Kiều Thê Như Vân

Chương 115: Giẫm chết họ Trịnh




Trịnh Thơ nhiều lần muốn giải thích, đều bị Thẩm Ngạo ngăn cản, hai người Sư Sư và Vân Vân chỉ là đứng mỉm cười, nhất là Vân Vân, ngẫu nhiên quăng ánh mắt về hướng Trịnh Thơ, đúng là một mảnh mờ mịt.
Trong lòng Trịnh Thơ rùng mình, không khỏi suy nghĩ: "Tên Thẩm Ngạo nói hươu nói vượn ở chỗ này, chẳng lẽ là cố ý muốn ta tức giận, làm cho Vân Vân thấy rõ bộ mặt thật của ta?"
Có nghi vấn này, Trịnh Thơ vội vàng âm thầm ngăn chặn lửa giận trong người, tùy ý để Thẩm Ngạo nói bậy.
Hết lần này tới lần khác, Thẩm Ngạo thật sự rất ác độc, lời nói xoay chuyển, còn nói đến mục đích Trịnh Thơ nịnh nọt mình, hắn vô cùng cảm động, nói với Vân Vân: "Tuy Trịnh công tử lừa ta, nhưng ta cũng không trách hắn, Trịnh công tử là người tốt, tuy hắn ưa thích lừa gạt bằng hữu, nhưng về tình là có thể có nguyên do. Vân Vân ngươi biết không? Tỷ tỷ Trịnh công tử bị bệnh, có nhu cầu trị liệu cấp bách, bổn công tử lại hiểu một ít y thuật, bởi vậy hắn mới đưa cái bình sứ kia đến đây tặng ta, nhờ ta xem bệnh cho tỷ tỷ của hắn."
Trong lòng Vân Vân biết hắn nói bậy, liền nghĩ: "Hắn vì cái gì mà có thể nói hươu nói vượn thuần thục như vậy, ai, chỉ mong hắn nói với ta những lời kia không phải là nói hươu nói vượn."
Lại lập tức nghĩ tới Trịnh Thơ vừa rồi biểu hiện sắc mặt tức giận, trong lòng căng thẳng, từ trước đến nay, Trịnh Thơ ở trước mặt nàng, tuyệt đối không có biểu hiện ra cái gì mừng rỡ hay giận dữ, nhưng vừa rồi, đôi mắt nhìn về phía Thẩm Ngạo kia, đúng là đằng đằng sát khí, Vân Vân tin tưởng, nếu ở một khắc này, trong tay Trịnh Thơ có một lưỡi dao sắc bén, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự, găm vào trên người Thẩm Ngạo.
Dù sao Vân Vân cũng là người bái kiến rất nhiều loại người trong xã hội, chứng kiến, nhận biết các sắc mặt biểu hiện ý tứ không hề kém cỏi, trong lòng đột nhiên rùng mình: "Xem ra Trịnh công tử cũng không phải thành thật chất phác như biểu hiện từ trước đến nay, chẳng lẽ hắn một mực diễn trò trước mặt ta sao?"
Sư Sư lại không nghĩ quá nhiều, phảng phất biến thành người lắng nghe tốt nhất của Thẩm Ngạo, nghe được Thẩm Ngạo nói tỷ tỷ Trịnh công tử bị bệnh, môi mỏng vẽ lên một nửa hình cung hoàn mỹ, ôn nhu nói: "Không biết tỷ tỷ Trịnh công tử bị bệnh gì vậy?"
Sắc mặt Thẩm Ngạo lập tức trở nên khẩn trương, vội vàng nói: "Loại sự tình này, không nên nói cùng ngoại nhân."
Thẩm Ngạo rung đùi đắc ý dẫn dắt lời nói, một bộ dạng muốn bảo thủ bí mật vì huynh đệ.
Sư Sư vừa cười nói: "Thẩm công tử nói mau, nếu không ta sẽ không bỏ qua đâu."
