Kiêu Nữ Tu Tiên

Chương 27: Biên giới pháp tắc




Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Ba người thay quần áo xong, Ngọc Diệu Âm cũng không dám vứt bừa quần áo ướt mà chỉ gói kỹ cho vào nhẫn trữ vật, tận lực xóa hết mọi dấu vết.
Ngọc Diệu Âm dẫn hai người đi lên phía trước, trên đường đi cũng không tránh người, tốp năm tốp ba, gần họ cũng không có nhiều người, hơn nữa cũng không có bất kỳ ai đến hỏi gì, có lẽ vì ba người đều không mang theo thứ gì, hơn nữa cũng còn là trẻ con.
Đi được một đoạn dài, suốt hai canh giờ, mọi người mới nhìn thấy ánh lửa mờ mờ trên tường thành phía trước.
“Nhìn thấy tường thành phía trước rồi, chúng ta bây giờ qua xếp hàng.” Ngọc Diệu Âm quay đầu nói với Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên.
“Ngọc Diệu Âm, sao ngươi lại hiểu biết nhiều như vậy, hình như rất quen thuộc nơi này.” Hà Kỳ Nguyên dứt khoát hỏi nghi vấn từ lâu của mình, từ khi thoát khỏi đảo kia, sau đó lấy được hai cái thuyền, còn lấy được nhẫn trữ vật, bây giờ lại là cách vào thành, không phải là đều nói lên Ngọc Diệu Âm rất quen thuộc với nơi này sao.
“Tên béo kia, ngươi có ý gì?” Lâm Đa Bảo bắt đầu tức tối.
“Đừng đừng, huynh đệ, ta cũng không có ý gì, chỉ cảm giác hơi lạ nên hỏi một chút thôi, Ngọc Diệu Âm, nếu không tiện trả lời thì thôi vậy!” Hà Kỳ Nguyên cũng biết không nên hỏi trực tiếp như vậy, chỉ là không nhịn được thôi.
“Ta không có cách nào để nói cho hai người bình cụ thể tỉ mỉ tình hình, nhưng có việc này có thể tiết lộ, ta sở dĩ biết những chuyện này là do có một tiền bối âm thầm chiếu cố ta, còn sau đó thì không thể trả lời nữa!” Ngọc Diệu Âm cảm thấy lời nói này của Hà Kỳ Nguyên giống như thật sự xem nàng là yêu nữ, khó lòng mà không phòng bị, vì thế mơ hồ giải thích một chút.
“Âm Nhi, muội giỏi quá, lại có thể nhờ được tiền bối chiếu cố!” Ánh mắt của Lâm Đa Bảo lại càng thêm đắc ý, ánh mắt của hắn thật tinh tường, chọn được vợ người gặp người thích.
“Ừ, nhưng các ngươi cũng không thể nói chuyện này với ai, bởi vì ở đây chúng ta không có thân phận, nơi này không tiếp nhận người ngoài, nếu có người biết chúng ta không phải người trên đại lục, đầu của chúng ta e là khó giữ, thậm chí còn rước phiền toái cho tiền bối.” Ngọc Diệu Âm nghiêm túc dặn dò.
Hà Kỳ Nguyên nghe xong liền cảm thán, nơi này là cái nơi quái quỷ gì vậy, quy củ lại dọa người như thế, không phải một chút đã khó giữ mạng, tranh thủ tời gian cân nhắc lí do vào thành mà Ngọc Diệu Âm đã chỉ cho mình trước đó, tuy rằng đã thuộc làu, nhưng không sợ chuyện to tát, chỉ sợ hiểm họa nhất thời, kết quả hiểm họa thật khiến người ta sợ hãi.
Lâm Đa Bảo cũng như Đường Tăng niệm kinh không dứt.
Ba người rốt cục cũng đi vào trước cửa thành, Hà Kỳ Nguyên đứng phía trước lại nhanh chóng tuồn ra phía sau.
“Ta không có năng lực đi đầu, ta đi thứ ba là được rồi!”
Hà Kỳ Nguyên và Lâm Đa Bảo lập tức nghĩ đến Ngọc Diệu Âm có tiền bối chỉ dẫn, tranh thủ thời gian lui về vị trí thứ ba, sau đó ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Đến sáng sớm, Hà Kỳ Nguyên và Lâm Đa Bảo liền cảm thấy may mắn vì mình vẫn ở vị trí thứ ba, ở vị trí đầu tiên rõ ràng đang đánh nhau, những người đang xếp hàng dường như cũng đã nhìn quen, cũng không có ai mượn danh chính nghĩa đứng ra ngăn cản.
Nắm đấm của ai mạnh, người đó chính là đạo lý, đây chính là cách sinh tồn quan trọng nhất trên biên giới đại lục.
Cao thủ lợi hại đương nhiên phải tranh giành vị trí thứ nhất, không cam lòng đứng sau. Ba người Ngọc Diệu Âm thấp bé nhẹ cân, tuy đứng thứ ba nhưng cũng không có ai có hứng thú đi tranh đoạt, bởi vì người nguyện ý xếp hàng sẽ không đi tranh đoạt, mà người có năng lực tranh giành thì đã sớm chém giết giành vị trí thứ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.