Kiều Nữ Lâm gia

Chương 30:




Sau khi Hoài Viễn Vương đi vào trong rừng rậm, ghì dây cương ngựa.
Mấy người Đặng Hợp cũng theo hắn cùng nhau dừng lại.
Trên mặt Hoài Viễn Vương trầm tư, nói: “Phùng Quốc Thắng nhất định có bẫy.”
Tần Vũ Dương tán đồng gật đầu —– trên thực tế hắn cũng chưa có khi nào không đồng ý với Hoài Viễn Vương—– “Đúng vậy, Phùng Quốc Thắng lão tiểu tử kia một bụng đầy ý nghĩ xấu, chính xác không yên lòng! Hắn nhất định muốn chúng ta và Lâm đại thiếu tách ra, rõ ràng hắn có mục đích không thể cho người biết!”
Tính tình Đường Hi đơn thuần, mắt trong suốt như suối nước trong rừng, “Nhưng mà, chúng ta cũng không cần Lâm đại thiếu giúp một tay.” Hắn cho rằng Phùng Quốc Thắng hướng về phía Hoài Viễn Vương mà tới.
Đặng Hợp đưa tay vỗ vỗ Đường Hi, hả hê dạy cho hắn, “Chúng ta dĩ nhiên không cần Lâm đại thiếu giúp một tay, nhưng Lâm đại thiếu cần chúng ta giúp một tay. Đường Hi ngươi suy nghĩ một chút, Lâm đại thiếu là thiếu gia, đứa bé nhà quan văn, hắn cũng chưa từng đi lên chiến trường, chưa từng làm trận chiến đao thật thương thật với người.”
Đường Hi mơ hồ, “Phùng Quốc Thắng muốn đối phó với Lâm đại thiếu, tại sao? Chẳng lẽ ông ta và Lâm Tri châu có thù oán?”
Đặng Hợp xì một tiếng khinh miệt, “Phi! Ông không phải có thù oán với Lâm Tri châu, ông ta vì không nhìn nổi đại Điện hạ của chúng ta tốt. Nhìn đại Điện hạ của chúng ta kết giao bằng hữu tốt, ông ta liền muốn xuống tay trừ đi, hận đại Điện hạ của chúng ta không thể vĩnh viễn là người cô đơn.”
“Ông ta thật xấu!” Đường Hi tức giận không thôi.
“Quả thực là khốn kiếp khốn kiếp!” Đặng Hợp càng tức giận hơn hơn hắn.
Hoài Viễn Vương giơ tay lên ngừng bọn họ, “Nói bậy bớt từ, chúng ta nhanh chạy tới. Đặng Hợp nói rất đúng, Lâm đại công tử chưa từng đối địch trận chiến đao thật thương thật với người, cho dù có cao thủ bảo vệ, vẫn rất nguy hiểm.”
Tần Vũ Dương xung phong nhận việc, “Điện hạ, Lâm đại công tử phải bảo vệ, hổ vương chúng ta cũng phải đánh, mạt tướng chờ lệnh, đi bắt con kia mãnh hổ sặc sỡ trước.”
Hoài Viễn Vương gật đầu, “Ngươi cẩn thận một chút.”
Tần Vũ Dương cười nói: “Điện hạ yên tâm, một con hổ mà thôi.”
Hoài Viễn Vương dẫn đầu xông ra ngoài.
Đám người Đặng Hợp theo sát phía sau.
Tần Vũ Dương hào hứng bừng bừng đi bắt con mãnh hổ sặc sỡ kia.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Đại Lang, mau tránh ra!” Lương Đống tai mắt thính nhạy, nghe được sau lưng truyền đến tiếng xé gió nhanh chóng, liền biết có vũ khí sắc bén đánh lén, vội lên tiếng cảnh báo.
Đồng thời lên tiếng báo hiệu, trường kiếm của ông ra tay, vung về phía mũi tên nhọn!
Mũi tên này thế tới quá mạnh, mặc dù Lương Đống chia nó làm hai nửa, một nửa còn dư lại vẫn bắn về phía sau lưng của Lâm Khai!
Thân thể Lâm Khai cúi rạp trên lưng ngựa, mũi tên nhọn gào thét mà qua đỉnh đầu hắn.
