Kinh Độ Vong

Chương 12:




Edit: Phong Miên
Beta: Xưa kia Cá đẹp nhất trần, ngày nay Cá lại muôn phần đẹp hơn
"Bọn họ bỏ cô lại, tự đi rồi sao?"
Sau lưng bỗng nhiên có tiếng nói chuyện, Liên Đăng quay đầu lại nhìn, là vị Xuân quan xinh đẹp ấy.
Nói anh ta xinh đẹp cũng không đúng lắm, tướng mạo và cách nói năng của anh ta không hề có điểm nào nữ tính, nhưng anh ta lại khiến Liên Đăng có cảm giác như vậy. Cô là người ngay thẳng, không hiểu được sự vòng vo của anh ta. Ví dụ như khi nhìn người khác, anh ta không hề nhìn thẳng vào mắt mà sẽ hơi nheo mắt lại để quan sát người đó, hoặc là rề rà nửa nhịp rồi mới từ từ thu ánh mắt yêu kiều lại, nói chung là rất kì diệu. Ấn tượng đầu tiên sẽ theo đến hết đời, dù sao cô cũng đã có ấn tượng tốt với vị Xuân quan này. Lúc Chuyển Chuyển kêu gào đòi lấy anh ta, quả thực cô đã giật mình kinh hãi. Không phải anh ta không tốt mà là khiến người ta có cảm giác khó đoán, chỉ là dân thường mà lại có viên Thất Khiếu Linh Lung Tâm quả là chuyện quá khác thường. (Thất Khiếu Linh Lung Tâm: Trái tim có bảy lỗ)
Nhưng nếu cô đã nhận lời nhờ vả của Chuyển Chuyển thì phải tận tâm tận lực hoàn thành việc được giao phó. Thế nên, cô rất sẵn lòng tiếp chuyện anh ta.
"Hai tỷ ấy vào thành tìm người nên đi trước. Hai ngày nữa tôi mới tụ họp với họ." Cô khẽ mỉm cười: "Hôm nay thần sứ lại rảnh rỗi đi sưởi nắng sao?"
Anh ta quay đầu nhìn hướng đông: "Nắng nhẹ thế này, có sưởi cũng chẳng ấm. Tôi nghe nói có người sắp đi nên mới cất công đến tiễn." Anh ta cúi đầu nhìn cô, khóe môi cong lên: "Cô không đi là tốt rồi."
Liên Đăng làm lơ giọng điệu cố ra vẻ mờ ám của anh ta, chỉ đáp: "Đa tạ ý tốt của thần sứ, tôi còn có chút chuyện làm phiền đến quốc sư, phải ở lại đây thêm hai ngày." Đường bên ngoài Thần cung xa thẳm, chỉ có mấy cây cột ghi công trạng cao vut, thẳng tắp, không che chắn được gì, gió thổi qua lạnh đến rụt cổ. Cô chỉ vào cổng cung: "Nơi này lạnh quá, thần sứ đi vào không?"
Dường như anh ta không sợ lạnh, chiếc áo choàng mỏng manh rủ xuống khiến dáng người càng thêm cao lớn phóng khoáng. Phần cổ áo chéo được buộc rất tùy tiện, để hở cổ trong gió rét mà mặt anh ta vẫn không đổi sắc. Người khác thì đang trải qua mùa đông giá rét, còn trang phục của anh lại như đang dạo chơi ngày hè. Liên Đăng chỉ nhìn thôi đã cảm thấy lạnh nhưng Xuân quan thì không. Anh ta chắp tay sau lưng, nói: "Thần Hòa Nguyên địa thế cao, gió thổi tới đều tập trung hết ở đây. Chờ đến ngày mai đi, từ mai gió là sẽ dịu lại." Có vẻ như lúc này, anh ta mới chú ý đến cô, đưa tay về trước: "Đi vào đi, đương lúc rảnh rỗi, để tôi dẫn cô vào vườn đi dạo."
