Kính Hoa Duyên

Chương 8: Hoa tình




Sau đại điển truyền lư*, nhân tài hội tụ, quỳnh lâm yến ẩm*.
(*)Truyền lư: Vào thời xưa sau khi kết thúc thi đình, vào sáng sớm xướng danh người đỗ gọi là truyền lư.
(*)Quỳnh lâm yến ẩm: này chắc là yến tiệc đông đúc.
Quỳnh Lâm uyển, trăng sáng gió lặng, bên trong trang uyển, thúy trì hoa lãng, non sắc tuyên chiếu. Đủ loại quan lại có trong công văn* đến trước bàn nhỏ lẳng lặng chờ thánh thượng.
(*) Ta nghĩ chỗ này chắc là ai có trong ý chỉ của Hoàng đế mới được tham gia yến tiệc.
Lễ bộ Thị lang ghé vào bên người Hàn Kính ân cần dạy bảo: “Nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm, nghe lời đoán ý, chớ đắc tội với người khác, nếu có người tiến đến chúc rượu ngưới nhất định phải uống…”
“Nhưng mà ta không biết uống rượu.” Hàn Kính không nhịn được nhắc nhở cữu cữu.
Lễ bộ Thị lang đưa tay vỗ vào gáy của Hàn Kính, thấp giọng răn dạy: “Ngươi coi như không biết cũng phải cứng rắn chống đỡ mà uống cho ta, nếu thực sự không được thì uống ít một chút.”
“Ồ.” Hàn Kính sờ sờ gáy, cúi đầu như bé ngoan đang nghe dạy bảo.
“Hoàng thượng giá lâm —— “
Lễ bộ Thị lang nhanh chóng lui về vị trí của chính mình, văn võ bá quan bận bịu rời chỗ để lễ bái.
Hoàng đế vừa vào bên trong uyển liền nhìn thấy Hàn Kính, khóe miệng không tự chủ giương lên, sau đó liền bày ra sắc mặt đoan chính, mặc dù bước chân nhẹ nhàng hướng tới bảo tọa phía trên, nhưng khi đi qua Hàn Kính lại cố tình dừng lại.
Hàn Kính đang phục ở trên đất chờ Hoàng thượng đi qua, lại nhìn thấy một đôi giày minh hoàng hoa văn hình rồng dừng ở trước mặt mình mà bất động. Nhất thời không biết làm sao.
Hoàng đế mỉm cười nhìn kỹ hắn một thân quan phục màu đỏ: “Vị này, không biết có phải là thám hoa lang Hàn Kính?”
“…” Hàn Kính nhất thời không kịp phản ứng, nghiêng đầu nhìn cữu cữu đang quỳ phục ở cách đó không xa. Lễ bộ Thị lang gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hung hăng hướng hắn mà nháy mắt.
“Hồi… Bẩm hoàng thượng, chính là thần…”
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của Hoàng đế: “Hàn ái khanh không phải nói nằm mộng cũng muốn nhìn thấy trẫm một lần sao? Trẫm bây giờ đang ở đây, ái khanh sao không ngẩng đầu nhìn một chút?”
Hàn Kính ngẩn ra, đây không phải là lời hắn đã nói cùng Trịnh Chính sao? Hoàng thượng làm sao mà biết được?
“Hàn ái khanh?” Hoàng đế không để ý ánh mắt mê man của chúng thần lại gọi một lần.
Hàn Kính hít sâu một hơi, rốt cục lấy hết dũng khí chậm rãi ngẩng đầu…
Nhìn thấy gương mặt đang cười như gió xuân kia, nhất thời ngây người, trố mắt ngoác mồm.
“Trịnh… Chính…”
Quần thần vẫn là đang lặng im suy nghĩ về tâm ý trong lời nói của Hoàng đế, Hàn Kính câu nói kia nhỏ như muỗi kêu vừa vặn không ít người nghe thấy, trong phút chốc tiệc rượu rơi vào tĩnh mịch.