Một mũi tên vừa mới qua, lại có bảy tám mũi tên nhọn chia ra bắn tới, cao có thấp có, trên không trung xếp thành hình trận nhạn, làm cho người ta né không thể né, tránh không thể tránh! dfienddn lieqiudoon
Trong lòng Lương Đống âm thầm kêu khổ.
Ông lập tức phi thân nhảy vọt đến bên cạnh Lâm Khai, vừa vung kiếm chống đỡ, vừa thúc giục Lâm Khai, “Đại Lang, nơi này có ta, ngươi đi mau!”
Lâm Khai tất nhiên không chịu, “Lương thúc, ta và thúc cùng chung tiến lùi!” Sáu mũi tên phía sau bắn liên tiếp, Lương Đống đẩy ra được năm mũi tên trước mặt, mũi tên thứ sáu mắt thấy tránh không khỏi, “Phụt —” một tiếng trầm đục, cánh tay trái của Lương Đống trúng tên.
Mặc dù Lâm Khai cũng từng luyện công phu, nhưng hắn là thiếu gia nhà quan chưa từng giết người, thấy tình cảnh trước mắt, liền hơi hoảng hốt, không biết làm sao, mang theo Lương Đống không ngừng chạy như điên vào chỗ rừng sâu.
Phía trước là một miếng đất trống rất lớn, chỉ có mấy cây đại thụ thưa thớt, đại thụ này chắc tại yên lặng sinh trưởng mấy trăm năm trong rừng rậm, mấy người cũng cùng ôm không hết.
Phía sau lại bắn tới một hàng tên liền thành chuỗi, thế tới rất mạnh khác thường!
Mắt thấy Lâm Khai và Lương Đống đã rơi vào trong tình cảnh nguy cấp khác thường, đúng lúc ấy, Hoài Viễn Vương dẫn dắt thị vệ của hắn kịp thời chạy tới, tay vung trường thương, đánh rơi từng mũi tên nhọn.
“Bao vây, bắn tên!” Hắn trầm giọng phân phó.
Đám người Đặng Hợp, Tần Vũ Dương bao vây mấy tên thích khách, quỳ một chân trên đất, cùng lúc bắn vài mũi tên chỉnh tề, trong rừng rậm vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
“Điện hạ, đã tiêu diệt hết thích khách.” Đặng Hợp hắng giọng báo cáo.
Lâm Khai đỡ Lương Đống xuống ngựa, xé áo trong sát người xuống băng bó vết thương cho ông ấy.
Hoài Viễn Vương bước nhanh tới, “Huynh không thành thạo, hãy để cho quân y ra tay đi.”
Có quân y tới đây kiểm tra vết thương cho Lương Đống, “Ngoại thương, không độc, không có gì đáng ngại.” Nhanh chóng, thông thạo băng bó kỹ vết thương cho Lương Đống, lại lấy ra một viên thuốc, cho Lương Đống ăn vào.
Lương Đống nói cám ơn với Hoài Viễn Vương, dựa vào trên cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Khai cũng nói cám ơn với Hoài Viễn Vương, “Nhờ có ngài đến kịp, nếu không hậu quả khó mà lường được.”
Hoài Viễn Vương mỉm cười lắc đầu, “Lâm huynh, rõ ràng là chính ta gặp nạn ở trong rừng, huynh phấn đấu quên mình cứu ta. Ân cứu mạng, sau này báo đáp.”
“Hả?” Lâm Khai cảm thấy lẫn lộn, “Rõ ràng là ngài đã cứu ta…”
“Không, là huynh đã cứu ta.” Hoài Viễn Vương trấn định cắt đứt hắn.
Có tiếng bước chân ngựa truyền tới.
Là đoàn người Phùng Quốc Thắng và Khang Vương.
Phùng Quốc Thắng và Khang Vương vốn là gương mặt vui mừng bừng bừng, sau khi đến nơi này, thấy Lâm Khai vẫn bình yên vô sự, trong rừng nằm mấy thi thể ngổn ngang, không khỏi trợn mắt há hốc mồm. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Đây là… Xảy ra chuyện gì?” Khang Vương ngạc nhiên hỏi.
