Kiều Thê Như Vân

Chương 924: Thẩm vấn




Đám văn võ bá quan ăn ý, không nói lời nào, rất nhiều ánh mắt mọi người đều quăng đi qua hướng Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo nhếch miệng, chậm rãi mà đứng ra, nói: “Bệ hạ!”
Triệu Hằng nào dám không trả lời? Vội vàng nói: “Thẩm ái khanh có chuyện gì muốn tấu?”
Thẩm Ngạo thản nhiên nói: “Thời điểm bổn vương vịn tiên đế linh cữu vào thành, Thụy quốc công lại mang theo cấm quân ngăn cản đường bổn vương đi, nói là bổn vương mưu nghịch tạo phản, phụng chỉ diệt trừ bổn vương, bổn vương muốn hỏi, bệ hạ có từng phát qua đạo ý chỉ này?”
Một câu nói kia làm Triệu Hằng sợ tới mức không nhẹ, hôm nay nghĩ đến, mình làm chuyện này thật sự là chuyển tảng đá đập vào chân của mình, đến hiện tại, sao hắn chịu nhận? Vội vàng nói: “Ah? Thụy quốc công nói phụng chỉ tru sát phụ chính vương? Hừ, hắn quá lớn mật, dám giả truyền thánh chỉ.”
Thẩm Ngạo giống như đùa cợt mà nhìn hắn, nói: “Bệ hạ thật sự không phát ý chỉ?”
“Tuyệt đối không thể.” Triệu Hằng dùng lời thề son sắt nói.
Thẩm Ngạo nhân tiện nói: “Đã như vầy, vậy là dễ xử lý rồi, Thụy quốc công giả truyền thánh chỉ, tội ác tày trời, bệ hạ nghĩ như thế nào?”
Thụy quốc công dù sao cũng là cậu em vợ Triệu Hằng, Triệu Hằng lúc này lại chần chờ, nói: “Có lẽ chỉ là hiểu lầm, phụ chính vương đại nhân đại lượng, cần gì so đo cùng hắn?”
Thẩm Ngạo vốn là đóng mắt lại, lúc này tựa hồ chỉ chờ một câu nói kia của Triệu Hằng, hai con ngươi đột nhiên mở ra, bắt đầu trở thành người gây sự, nói: “Bệ hạ đã nói là hiểu lầm, như vậy cũng cực kỳ tốt, đã là hiểu lầm, thân phận Thụy quốc công lại sâu, đơn giản hôm nay liền ngự thẩm án lần này, tra ra manh mối, nếu Thụy quốc công có mưu đồ khác, tự nên bầm thây vạn đoạn, nếu quả nhiên là hiểu lầm, bổn vương cũng quyết không dây dưa việc này nữa, bệ hạ nghĩ như thế nào?”
Triệu Hằng lại càng hoảng sợ, nếu là quả thật thẩm vấn ở đây, nói không chừng sẽ thẩm ra thánh chỉ từ đâu đến, lập tức sợ tới mức liên tục nói: “Cái này... Cái này...”
Dương Thực thấy thế, đâu chịu cho Triệu Hằng xuống dưới bậc thang? Cũng từ trong ban đi ra, quỳ rạp xuống đất, nói: “Thỉnh bệ hạ ngự thẩm án lần này, trả lại trong sạch cho Thụy quốc công.”
Dương Thực đánh đầu, cả triều văn võ liền ầm ầm đi ra, ào ào quỳ gối, nói: “Thỉnh bệ hạ tra rõ.”
Sự tình đến mức này, đã không có đường sống để Triệu Hằng từ chối, sắc mặt Triệu Hằng vừa xanh lại trắng, trong nội tâm may mắn mà nghĩ, Thụy quốc công là lòng dạ bụng trẫm, đã ngự thẩm, đã có trẫm nhìn, tự nhiên không biết tra tấn đối với một quốc công, chỉ cần hắn cắn chết là nhất thời hồ đồ, cũng chưa chắc không có đường sống vãn hồi, nhân tiện nói: “Tốt, trẫm chuẩn tấu rồi, người đâu, dẫn Thụy quốc công lên điện.”
