Kiều Thiếp

Chương 88: Đời trước của Công Chúa và Ngũ di nương




Biên tập: B3
Bùi Tín Phương cảm thấy tiểu thiếp vừa mới vào phủ có chút kỳ quái.
Còn kỳ quái ở đâu? Đại khái là đối phương lúc nào cũng ngây ngốc đi, bị người ta bắt nạt mà cũng không biết đường bắt nạt lại, chỉ biết đứng ngẩn người.
Bùi Tín Phương lớn lên ở trong cung, có thủ đoạn nào mà hắn chưa từng nhìn thấy qua, người ngu xuẩn như vậy ngược lại là chưa thấy bao giờ.
Cũng không biết đối phương làm thế nào để lớn lên nữa.
Cung ma ma bẩm báo rằng mấy tiểu thiếp bên dưới xảy ra chút chuyện, Bùi Tín Phương vừa luyện kiếm xong, lúc này buông kiếm xuống, nhận lấy khăn lông mà nha hoàn đưa tới: "Làm sao?"
"Vị Ngũ di nương kia bị rơi xuống nước." Cung ma ma nói.
Lại là nàng.
Trong đầu Bùi Tín Phương thoáng hiện lên cái suy nghĩ này.
Chắc là bị người ta đẩy vào trong nước chứ gì? Đúng là quá ngu xuẩn.
"Cung ma ma tự xử lý đi." Bùi Tín Phương lạnh nhạt nói.
Những chuyện kiểu này xảy ra quá nhiều, tỷ như trong yến hội, Bùi Tín Phương nhìn mấy vị di nương kia không có ý tốt mà khởi xướng ra trò chơi chuyền hoa, quả nhiên sau đó đoá hoa kim quế liền rơi vào trong tay Ngũ di nương. B3.
Bùi Tín Phương cảm thấy cho dù có không đọc qua sách vở bao giờ, nhưng hẳn là vẫn có thể làm được đi.
Vậy mà đối phương lại đỏ bừng mặt, phun ra một câu: "Trung thu... Mặt trăng tròn, ta... ta... ngồi ngắm trăng."
Bùi Tín Phương không nhịn được mà cúi đầu xuống, môi hơi nhếch lên, nhưng hắn sợ người khác nhìn ra hắn bị chọc cười, nên rất nhanh sau đó liền thu lại nụ cười trên khoé miệng.
***
Thật ra thì ngoài ngốc đối phương cũng có một chút tài nghệ.
Tỷ như tay nghề pha trà của nàng cũng không tệ lắm, Lữ Việt Dương từng khen ngợi tay nghề pha trà của nàng trước mặt mọi người, điều này khiến cho Bùi Tín Phương nổi lên chút hứng thú.
Cho nên một lần khi nàng đang nấu trà, hắn đột nhiên xuất hiện.
Hình như Ngũ di nương ngốc nghếch đó bị hắn doạ sợ, cứ đứng ngẩn ngơ tại chỗ, nước trà tràn ra cũng không biết.
Bùi Tín Phương híp mắt lại, cất giọng lười biếng: "Nước trà tràn rồi."
Nàng a một tiếng, vội vội vàng vàng đi tìm miếng vải lau sạch nước trà trên bàn.
Bùi Tín Phương trông thấy tay nghề vụng về của đối phương thì liếc mắt nhìn Lữ Việt Dương ở bên cạnh, Lữ Việt Dương khẽ cười một tiếng.
Tuy nhiên, uống trà nàng nấu thật sự rất ngon, sau khi uống xong Bùi Tín Phương mặt không cảm xúc mà nghĩ thầm như vậy, nhưng tóm lại vẫn cứ là đồ ngốc.
Hắn không thích nữ nhân ngu ngốc, bởi nữ nhân ngu ngốc sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.
***
Có điều là dáng vẻ của nàng quả thật rất xinh đẹp, Bùi Tín Phương nhìn mặt đối phương, ánh mắt lại quét một lượt từ trên xuống dưới thân thể nàng, ừm, vóc người cũng không tệ.
Hắn rũ mắt, thu lại cảm xúc trong đáy mắt.
Hơn nữa có một chuyện khiến Bùi Tín Phương không hài lòng nhất chính là, mỗi lần đối phương nhìn thấy hắn đều không khác gì chuột thấy mèo, đôi mắt phượng trợn tròn lên, cơ thể cũng căng cứng, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn.
Lúc nhìn thấy Lữ Việt Dương nàng đâu có như thế?
Đôi mắt phượng cứ chăm chú nhìn Lữ Việt Dương, không sợ rớt cả tròng mắt ra sao.
Hừ, đã ngu ngốc như vậy mà còn muốn câu dẫn nam nhân.
Bùi Tín Phương nói thẳng với Lữ Việt Dương: "Không cho phép ngươi ngủ cùng Ngũ di nương."
Lữ Việt Dương nhướn mày: "Tại sao?"