Hắn xuống ngựa, từng bước một đi tới chỗ Hoài Viễn Vương, tất cả trên mặt đều là vẻ tức giận, “Đại ca, chúng ta săn hổ, không phải thợ săn! Huynh vô duyên vô cớ giết những người đó làm cái gì? Huynh… Huynh quá hung tàn!”
Khóe miệng Phùng Quốc Thắng dâng lên nụ cười quỷ quyệt.
Khang Vương Điện hạ nói rất đúng, Hoài Viễn Vương, hắn thật sự quá hung tàn, vô duyên vô cớ, lung tung giết người! Hắn còn ngại mình danh tiếng không đủ hỏng sao, hai huynh đệ cùng chung săn bắn, vào lúc này lại hạ sát thủ, tình ngay lý gian, không biết kiêng dè chút nào. Quá cuồng vọng, không thể để cho hắn trắng trợn giết những người đó!
Hoài Viễn Vương híp mắt nhìn Khang Vương mấy lần, nhảy xuống ngựa, cầm mũi tên lên, nhắm ngay về phía hắn.
Khang Vương khinh miệt, “Lời đồn đại đều nói huynh là một kẻ mãng phu, không ngờ ngươi thật sự chính là vậy! Huynh dám bắn chết ta sao? Ta đi tới trước mặt huynh để cho huynh bắn, huynh dám sao?” Mặt khiêu khích, tiếp tục đi về phía trước.
Hoài Viễn Vương bỗng nhiên buông tay, năm mũi tên bắn liên tiếp, nhanh như gió!
Khang Vương không ngờ hắn thật sự dám bắn tên, sợ ngây người, lui về phía sau hai bước, dựa vào một cây đại thụ.
Hắn theo bản năng định đưa tay che đầu của mình, ai ngờ mới vừa giang hai cánh tay, tên đã đến.
“Phập” “Phập” “Phập”, kết hợp với mấy tiếng trầm đục, toàn bộ năm mũi tên bắn đến trên cây to cứng rắn, đâm sâu mấy tấc. Năm mũi tên này một mũi vừa lúc ở trên đỉnh đầu Khang Vương, bốn tên khác chia ra hai tên bên trên, bên dưới cánh tay Khang Vương, vững vàng dính chặt Khang Vương trên cây, để cho hắn không thể động đậy chút nào!
Khang Vương bị sợ đến mặt không còn chút máu.
Phùng Quốc Thắng giận dữ, lạnh lùng quát: “Hoài Viễn Vương, ngươi muốn mưu sát đệ đệ ruột thịt của mình sao?” Vội xuống ngựa, đi qua nhìn tình hình Khang Vương.
Giọng Hoài Viễn Vương nhàn nhạt, “Chỉ đùa một chút mà thôi, sợ đến như vậy. Nhị đệ, lá gan đệ thật nhỏ, cậu đệ cũng như đệ, cũng đều nhát như chuột.”
“Ngươi —” Phùng Quốc Thắng trợn mắt nhìn hắn.
“Cậu, mau cứu cháu, cứu cháu.” Khang Vương vẫn chưa hết sợ hãi, năn nỉ nói.
Phùng Quốc Thắng nhịn xuống một hơi, tạm thời không so đo với Hoài Viễn Vương, giải cứu Khang Vương ra.
Mấy người Lâm Phong và Từ Châu đồng, Tang Thông phán cũng chạy tới.
Trên miếng đất trống trong bãi săn, rậm rạp chằng chịt đầy người, Hoàng tử, người hầu, quan văn, võ tướng, danh nhân già ở địa phương, danh nhân địa phương, cần có gì đều có.
Phùng Quốc Thắng đỡ Khang Vương kinh hoảng nhếch nhác, cực kỳ tức giận, không lựa lời nói, “Hoài Viễn Vương, hôm nay chuyện này, ngươi phải cho ta một giao phó, cho Nhị Điện hạ một câu trả lời thỏa đáng!”
“Giao phó cái gì?” Lâm Phong và các quan viên đều nghi ngờ không hiểu, không khỏi âm thầm rối rít khe khẽ bàn luận.
Ánh mắt của mọi người đều không rơi vào trên người Hoài Viễn Vương.
