Kim Bài Đả Thủ

Chương 21:




“……”
Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Trong bóng đêm, Dương Lỗi liếm liếm môi, hắn chờ một lát, coi như Phòng Vũ ngầm đồng ý mới chầm chậm đưa tay tới, phủ lên chỗ phồng lên bên dưới của Phòng Vũ.
Phòng Vũ im lặng, nhưng không có đẩy tay Dương Lỗi ra.
Dương Lỗi đặt tay ở nơi đó, không dám động đậy. Hắn sợ Phòng Vũ sẽ kháng cự, sẽ hất tay mình ra.
Vài giây tạm ngừng ngắn ngủi khiến tim Dương Lỗi đập như trống. Thấy Phòng Vũ không phản kháng, tay của Dương Lỗi bắt đầu cử động.
Cách lớp quần, Dương Lỗi chậm rãi xoa nắn vật đầy đặn nọ, dùng ngón tay cẩn thận mô tả đường nét của mãnh hổ đang ngủ đông kia, hắn có thể cảm nhận được thứ trong quần Phòng Vũ đang dần dần căng ra, từ từ ngẩng đầu lên.
Dương Lỗi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vật phía dưới của bản thân cũng ngẩng dậy. Hắn hít thở gấp gáp, trông thấy lồng ngực của Phòng Vũ im lặng nãy giờ đang phập phồng.
Kích thích vừa xa lạ vừa hỗn loạn, cùng với khoái cảm sinh lý của bản năng làm cho hai chàng trai trẻ tuổi tràn trề tinh lực chấp nhận bị cuốn vào vòng xoáy hoang đường này.
Dương Lỗi nhẹ nhàng vén áo ba lỗ của Phòng Vũ lên, vừa hấp tấp vừa kiềm chế thò tay vào trong, vuốt ve cơ thể của Phòng Vũ.
“… Làm gì vậy?” Rốt cuộc Phòng Vũ cũng lên tiếng.
Dương Lỗi rụt tay lại, dời xuống chỗ đã nhô lên thành túp lều của Phòng Vũ, khàn giọng nói:
“Anh cương rồi… tôi lấy ra giúp anh.”
Dương Lỗi móc vật đang cương cứng trong quần lót của Phòng Vũ ra, vật kia run rẩy trong tay hắn, giống như có sinh mạng riêng của nó vậy. Dương Lỗi dùng ngón tay ma sát phần đỉnh, sau đó vuốt ve lên xuống, hô hấp của Phòng Vũ bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Dương Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của Phòng Vũ trong bóng đêm.
Ánh mắt đó vừa mâu thuẫn vừa hoang mang, vừa lý trí vừa pha lẫn chút rối loạn. Hiển nhiên giữa mâu thuẫn và khoái cảm sinh lý, Phòng Vũ đã lựa chọn cái sau, nhưng từ đầu đến cuối hắn chẳng hề ngăn cản.
Mồ hôi của Dương Lỗi đã thấm ướt áo ba lỗ, hắn thấy Phòng Vũ cũng đang đổ mồ hôi.
Tối nay thật sự quá nóng. Hai người đàn ông trên giường cũng bị dục vọng thiêu đốt, bị sức nóng làm cho đầu óc mê muội.
Dương Lỗi cởi chiếc áo ba lỗ ướt đẫm của mình ra, ném xuống dưới giường, sau đó đưa tay vén áo ba lỗ của Phòng Vũ, cởi nó ra rồi ném luôn.
Dương Lỗi đã cởi hết áo chỉ còn mỗi quần lót, hắn không hề do dự ngồi lên đùi Phòng Vũ, vội vã móc thứ kia của mình ra, gắt gao ma sát với Phòng Vũ. Thân trên trần trụi kề sát lồng ngực cũng trần trụi của Phòng Vũ, Dương Lỗi dùng một tay ôm lưng Phòng Vũ, tay còn lại thì cầm lấy vật to lớn đang run rẩy của hai người, áp sát chúng lại rồi bắt đầu chuyển động.
Bây giờ Dương Lỗi táo bạo hơn, ngông cuồng hơn, và cũng quen tay hơn lần trước, Phòng Vũ bị Dương Lỗi khơi dậy khoái cảm có lẽ đã đầu hàng trước kích thích sinh lý. Để theo đuổi càng nhiều khoái cảm, Phòng Vũ cũng đưa tay vịn lưng Dương Lỗi, làm cho hai cơ thể càng dán chặt hơn, tăng thêm độ ma sát.
Bóng đêm xuyên qua cửa sổ, trên chiếc giường dây thép là một cảnh tượng hỗn loạn và hoang đường, hai chàng trai trẻ chỉ mặc quần lót ôm ghì lấy nhau, cùng ma sát thân dưới, thỏa thích bộc phát kích thích và điên cuồng của tuổi trẻ.