Câu nói kia, là “Trịnh” … Vẫn là “Trẫm” …
Nếu là trước mặt vua mà dám tự xưng “Trẫm”, tội đáng tru diệt cửu tộc…
Đủ loại quan lại bụng đầy điểm khả nghi, không dám tùy tiện chỉ Hàn Kính khi quân. Lễ bộ Thị lang run lên một cái lảo đảo bò đến bên chân Hoàng thượng thỉnh tội: “Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội! Thám hoa chỉ là lần đầu gặp gỡ thánh nhan, nhất thời loạn nhịp tim, nói không biết lựa lời, mong Hoàng thượng thứ tội!”
Trịnh Chính đang thoả mãn mà quan sát thần sắc kinh ngạc đến ngây người của Hàn Kính, bất thình lình ở đâu lại chui ra một người, Hoàng đế cau mày không rõ: “Thám hoa lang đã phạm tội gì? Lễ bộ Thị lang tại sao phải vì thám hoa lang mà cầu xin?”
Lễ bộ Thị lang bò vài bước về phía trước: “Vi thần không dám lừa gạt Hoàng thượng, thám hoa lang chính là cháu ngoại trai của vi thần, thám hoa lang trước đó nói lỡ, thỉnh mong hoàng thượng mở ra một con đường.”
Hoàng đế thoáng suy tư, tự nhiên hiểu ra, bỗng nhếch miệng nở nụ cười, cúi người đưa tay nắm lấy cánh tay của Hàn Kính đem người đỡ đến: “Thám hoa lang vừa có nói sao? Trẫm tại sao lại không nghe thấy?”
“Hoàng…” Lễ bộ Thị lang nhanh chóng thức thời câm miệng.
Hoàng đế muốn nhân nhượng cho yên chuyện, đủ loại quan lại tự nhiên sẽ không nói gì.
Hoàng đế mỉm cười nhìn Hàn Kính, nắm tay của hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay: “Ái khanh chớ căng thẳng, hôm nay hỉ đăng long môn, cứ tự nhiên mà ra sức uống một phen.”
Hàn Kính ngẩng đầu ngơ ngác nhìn hắn, ngây người như phỗng một hồi lâu, trong lúc nhất thời quên mất rút tay về. Bầu không khí trở nên quái dị, Lễ bộ Thị lang âm thầm hoảng sợ, mơ hồ lo lắng.
Hoàng đế thoáng vuốt nhẹ mu bàn tay của Hàn Kính một chút, liền quay người hướng tới long toạ: “Chúng ái khanh bình thân, hôm nay tận hứng, tận hứng.”
“…”
Hàn Kính ngồi trở lại trước án, hồn bơi thiên ngoại.
Trịnh Chính… Hoàng thượng… Trịnh Chính… Hoàng thượng…
“Hàn đại nhân? Hàn đại nhân?”
Hàn Kính hoàn hồn, nhìn trước mặt là văn thần đang nâng chén chúc rượu, theo bản năng bưng rượu trước mặt uống vào.
“Khụ khụ khụ khục…”
“Híc, Hàn… Hàn đại nhân…”
“Khụ khụ khục…”
Bên cạnh bá quan đang kỳ quái đánh giá Hàn Kính, khắp nơi nghi hoặc. Hoàng đế ngồi trên bảo tọa, bưng rượu nhìn Hàn Kính mặt đang đỏ bừng ho khan, không khỏi mỉm cười.
“Tiểu ngốc qua…”
————
Tẩm cung, Hàn Kính hôn hôn trầm trầm quỳ trên mặt đất mà suy nghĩ lung tung. Vừa nãy ở Quỳnh Lâm yến bị một đám đồng liêu kính rượu chúc mừng, bây giờ Thường Phúc lại đem hắn mang tới nơi này. Thường Phúc, dĩ nhiên là Thường Phúc công công. Hàn Kính rối loạn không thôi.
Phía sau, cửa của tâm cung bị đẩy ra, Hàn Kính nhất thời cứng đờ, nín hơi nghe tiếng bước chân đang tới gần.
Hoàng đế chắp tay đến gần Hàn Kính, đi quanh chính diện, trước tiên bên trái nhìn một cái, gật gật đầu; liền chạy đến bên phải nhìn một cái, trùng lặp gật gật đầu, khá là thoả mãn.
