Kim Bài Đả Thủ

Chương 2:




Chuyện của Phòng Vũ và Dương Lỗi ở phòng bida Quang Minh, vốn dĩ là do Dương Lỗi đến đập phá trước, Phòng Vũ đánh Dương Lỗi nhập viện, xem như hai bên huề nhau. Thế nhưng quan hệ giữa Yến Tử Ất và La Cửu trước giờ không tệ, Yến Tử Ất cũng không muốn xích mích với La Cửu vì mâu thuẫn của thuộc hạ, thế nên tổ chức tiệc rượu ở khách sạn Đông Phương, mời La Cửu và Phòng Vũ đến dự, để cho Dương Lỗi và Phòng Vũ giảng hòa ngay mặt.
Yến Tử Ất tốn công bỏ sức, nhưng hắn đã đánh giá cao sự nhẫn nại của Dương Lỗi. Từ ngày trông thấy bản lĩnh của Phòng Vũ trên đường, Dương Lỗi cứ luôn ngẫm nghĩ trong đầu, nếu mình đối mặt với chiêu thức đó, mình phải hóa giải như thế nào, hắn cứ nghĩ tới nghĩ lui như thế, nghĩ đến phát nghiện luôn. Dương Lỗi là tay đấm trời sinh, mỗi khi gặp được đối thủ lợi hại hơn mình, hắn sẽ giống như võ si tìm thấy bí kíp võ lâm, quyết không bỏ qua với bất cứ giá nào.
Ở khách sạn Đông Phương, Yến Tử Ất và Dương Lỗi đến từ sớm.
“Lát nữa cậu phải lễ phép với người ta đấy!” Yến Tử Ất rất hiểu tính tình của Dương Lỗi. “Phòng Vũ thành danh sớm hơn cậu, nói thế nào cũng là đàn anh của cậu.”
“Trước mặt La Cửu càng không được nói năng lung tung.”
Lời của Yến Tử Ất, Dương Lỗi vẫn nghe.
Đợi một lúc chưa thấy ai tới, Dương Lỗi đứng lên đi toilet, vừa đẩy cửa bước vào thì lập tức sửng sốt.
Một người đang đứng rửa tay ở bồn rửa. Người đó chính là Phòng Vũ.
Hôm nay La Cửu có việc bận nên đến trễ, vì thế bảo Phòng Vũ tới trước. Phòng Vũ đi vệ sinh, cho nên không có chạm mặt Dương Lỗi ở bàn rượu mà là ở toilet.
Nhìn thấy Phòng Vũ, Dương Lỗi chầm chậm bước tới, nghiêng người tựa vào bức tường bên cạnh, khoanh tay nhìn chằm chằm Phòng Vũ.
Bởi vì hôm nay là dịp đặc biệt, Phòng Vũ ăn mặc rất nghiêm túc, quần tây thẳng tắp, áo vest màu đen, bên trong là áo sơmi phẳng phiu màu trắng, trông vô cùng chỉnh tề.
Phòng Vũ liếc Dương Lỗi một cái, không có phản ứng gì, lau khô tay rồi xoay người định ra ngoài.
Lúc đi ngang qua người Dương Lỗi, Dương Lỗi đưa tay kéo hắn lại.
“Này!”
Dương Lỗi bắt chuyện, ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt Phòng Vũ.
“Chưa chào hỏi tiếng nào đã đi sao?”
Phòng Vũ đứng lại, nghiêm túc nhìn Dương Lỗi vài lần.
“Cậu là?”
Dương Lỗi lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.
Dương Lỗi cảm thấy Phòng Vũ nhất định là cố ý trêu chọc mình, nhưng Phòng Vũ thật sự không nhận ra hắn. Hôm đó Phòng Vũ dùng hai cục gạch đập Dương Lỗi, máu chảy đầm đìa che gần hết khuôn mặt, làm gì gọn gàng sạch sẽ như hôm nay, Phòng Vũ thật sự không nhận ra.