Vị đại Điện hạ này lấy tính tình tàn bạo mà nổi tiếng, hắn đây nói cái gì, làm cái gì, khiến cho ca ca của Phùng Quý phi sẽ tức thành như vậy, gấp thành như vậy, trước mặt của mọi người, liền gọi hắn lên như vậy?
Vẻ mặt Hoài Viễn Vương nhàn nhạt, giọng nói cũng nhàn nhạt, “Giữa huynh đệ chỉ đùa một chút mà thôi, Khang Vương cũng không nói gì, Phùng đại nhân ngược lại nhảy ra ngoài. Bổn Vương vẫn cảm thấy, giữa Hoàng tử vốn không khác dân gian, cũng là tay chân tình thâm, huynh hữu đệ cung, cố tình bị người có tâm năm lần bảy lượt khích bác, khiến cho huynh đệ trong nhà cãi cọ nhau, hai bên tổn hại. Phùng đại nhân, ngươi nói sao?”
Phùng Quốc Thắng giận đến sắc mặt biến vàng.
“Lời này của Hoài Viễn Vương, nói có mấy phần đạo lý.” Một vị lão tiên sinh gầy nắm chòm râu cảm khái nói: “Huynh đệ Hoàng gia, chẳng lẽ không phải huynh đệ sao? Nếu không phải bị người gian khích bác ly gián, cũng không trở thành đấu ngươi chết ta sống, haizzz, gian thần tặc tử nắm quyền, gian thần tặc tử nắm quyền.” di3n~d@n`l3q21y"d0n
Lâm Phong không khỏi khẽ mỉm cười.
Vị lão tiên sinh này ba mươi năm trước liền trúng Cử nhân, thi hội vẫn không đắc ý, không được cống, qua nhiều năm như thế liền tích lũy oán khí vô hạn, cho dù gặp chuyện gì đều muốn phát bực tức. Trước mắt, dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
“Đúng vậy, huynh đệ Hoàng gia, chẳng lẽ không phải huynh đệ sao?” Thật sự có không ít người phụ họa ông ta.
Chỉ có điều, đều khe khẽ bàn luận thôi, không ai dám bày tỏ ủng hộ rõ ràng.
Dù sao Phùng Quốc Thắng là người của Phùng gia, mà Phùng gia, ở trong triều rất có quyền thế.
Phùng Quốc Thắng tức giận sắp không được. Ông không để cho Khang Vương mở miệng, mà để bản thân mình làm khó dễ Hoài Viễn Vương, làm như vậy chính là ông làm ác nhân, Khang Vương chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, ai ngờ bị Hoài Viễn Vương phản kích một đòn như vậy, ông thành tiểu nhân gian ác khích bác đại Hoàng tử và nhị Hoàng tử, mà Hoài Viễn Vương thì một chút tổn thất cũng không có.
Không chỉ không có tổn thất, còn thắng được không ít ánh mắt tán thưởng của quan văn.
Hoài Viễn Vương Điện hạ cũng không phải tính tình tàn bạo theo như lời đồn đãi, hắn cũng hi vọng huynh đệ hòa thuận, huynh đệ yêu thương nhau.
Phùng Quốc Thắng thẹn quá thành giận, lớn tiếng nói: “Hoài Viễn Vương, mới vừa rồi ngài bắn liên tiếp năm mũi tên về phía nhị Điện hạ, đây là sự thật! Hi vọng ngài bây giờ ngay mặt mọi người cho ra một lời giải thích, đừng tránh nặng tìm nhẹ, lại đừng nói lảng sang chuyện khác!”
Tất cả mọi người ngây dại.
Bắn liên tiếp năm mũi tên, đại Hoàng tử bắn liên tiếp năm mũi tên về phía nhị Hoàng tử …
Đây là muốn mạng nhị Hoàng tử đó.
Không ít người sinh ra ý lạnh trong lòng, bất tri bất giác lui về phía sau mấy bước, định rời khỏi chốn thị phi này.
