Kim Bài Đả Thủ

Chương 19:




“Đừng nghĩ là lưu manh thì có thể xem thường mạng sống!”
Dương Lỗi ngạc nhiên nhìn Phòng Vũ.
Phòng Vũ thốt ra câu này rồi lại im lặng. Phòng Vũ rút thêm một điếu thuốc, không nói tiếng nào, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, Dương Lỗi không biết Phòng Vũ đang nghĩ gì.
Qua một lúc lâu, Phòng Vũ mới mở miệng.
“Lúc Đại Hổ mất, tôi đã tự nhủ với chính mình, đời này tôi không muốn nhìn thấy bất cứ anh em nào biến mất trước mặt mình nữa.”
Tầm mắt của Phòng Vũ dừng ở một điểm không rõ nào đó.
“Hôm nay ở bệnh viện, tôi cứ tưởng mình phải trải qua chuyện đó một lần nữa.”
Giọng nói của Phòng Vũ như truyền tới từ nơi xa xăm.
Dương Lỗi im lặng nhìn hắn.
Phòng Vũ không nói nữa, ngẩn người ngồi đó, điếu thuốc trong tay đã cháy một lúc lâu, tàn thuốc rơi đầy sàn nhà, thế nhưng Phòng Vũ vẫn không có phản ứng.
“… Không muốn trải qua một lần nữa.”
Không biết Phòng Vũ đang nói với Dương Lỗi hay tự nói với bản thân mình.
“Tôi đi lấy thêm canh.”
Phòng Vũ dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Phòng Vũ đi được hai bước thì khựng lại, bởi vì Dương Lỗi đã ôm lấy hắn từ phía sau.
“Tôi và Đại Hổ không giống nhau.”
Dương Lỗi nói.
“Cậu ấy đã mất, nhưng tôi vẫn còn ở đây. Nếu anh quan tâm tôi, tôi sẽ làm thay phần của Đại Hổ, tiếp tục sống trước mặt anh, sống đến khi nào anh thấy chán mới thôi.”
Đối với Dương Lỗi, những lời này là lời thổ lộ từ tận đáy lòng.
Dương Lỗi biết Phòng Vũ coi mình là anh em, giống như Đại Hổ vậy. Phòng Vũ sợ anh em của mình lại biến mất trước mặt mình lần nữa, giống như Đại Hổ năm đó.
Nhưng với Dương Lỗi mà nói, Phòng Vũ đã không còn là anh em.
Thậm chí hắn chưa kịp nghĩ xem tại sao mình lại muốn chạy đến ôm Phòng Vũ, cơ thể của hắn đã ôm lấy Phòng Vũ rồi. Nhìn bóng lưng cô đơn khi Phòng Vũ xoay người sang chỗ khác, trong lòng Dương Lỗi lại ê ẩm, khó chịu.
Hắn sẽ không để Phòng Vũ nếm trải nỗi đau mất anh em thêm lần nữa. Những chuyện thế này, trải qua một lần là đủ rồi.
“Cái gì mà làm thay phần của cậu ấy, Đại Hổ đã mất ba năm rồi, bây giờ người mà tôi quan tâm là cậu!”
Phòng Vũ nói. Đại Hổ là anh em của hắn, Dương Lỗi cũng là anh em của hắn, nhưng Đại Hổ là Đại Hổ, Dương Lỗi là Dương Lỗi, hai người căn bản không giống nhau.
Phòng Vũ muốn Dương Lỗi biết, không phải hắn lo lắng cho Dương Lỗi là vì nhớ đến Đại Hổ. Hôm nay Phòng Vũ thật sự rất sợ, lúc nhìn thấy chiếc xe máy bung bét và vết máu loang đầy đất, một nỗi sợ bao năm chưa từng có bất chợt dâng lên trong lòng hắn. Khi đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng. Lúc em họ của mình bị đâm trọng thương suýt mất mạng, hắn vẫn có thể bình tĩnh xử lý mọi việc. Ngày Đại Hổ bị xử bắn, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hắn chưa từng trải nghiệm cảm giác đầu óc bỗng dưng trống rỗng như thế này.
“Người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm. Tôi không phải người tốt, tôi là tai họa, vậy nên anh đừng lo, mạng của tôi dài lắm.”
Dương Lỗi nói, vẫn ôm lấy Phòng Vũ.
“Má, cậu cũng biết cậu là tai họa hả!” Phòng Vũ bị chọc cười, quay đầu nói.
Dương Lỗi thích dính người, ôm người, hôn người, Phòng Vũ từng trải nghiệm nên cũng quen rồi. Phòng Vũ nghĩ có thể đây là thói quen của Dương Lỗi, vì thế cũng mặc Dương Lỗi ôm.
“Cậu giống hệt tôi của vài năm trước, lỗ mãng, thích gây chuyện. Tôi thật sự sợ cậu sẽ gặp chuyện không may.”