Dương Lỗi không thể chịu được việc đối thủ không chú ý đến mình, điều đó chẳng khác nào xem thường hắn, hắn lập tức nổi nóng.
Dương Lỗi chỉ chỉ vết rách còn chưa lành trên trán.
“Nhận ra cái này không?”
“À, thì ra là cậu.” Phòng Vũ không nhận ra người, nhưng nhận ra vết thương.
“Mày tên Phòng Vũ phải không?” Dương Lỗi cất cao giọng, điệu bộ khiêu khích.
Ý của Dương Lỗi là muốn chờ Phòng Vũ hỏi tên mình, hắn muốn đường đường chính chính thông báo tên mình cho Phòng Vũ, để sau này Phòng Vũ nhớ kỹ cái tên đó.
Nhưng mà Phòng Vũ lại cố tình không hỏi, thật ra vì Phòng Vũ đã biết tên Dương Lỗi rồi, sau khi đánh xong Phòng Vũ mới biết người bị mình đánh chính là thuộc hạ của Yến Tử Ất. Không thấy Phòng Vũ hỏi tên mình, Dương Lỗi vô cùng mất hứng, càng mất hứng hơn là Phòng Vũ phất tay một cái đã đẩy văng tay hắn ra.
“Vết thương khá hơn chưa?”
Phòng Vũ hỏi thăm cho có lệ, tiếp tục bước ra ngoài. Dương Lỗi không trả lời, tiến lên túm lấy cổ tay của Phòng Vũ.
Hai người không nói lời vô ích, nhanh chóng so mấy chiêu.
Cách đánh tay đôi của Dương Lỗi là cách đánh thuần quân đội, điều này có liên quan đến xuất thân của hắn. Dương Lỗi rất tự tin với chiêu thức của mình, tuy đơn giản không có gì đặc biệt, nhưng với Phòng Vũ mà nói, Dương Lỗi xuống tay toàn là tuyệt chiêu.
Phòng Vũ cũng không ngờ Dương Lỗi đánh tay đôi lợi hại như vậy, Dương Lỗi bắt lấy cổ tay Phòng Vũ, bẻ ngược một cái, Phòng Vũ lập tức mất thăng bằng, Dương Lỗi thừa cơ nắm lấy eo Phòng Vũ, định ném Phòng Vũ qua vai.
Nhưng Phòng Vũ sẽ đứng yên sao? Phòng Vũ ngồi xổm xuống, bất thình lình đưa chân quét một cái, suýt chút nữa đã quét ngã Dương Lỗi!
Cứ thế, Phòng Vũ đẩy Dương Lỗi lùi về sau hai bước, còn mình thì bước đến cạnh cửa.
“Bản lĩnh không tệ!”
Phòng Vũ khen một câu, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
“……”
Dương Lỗi muốn tức bao nhiêu thì tức bấy nhiêu!
Hôm đó trên bàn rượu, Yến Tử Ất và La Cửu đều uống rất vui vẻ, Yến Tử Ất nhìn Phòng Vũ, cảm thấy rất thích thú.
Phòng Vũ đi theo La Cửu từ lúc mười lăm mười sáu tuổi, nổi tiếng là người hành động nhanh nhẹn gọn gàng. Phòng Vũ vóc dáng cao gầy, mặt mũi thanh tú, thích mặc áo sơmi trắng, không nhiễm một hạt bụi nào, rất dễ gây thiện cảm với người khác, bà con hàng xóm ai cũng quý Phòng Vũ, không ai nghĩ Phòng Vũ là tay đấm xã hội đen.
Trong khoảng thời gian La Cửu tung hoành ngang dọc, Phòng Vũ theo La Cửu tham gia không ít trận chiến ác liệt, danh tiếng nổi lên từ đó. Phòng Vũ xuống tay hiểm, vững, chính xác, động tác cực nhanh, đám thuộc hạ cũng không phải hạng tầm thường, tất cả đều dùng những chiêu thức nhanh gọn với mục đích đè người xuống chế phục. Sau này La Cửu lên làm đại ca giang hồ, xét về thân phận, La Cửu không tiện tự mình ra tay, có việc đều do Phòng Vũ dẫn người thay hắn xử lý, từ trước đến nay Phòng Vũ chưa làm La Cửu thất vọng bao giờ.