Hàn Kính quỳ trên mặt đất, cúi đầu, một thân quan phục màu đỏ, tóc đen như mực từ mũ cánh chuồn xả xuống lưng, thuận theo bả vai mà trượt xuống.
Hoàng đế hứng thú dạt dào, nhấc lên vạt áo ngồi xổm xuống, kẹp lên một lọn tóc đen mà xoa vê: “Ngẩng đầu để trẫm nhìn một cái?”
Hàn Kính cảm giác say rượu còn chưa tiêu biến, cả người đều không được tự nhiên lại chịu đựng việc Hoàng đế quan sát, nghe vậy liền kiên trì ngẩng đầu.
Lần thứ hai nhìn thấy gương mặt kia, vẻ mặt đầy ý cười, đúng là Trịnh Chính.
Hàn Kính dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, đầu óc nóng lên, lập tức đứng dậy, liên tục lăn lộn hướng tới cửa mà bỏ chạy.
Hoàng đế chính là đang nhìn đến cao hứng, bất thình lình người lại bỏ chạy, trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng lại. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, Hàn Kính đã sớm chạy được vài bước. Hoàng đế thầm mắng một câu liền lập tức đuổi theo.
Hàn Kính thở hồng hộc chạy, hai mắt trừng trừng nhìn chằm chằm cửa cung, gần rồi… Gần rồi…
Một thân ảnh minh hoàng như cơn gió mạnh mà nhảy đến bên người, chỉ một bước đã chắn ở trước mặt. Hàn Kính nhanh chóng chuyển hướng khác, tiếp tục hướng cửa cung mà bỏ chạy, đưa tay đẩy cửa, bỗng nhiên eo bị ôm thật chặt, trời đất quay cuồng liền bị quăng lên bả vai, bụng đặt trên bả vai cứng rắn, xóc nảy đến muốn nôn. Chưa từ bỏ ý định đưa tay, đầu ngón tay miễn cưỡng quẹt qua cánh cửa, càng đi càng xa…
Hàn Kính say rượu vù vù lắc đầu một cái, hai tay chống đỡ trên vai của Hoàng đế, nhỏm người lên trên mà giãy giụa, bất đắc dĩ trên tay không có tí khí lực, lại là tay không, nửa người trên nằm úp sấp, cả người mềm nhũn lắc lư treo ở bả vai của Hoàng đế. Chỉ cảm thấy cả người xóc nảy một hồi liền bị quẳng lên long sàng, rơi vào trong chăn tơ vàng mềm mại.
Hoàng đế cười híp mắt bò đến nắm mặt của hắn: “Tiểu ngốc qua, chạy cái gì?”
“…” Hàn Kính mông lung mà nhìn Hoàng đế ở phía trên, trừng mắt nhìn, lầu bầu một câu, “Tên lừa đảo…”
“Hả? Cái gì?” Hoàng đế đưa lỗ tai lại gần.
Vành tai mềm mại chạm vào trên môi, Hàn Kính quỷ thần xui khiến hé miệng…
“A ——! Tại sao ngươi lại cắn người a!”
“…”
“Tê ~ đau quá đau quá…”
“…”
“Nới lỏng nới lỏng nới lỏng nới lỏng nới lỏng… Trẫm sai rồi trẫm sai rồi, không phải, ta sai rồi ta sai rồi! Buông ra buông ra…”
Cửa cung bỗng nhiên mở rộng, Thường Phúc tay cầm phất trần hoang mang hoảng loạn chạy vào: “Hoàng thượng! Làm sao vậy hoàng thượng! Hoàng…”
“Đứng lại!”
Hoàng đế quát to một tiếng làm cho Thường Phúc giật mình, suýt chút nữa trượt chân mà ngã sấp xuống, miễn cưỡng đứng lại ngẩng đầu nhìn, trên long sàng Hoàng đế đang nằm trên người Hàn Kính, đem Hàn Kính cả người che ở dưới thân, hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thân thiết phi thường. Hiển nhiên chính mình đã quấy rầy hứng thú của Hoàng đế.
