Kính Hoa Duyên

Chương 6: Tìm Hoa




Ai ui, Gia! Gia! Người chậm đã! Chậm đã!” Thường Phúc một đường như Porsche mà đuổi theo chủ tử nhà mình.
Trịnh Chính không để ý tới hắn, một đường chạy như bay đến Túy Nguyệt Lâu.
Thường Phúc khẽ cắn răng đuổi theo, ngăn ở trước mặt Trịnh Chính: “Gia, hôm nay không phải là hưu mộc, người không thể chạy loạn, vẫn là nhanh quay về thôi! Này nếu như làm trễ thời giờ thì biết phải làm như thế nào đây?”
Trịnh Chính dừng lại cước bộ, nhìn Thường Phúc đang cúi người, tựa tiếu phi tiếu: “Thường Phúc, khi nào lại đến phiên ngươi tới quản ta?”
Thường Phúc run lên một cái, mồ hôi lạnh chảy xuống, cúi đầu không dám nói lời nào.
Trịnh Chính liếc nhìn hắn một cái, xoay người vội vội vàng vàng mà đi tới Túy Nguyệt Lâu…
————
“Đi?” Trịnh Chính nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cười rạng rở của chưởng quỷ, nghi hoặc mà giật mình, “Đi khi nào? Đi cùng ai?”
Chưởng quỹ lắc đầu một cái không trả lời, cúi đầu đưa ra một tờ giấy cùng một ít bạc, cười híp mắt giao cho Trịnh Chính: “Hôm qua một vị lão gia đã đến đón Hàn công tử, Hàn công tử đem phòng trả lại, lưu lời lại nói là nếu công tử ngài đến, liền đem tiền thuê phòng còn dư lại, trả lại cho ngài, còn có cái này.”
Trịnh Chính liền cầm lấy, là biên lai mượn đồ, viết tiền thuê nhà của mấy ngày trước đây. Trịnh Chính không ngừng được cười mắng: “Tiểu ngốc qua.”
Ngẩng đầu dò hỏi chưởng quỹ: “Thật sự là không biết ai đã đón hắn đi?”
Chưởng quỹ làm khó xử nở nụ cười, lắc đầu một cái: “Này tiểu nhân không biết. Kinh thành đại quan quý nhân nhiều như vậy, cũng không phải dân thường như tiểu nhân có thể nhận thức.”
Chưởng quỹ nở nụ cười hòa hòa khí khí, không phải là thật sự không biết chỉ là không nguyện ý nói.
Trịnh Chính nghi hoặc cau mày, lặng lẽ nhìn biên lai mượn đồ cùng bạc trong tay không nói gì.
Thường Phúc bên cạnh cẩn thận thăm dò: “Gia? Gia?”
Trịnh Chính hoàn hồn, nhu nhu mi tâm liền đi ra ngoài, Thường Phúc cúi người đi theo.
Lúc hai người đi ngang qua một bàn bên cửa sổ, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng bắt chuyện: “Ai —— Trịnh huynh!”
Quay đầu nhìn sang, Vương công tử bụ bẫm nghênh ngang đi tới: “Đã lâu không gặp a Trịnh huynh.”
Trịnh Chính khóe miệng treo lên một nụ cười xa cách: “Vương huynh.”
Vương công tử nhìn Trịnh Chính một cái, con ngươi nhìn lên trên lầu lượn một vòng, nheo mắt lại, cười đến mức có thâm ý: “Tới tìm tiểu khế đệ của ngươi a?”
Nghe hắn nói xong, Trịnh Chính lông mày giật một cái, thu hồi nụ cười nhìn về phía Vương công tử: “Vương công tử đây là ý gì?”
Vương công tử thấy Trịnh Chính không chịu thừa nhận, trên mặt chợt lóe lên một tia bỡn cợt, nghiêng đầu để sát vào Trịnh Chính, âm thanh lại không chút nào giảm: “Không phải là sự tình kia sao! Người nào mà không biết a? Giấu cái gì nha! Đúng không!” Nói xong không quên quay đầu lại bắt chuyện với nhiều vị công tử bột đang nhìn sang.
Trịnh Chính mục quang lạnh lùng: “Câu này, ngươi cũng đã nói cùng với hắn?”
Vương công tử không để ý lắm: “Làm sao vậy? Không phải chỉ là một tiểu thỏ nhị gia thôi sao?” Nói xong đưa tay vỗ vỗ vai Trịnh Chính, giống như khuyên lơn, một mặt cười dâm đãng, “Cái hạng người thấy tiền liền sang mắt kia ngươi cũng không cần quá để ý, đi chính là đi, lại tìm cái mới, nếu không các huynh đệ buổi tối sẽ cùng ngươi đi đi dạo… Khà khà khà… Hả?”