Trong mắt Phòng Vũ, Dương Lỗi vẫn còn trẻ con lắm. Lời này của Phòng Vũ là thật lòng.
“Anh yên tâm.”
Dương Lỗi chỉ nói ba chữ.
Dương Lỗi nói với Phòng Vũ, việc chuyển đi nơi khác đã hủy bỏ, hắn không đi đâu nữa. Hắn nói với Phòng Vũ, tối nay muốn ở lại.
“Không muốn về nhà, về nhà cũng không ai để ý tôi.” Dương Lỗi nói.
Dương Lỗi hiếm khi nhắc tới gia đình mình với Phòng Vũ, thỉnh thoảng nhắc tới đều dùng thái độ ghét bỏ. Phòng Vũ cảm thấy Dương Lỗi không thích gia đình mình.
“Muốn ở thì cứ ở, ai dám không cho cậu ở chứ!?” Phòng Vũ lấy chăn cho Dương Lỗi, nghe Dương Lỗi nói không đi nữa, trong lòng Phòng Vũ rất vui.
Cả hai cùng nằm trên một chiếc giường, sau khi trải qua việc hôm nay, cảm giác xấu hổ lúc trước đã biến mất. Hai người tán dóc một hồi, Dương Lỗi chợt nhớ đến chuyện tối hôm đó.
Cùng một địa điểm, cùng một chiếc giường, dù sao chuyện cũng đã xảy ra.
“… Phòng Vũ, tôi hỏi anh chuyện này.”
“Cậu hỏi đi.”
“… Tối hôm đó, anh cảm thấy khó chịu thật sao?” Dương Lỗi quyết hỏi cho bằng được, hắn nín nhịn lâu lắm rồi.
“……” Biết Dương Lỗi đang hỏi cái gì, Phòng Vũ không mở miệng.
“Tôi cảm thấy rất tuyệt.” Dương Lỗi nói.
“Đủ rồi.” Phòng Vũ không muốn nhắc tới chuyện này.
Dương Lỗi trở mình chống tay ngồi dậy, nhìn Phòng Vũ.
“Anh nói thật đi, có thoải mái không, có kích thích không?” Dương Lỗi muốn Phòng Vũ trả lời thật lòng.
“… Không có ai chơi kiểu đó cả!” Phòng Vũ nhíu mày.
“Sao lại không, anh đừng quê mùa như thế, bây giờ ở nước ngoài người ta luôn đề cao tự do giới tính, biết tại sao gọi là tự do giới tính không, tại vì chỉ cần thoải mái và kích thích là được. Tuy chúng ta đều là đàn ông, nhưng vẫn có thể chơi như thế, có phải làm thật đâu, nhiều lắm chỉ gọi là… giúp đỡ lẫn nhau.”
Đống lý do biện hộ này đã được Dương Lỗi dự tính từ lâu, hắn muốn tẩy não cho Phòng Vũ, muốn Phòng Vũ biết thật ra hai người đàn ông làm vậy là hoàn toàn bình thường. Bạn đang �
“Suốt ngày cậu chỉ toàn nghĩ mấy thứ vớ vẩn.” Nhớ tới chuyện hôm đó, sắc mặt Phòng Vũ hơi mất tự nhiên.
“Chúng ta đều là đàn ông, anh đừng giả bộ nữa, anh nói một câu xem, rốt cuộc tối hôm đó anh có thấy thoải mái không?”
Dương Lỗi dẫn dụ Phòng Vũ.
“… Cũng không tệ.” Phòng Vũ không biết mình đang bị Dương Lỗi dẫn dụ, thế là nói lời thật.
Chiếu theo góc độ sinh lý của đàn ông, đêm nọ đã gây kích thích mãnh liệt cho Phòng Vũ. Phòng Vũ thừa nhận điều đó.
“Nhưng cậu… không thấy kì cục à!” Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi.
“Anh cảm thấy ghê tởm sao?” Lúc hỏi câu này, lòng Dương Lỗi hơi chùng xuống.
“… Chỉ cảm thấy kì cục, không biết diễn tả thế nào.” Giọng nói của Phòng Vũ cũng trầm xuống.
Dương Lỗi im lặng một hồi, hắn biết Phòng Vũ không giống mình. Phòng Vũ không có suy nghĩ như hắn. Phòng Vũ chỉ xem hắn như anh em, nhưng hắn đã không còn như lúc trước. Vào buổi tối hôm sinh nhật hắn, lúc Phòng Vũ đàn bài Tuổi thơ, lúc phát hiện Phòng Vũ là người đánh đàn ngồi đối diện trong sân tập của trường trung học Thực Nghiệm, lúc Phòng Vũ cười nói “sinh nhật vui vẻ” rồi ném cho mình bó hoa, Dương Lỗi đã hiểu rõ. Hệt như có một tia chớp lóe lên trong tâm trí, Dương Lỗi thấy rất rõ, rất rõ.
Hắn thích Phòng Vũ.