Xem ra Sư Sư cũng không tệ, ít nhất cũng khéo hiểu lòng người, trong lòng Thẩm Ngạo rất cảm kích nàng, dùng sự Sư Sư của thông minh, đương nhiên biết rõ hắn đang nói bậy, nhưng một hỏi một đáp cùng Thẩm Ngạo như thế này, rõ ràng là có trợ giúp cho Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo trầm ngâm một lát, xụ mặt nói: "Sư Sư tiểu thư không nên hỏi, được không vậy, ta sẽ không nói cho ngươi, đang mang danh tiết của tỷ tỷ Trịnh công tử, khẩn yếu nhất chỉ là mấy cái gì đó đó, Thẩm Ngạo ta nghĩa lớn hơn trời, đối với bằng hữu tựa như huynh đệ thủ túc, chuyện này ta đã đáp ứng Trịnh công tử rồi, quyết không nói cho người khác biết."
Hắn nói lời này, ý bên ngoài lời lại rất rõ ràng, ý nói là tỷ tỷ Trịnh công tử bị bệnh, loại bệnh này không thể nói, như vậy đây là cái bệnh gì đây? Tự các ngươi đoán đi, có cái bệnh gì là không thể nói ở đây, tất cả mọi người hiểu được, không ngoài bệnh viêm viêm gì đó ở vùng kín, hay đau bụng kinh nguyệt, tất cả đều tự giác phát huy tưởng tượng của mình.
Sư Sư là nữ nhân, vừa nghe Thẩm Ngạo nói như vậy, lập tức bật cười, cả Vân Vân đứng bên canh, phục hồi lại tinh thần, cũng bị trêu chọc nở nụ cười, giận dỗi liếc nhìn Thẩm Ngạo, trong miệng nói: "Thẩm công tử không nên nói như vậy, nếu nói đến ai đó sẽ không tốt cho lắm, được không?"
Hiờ phút này Trịnh Thơ đè nén tính nóng, nhưng dù sao lúc này Thẩm Ngạo nói cũng quá mức quá đáng, trong đôi mắt kia hiện lên sát khí nồng nặc, bị Sư Sư và Vân Vân nhìn thấy, cùng mím môi, ấn tượng đối với hắn đã xấu đi vài phần.
Trong lòng Vân Vân tinh tường, Thẩm Ngạo luôn thích nói hươu nói vượn, bởi vậy cũng không trông cậy hắn có thể trong nháy biến thành cái chính nhân quân tử, ngược lại, Trịnh Thơ ở trước mặt Vân Vân quen biểu hiện chất phác, đột nhiên hiện ra sắc mặt như vậy, lại làm cho Vân Vân càng hoảng sợ, đúng là thoáng cái, phảng phất không tìm thấy thiếu niên chất phác, khắc khổ kia ở đâu nữa.
Thẩm Ngạo tiếp tục hùng hồn nói: "Ta đâu nói Trịnh công tử không tốt, ta một mực đều đang bảo vệ hắn mà, Vân Vân, nàng oan uổng ta, Trịnh công tử và ta, kết giao tâm đầu ý hợp, mới quen đã thân, như bạn chí cốt, như keo như sơn, nước chảy tan ra... Ta nào có nói Trịnh công tử không tốt? Trịnh công tử, ngươi nói có đúng hay không?"
Thẩm Ngạo mỉm cười nhìn qua Trịnh Thơ, Trịnh Thơ chần chờ một lát, giống như đang do dự, lập tức nói: "Đúng vậy, ta quan hệ rất tốt cùng Thẩm công tử."
Trịnh Thơ đè nặng lửa giận dưới đáy lòng, thoạt nhìn lại bản tính khôi phục chất phác, hơi nở nụ cười, biểu hiện ra bộ dáng rất hiền lành.
Hắn không biết Thẩm Ngạo cũng đang cười thầm, Trịnh Thơ bị mình làm cho tức giận đến hồ đồ rồi, đúng là ngay cả hành động cũng kém đi rất nhiều. Vừa rồi, một vòng sát khí đằng đằng kia đã bị Vân Vân nhìn ở trong mắt, lúc này lại văn vê chế tạo biểu hiện ra bộ dáng thân cận cùng Thẩm Ngạo, đổi lại là Vân Vân, nàng sẽ nghĩ như thế nào?