Trịnh Chính hơi híp mắt lại: “Thấy tiền sáng mắt? Có ý gì?”
Vương công tử cười ha ha: “Hôm qua có một lão đầu đến, ngồi xe ngựa dẫn theo gã sai vặt, vừa nhìn chính là người đại phú đại quý, tiến vào Túy Nguyệt Lâu không nói hai lời trực tiếp đem hắn đón đi, mọi người là đều nhìn thấy, ông lão kia đúng là nắm tay của hắn đem người mang đi, hắn đúng là bé ngoan liền theo lão đầu đó rời đi. Ta thấy hắn nha, tám phần mười là chê ngươi nghèo”
Người chung quanh liền phụ họa: “Đúng đấy, cũng không phải là cẩn thận từng li từng tí đem người ôm đi?”
Trịnh Chính bình tĩnh nhìn Vương công tử, nghe người bên cạnh nghị luận, mặt không hề cảm xúc.
Người đại phú đại quý, kinh thành quyền quý không có người nào mà hắn không biết, sẽ là ai chứ?
Vương công tử không tim không phổi lại đưa tay đè lên vai Trịnh Chính: “Cho nên ta nói a, hắn chính là được một người nuôi không quen, tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa, trộm cắp! Còn dám mắng ta vô liêm sỉ? Nhìn hắn ngày hôm qua bị ta chửi đến máu chó đầy đầu! Rất giống một con cẩu nhà có tang đang nhảy dựng! Ha ha ha ha ha…”
Thường Phúc nghe lời nói của Vương công tử, liền lén lút đánh giá sắc mặt của chủ tử nhà mình, trán liền toát mồ hôi lạnh, ngậm chặt miệng không dám lên tiếng.
Xa xa Triệu công tử phát hiện Trịnh Chính thần sắc có gì đó không đúng, muốn nói lại thôi, cuối cùng là xa xa né tránh.
Trịnh Chính nghiêng đầu nhìn bàn tay mập trên vai, nhợt nhạt nhếch miệng, nhìn về phía Vương công tử, bình tĩnh mở miệng: “Ngươi tên là gì? Trong nhà có những ai?”
Vương công tử không phản ứng lại, hồ nghi mà liếc mắt đánh giá trên dưới Trịnh Chính “Hỏi cái này làm gì?”
Trịnh Chính nở nụ cười, cười đến khiến người nhìn không thấu: “Vương huynh đệ đừng nghĩ nhiều, Trịnh mỗ chỉ là thấy các hạ khí độ bất phàm, nhất thời ngưỡng mộ muốn kết giao kết giao.”
Vương công tử không nghi ngờ hắn, mặt mày hớn hở, lùi về sau một bước giả vờ giả vịt chắp tay chắp tay: “Tại hạ không dám họ Vương, tên chỉ một chữ Nguyên, một tháng trước vào kinh ứng thí, hiện tạm thời đang sống tại phủ của thúc phụ.”
“Thúc phụ?” Trịnh Chính cau mày.
Vương công tử giả vờ giả vịt mở ra chiết phiến, một mặt vênh vang đắc ý: “Không dối gạt Trịnh huynh, thúc phụ chính là Hộ bộ Thượng thư Vương đại nhân, cha của Vương quý phi.”
Trịnh Chính tựa tiếu phi tiếu nhìn vị công tử bột dương dương tự đắc khoe khoang trước mặt, suy tư nghiền ngẫm: “Hộ bộ Thượng thư…”
Hộ bộ Thượng thư chi chất, Vương quý phi chi đệ, không trách những người này từng người từng người đều vây quanh hắn a dua nịnh hót lấy lòng.
Thường Phúc nhìn một đám người trẻ tuổi không hiểu biết, âm thầm thở dài. Nhìn thấy Trịnh Chính bỏ lại những công tử bột kia đi ra ngoài, liền đuổi theo.
Trịnh Chính không có tâm tư để ý tới đám người này, cau mày đi ra ngoài, liền nghe có người sau lưng hỏi dò: “Ai, Triệu huynh, ở kinh thành này ngươi là người đứng đắn, quen biết nhiều người, có biết lão đầu hôm qua đến tìm tiểu tử kia là ai không?”
“Ừm…” Triệu công tử trầm ngâm chốc lát, “Nhìn rất quen mặt… Ta đã từng thấy qua… Tê ~ hình như là ở Lễ bộ…” Trịnh Chính bước chân bỗng nhiên dừng lại, quạt gõ gõ vào lòng bàn tay, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, ý tứ hàm xúc không rõ: “Gần đây văn võ bá quan đều rất rãnh rỗi sao?”