Trên mặt Thẩm Ngạo đã lộ ra một tia vui vẻ không dễ dàng phát giác, hướng Triệu Hằng nói: “Đã muốn thẩm, việc này lại liên quan đến bổn vương, như vậy, bổn vương khẩn cầu bệ hạ sự chấp thuận bổn vương làm quan chủ thẩm, như thế nào?”
Triệu Hằng không biết Thẩm Ngạo muốn đánh cái chủ ý gì, không khỏi lại cười nói: “Phụ chính vương muốn làm chủ thẩm, cũng có thể, bất quá, nói trở lại, Thụy quốc công và trẫm dù sao có thân thiết, phụ chính vương muốn chủ thẩm, không có khả năng tra tấn, như thế nào?”
Triệu Hằng hạ thấp thái độ như thế, thật sự cũng là không có cách nào khác, lúc này, Thẩm Ngạo đã là một tay che trời, tuy chưa hẳn dám trực tiếp hành thích vua, nhưng vẫn là không cần phải chọc giận hắn thì tốt hơn, Thẩm điên cuồng này là người cái sự tình gì cũng dám làm.
Thẩm Ngạo cười nói: “Thật tốt, nhưng nếu muốn triệu nhân chứng tới, phải chăng có thể tra tấn?”
Trong lòng Triệu Hằng nghĩ, việc này chỉ có ba người biết rõ, Lí Bang Ngạn đã chết rồi, trẫm tự nhiên là tuyệt không chịu nói, về phần Thụy quốc công, chỉ cần không người tra tấn, nào sẽ chịu thú nhận đây?
Triệu Hằng nhân tiện nói: “Tốt.”
Thẩm Ngạo tựa hồ vẫn chưa yên tâm, lại nói: “Nói như vậy, bệ hạ trao tặng bổn vương toàn quyền rồi?”
Triệu Hằng hướng Thẩm Ngạo lấy lòng, nói: “Thẩm ái khanh là trụ quốc Đại Tống ta, trẫm há có thể không tin được Trầm ái khanh?”
Thẩm Ngạo gật đầu, nói: “Bổn vương còn có một yêu cầu quá đáng nữa.”
Triệu Hằng nói: “Thẩm ái khanh cứ nói đừng ngại.”
Thẩm Ngạo nói: “Việc này quan hệ trọng đại, sự tình liên quan đến bệ hạ, Thụy quốc công cùng bổn vương, chỉ sợ không thể không thỉnh Quá Hoàng thái hậu đến nghe.”
Thẩm Ngạo đột nhiên muốn chuyển Quá Hoàng thái hậu đến, Triệu Hằng lại không dự liệu được, chỉ là, hiện tại muốn cự tuyệt thì cũng đã trễ rồi, đành phải nhíu lông mày, nói: “Đến đây, mời Quá Hoàng thái hậu.”
Kỳ thật, không chỉ là Triệu Hằng, văn võ cả sảnh đường này cũng không biết Thẩm Ngạo lại náo loạn cái gì, nghe nói phụ chính vương muốn thẩm án, đều cảm thấy mới lạ, cả đám đều giữ vững tinh thần, muốn nhìn một chút xem phụ chính vương này hôm nay có thể chơi ra cái gì.
Chỉ một lúc sau, Quá Hoàng thái hậu trang phục lộng lẫy ngồi Phượng giá giá lâm đến Giảng Võ điện, Thẩm Ngạo đối với nàng liền cung kính hơn nhiều so với Triệu Hằng, chẳng những tự mình quỳ nghênh, còn dắt díu Quá Hoàng thái hậu, một mực đến tận cung vàng điện ngọc hơi ngồi xuống.
Mà Quá Hoàng thái hậu cũng không để ý tới Triệu Hằng, mỉm cười nói với Thẩm Ngạo: “Như thế nào? Thẩm án cũng muốn kêu ai gia lên xem à?”
Thẩm Ngạo nói: “Đang mang trọng đại, không thể không có Quá Hoàng thái hậu ngồi nhìn.”