Dương Lỗi cố gắng kiềm chế ham muốn hôn Phòng Vũ, hắn nhìn dáng vẻ gợi cảm của Phòng Vũ khi nhắm mắt và nhíu chặt lông mày, đoạn kéo tay Phòng Vũ, kéo đến chỗ vật thô to của hai người đang ma sát.
Phòng Vũ vẫn còn chút kháng cự, muốn bỏ tay ra, nhưng lại bị Dương Lỗi kéo trở lại, đặt lên trên.
Không lâu sau, Phòng Vũ cũng rơi vào trạng thái mê loạn, dùng sức ma sát lên xuống.
“… A!”
Dương Lỗi nhịn hết nổi, bật ra tiếng rên rỉ. Hắn buông lỏng tay, tập trung cảm nhận sự vuốt ve của Phòng Vũ, ngón tay thon dài hữu lực của Phòng Vũ mang đến khoái cảm quá mãnh liệt cho hắn, mãnh liệt hơn nhiều so với lúc làm thật với bạn gái, kích động hơn nhiều so với ra vào cơ thể của phụ nữ, khoái cảm này không chỉ về mặt sinh lý mà còn về mặt tâm lý.
Dương Lỗi giang hai tay ôm chặt Phòng Vũ, đắm chìm trong động tác vội vàng và thô lỗ của Phòng Vũ, nghe tiếng thở dốc dần dần không kiềm chế được của Phòng Vũ, Dương Lỗi gần như đang ở ngay sát ranh giới bùng nổ.
Khi sắp lên tới đỉnh, động tác của hai người càng điên cuồng hơn, Phòng Vũ không thể kiểm soát được nữa, hắn bất ngờ ôm lấy Dương Lỗi rồi lật người lại, dùng sức đè Dương Lỗi xuống ván giường cứng rắn. Nhờ có lực chống đỡ của ván giường, Phòng Vũ đưa đẩy càng thô bạo hơn, hắn ấn phân thân to dài cương cứng của mình vào bụng dưới rắn chắc của Dương Lỗi, cố sức ma sát, đè ép, làm cho hai người thở hổn hển… Ngay khoảnh khắc đạt đến cao trào, Phòng Vũ còn thúc mạnh về phía trước, vật hùng tráng chen giữa bụng hai người bắn ra cùng một lúc…
Sau khi xong việc, hai người dọn dẹp đơn giản, kế đến ngồi tựa vào đầu giường, không ai nói lời nào.
Phòng Vũ châm một điếu thuốc, im lặng hút.
Dương Lỗi vẫn còn chìm nổi trong bão tố vừa rồi. Đây là trải nghiệm tình dục kích thích nhất đối với hắn, đặc biệt là khi Phòng Vũ mất kiểm soát rồi chủ động như thế.
Dương Lỗi rướn người lên, giật điếu thuốc trong miệng Phòng Vũ, bỏ vào miệng mình hút một hơi.
Một thoáng im lặng trôi qua, Dương Lỗi nghe Phòng Vũ lên tiếng, giọng Phòng Vũ hơi ảm đạm.
“… Vừa rồi tôi hơi quá đáng.”
Không biết Phòng Vũ đang nói cho Dương Lỗi nghe, hay đang nói cho chính mình nghe. Sau khi cao trào qua đi, lý trí của Phòng Vũ đã quay trở lại.
“Không có gì, như thế mới kích thích.” Dương Lỗi hút một hơi, tỏ vẻ không sao cả.
Phòng Vũ liếc Dương Lỗi một cái, nhịn không được hỏi:
“… Cậu không để ý thật sao?”
“Anh có thấy thoải mái không? Chắc là thoải mái nhỉ. Tôi cũng vậy. Chỉ là chơi chút thôi mà, thoải mái là được rồi.” Dương Lỗi không muốn Phòng Vũ suy nghĩ nhiều, Phòng Vũ càng suy nghĩ nhiều sẽ càng không muốn làm việc này, chỉ khi nào Phòng Vũ tin rằng đây chỉ là trò chơi, Phòng Vũ mới chịu tiếp tục làm với hắn.
Phòng Vũ không nói gì. Dương Lỗi híp mắt, tiếp tục hút điếu thuốc của Phòng Vũ.
“Cậu thấy hai chúng ta làm như vậy là bình thường sao.”
Qua một lúc lâu, Phòng Vũ hỏi.
“Sao lại không bình thường, tôi thấy nó hoàn toàn bình thường.” Dương Lỗi lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, ấn xuống gạt tàn ở đầu giường, quay đầu nhìn Phòng Vũ.
“Hai chúng ta rất thân thiết phải không?”
“Phải.” Phòng Vũ trả lời không hề do dự.
“Vậy có phải là đàn ông không?”
“Nhảm nhí!”
“Là đàn ông thì cứ chơi đi! Đừng có lằng nhằng như đàn bà nữa!” Dương Lỗi nói.
“Má…”
Phòng Vũ cười mắng, trông như đã nhẹ nhõm hơn…
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ rồi cũng cười theo, nụ cười ẩn chứa phức tạp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.