Phòng Vũ đi theo La Cửu nhiều năm, chưa từng lùi bước trước bất kỳ trận đánh lớn nhỏ nào, Phòng Vũ bị thương vì La Cửu, cũng đả thương không ít người. La Cửu xem Phòng Vũ như anh em ruột, bây giờ cả giới xã hội đen ở Giang Hải đều biết, đụng đến Phòng Vũ chẳng khác nào đánh vào mặt La Cửu.
Yến Tử Ất, Lưu Gù và những đại ca giang hồ có quan hệ không tệ với La Cửu đều thích Phòng Vũ, thỉnh thoảng gọi La Cửu ra uống rượu còn đặc biệt dặn thêm một câu: “Nhớ dẫn cậu nhóc họ Phòng kia theo.”
Có thể nói, Phòng Vũ được mấy vị đại ca giang hồ này nhìn từ nhỏ đến lớn. Yến Tử Ất luôn cảm thấy tiếc nuối khi dưới trướng không có đàn em trẻ tuổi tài năng như thế, cho đến khi gặp được Dương Lỗi.
“Dương Lỗi, mời anh Vũ của cậu một ly đi!” Yến Tử Ất đề nghị.
“Anh Vũ.” Dương Lỗi không tình nguyện gọi một tiếng.
“Uống xong ly này, hai đứa không đánh không quen biết!”
“Chỉ là hiểu lầm thôi, đừng nhắc tới nữa, Phòng Vũ, sau này phải xem Dương Lỗi như anh em của mình.”
Hai đại ca kẻ xướng người họa, giống như đang diễn tấu nói.
Phòng Vũ uống một hơi cạn ly rượu.
“Dương Lỗi đánh cừ lắm.”
Phòng Vũ khen ngợi thật lòng.
Dương Lỗi ngồi yên tại chỗ, mặc kệ người khác nói gì, hắn chỉ lo nhìn Phòng Vũ chòng chọc, nốc rượu liên tục.
Sau khi đưa hai vị đại ca uống đến say bí tỉ lên xe cho tài xế lái đi, Dương Lỗi mới gọi Phòng Vũ.
“Phòng Vũ!”
Phòng Vũ quay đầu lại.
“Trước mặt đại ca, tao mới gọi mày một tiếng anh Vũ, nhưng chắc mày cũng hiểu, chuyện của chúng ta chưa xong đâu.”
“Ồ, vậy cậu muốn thế nào?”
“Quyết đấu tay đôi, chỉ hai chúng ta.”
Cả người Dương Lỗi khô nóng, không biết do cồn hay là do hưng phấn khi có cơ hội quyết đấu giành thắng lợi với vị kim bài đả thủ này.
Phòng Vũ phiền vô cùng. Trước đó từng nói qua, ở thời đại này, bọn côn đồ đường phố đều mơ ước được đánh một trận với các nhân vật nổi tiếng trong giang hồ, nếu may mắn đánh thắng là có thể thành danh trong một đêm. Còn gì nở mặt hơn việc đánh bại kim bài đả thủ trong truyền thuyết? Phòng Vũ chính là mục tiêu mà bọn chúng không thể bỏ qua.
Thế nên, loại khiêu chiến tới tấp kiểu này, gần như tháng nào Phòng Vũ cũng nhận được. Trong mắt Phòng Vũ, cái này giống như trẻ con chơi trò lập gia đình, Phòng Vũ sẽ để ý sao?
Phòng Vũ liếc Dương Lỗi một cái, sải bước đến chỗ xe máy, đội mũ bảo hiểm vào.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Xe nổ máy phóng đi mất, Phòng Vũ không để lại câu nào.
Dương Lỗi phát hiện, ngoại trừ khả năng đánh đấm ra, Phòng Vũ còn có một bản lĩnh khác — chọc mình nổi điên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.