"Vân Vân nhà ta cũng không ngốc, nếu là tiểu quận chúa ngốc nghếch kia hoặc là Xuân nhi đơn thuần, chắc là không biết khác thường. Nhưng Vân Vân có thể ở Thì Hoa Quán, đùa bỡn nam nhân trong lòng bàn tay, nếu là ngay cả điểm ấy cũng không nhìn ra, sớm đã bị người ăn thịt, còn đến phiên kim cương bất hoại Thẩm lang quân dùng sao?" Trong lòng Thẩm Ngạo mừng thầm, hình tượng của Trịnh Thơ, chỉ sợ đã bị hủy toàn bộ.
Trịnh Thơ sợ Thẩm Ngạo tiếp tục càn quấy, liền thúc giục Thẩm Ngạo, nói: "Thẩm công tử, rốt cuộc còn xem xét giám định cái bình sứ kia hay không?."
Vừa thúc giục việc này, Sư Sư liền hỏi: "Xem xét cái bình sứ gì, à, Thẩm công tử, thì ra ngươi còn có thể giám bảo, việc này cũng thú vị, ta muốn nhìn xem."
Thẩm Ngạo mỉm cười, nói: "Sư Sư tỷ tỷ tới đúng dịp, ta vừa mới phải xem xét một bình sứ viễn cổ, hôm nay bêu xấu ngay tại trước mặt tỷ tỷ, chỉ là..."
Dứt lời, Thẩm Ngạo cắn môi, như có điều suy nghĩ, một hình dáng muốn nói lại thôi.
Sư Sư cũng không biết chừng nào thì Thẩm Ngạo bắt đầu gọi nàng là tỷ tỷ, chỉ biết là lá gan Thẩm Ngạo này thật lớn, người bình thường thấy nàng, phần lớn bày ra một bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, cố gắng đạt tới mức lưu lại trong suy nghĩ nàng hình tượng hoàn mỹ, ngược lại, Thẩm Ngạo đúng là không ngăn cản miệng lưỡi, hồ ngôn loạn ngữ (nói nhăng nói cuội), tất cả mọi thứ trên đời, đúng là không ngừng tuôn ra từ miệng hắn, chậc chậc chậc, người này rất có ý tứ đó, nàng khoác tay ở tay Vân Vân, nhìn Thẩm Ngạo hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Thẩm Ngạo nói: "Chỉ là nếu không có phần thưởng, đệ tử giám khởi bảo quá không có ý nghĩa."
Hắn tự xưng là đệ tử, một chút cũng không hổ thẹn.
Vân Vân nghĩ trong lòng, nếu là đệ tử Quốc Tử Giám và Thái Học đều là cái dạng này, vậy thì vừa gặp một lần, chỉ cần nghĩ lại, nghĩ đến, liền không nhịn được mà phải bật cười.
Trịnh Thơ nhìn ở trong mắt, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Vì nịnh nọt Vân Vân, hắn đã mất thời gian nửa năm, mắt thấy sắp thành công, ai ngờ đột nhiên nhảy ra một người Thẩm Ngạo làm xấu chuyện tốt của hắn, hắn nhìn ra được, ánh mắt Vân Vân nhìn Thẩm Ngạo, là khác với thời điểm nhìn người khác, loại khác biệt này đối với hắn mà nói, là cực kỳ không ổn.
Vân Vân nói: "Không biết Thẩm công tử muốn tặng thưởng cái gì?"
Tinh thần Thẩm Ngạo chấn động, dõng dạc nói: "Nếu Thẩm Ngạo thắng, Sư Sư tỷ tỷ có thể nhảy cho ta một điệu múa, Vân Vân hát điệu hát dân gian cho ta nghe, vậy là cực kỳ tốt rồi."
Sư Sư giận dữ nói: "Ngươi lại hiểu cách thuận cột bò lên trên, ngay cả Sư Sư ta cũng không buông tha sao?"