Thật ra Liên Đăng chỉ muốn quay về ôm lò sưởi, nhưng nếu anh ta đã nói vậy thì cô cũng không tiện từ chối, bèn gật đầu đồng ý. Cô nghĩ thầm, tuyết vừa mới ngừng không lâu, còn chẳng nhìn ra hình dáng của cây cối và hòn non bộ, không biết có gì mà đi dạo. Nhưng thấy anh ta hào hứng như vậy, cô đành phải liều mình tiếp quân tử.
Nhưng cô đã đoán sai, sau khi đi qua cánh cổng trông giống hình bát quái, phong cảnh bên trong trái ngược hoàn toàn với dự đoán của cô. Tuyết ở đây dường như tan nhanh hơn bên ngoài, vừa rồi lúc tiễn Đàm Nô và Chuyển Chuyển, quanh Thần Hòa Nguyên vẫn tuyết ngập khắp đất trời, còn ở đây, tuyết tan với tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường. Cô nhìn chăm chú vào hòn giả sơn, phần tuyết trắng phủ trên bề mặt đang dần thu hẹp lại, từ to bằng miệng bát trở thành miệng chén, sau đó biến thành một đốm trắng, cuối cùng gần như biến mất.
Cô đưa tay sờ, bề mặt tảng đá lạnh buốt. Cô kinh ngạc nhìn Xuân quan, anh ta mỉm cười nho nhã: "Hoa cỏ cây cối trong Thần cung đều là bảo bối của quốc sư, nếu bị đóng băng ch3t hết thì phải xử lí thế nào đây?" Anh ta cũng không giải thích nhiều, chỉ ôm tay đi tiếp.
Nói đến quốc sư thì quả đúng là giống như câu đố. Lúc nói chuyện với cô, chàng ta không hề tỏ thái độ cao ngạo khó gần, nhưng giữa hai bên luôn có khoảng cách vô hình không tài nào bước qua được, chỉ có thể ngước nhìn từ xa.
Cô cảm thấy hiếu kỳ: "Xuân quan tới thần cung bao lâu rồi?"
Anh ta chớp mắt: "Tôi được quốc sư thu nhận từ lúc còn nhỏ, đến nay đã hai mươi ba năm rồi."
Hai mươi ba năm, còn là được quốc sư thu nhận... Liên Đăng mãi mới cất tiếng: "Hôm qua tôi cầu kiến quốc sư, quốc sư trẻ hơn trong tưởng tưởng của tôi rất nhiều... Từ Đôn Hoàng đến Trường An, bôn ba bốn tháng trời, tôi đã nghe rất nhiều lời đồn về quốc sư, vậy nên lần đầu gặp quốc sư, tôi còn tưởng rằng nhận lầm người." Cô dừng bước, do dự hỏi: "Xuân quan, quốc sư là thần tiên ư?"
Anh ta hơi khựng lại, cẩn thận xem xét phía sau rồi nói: "Người đời đều nói quốc sư là tiên, quả thực là ngài ấy có chỗ hơn người. Nếu như vậy có thể gọi là tiên thì cứ cho là thế đi!"
Đáp án này lập lờ nước đôi, trả lời mà như không. Liên Đăng hơi thất vọng nhưng không thể hiện ra, chỉ nói: "Thảo nào hôm ấy Xuân quan lại nói trong Thần cung, mọi người tránh nhắc tới tuổi tác của quốc sư, bây giờ thì tôi hiểu rồi. May mà có Xuân quan nhắc nhở, nếu không e là tôi đã gây ra chuyện đáng chê cười rồi."
"Há lại chỉ là trò cười không thôi, chỉ sợ đến tính mạng cũng khó giữ ấy chứ." Anh ta cười vang, bắt chước dáng vẻ mật báo, đè thấp giọng thì thầm: "Hỏi tuổi quốc sư với tôi thì không sao chứ tuyệt đối đừng có nhắc đến tuổi tác trước mặt quốc sư. Bình thường tính tình quốc sư rất tốt nhưng lỡ bị chọc giận thì sẽ thành chuyện lớn đó."