Quá Hoàng thái hậu thấy Thẩm Ngạo mang một bộ dạng trọng đại, liền gật đầu, nói: “Tốt, ai gia biết rồi.”
Kỳ thật, trong nội tâm Quá Hoàng thái hậu lại có chút thích ý, Triệu Cát băng hà, hoàng tôn thay lên lại là vắng vẻ đối với nàng như vậy, làm cho nàng lạnh thấu tâm, Thẩm Ngạo lại bất đồng, mặc kệ là chuyện gì, đều liên tục hướng nàng bày tỏ, gặp sự tình cũng chịu mời nàng ra mặt, cái này lại để cho trong nội tâm Quá Hoàng thái hậu dễ chịu hơn một ít.
Thấy được Thẩm Ngạo này, rõ ràng làm cho nàng nhớ tới Triệu Cát, mặc dù không có khóc, nhưng trong nội tâm lại cảm thấy có chút ê ẩm, nghĩ: “Nếu hoàng nhi ai gia ở đây, chỉ sợ cũng sẽ hiếu thuận giống hệt Thẩm Ngạo này.”
Triệu Hằng thấy Thẩm Ngạo cùng Quá Hoàng thái hậu thân thiện mà thấp giọng đang nói gì đó, trong nội tâm giận dữ, rồi lại không thể làm gì, hết lần này tới lần khác, phải làm ra một bộ dáng thản nhiên như không.
Lại một lát sau, Thụy quốc công liền bị người đưa đến, trước đó lần thứ nhất, Thẩm Ngạo đạp đũng quần hắn, lại chém vai của hắn, đến nay có lẽ là trọng thương chưa lành, sáng sớm hôm nay thật vất vả thức tỉnh, dùng qua thuốc xong, về sau thương thế chuyển biến tốt đẹp hơn mấy phần, trong nội tâm chính lo lắng tình cảnh Triệu Hằng, nếu Triệu Hằng là sụp đổ, hắn là hoàng thượng đại cữu ca này, cũng là tánh mạng khó bảo toàn, đạo lý này, hắn như thế nào lại không biết?
Sau đó, người trong nội cung liền tới, thỉnh hắn đi vào trong nội cung, bảo là muốn ngự thẩm, một quốc công êm đẹp, trong lúc đó biến thành đối tượng ngự thẩm, Phương Đạm quá sợ hãi, nhưng lại không dám không đến, đành phải gọi người đưa hắn vào cung, một đường này đi đến, thật không hiểu có bao nhiêu lo lắng hãi hùng, hắn suy nghĩ vô số khả năng, thẳng đến vào Giảng Võ điện, mới phát giác sự tình cũng không có xấu đến mức khiến cho hắn rơi vào tình trạng tuyệt vọng.
Trên cung vàng điện ngọc, Triệu Hằng vẫn đang cao cao tại thượng, hoàng thượng có lẽ là hoàng thượng, Phương Đạm nhận rõ điểm này, cuối cùng cũng yên tâm.
Phương Đạm bị người mang, tứ chi không thể hoạt động, chỉ có thể nói với Triệu Hằng trên cung vàng điện ngọc: “Vi thần không thể hành lễ, thỉnh bệ hạ thứ tội.”
Triệu Hằng thấy Phương Đạm đến, vội vàng nói: “Hôm nay phụ chính vương có mấy lời muốn hỏi ngươi, thân thể ngươi đã không tiện, cũng không cần phải lo lắng, phụ chính vương cũng không làm gì ngươi, chỉ hỏi mấy câu mà thôi, ngươi đáp chi tiết là được.”
Trong lời Triệu Hằng nói ẩn hàm vài phần khuyên bảo, là làm cho trong lòng Phương Đạm thả lỏng, không cần sợ hãi Thẩm Ngạo tra tấn.
Phương Đạm nói: “Thần tuân chỉ.”
Thẩm Ngạo cũng đi thẳng vào vấn đề, chuyển cái ghế ngồi tại kim điện, lạnh lùng hỏi: “Điện hạ là người phương nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.