Hoài Viễn Vương nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói: “Phùng đại nhân nói ta bắn liên tiếp năm mũi tên về phía Khang Vương, nhưng mọi người cũng nhìn thấy, Khang Vương hiện giờ không bị thương chút nào. Xin hỏi chư vị, lấy tài bắn cung của bổn Vương, nếu thật lòng cố ý tổn thương Khang Vương, bắn liên tiếp năm mũi tên về phía đệ ấy, đệ ấy còn có mạng ở đây sao? Khang Vương ngay cả một cọng tóc cũng không thiếu, mà bổn Vương mới vừa rồi ở ngay mảnh đất trống này trúng mai phục, bị những thích khách này bắn vô số ám tiễn, hết sức hung hiểm.” Hắn chỉ chỉ thi thể nằm ngổn ngang trên đất, “Bọn thị vệ trung thành đỡ cho chủ, còn có đại công tử Lâm gia mang theo gia tướng của hắn phấn đấu quên mình cứu giúp, bổn Vương mới may mắn chạy trốn. Nhưng gia tướng của Lâm đại công tử, liền bất hạnh trúng tên.” Vừa chỉ chỉ Lương Đống sắc mặt tái nhợt đang dựa vào trên cây nghỉ ngơi.
Lúc này Lâm Phong mới chú ý tới Lương Đống bị thương, cả kinh thất sắc, đi nhanh tiến lên, “Lương huynh, thương thế của huynh nặng không?”
Lương Đống mệt mỏi cười một tiếng, “Xin lỗi, Lâm đại nhân, ta suýt nữa… Ôi, may nhờ có Hoài Viễn Vương… Đại nhân, ta rất xấu hổ.”
Lâm Phong nghe thấy giọng nói của ông ấy thật thấp, rõ ràng cho thấy bị thương không nhẹ, trung khí chưa đủ, trong lòng rất khổ sở, dịu dàng an ủi, “Tình ý của Lương huynh đối với Lâm gia, Lâm Phong cảm phục tận đáy lòng.”
Lâm Khai ghé tai lại đây, nhỏ giọng nói với Lâm Phong: “Cha, rõ ràng là Hoài Viễn Vương cứu con, nhưng lại hết lần này tới lần khác nói là con cứu ngài ấy, con thật ngượng ngùng.”
Lâm Phong ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nói: “Con ta, con cứu Hoài Viễn Vương chính là Hoài Viễn Vương, có gì mà ngượng ngùng giành công? Sự thật như thế.”
Lâm Khai tỏ vẻ xấu hổ, “Dạ, hài nhi định tránh né.”
Hoài Viễn Vương thành khẩn nói cám ơn với Lâm Khai, Lâm Khai khiêm tốn lần nữa nhún nhường, hai người đều cực kỳ khách khí.
Phùng Quốc Thắng và Khang Vương nhìn hai người này làm bộ làm tịch, thật tức bể phổi.
Rõ ràng là Lâm Khai gặp tập kích, rõ ràng là Hoài Viễn Vương tới cứu Lâm Khai! Hiện giờ hai người làm bộ một phen như vậy, còn có ai không tin tưởng là Hoài Viễn Vương gặp phải thích khách ở trong rừng rậm chứ? Mà chỉ điểm sau lưng những thích khách này, trừ Khang Vương và Phùng gia, còn ai vào đây? Hoài Viễn Vương đây là bất động thanh sắc dội nước đục lên người Phùng gia và Khang Vương, giống như thật sự có người cố ý muốn ám sát hắn!
Nhưng chuyện càng làm cho bọn họ tức giận vẫn còn ở phía sau.
Hoài Viễn Vương sai người gọi Khuông tiên sinh tới, khí thế hùng dũng ra lệnh, “Khuông tiên sinh, ngài thay bổn Vương soạn một đạo tấu chương, nói rõ năm tháng nào ngày nào bổn Vương gặp nạn ở trong rừng rậm khi săn bắn, được đại công tử Lâm Khai của Lâm công Tri châu An Định cứu, lúc này mới may mắn thoát nạn. Lâm Khai có ân cứu mạng với bổn Vương, Cao Nguyên Diệu không gì báo đáp, quyết ý cầu hôn muội muội sinh đôi của Lâm Khai, trưởng nữ của Lâm công làm Hoài Viễn Vương phi, kết làm gắn bó suốt đời!”
Âm thanh hắn trầm thấp hùng hậu mà có lực, xuyên thấu vào lỗ tai của mỗi người, xuyên thấu rừng rậm trùng trùng điệp điệp, ở giữa rừng, bầu trời vọng về, dư âm vờn quanh tai, thật lâu không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.