Một câu không buông tha dùng ý tứ cực kỳ mập mờ, Sư Sư quả nhiên là cao thủ tình trường, một câu thôi, liền làm cho người ta miên man bất định.
Thẩm Ngạo làm ra một bộ dạng đầy nghĩa khí nói: "Sư Sư tỷ tỷ nói cái gì vậy? Ca múa, giám bảo. đều là nghệ thuật, chúng ta là tứ hải giai huynh đệ, đều là thanh niên sống vì nghệ thuật, Sư Sư tỷ tỷ thưởng thức ta giám bảo, chẳng lẽ ta mời tỷ tỷ nhảy điệu múa thôi mà cũng không được sao?"
Vân Vân sợ hắn lại nói hươu nói vượn, cái gì mà tứ hải giai huynh đệ, cái gì mà thanh niên sống vì nghệ thuật, thật sự là nghe xong đều làm mặt người khác hồng lên, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn nói không phải là không có đạo lý, vội vàng nói: "Sư Sư tỷ tỷ muốn hát một khúc."
Những lời này là nhắc nhở Thẩm Ngạo, nàng mới am hiểu khiêu vũ, Thẩm Ngạo lại liên tục lắc đầu: "Ta muốn Vân Vân hát thôi!."
Vân Vân lập tức nhớ tới lần trước đó Thẩm Ngạo muốn dạy nàng hát cái loại dâm từ kỳ quái, liền đỏ mặt, không khỏi trầm mặc đứng ở đó.
Sư Sư nói: "Tốt, nếu Thẩm công tử thắng, ta liền nhảy một điệu vì Thẩm công tử."
Tinh thần Thẩm Ngạo phấn chấn, vội vàng nói: "Một lời đã định."
Thẩm Ngạo trực tiếp đi trở về, cầm lấy cái bình sứ viễn cổ kia, nhưng lại dùng sức ném một cái, phịch một tiếng, bình sứ vỡ vụn, rơi lả tả khắp nơi.
Trịnh Thơ kinh hãi, vội vàng nói: "Ngươi... Ngươi đây là muốn làm gì? Muốn ngươi giám bảo, vì sao ngươi phải ném vỡ nó."
Đám khán giả cũng đều âm thầm kỳ quái, Thẩm công tử này, làm sao đột nhiên ném vỡ bảo vật vậy?.
Thẩm Ngạo ngay cả nhìn cũng không nhìn đống mảnh nhỏ trên mặt đất, cười lạnh nói: "Một đồ dỏm cao minh mà thôi, giữ lại có làm được cái gì?"
Trịnh Thơ nhướng mày, cười lạnh nói: "Tại sao Thẩm huynh thấy nó chính là đồ dỏm?"
Thẩm Ngạo đã tính trước, nhìn Trịnh Thơ nói: "Cái đồ dỏm này phảng phất vô cùng chân thật, huống chi niên đại đã lâu, không có vật dụng thực tế để so sánh, người bình thường đương nhiên không nhận ra thật giả. Chỉ là..." Thẩm Ngạo cười lạnh một tiếng: "Tuy cái bình sứ này ngụy tạo cao minh, lại khó tránh khỏi có vẽ rắn thêm chân, thử hỏi, một bình sứ trải qua ngàn năm, làm sao chỉ có ít màu mè tróc ra? Toàn thân cao thấp, ngay cả một tý khuyết điểm nhỏ nhặt đều không có?"
Trịnh Thơ sững sờ, không thể tưởng được, làm được sản phẩm hoàn mỹ, lại cũng thành lý do Thẩm Ngạo nói nó là đồ dỏm.
Trịnh Thơ lại bí hiểm nhìn Thẩm Ngạo, cười to: "Thẩm công tử có phải là nói quá vẹn toàn rồi, không có khuyết điểm nhỏ nhặt, thì tính là gì? Nếu như đây cũng là bằng chứng đồ dỏm, Thẩm công tử cũng không tránh khỏi quá sơ sài."