Thường Phúc trộm dò xét liếc mắt một cái, cúi đầu âm thầm cầu xin thần phật phù hộ.
————
Trong đại điện, hoàng đế dựa vào Long y, một tay chống cằm.
Bên dưới đủ loại quan lại ngay ngắn mà bẩm báo công việc rõ ràng.
Công bộ Thượng thư cầm hốt bản* bước ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, phía nam xưa nay lũ lụt nhiều lần, bây giờ còn có ba tháng liền đến mùa hạ, thần cho là nên phòng ngừa chu đáo, sớm sai nhân thủ khơi thông đường sông, tự phòng hậu hoạn trước khi nạn lụt chưa xảy ra.”
(*) Hốt bản: Thẻ bằng ngọc, bằng ngà hoặc bằng tre mà quan lại ngày xưa thường cầm khi thượng triều.
“Ừm.” Hoàng đế đáp một tiếng, cũng không nói có thể hay là không thể, chỉ là bất động mà thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước.
Công bộ Thượng thư hồi lâu không nghe được Hoàng đế nói chuyện, lặng lẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó theo ánh nhìn của Hoàng thượng, chính là Lễ bộ Thượng thư bên cạnh.
Đủ loại quan lại đều nhìn theo, trong lúc nhất thời cả triều văn võ bá quan, chừng một trăm con mắt đồng loạt nhìn về phía Lễ bộ Thượng thư, đại điện rơi vào tĩnh mịch.
Lế bộ Thượng thư thoáng chốc thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nghi hoặc không ngừng, sợ hãi không thôi, không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc bất động chờ Hoàng đế mở miệng.
Hoàng đế chỉ giữ trầm mặc, hành hạ đến tận khi hai chân Lễ bộ Thượng thư run lên mới mở miệng: “Lễ bộ Thượng thư.”
“Thần… có thần.” Lễ bộ Thượng thư run lập cập quỳ xuống.
Hoàng đế híp mắt nhìn mũ cánh chuồn của Lế bộ Thượng thư, đầu ngón tay gõ vào tay vịn của Long ỷ: “Ngươi gần đây đã làm chuyện tốt đẹp gì?”
“A?” Lễ bộ Thượng thư kinh sợ, mê hoặc ngẩng đầu, liền nhanh chóng cúi đầu xuống: “Thần ngu dốt… Kính xin hoàng thượng nói rõ.”
Ngồi trên Long ỷ Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Có đúng không? Trẫm dường như nghe nói… Gần đây kinh thành có đại quan quý nhân rất tốt nuôi dưỡng đào kép, thậm chí không tiếc… Bắt nạt đàn ông tròng ghẹo đàn bà…”
Lễ thân Thượng thư thể chấn động, vội vã dập đầu: “Thần oan uổng! Hoàng thượng minh giám! Thần đối hoàng thượng trung thành tuyệt đối, tuyệt đối không dám làm trái pháp luật kỷ cương! Thần oan uổng! Thần oan uổng! …”
“Ta oan uổng ngươi? A, gần đây trong kinh thành, có những tên ỷ vào thúc bá huynh trưởng làm quan trong triều liền trắng trợn không biết kiêng dè hoành hành phố xá vô liêm sỉ, chẳng lẽ còn thiếu sao? Ngươi nói có đúng hay không a, Hộ bộ Thượng thư?” Hoàng đế đột nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía Hộ bộ Thượng thư, trong lời nói có ý riêng.
Hộ bộ Thượng thư đột nhiên bị điểm tên, cũng là cả kinh, hoang mang rối loạn vội vàng quý sát bên Lễ bộ Thượng thư, nơm nớp lo sợ: “Thần ngu dốt, thần không biết, thần không biết…”
Cả hai Thượng thư không ngừng dập đầu lạy, trên đại điện bầu không khí ngưng trệ. Nhiều vị quan lại mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không hiểu ra sao.
Xem hai vị Thượng thư bộ dáng kinh hồn bạt vía co rúm lại thành một đoàn, Hoàng đế không khỏi cau mày, rơi vào trầm tư.
Chỉ biết là hắn đã bị người của Lễ bộ mang đi, nhưng không có chứng cứ lại không thể thật sự một mực chắc chắn mà xông vào thượng thư phủ soát người, thật phiền toái…
Trong lòng bất đắc dĩ than thở, cái tên tiểu ngốc qua này, một điểm cũng không khiến người ta bớt lo.