Không phải kiểu thích giữa anh em với nhau, thậm chí không phải là kiểu thích như thích con gái.
Dương Lỗi không biết đó là loại nào. Hắn chỉ biết mình thích Phòng Vũ, muốn ôm Phòng Vũ, muốn hôn Phòng Vũ, muốn cùng Phòng Vũ làm những chuyện như trong giấc mơ, muốn mãi mãi ở bên cạnh Phòng Vũ…
“Tôi chưa bao giờ làm thế với người khác, cũng không muốn làm thế với người khác, vừa nghĩ là thấy sởn gai ốc rồi.” Dương Lỗi bình tĩnh nói.
“Nhưng với anh thì được, vị trí của anh trong lòng tôi không giống bọn họ, tôi xem anh như người thân nhất của mình, trừ anh ra, tôi không nghĩ mình có thể chơi như thế với các anh em khác.”
“Nếu anh cảm thấy ghê tởm, chúng ta coi như chuyện đêm đó chưa từng xảy ra, sau này chúng ta vẫn là anh em, tôi không muốn hai ta cảm thấy lúng túng vì chuyện này.”
Dứt lời, Dương Lỗi không nói gì nữa.
Dương Lỗi mở to mắt nhìn trần nhà, không nghe Phòng Vũ bên cạnh trả lời, hắn chỉ cảm thấy ảo não, thất bại và đau buồn dâng trào trong ngực.
Nếu hôm nay Phòng Vũ nói một câu ghê tởm, Dương Lỗi sẽ xuống giường bỏ đi ngay. Hắn có thể chịu được việc Phòng Vũ không chấp nhận mình, nhưng hắn không chịu được việc Phòng Vũ xem thường hay chán ghét mình. Điều đó còn khó chịu hơn đi chết nữa.
“Tôi nói ghê tởm bao giờ?”
Phòng Vũ nói.
Dương Lỗi quay đầu lại, nhìn Phòng Vũ.
“… Được rồi, nói không lại cậu mà.” Giọng Phòng Vũ thể hiện rõ sự mâu thuẫn.
Dương Lỗi giống như bị kích thích, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên. Hắn nghe được sự thả lỏng trong lời nói của Phòng Vũ.
“… Anh chịu chơi với tôi?”
“Cậu đừng làm quá!” Phòng Vũ gằn giọng. “Muốn làm thật thì đi tìm pansy đi!”
Dương Lỗi hiểu Phòng Vũ đang nhượng bộ mình, hắn có cảm giác mừng rỡ như điên.
“Được! Muốn làm thật thì tìm pansy!”
Dương Lỗi vui vẻ đáp. Mặc kệ Phòng Vũ nhượng bộ vì không đành lòng hay là vì bản năng sinh lý không chống cự được kích thích mãnh liệt của đêm đó, bất kể vì lý do gì, Dương Lỗi biết Phòng Vũ đã nhượng bộ.
Dương Lỗi đã tìm được thời cơ tốt nhất. Hắn biết đêm nay Phòng Vũ nhất định sẽ mềm lòng với mình.
Bởi vì trải qua vụ tai nạn kia, Dương Lỗi biết trọng lượng của mình trong lòng Phòng Vũ nặng hơn mình nghĩ nhiều.
Thật ra thanh niên khoảng hai mươi như bọn họ đang thuộc độ tuổi khó khống chế nhất, lúc ở chung với anh em cũng toàn nói mấy chuyện thô tục hay đồi trụy này nọ, thời đại nào cũng thế.
Sau này thực tế đã chứng minh, có rất nhiều thanh thiếu niên từng trải qua quan hệ đồng tính trong thời kỳ trưởng thành, bất kể là thủ dâm hay thậm chí là khẩu giao cho nhau, nhưng đa số không phải đồng tính luyến ái mà đều là đàn ông bình thường, đây chỉ có thể gọi là một loại xúc động tình dục. Vả lại sau đó, quá lắm bọn họ chỉ cảm thấy mình và bạn bè chơi hơi quá trớn, không phải chuyện gì nghiêm trọng.
Đương nhiên, vào thời đại mọi người vẫn chưa thể lên mạng phổ cập kiến thức hoặc tìm người tư vấn, đây thật sự không phải là chuyện lớn lao gì, chuyện giữa đàn ông với nhau bao giờ cũng vượt qua tưởng tượng của phụ nữ. Đàn ông mà.
Vì thế lúc ấy Phòng Vũ cũng cho rằng chuyện này không có gì to tát.
Đương nhiên lúc đó Phòng Vũ không hề biết, chuyện này sẽ thay đổi cả đời mình như thế nào.
Nói thì nói vậy, tối đó Dương Lỗi cũng chẳng làm gì cả, dù sao không có phim đen phim kích thích như hôm nọ, Phòng Vũ chưa hứng thú gì, Dương Lỗi cũng không cương được.
Nhưng mà Dương Lỗi cũng không sốt ruột, hắn là người rất kiên nhẫn, có thể đợi thời cơ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.