Thường Phúc thầm kêu không tốt vội vội vã vã quỳ trên mặt đất nhận tội, bị Hoàng đế nói một câu “Lui ra” liền đuổi ra khỏi tẩm cung.
Hoang mang hoảng loạn chạy ra khỏi tẩm cung, Thường Phúc không khỏi lau một chút mồ hôi lạnh trên trán.
Thanh âm kia, quả thực là kinh khủng, hứng thú của Hoàng thượng, cũng thật là đặc biệt…
Đợi Thường Phúc lui ra, Hoàng đế một mặt bị đau hít một hơi khí lạnh, nghiêng đầu đưa tay nắm cằm của Hàn Kính, hảo hảo mà dụ dỗ: “Nghe lời nghe lời, há mồm há mồm…”
Thật vất vả mới kéo được lỗ tai ra, Hoàng đế vội vã bò lên tránh thoát hàm răng ham muốn cắn người của Hàn Kính, đứng ở bên giường bụm lỗ tai đầy mặt buồn rầu.
Đợi đến khi chậc lưỡi nếm được mùi máu tanh trong miệng, Hàn Kính lập tức giật mình tỉnh rượu một nửa. Nỗ lực bảo trì tỉnh táo, cứng rắn chống đỡ mà bò dậy,  liền thấy Hoàng đế một mặt bất đắc dĩ đang bụm lỗ tai, chỉ một thoáng như ngũ lôi oanh đỉnh, vội vã dụng cả tay chân bò xuống giường.
“A!”
Hàn Kính đầu vẫn còn mê man, mất thăng bằng cả người té xuống long sàng, thắt lưng đập vào mép giường, tức thì chịu một trận đau đớn, không khỏi rên lên một tiếng.
“Làm sao vậy làm sao vậy? Có đau hay không có đau hay không?” Hoàng đế bất chấp lỗ tai đau, vội vàng đem người kéo vào trong lồng ngực, đưa tay nhu nhu thắt lưng, “Ngã đau sao? Nhu nhu, nhu nhu là tốt rồi…”
“…” Hàn Kính bị Hoàng đế ấn vào trong ngực đến khó chịu, đưa tay đẩy lồng ngực của lại đẩy không ra, không thoải mái mà vặn vẹo, “Thả ra.”
Hoàng đế cợt nhả, tiến đến bên tai Hàn Kính thổi thổi khí: “Ngươi có phải là đang trách trẫm?”
“…” Hàn Kính co cổ lại, càng dùng sức đẩy, không nói một lời.
“Ngươi không trách trẫm, trẫm liền thả ra.” Hoàng đế nắm chặt cánh tay, tiếp tục ôm chặt lấy Hàn Kính.
“…” Hàn Kính trầm mặc bất động, mặc cho Hoàng đế ôm.
“Tiểu ngốc qua, sinh khí sao?”
Nhiệt khí phun ở bên tai, hơi ngứa, Hàn Kính nghiêng đầu né tránh: “Ngươi gạt ta.”
“Hả? Trẫm lừa ngươi cái gì?” Hoàng đế nghiêng đầu giả câm vờ điếc.
Hàn Kính mím mím môi ngẩng đầu nhìn hắn, túy nhan vi đà*, ánh mắt chậm chạp: “Ngươi là Hoàng đế, không phải là Trịnh Chính, ngươi luôn luôn tại gạt ta.”
(*) Túy nhan vi đà: vẻ mặt say rượu hơi hơi đỏ.
Hoàng đế cúi đầu đối diện với đôi mắt chuyên chú của Hàn Kính, thất thần một hồi lâu, ủy khuất mà bĩu môi: “Ngươi như thế nào lại có thể trách trẫm đây? Trẫm cũng là vạn bất đắc dĩ a.” Hoàng đế liền đem người nhu nhu mà kéo vào trong lồng ngực, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, không cẩn thận cọ vào lỗ tai đang bị thương, “Ư” một tiếng né tránh chỗ đó, đổi qua bên khác, “Ngươi nghĩ a, có Hoàng đế nào khi vi phục xuất tuần còn nói với mọi người mình là Hoàng đế? Nếu trẫm nói cho ngươi thân phận của trẫm, lỡ như có thích khách đến uy hiếp ngươi thì làm sao bây giờ? Trẫm sẽ đau lòng vì ngươi a.”