Chuyện lớn đến thế nào thì anh ta không nói nhưng Liên Đăng có thể nhìn ra vài điều qua đôi mắt bỗng nhạt đi của anh ta, điều ấy khiến cô bỗng hoảng sợ.
Có lẽ phản ứng của cô hơi quá, Xuân quan thấy vậy thì rất phấn khích, thế nhưng vẫn ra vẻ an ủi cô: "Đừng sợ, tôi nói thế là vì muốn tốt cho cô thôi. Thật ra tôi cũng không biết chính xác tuổi của quốc sư, cũng không hề muốn hỏi. Cô cứ coi quốc sư là thần tiên đi, chẳng phải tuổi tác của thần tiên đều là câu đố hay sao!"
Liên Đăng nghe vậy thì chỉ gật đầu cho có. Hai người đi tiếp về phía trước, phần lớn cành lá đã trút bỏ lớp áo bạc, tuyết hóa thành nước, nhỏ tí tách xuống. Đột nhiên, anh ta tới sát người cô, tay áo dài vung lên, che cô lại. Liên Đăng không phải khuê tú mảnh mai, một khi cảm thấy nguy hiểm thì tất cả động tác đều theo phản xạ tự nhiên. Cô không biết anh ta định làm gì, anh ta ra tay quá mạnh mẽ khiến cô không kịp suy nghĩ đã tung ra một chưởng.
Bản lĩnh của Xuân quan rất tốt, cũng lường được việc cô sẽ phản kích, anh ta nhanh nhẹn nắm cổ tay cô. Anh ta kéo tay áo cho cô xem, nói với vẻ bất đắc dĩ: "Tôi chỉ chắn tuyết cho cô thôi, cô nương là khách quý, không một ai trong Thần cung có thể làm hại cô, cô cứ yên tâm."
Liên Đăng nhìn tay áo anh ta thấm ướt thì có phần áy náy. Cô lui về phía sau một bước, chắp tay nói: "Xin lỗi, chưa kịp suy nghĩ đã ra tay, là tôi lỗ m4ng rồi."
Anh ta cười rất khoan dung: "Giữ cảnh giác là chuyện tốt, trong Thần cung dĩ nhiên không cần lo lắng nhưng mai này ra ngoài lại khác... Võ nghệ của cô nương là do Vương A Bồ dạy sao? Mới hai năm mà đã có bản lĩnh như vậy, quả là đáng gờm."
"A Bồ có dạy tôi một chút, tôi có sẵn nền tảng rồi nên học cũng nhanh."
Anh ta ngẩng đầu lên, à một tiếng dài rồi không thêm nói gì nữa, chỉ đi trước dẫn đường, dẹp hoa rẽ liễu mà đi.
Liên Đăng đi sau, hai tay bất giác nắm lại. Cô còn nhớ tối hôm ấy, người thổi sáo đi tới Lâm Lang giới, người đó lơ lửng phía trên cô, lúc đó chỉ cách nhau có một thước, cô có thể ngửi thấy mùi sách mực trên người chàng ta. Nhưng vừa rồi lúc Xuân quan bất ngờ khoát tay, mùi hương bay tới từ tay áo rất giống người thổi sáo. Có thể cô không quá để ý tướng mạo người khác nhưng lại có sự nhạy bén với mùi hương. Tựa như trước khi bão cát tới, không khí có mùi giống lưu huỳnh hay như trước khi mưa, cồn cát có hương bồ kết, một khi đã khắc ghi thì cả đời không quên.
Nếu dịch dung không phải việc khó đối với bọn họ, vậy thì cô nghi ngờ liệu người tối hôm đó có phải Xuân quan hay không. Nhưng dù sao quốc sư cũng không phải người bình thường, chỉ sợ chưa chắc anh ta đã có gan giả mạo.
Cô vỗ trán, cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều. Chuyện này dừng ở đây, quên tối hôm đó đi thôi, nói không chừng thật sự chỉ là một giấc mơ.
