vậy liền nhanh chóng giải thích, nàng mới không hề có ý nghĩ như vậy a!
Tiểu Bạch thấy đối phương như vậy gấp gáp đối bản thân giải thích, chính là đang lo sợ bản thân sẽ hiểu lầm nàng.
Tiểu Bạch cho nàng gật đầu, cũng không thấy nói thêm điều gì khác.
Tố Phượng Di nhận được cái gật đầu của người liền mới an tâm trở lại, cầm lên chén nước quả, từ tốn uống vào từng chút một.
Nước quả thanh ngọt, mát mẻ trôi xuống cổ họng, đi vào bao tử, thanh thanh lạnh lạnh, ngọt ngọt diệu diệu, thực sự đả thông khứu giác cùng vị giác, làm người nếm thử đều uống đến không muốn ngừng lại.
Một chén nước qua rất nhanh thì bị uống sạch sẽ.
Tố Phượng Di trừ bỏ có hài lòng còn có ngọt nị tâm can.
"Mẫu hậu người nhìn, phụ hoàng còn cho Ân nhi tiểu thố cao, hảo đáng yêu nha!" Tô Niệm Ân cầm đồ vật trong tay đưa tới trước mặt của Tố Phượng Di, bộ dáng được cho đồ của tiểu hài tử thực nhìn thuận mắt.
Đồ vật bị tiểu hài tử nắm trong tay là một cái khối cao điểm, nhìn qua không phải bánh cũng không phải đường loại đó, này cái trong suốt óng ánh hình dạng, còn có thể xuyên thấu ánh sáng, mềm mềm nhẹ nhẹ, đối hài tử mà nói đích thị là mê người thứ đồ vật.
"Ăn hảo ngon, mẫu hậu người cũng ăn thử đi." Tô Niệm Ân trước vẫn là tách ra một khối, đẩy đến bên miệng của Tố Phượng Di, cười đến phong hoa khởi tiếu.
Tố Phượng Di mỉm cười, cũng mở miệng ăn đi vào cao điểm.
Ngọt nị thơm mát, quả thực giống hài tử đã nói là ăn rất ngon.
"Không gấp.
Đã làm còn nhiều lắm." Tiểu Bạch từ chỗ Dĩnh Hoa lấy tới một đĩa là cùng loại cao điểm để ở trên bàn, nhắc nhở các nàng hai người một lần.
"Hoàng thượng!"
Lúc này đột nhiên Hồng Liên lại từ bên ngoài đi vào, lớn tiếng chút hướng Tiểu Bạch gọi.
"Là việc gì?"
"Hồi vạn tuế gia, quận chúa là...!"
Hồng Liên chỉ nói được một đoạn, phía sau liền xuất hiện bóng dáng của một người.
"Tô Phá Ca."
-----Hết chương 89-----
Tác giả: nhìn xem hoàng hậu của chúng ta đã vui hơn trước kia rất nhiều rồi a...!

Tiểu Bạch

Tố Phượng Di.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.