Thẩm Ngạo mỉm cười, nói: "Trịnh huynh nhất định phải bắt ta nói ra khuyết điểm của nó sao? Đã như vầy, ta liền nói thẳng." Hắn nhặt một khối mảnh nhỏ lên, chậm rãi nói: "Chư vị nhìn xem, cái bình sứ này, hình thức có phong cách dày vô cùng của Giang Nam, như vậy, Thẩm Ngạo có thể khẳng định, cái này nên là sứ nguyên thủy thời kì Ngô Thành Tây Chu, Ngô Thành ở tại Giang Nam, tại thời kì đó, đã sản xuất ra đất sét trắng, như vậy, ta muốn hỏi một câu Trịnh huynh, đã sản xuất ra đất sét trắng, vì cái gì rõ ràng là sứ Ngô Thành nguyên thủy, lại có nhiều chỗ dùng màu xanh mà không phải đất sét trắng?"
Một câu nói kia vừa nói ra, mọi người liền bừng tỉnh. Cái bình sứ này đã chế tạo tại Ngô Thành Tây Chu, dùng nguyên liệu lại sai, cần biết đất sét trắng nam bắc hơi có sự khác nhau, tuy người phỏng chế cao minh, chỉ sợ cẩn thận mấy cũng có sơ sót, đúng là vẫn không nghĩ tới chỗ sơ hở này.
Thời kì Thương Chu, giao thông vốn là không tiện, Ngô Thành vốn là tự sản xuất đất sét trắng, ai sẽ đi ngàn dặm xa xôi, vận chuyển đất sét xanh phương bắc đến Ngô Thành để chế tạo bình sứ? Nếu thật sự là như thế, như vậy, muốn tạo ra như vậy một bình sứ, nhân lực vật lực hao tổn đều là kinh người, nếu như cái bình sứ này cực kỳ tinh xảo, là khí cụ vương thất, chư hầu sử dụng, thế thì cũng tốt, hết lần này tới lần khác, cái bình sứ này quá kém, người dùng nó, tối đa cũng chỉ là một viên quan lại nhỏ mà thôi, người như vậy, chịu tốn hao tài chính lớn, gọi vài người đi tới đi lui mấy năm, vận chuyển đất sét xanh từ phương bắc đến, chế tạo một bình sứ như vậy sao?
Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, người giả tạo cao minh cũng có sơ hở, cho dù là Thẩm Ngạo cũng có, chỉ có điều những sơ hở này rất nhỏ, cũng chỉ có cao thủ năng lực ngang cấp mới có thể phá giải.
Đất sét trắng phân bố các nơi, tất cả các nơi sản sinh đất sét trắng cũng không giống nhau, thí dụ như phương bắc, đất sét trắng thường thường có màu xanh trắng tương đối, mà đất sét trắng phía nam chính là màu hồng trắng, chỉ cần xem xét cái bình sứ này, có thể nhìn được ra chất liệu.
Người giả tạo rõ ràng cho thấy đang nóng lòng muốn đem cái bình sứ này dùng cho đại hội giám bảo, đang ở Biện Kinh, nào có thời gian đi lấy đất sét xanh phía bắc, bởi vậy, mới để lại một manh mối, đổi lại là người khác, đương nhiên rất khó phát giác cái hơi khác biệt rất nhỏ này, đáng tiếc, đối thủ của hắn, lại là Thẩm Ngạo, người dùng việc giả tạo để kiếm cơm ăn.
Kể từ đó, tất cả vấn đề đều giải quyết dễ dàng, cái bình sứ này tuyệt đối không thể nào là thật.
Thẩm Ngạo cầm mảnh sứ vỡ, cười lạnh nói: "Trịnh công tử muốn nhìn hay không, cái đất sét xanh này là từ đâu đến?"
Sắc mặt Trịnh Thơ càng thêm khó coi, hắn vốn là dự định Thẩm Ngạo tuyệt đối không giám định ra cái bình sứ này, sẽ làm cho Thẩm Ngạo khó chịu nổi, ai ngờ chỉ cần một chút thời gian, Thẩm Ngạo cũng đã bình luận ra bình sứ là thật hay giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.