Xuân quan bắt đầu thao thao bất tuyệt giải thích từng ngọn cây cọng cỏ, đây là đá lạ ở Thái Sơn, kia là sản vật Tây Hồ, mọi thứ đều được nói rất sinh động.
"Ngoài Trường An, Trung Nguyên còn có rất nhiều nơi tươi đẹp, nếu cô nương có hứng thú có thể đi du ngoạn bốn phương một chuyến."
Cô thuận miệng đồng ý, ngẫm nghĩ rồi nói: "Xuân quan không cần khách sáo, sau này cứ gọi tôi là Liên Đăng đi!" Nói xong, cô còn nháy mắt. Người Trung Nguyên coi trọng việc có qua có lại, cô đã báo tên của mình rồi, đến lượt anh ta, có phải cũng nên đáp lại không?
Anh ta quay đầu hỏi: "Tên này là Vương A Bồ đặt cho cô à? Liên Đăng với Phương Châu, quả là có duyên."
Vậy là anh ta tên Phương Châu? Quả là có chút tương đồng. Liên Đăng cười nói: "A Bồ đặt bừa thôi, hình như lấy từ "Đại Chánh Tạng Kinh", không ngờ lại có liên quan với tục danh của Xuân quan, đúng là trùng hợp."
Nét mặt anh ta như vui vẻ lại như thẫn thờ, vừa đưa tay vuốt tóc vừa lắc đầu: "Không phải đặt bừa đâu, theo tôi thấy, Vương Lãng dường như có ý giao phó cô cho tôi. Nếu ngay cả tên cũng có liên quan thì về sau tôi phải để ý tới cô hơn rồi."
Bởi vì tên đều mang ý khói nước mờ mịt nên nhất định phải quy thành cùng loại sao? Liên Đăng chưa hề nghĩ tới chuyện mình có quan hệ gì với anh ta: "Xuân quan đừng nghĩ nhiều, A Bồ tuyệt đối không có ý này. Hơn nữa tôi cũng không cần ai chăm sóc, một mình vẫn sống tốt."
Anh ta dừng bước nhìn cô, cười như không cười: "Sống tốt là vì trước mắt vẫn chưa gặp trắc trở gì thôi."
Liên Đăng nghẹn họng, không biết phải ứng phó thế nào để bám víu quan hệ. Hiện giờ, cô đang tính đến lời nhờ vả của Chuyển Chuyển, tên thì thăm dò được rồi, tuổi tác tầm trên hai mươi ba, xem ra vẫn chưa qua nhi lập. Còn gì nữa nhỉ? Có vẻ chỉ còn tình trạng hôn nhân của anh ta thôi. Cái này không dễ mở miệng, hỏi thế nào đây, chẳng lẽ hỏi thẳng thần sứ đã hứa hôn chưa sao? Dù lớn lên ở Tây Vực thì cô cũng vẫn thấy xấu hổ khi nói tới chuyện này. (*Nhi lập: 30 tuổi)
Cô dùng dằng bước chân, vừa đi vừa suy nghĩ, hình như cô có thể nói bóng nói gió. Vậy là, cô liền nói: "Tôi vừa tới Trường An, vẫn chưa quen với mọi thứ. Ở trong thần cung hai ngày nay mới chỉ biết Lư trưởng sử và huynh. Tôi nghe nói Linh đài lang có năm vị, bốn vị còn lại vẫn chưa được gặp, họ không ở trong thần cung sao?"
"Mấy ngày nay, bọn họ ở Cục Thái Sử, trong thành Trường An cũng có chỗ ở, tạm thời chưa trở về Thần cung."
"Thế còn Xuân quan? Huynh cũng xây phủ đệ trong thành Trường An sao?"
Anh ta thản nhiên đáp: "Tôi không nhà không người thân, xây phủ làm gì chứ? Ở Thần cung, tránh xa huyên náo không phải tốt hơn hay sao? Cần gì phải chung đụng với đám người trần tục đó!"
Liên Đăng thở phào, lần này xem như đã xác minh được tất cả vấn đề của Chuyển Chuyển rồi. Về phần mai mối, không cần vội, chờ quen thân hơn một chút hoặc nhờ Lư trưởng sử cũng được.