Bùi Tín Phương suy nghĩ chốc lát: "Vì nàng quá ngu ngốc."
Ánh mắt của Lữ Việt Dương nhất thời trở nên cổ quái: "Công Chúa, chẳng lẽ người?" Dù sao thì bức hoạ của nàng cũng là do Bùi Tín Phương tự mình lựa chọn. B3.
Bùi Tín Phương đạp Lữ Việt Dương một cước: "Cút."
Lại dám hiểu lầm hắn thích cái nữ nhân ngu ngốc đó.
Nhất định là Lữ Việt Dương chán sống rồi.
***
Nhưng cho dù có hơi ngu ngốc, ấy vậy mà lại nấu ăn khá ngon, đôi khi nàng sẽ tự mình làm một chút bánh ngọt, rồi bảo nha hoàn đưa đến từng viện.
Tất nhiên là cũng sẽ đưa đến chỗ của Bùi Tín Phương bên này, vốn là hắn không muốn ăn, nhưng nhìn cái bánh ngọt mà chuột nhỏ làm, hắn do dự một chút, hay là ăn thử một miếng xem sao.
Chỉ chốc lát sau, hộp đựng bánh ngọt đã trống trơn.
Bùi Tín Phương xoay xoay miếng bánh cuối cùng, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt khó xử, hắn do dự hồi lâu, cuối cùng đành đặt miếng bánh ngọt xuống, hắn không thể tỏ ra là mình quá thích ăn được.
Vạn nhất mà nữ nhân kia biết, còn tưởng dùng cách này sẽ lấy lòng được hắn thì phải làm sao bây giờ? Hắn không muốn bị đối phương lấy lòng đâu.
Bùi Tín Phương khổ não như vậy, nhưng lại phát hiện sau này đối phương không đưa bánh qua nữa, mà khi hắn đi qua chỗ của Lữ Việt Dương, lại nhìn thấy trên bàn của Lữ Việt Dương chất đầy bánh ngọt được nặn thành hình dáng của đủ loại động vật.
Lữ Việt Dương chú ý tới tầm mắt của Bùi Tín Phương: "Ta quên người không thích ăn đồ ngọt." Hắn gọi một gã sai vặt tới, bảo đối phương bưng bánh ngọt đi.
"Những thứ này là do phòng bếp của ngươi làm sao?" Bùi Tín Phương làm như vô tình hỏi.
"Không phải, đây đều là do Chi Chi làm. Nàng biết ta thích ăn đồ ngọt nên đưa tới đây rất nhiều." Lữ Việt Dương nói: "Dù nàng có hơi ngốc, nhưng là một cô nương tốt."
Hừ.
Tốt ở chỗ nào.
***
Điều khiến Bùi Tín Phương kinh ngạc nhất chính là lá gan của đối phương lại lớn như vậy, dám vụng trộm với nam nhân khác.
"Nàng đang ở trong phòng chứa củi sao?" Bùi Tín Phương hỏi Cung ma ma.
Cung ma ma đáp phải.
Lữ Việt Dương ở bên cạnh nói: "Có cần phải điều tra thêm về chuyện này không? Một cô nương yếu đuối như nàng, ngày thường đều không hề bước chân ra khỏi cửa thì sao có thể vụng trộm."
Cung ma ma nói: "Nô tài là được báo tin nên mới biết chuyện này, sợ là hiện tại hơn nửa kinh thành đều đã biết, nếu không xử lý nữ nhân kia, danh tiếng của phủ Công Chúa sẽ hoàn toàn mất hết."
Bùi Tín Phương trầm mặc hồi lâu: "Vậy thì đánh ba mươi trượng đi, nếu như chống đỡ được thì cho người nhà nàng tới đón về."
Thế nhưng, nàng đã không vượt qua nổi.
Bùi Tín Phương nghe được tin đối phương chết, trong lòng bỗng có tư vị không rõ: "Cho người nhà nàng một ít bạc, rồi đưa bọn họ ra khỏi kinh thành." B3.
Ngũ di nương của Phò Mã vụng trộm với nam nhân, toàn bộ kinh thành đều sôi sùng sục, nếu người nhà nàng vẫn còn ở lại kinh thành, sợ là sẽ không tốt lắm.
Nhưng có lẽ Cung ma ma đã hiểu lầm ý của hắn, thôi vậy.
Cứ như vậy đi, dù sao thì người cũng chết rồi.
***
Sau khi nàng chết, Bùi Tín Phương luôn cảm thấy hình như chỗ nào đó có chút kỳ quái.
Hắn luôn luôn có cảm giác như ai đó cứ nhìn chằm chằm vào hắn, trong khi rõ ràng xung quanh không hề có ai.
Khi hắn đăng cơ, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm này cũng không hề mất đi, cho đến một đêm khuya, đột nhiên hắn cảm thấy ánh mắt kia biến mất, từ đó về sau, hắn không bao giờ cảm nhận được ánh mắt đó nữa.
Hết ngoại truyện 1.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.