Hàn Kính nhíu mày suy tư, sắc mặt buông lỏng. Hoàng đế tận dụng mọi thời cơ: “Trẫm sai rồi, đừng trách trẫm có được không?”
“…”
“Ngược lại là ngươi, đầu tiên là không chào mà biệt, sau đó nhiều ngày như vậy vẫn không biết tung tích, ngươi cũng biết trẫm có bao nhiêu quan tâm ngươi a?”
“…”
“Những ngày qua trẫm thực sự là mất ăn mất ngủ, ăn ngủ không yên, lo chết rồi. Trẫm đều không trách ngươi, ngươi còn trách trẫm?”
Hàn Kính lao lực suy xét một phen, cuối cùng không còn lời nào để nói: “Ta chỉ là muốn chờ thi đậu sẽ trả bạc lại ngươi.”
Hoàng đế lắc đầu: “Không cần không cần, ngươi bình an trở về là tốt rồi.”
Hàn Kính trước kia cũng cho là sẽ không được gặp lại Trịnh Chính, nhìn thấy Hoàng đế ủy ủy khuất khuất liền hết giận, nhìn thất dấu rang chỉnh tề trên tai của Hoàng đế, đưa tay sờ sờ: “Đau không?”
“Ngươi thổi một chút?” Hoàng đế mặt dày mà đưa mặt tới.
Hàn Kính không nghi ngờ, rướn cổ lên nhẹ nhàng thổi khí, thổi tới nơi yếu mềm trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Hoàng đế tay không nhịn được hạ dần xuống, sờ lên thắt lưng của Hàn Kính.
“Trịnh Chính.”
“Hả?” Hoàng đế táy máy tay chân, thay lòng đổi dạ.
“Ngươi có phải là… Khi ta là khế đệ…”
Tay trên eo dừng lại, Hoàng đế cúi đầu hỏi: “Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy? Ai đã nói cái gì với ngươi?”
“…”
“… Tiểu ngốc qua? … Tiểu ngốc qua?”
Hàn Kính như là bé ngoan dựa vào trong lồng ngực của hắn, đang ngủ. Hoàng đế bật cười, ôm lấy Hàn Kính nhẹ nhàng đặt ở trên long sàng, nghiêng người chống đầu quan sát dung nhan khi ngủ của hắn, ngón tay mơn trớn sống mũi thanh tú, đến đôi môi mỏng hồng nhuận như nước.
Một tiếng nỉ non tựa như than thở: “Không phải a… Không chỉ là…”
————
Xe ngựa một đường xóc nảy dừng ở cửa phủ, Lễ bộ Thị lang run rẩy để gã sai vặt đở xuống xe, hoang mang hoảng loạn đi vào đại môn: “Kính tiểu tử, Kính tiểu tử đã trở về chưa?”
“Đại nhân, đại nhân chậm một chút.” Quản gia vội vã tiến lên nâng lão, “Thiếu gia không phải là cùng đại nhân đi dự yến tiệc sao? Không đồng thời cùng nhau trở về a?”
Lễ bộ Thị lang thoáng chốc ngây dại, trong yến tiệc Hoàng nói thám hoa lang tửu lượng chịu không nổi liền sai người đưa về phủ, bây giờ lại không trở về, không phải là ngủ lại hoàng cung đi…
Trong lúc nhất thời “Nịnh hạnh luyến sủng” các loại chữ cùng nhau hiện lên trong đầu của Lễ bộ Thị lang, thị lang trượt chân ngã ngồi trên đất, vỗ đùi mượn rượu mời khóc lên: “Hài tử thối a —— tại sao không làm cho người khác bớt lo a…”
“Đại… Đại nhân?”
“Đại tỷ a —— vậy phải làm sao bây giờ nha…”
“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.