Kinh Độ Vong

Chương 95:




Phương Châu đực ra hồi lâu mới hoàn hồn. Nếu anh ta không hiểu sai thì Liên Đăng đã mang thai con của quốc sư rồi ư? Sao lại có được thế? Tuổi tác quốc sư đã lớn mà vẫn còn năng lực ấy, quả là khiến người khác phải bội phục.
Nhưng bội phục thì bội phục, hình như Liên Đăng đã có quyết định giữ hay bỏ với đứa bé. Rốt cuộc là quốc sư có biết chuyện không? Nếu để người ta mang thai mà không buồn ngó ngàng gì thì đúng là chẳng đáng mặt quân tử! Còn về cuộc gặp gỡ Liên Đăng, từ đầu đến cuối, cô luôn là người vô tội, bị cuốn vào cuộc phân tranh này đâu phải ý muốn của cô. Mọi cái sai đều do quốc sư. Theo cách nhìn của anh ta, nếu đã quyết định lợi dụng thì đừng có nảy sinh tình cảm với quân cờ. Những tổn thương khác thì sao cũng được, chỉ duy có một điều là chớ nên để lại gánh nợ tình cảm. Nếu đã không muốn bên người ta mãi mãi thì cớ sao lại hủy hoại sự trong trắng của người ta? Cô gái thuần khiến là vậy mà nay toàn thân nhơ nhuốc, rơi vào nước đường cùng, bảo cô biết phải làm sao đây?
Dù sao, anh ta cũng có chút cảm tình với Liên Đăng. Tuy rằng mấy lần tiếp xúc với cô đều trêu cô nhưng không hề có ý xấu. Bây giờ trông cô thảm hại như thế, anh ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. Cũng may mà lễ tế trời đã kết thúc. Anh ta xoay người kêu chấn tử dắt ngựa tới, tức tốc chạy về Thái Thượng thần cung.
Cửu Trùng Tháp nằm ở phía đông, cách cổng hành cung một đoạn. Anh ta vừa đi vừa hỏi người hầu: “Thúy Vi phu nhân có trong cung không?”
“Phu nhân nhận lệnh triệu kiến của hoàng hậu, đã vào cung Đại Minh, ước chừng đi được nửa canh giờ rồi. Xuân quan có việc muốn gặp phu nhân ạ?”
Phương Châu không có thời gian giải thích, vội chạy đến trước Cửu Trùng Tháp, ngừng chân đứng nhìn, chỉ thấy luồng khí lượn quanh, ngôi tháp ở sau vòng bảo vệ ấy. Phương Châu thử phá trận xông vào nhưng mỗi trận pháp lại có một cách giải độc nhất vô nhị, anh ta không phá được kết giới. Lòng anh ta sốt sắng. Chuyện này vẫn nên hỏi trực tiếp quốc sư thì hơn, rốt cuộc quốc sư muốn giải quyết chuyện của Liên Đăng như thế nào? Cô gái tốt như thế, nếu quốc sư không cần thì anh ta sẽ đón nhận cô.
Anh ta đứng ở dưới nhìn ngọn tháp bát giác lung linh, mỗi góc đều treo chuông đồng. Bởi vì trong kết giới lặng gió nên bất luận bên ngoài gió lớn cỡ nào thì chuông đồng vẫn đứng yên. Không biết giọng anh ta có truyền vào trong được không. Phương Châu bắc loa hô to về phía cánh cửa đóng im lìm: “ Thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn cầu kiến tọa thượng. Mong tọa thượng cho thuộc hạ vào tháp bẩm báo.”
Trong tháp vẫn im ắng. Lúc bế quanh, chàng ta sẽ không để ý chuyện bên ngoài. E rằng dù có nghe thấy tiếng hét thì cũng chưa chắc đã đáp lại.
Phương Châu cau mày nhìn, ấn tay lên kết giới. Kết giới thoạt nhìn như không có gì lại cứng như sắt. Tu vi của anh ta không đủ, nhất thời không thể nào phá giải được. Nhưng chuyện vô cùng khẩn cấp, anh ta không có nhiều thời gian để lãng phí ở ngoài này nữa. Bây giờ chỉ còn cách cho người mang thanh gỗ tròn thật to đến, học theo cách công thành để công phá bước tường đồng vách sắt vô hình ấy. Cho dù thất bại thì động tĩnh cũng rất lớn, chắc chắn quốc sư sẽ biết!