Phương Châu không hề để cô lừa dễ dàng như vậy. Anh ta khoanh tay, hơi nghiêng đầu, liếc mắt dò xét cô: "Cô có vẻ rất tò mò chuyện của tôi nhỉ? Nghe nói người Tây Vực tính tình phóng khoáng, cô lớn lên ở Tây Vực mà sao không học được tinh túy của bọn họ thế? Có lời gì cứ nói thẳng, cần gì vòng vo!"
Liên Đăng cảm thấy mình đã rất khéo léo rồi, không ngờ vẫn bị anh ta nhìn thấu. Cô sờ gáy, nói với vẻ xấu hổ: "Nếu thần sứ đã thẳng thắn như vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa... Xin hỏi thần sứ đã hứa hôn chưa? Hay là đã có người trong lòng chưa?"
Anh ta nghe xong thì biểu cảm trở nên khó đoán, khi cười cũng có vẻ sâu xa, một ngón tay gãi đầu, cố tình kéo dài giọng: "Câu hỏi này thật sự khiến tôi khó xử... Cô nương đã lâu không về Trung Nguyên, không hiểu thói quen của người Trung Nguyên. Thường thì đã hỏi đến chuyện cưới gả thì có ý muốn kết thân." Anh ta ngân nga hỏi: "Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?"
Liên Đăng nói: "Sang năm là mười sáu rồi." Cô nghi hoặc nhìn lại: "Xuân quan chớ hiểu lầm, tôi hỏi hộ người khác thôi."
Anh ta làm lơ nửa câu sau của cô, thở dài nói: "Mười sáu tuổi à, chính là độ tuổi đẹp như hoa."
Cô bỗng thấy hơi hoảng sợ, là sai ở đâu mà khiến phương hướng đi xa hẳn ý định ban đầu như thế này. Cô vội vàng xua tay: "Thần sứ... Thần sứ, không phải tôi hỏi cho mình đâu, là cho cô gái Khâu Từ vừa mới rời đi đó. Tên cô ấy là Chuyển Chuyển, dáng đẹp, tính tình cũng rất ôn hòa, nếu thần sứ có ý thì chờ tôi chuyển lời rồi có thể tìm ngày gặp cô ấy nói chuyện."
Đại Lịch là triều đại tương đối cởi mở, nữ giới cũng có quyền lên tiếng nhất định trong chuyện hôn nhân. Nếu coi trọng công tử nhà nào thì đằng gái sẽ mời bà mai đến nhà trai cầu thân, đây cũng là chuyện thường ở huyện. Thế nên theo Liên Đăng thấy, lời nhờ vả này không có vấn đề gì lớn, nhưng vị Xuân quan lại bắt đầu lẩm bẩm: "Phương Châu, Liên Đăng..." Sau đó mím môi cười tủm tỉm, vẻ mặt hơi thẹn thùng.
Liên Đăng run sợ, da đầu dường như cũng ngứa ngáy. Cô đang định giải thích thì bỗng thấy anh ta thay đổi ánh mắt, nụ cười trên mặt cũng tắt ngóm. Cô không hiểu, quay đầu nhìn, một đoàn người đang đi trên hành lang cách đó không xa, người đi đầu mặc y sam tay rộng đỏ rực, bên dưới là hành thường, dây thao quanh eo kêu tinh tang, là cách ăn mặc long trọng.
Nếu như nói trước kia thấy quốc sư hờ hững như gió mát thì nay diễm lệ như mẫu đơn. Trong các triều đại thì trang phục Đại Lịch là xa hoa nhất, hơn nữa cấp bậc càng cao càng phức tạp. Bình thường, màu đỏ rực là màu chỉ dùng cho tầng lớp vương công, bên ngoác thêm áo choàng lụa trắng mỏng, hoa văn ở lớp áo bên dưới khi ẩn khi hiện, che lại một tầng như vậy lại đẹp đến mức rung động lòng người.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.