Hoàng đế buồn bực mà nhu nhu huyệt thái dương đứng lên: “Thôi, bãi triều.”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Hộ bộ Thượng thư cùng Lễ bộ Thượng thư vẫn nằm trên mặt đất không dám làm ra một cử động nhỏ nào, đợi Hoàng đế rời đi, lặng lẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau, một người chột dạ, một người không rõ.
————
Xe ngựa dừng lại, nam nhân tóc mai lẫn vài sợi tóc bạc để gã sai vặt đỡ xuống xe, sửa lại vạt áo quan phục một chút liền đi vào trong phủ. Quản gia mở cửa đợi: “Đại nhân.”
Nam nhân tiến vào phòng lớn nhanh chóng nâng chung trà lên uống mấy ngụm, thở ra một hơi thật dài.
Hàn Kính đi tới: “Cữu cữu.”
“Hả? Ai u oa oa nha!” Nam nhân nhanh chóng đặt chén trà xuống kéo Hàn Kính qua “Tại sao không đi nghỉ ngơi thật tốt a?”
Hàn Kính lắc đầu một cái: “Không mệt, xem sách một chút rồi đi ra ngoài một chút.”
“Vẫn còn thói quen đó?”
Hàn Kính gật gật đầu.
Nam nhân tức giận điểm điểm trán của Hàn Kính: “Tử tiểu tử, chính là buồn chán đi!”
Hàn Kính đưa tay sờ sờ cái trán bị đâm đau mà trầm mặc. Làm cho cữu cữu thở dài: “Oa oa nha, đến kinh thành tại sao cũng không đến tìm ta?”
“Không muốn gây phiền phức cữu cữu, ta nghĩ là chờ thi đậu rồi nói sau.”
Lão nam nhân lắc đầu than thở, ngồi ở trên ghế thái sư: “Ngươi như vậy bảo ta làm sao ăn nói với đại tỷ a! Khi đó…”
Hàn Kính bé ngoan đứng ở một bên nghe cữu cữu nói việc nhà, nhìn cữu cữu trên người mặc quan phục đến xuất thần. Là quan của triều đình a, có thể giúp Hoàng thượng làm việc, thật tốt.
Cữu cữu không chú ý tới Hàn Kính đang mất tập trung, tiếp tục ở bên tai nhắc nhở: “Giống như ngươi vậy khờ hài tử, thi đậu cũng chưa chắc là chuyện tốt, gần vua như gần cọp ngươi có biết không? Ánh mắt hoàng thượng nhìn hai vị Thượng thư đại nhân sang sớm hôm nay, như là muốn giết bọn họ, ta ở phía sau đều lau một vệt mồ hôi. Không biết Lễ bộ đến cùng xảy ra chuyện gì làm cho Hoàng thượng mất hứng, chuyện tương lai không thể nào biết trước được, hoàn hảo cậu của ngươi chỉ là một thị lang, hỏa chưa chắc đốt tới trên người ta. Ngươi sau này muốn làm quan, vậy nên lúc làm việc phải vạn phần cẩn thận a…”
Hàn Kính không nhịn được đánh gãy: “Cữu cữu, Hoàng thượng sẽ không đến nỗi phải trái đúng sai cũng không phân biệt được, Hoàng thượng là  một Hoàng thượng tốt.”
Nghe hắn nói thế Lễ bộ Thị lang không khỏi giận: “Hoàng thượng Hoàng thượng, ngươi liền hai ba câu đều không rời hoàng thượng, quân tâm khó dò ngươi có hiểu hay không? Chỉ biết nói chuyện bênh vực Hoàng thượng, cũng không quan tâm mạng của cậu ngươi.”
Hàn Kính không hiểu: “Thân là thần tử không phải là muốn vì Hoàng thượng mà suy nghĩ sao? Không hướng về Hoàng thượng vậy ta hướng về ai?”
Lễ bộ Thị lang giơ tay một cái bạo lật (nổ tung, bùng cháy aka lật bàn): “Ngươi nói lung tung! Ngươi còn chưa có thi đậu mà đã đưa cùi chỏ ra bên ngoài, này nếu như ngươi thi đậu thì sẽ ra sao nữa? Thời điểm đó trong mắt ngươi đâu còn có người cữu cữu này, ai u đại tỷ a, tại sao liền sinh ra một tên ngốc như thế oa oa…” Lễ bộ Thị lang khó hiểu có chút oan ức, Hàn Kính bên cạnh cũng không khá hơn chút nào, sờ đầu mà suy nghĩ về những lời của cữu cữu như là rơi vào trong sương mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.