Thanh gỗ nhanh chóng được chuyển tới, nhưng mọi người chỉ đứng xem, không một ai dám ra tay. Phương Châu tức giận nhìn đám người vô dụng ấy, đuổi bọn họ đi hết rồi tự mình vận khí nâng thanh gỗ lên, ra sức đánh vào kết giới.
“Đoàng”. Tiếng nổ vang lên làm choáng váng đầu óc, hổ khẩu bị rung đến tê rần. Phương Châu vẫn c4n răng tiếp tục, vừa đánh vừa nói: “Thuộc hạ có tin tức liên quan đến Liên Đăng muốn bẩm báo. Xin tọa thượng rút trận, còn lần lữa thêm là sự đã rồi, thuộc hạ có nói cũng vô dụng.”
Anh ta lại dốc toàn lực đánh tiếp, ai ngờ lại đánh hụt vào không khí. Phương Châu không kịp thu đòn, lao đi theo thanh gỗ, ngã sõng soài xuống sân. Lần này tốt rồi, ít nhất thì quốc sư đã chịu nghe anh ta. Anh ta nhảy phắt dậy xông vào. Bên trong Cửu Trùng Tháp chỉ có ánh sáng heo hắt mù mịt, quốc sư đang ngồi kết ấn trên bồ đoàn, mí mắt khép lại, mái tóc dài buông xõa. Đã lâu không gặp, tóc quốc sư sắp dài chạm đất luôn rồi.
Phương Châu không hơi đâu thưởng thức vẻ đẹp lộng lẫy của quốc sư: “Mong tọa thượng tha thứ cho sự đường đột của thuộc hạ. Quấy rầy tọa thượng thanh tu cũng do tình thế bất đắc dĩ thôi…”
Quốc sư vẫn nhắm mắt, khí lực suy yếu, nặn ra một chữ qua kẽ răng: “Nói.”
Phương Châu khom người, thận trọng thưa: “Hôm nay Liên Đăng đến gặp thuộc hạ, nói mấy lời khó hiểu. Thuộc hạ vô cùng kinh hãi, không biết liệu tọa thượng đã biết chuyện hay chăng…”
Phương Châu nhìn chằm chằm sắc mặt quốc sư. Cuối cùng chàng ta cũng mở mắt ra, ánh mắt có vẻ kinh ngạc: “Liên Đăng quay lại Trường An rồi ư?”
“Dạ. Đêm qua cô ấy tới Thần cung, nhưng Thúy Vi phu nhân nói tọa thương không muốn gặp cô ấy, không muốn chứa chấp cô ấy. Sau khi rời Thần cung, cô ấy không có chỗ nào để đi nên đành phải ngủ tạm một đêm bên bờ sông Quyết. Hôm nay cô ấy tới gặp tôi, hỏi tôi tình hình của tọa thượng. Tôi mới nói thật với cô ấy. Trông cô ấy vô cùng đau lòng, còn bảo tôi chuyển lời với tọa thượng rằng từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh viễn không gặp lại. Còn cả đứa bé nữa.” Phương Châu nhìn sắc mặt quốc sư vốn trắng nõn mà lúc này bỗng tái đi, phải chống người, gần như không thở nổi. Y khó nhọc nuốt nước bọt: “Cô ấy nói sẽ tự xử lí đứa bé, mong tọa thượng yên tâm.”
Chàng ta như sắp ngất đi, sợ hãi hỏi lại: “Đứa bé nào? Con của tôi ư?”
Phương Châu ngắc ngứ đáp lời: “Dạ. Tọa thượng bảo đao chưa cùn, đại tài nở muộn…”
Chàng ta chẳng thèm đếm xỉa tới mấy lời ca tụng khó hiểu của Phương Châu, tâm trí dồn đặt hết lên Liên Đăng và đứa bé. Chàng ta không ngờ chuyện lại thành ra như thế. Rõ ràng cô đang ở trong quân, mọi thứ đều yên ổn. Sao bỗng dưng lại tới Trường An, lại còn mang thai nữa? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Xem ra vấn đề nằm ở chỗ Thúy Vi. Cô ta đã dối trên lừa dưới, coi chàng ta là kẻ ngốc!
Ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh viễn không gặp lại gì chứ? Mấy lời này quả thật khiến chàng ta lạc mất hồn vía. Quốc sư đứng dậy rời khỏi bồ đoàn nhưng tay chân lại vô lực, khuỵu xuống, run run hỏi: “Nàng đang ở đâu? Bổn tọa muốn gặp nàng!”
Phương Châu thấy quốc sư ngã nhào thì tiến lên đỡ: “Tọa thượng sao vậy?”
Chàng ta nói không ra hơi, gom hết sức lực chỉ ra ngoài tháp: “Tôi muốn gặp nàng, dẫn tôi đi gặp nàng.” Mọi thứ đã rối loạn đến mức này. Rốt cuộc còn bao chuyện mà chàng ta không biết đây? Cô sẽ không giờ vô duyên vô cớ rời khỏi quân đội. Cô vẫn luôn yêu chàng ta, sẽ không bao giờ dễ dàng nói ra những lời tuyệt tình đến mức ấy. Nhất định là cô đã phải chịu tủi thân đến tột cùng. Cô đang mang thai mà phải bôn ba mấy trăm dặm, kết quả đến nơi lại bị chặn ở ngoài. Chỉ nghĩ tới chuyện này thôi đã khiến chàng ta hận không thể băm vằm Thúy Vi.
Nhưng chàng ta vẫn đang đi lại bất tiện, bước chầm chậm còn được, chứ không thể sốt ruột chạy nhảy băng băng hay cưỡi ngựa đánh xe. Kì lạ thay, chàng ta có thể điều khiển trận pháp ngoài tháp nhưng lại không thể điều khiển cơ thể. Dường như các chức năng cơ thể đã thoái hoá vô cùng nghiêm trọng, nhất định phải từ từ hồi phục lại từ đầu.
Tình trạng của quốc sư làm Phương Châu kinh ngạc đến ngây người. Anh ta chưa bao giờ thấy quốc sư đi đứng loạng choạng cả, nhất thời ngây ra quên cả phải làm gì.
Quốc sư tức giận hét lên: “Mau đi chuẩn bị xe.” Chàng ta vô cùng sốt sắng, giật cây gậy để chống, lảo đảo đi ra khỏi Cửu Trùng Tháp.
Bên ngoài sáng hơn trong tháp rất nhiều. Chàng ta phải giơ tay áo che một hồi mới thích nghi được với ánh sáng. Quốc sư nhìn quanh, đầu óc quay cuồng chẳng phân nổi phương hướng. Chàng ta ăn năn tự trách mình đã tính sai, làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác. Chắc hẳn lúc này cô đang hận chàng ta thấu xương. Ý định ban đầu của chàng ta không phải như thế. Chàng ta muốn tạm thời để cô ở lại trong quân đội, đợi chàng ta có thể hoạt động bình thường sẽ đến tìm cô. Nào ngờ kế hoạch lại nảy sinh biến cố, phát triển theo hướng chàng ta hoàn toàn chẳng ngờ tới. Chàng ta không biết tiếp theo phải làm thế nào. Trái tim chàng ta đập loạn lên, chưa bao giờ thấy sợ hãi dường này.
Quốc sư từng mong có được mụn con. Song thực ra chàng ta cũng tự tính thấy khả năng không cao nên cũng không hi vọng quá nhiều. Không ngờ chỉ một lần đó đã có con. Chàng ta còn chưa kịp vui mừng thì cô đã quyết định bỏ đứa bé. Quốc sư siết chặt hai tay, cả người gồng cứng lên, lẩm bẩm như nói mớ: “Không thể như thế được… Không thể như thế được…” Chàng ta lết cơ thể tàn tạ này đi tìm cô, giải thích với cô, mong rằng vẫn còn kịp.
Xe ngựa xóc nảy dữ dội, xương cốt như muốn rụng rời thành từng mảnh. Quốc sư cố bám vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, sông núi lao vùn vụt về sau mà chàng ta vẫn thấy xe chạy quá chậm, không ngừng thúc giục chạy nhanh lên.
Nhưng có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng ông trời. Có một số việc đã được số mệnh sắp đặt sẵn, vuột mất chính là vuột mất. Ví như đánh cờ, đã đặt quân cờ xuống thì không thể đi lại, không một ai có thể oán trách vận mệnh.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.