Kiều Nữ Lâm gia

Chương 2:




"Bướng bỉnh." Thiếu niên trên thuyền nhếch môi, trên khuôn mặt thanh nhã hiện ra nụ cười nhạt nhẽo.
Lâm Thấm vẫn vươn tay nhỏ bé, than thở như thật, "Thiếu niên xanh lè, tác phong nhanh nhẹn!"
Bé mới ba bốn tuổi, vóc dáng nho nhỏ, mặt ngây thơ, cố tình phải học dùng giọng của đại nhân để khích lệ huynh trưởng của mình, nhìn qua rất là buồn cười.
Lâm Khai bỏ thuyền lên bờ, khom lưng siết chặt cái mũi nhỏ của muội muội, "A Thấm thật bướng bỉnh." Vẻ mặt và giọng nói vừa thoải mái vừa thân mật.
Hắn cực kỳ tinh xảo mỹ lệ, phong cách lại thiên về lạnh lùng, vẻ thân mật từ hắn lộ ra có vẻ hết sức khó được.
"Luôn bóp lỗ mũi của muội, bóp dẹp sẽ không đẹp." Lâm Thấm nhăn cái mũi nhỏ, lộ vẻ mặt ghét bỏ.
"Thật điệu." Lâm Khai cưng chìu cười khẽ.
"A Thấm nói không sai nha, lỗ mũi không thể bóp hoài, bóp dẹp rồi không xinh đẹp." Lâm Đàm cười giúp muội muội nói chuyện.
"Đại tiểu thư và nhị tiểu thư của chúng ta liên thủ, tất nhiên sẽ đánh đâu thắng đó, luôn là người thắng." Lâm Khai khoa trương chắp tay với Lâm Đàm và Lâm Thấm, "Đại ca sai lầm rồi, đại ca nhận thua."
Lâm Thấm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng thành khẩn, vô cùng nghiêm túc, "Đại ca, không có chuyện gì, cha đã nói, biết sai liền sửa, vẫn là đứa bé ngoan."
Lâm Khai: . . . . . . . . .
Lâm Đàm quay lưng lại, không có nghĩa khí che miệng cười trộm.
Lâm Khai nhẹ nhàng ho một tiếng, "Đại ca phải về thư phòng chăm chỉ rồi, A Đàm, A Thấm, tạm biệt." Thản nhiên đi về phía mép nước.
Khi hắn sắp trèo lên thuyền, Lâm Thấm liền nện chân ngắn đuổi theo, dò thân thể nhỏ bé ân cần hỏi thăm: "Đại ca, huynh trở về thư phòng chăm chỉ sao? Học cái gì? Muội không hiểu?"
Lâm Khai phóng khoáng lên thuyền, trong tay cầm một cây gậy trúc dài khuấy vào nước một, con thuyền nhỏ liền bơi trên mặt nước giống như mũi tên, người đã đi xa, âm thanh lại du dương truyền trở lại, "Đại ca trở về chép sách, tên sách là Mỗi ngày đều bị nhị tiểu thư Lâm gia đánh bại . . . . ."
"Phì. . . ." Lâm Đàm cười.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Lâm Thấm đều là vẻ mê mang, "Nhị tiểu thư Lâm gia chính là muội, tỷ tỷ, mỗi ngày muội đều làm gì?"
Lâm Đàm dịu dàng nói: "A Thấm nhỏ vậy, có thể làm cái gì? Đương nhiên là mỗi ngày ăn ăn ăn, chơi chơi chơi, đây chính là chuyện đứng đắn của muội." Lâm Thấm không vui vẻ, chỉ chỉ ngỗng trắng đang nhàn nhã nghịch nước, lẽ thẳng khí hùng, "Muội cũng biết trông nom Đại Bạch."
Lâm Đàm nín cười, "Đúng, A Thấm không chỉ biết ăn và chơi, còn biết làm việc đấy, thật là bận rộn!" A Thấm muội ngoại trừ sống phóng túng, làm nũng, gây cười ra thì còn làm gì, ừ, thật là rất bận rộn.
Lúc này, một bé trai chừng bảy tám tuổi không nhanh không chậm đi dọc theo bờ, phía sau cậu có một gã sai vặt cũng bằng tuổi đi theo sau, còn thay cậu cầm một giỏ tre.
"Nhị ca." Lâm Thấm thấy cậu, mắt liền tỏa sáng, chạy tung tăng tới, cười nịnh hót, "Nhị ca, muội rất nhã đấy, muội còn rất bận!"
Lâm Hàn căn bản nghe không hiểu tiểu muội của mình đang nói cái gì, cái gì rất nhã, rất bận, A Thấm, đây là cái gì với cái gì chứ. Nhưng cậu cũng biết tiểu muội của mình quá nhỏ tuổi, rất hồ đồ, thường tự nói một mình, lời nói ra không giải thích được cũng không có chút ý nghĩa nào, liền kiên nhẫn hỏi bé: "A Thấm, tại sao nói muội rất nhã?"
Lâm Thấm hứng thú chỉ chỉ ngỗng trắng trong nước, "Nó, rất nhã, Vương Hi Chi!" Lâm Hàn theo tay của muội muội nhìn sang, rất nhanh liền biết, "A Thấm, muội yêu ngỗng, nói điều này rất nhã, giống như Vương Hi Chi, có đúng hay không?" Lâm Thấm liền gật đầu liên tục không ngừng.
Lâm Hàn chỉ chỉ ngỗng trắng dạy cho bé, "Vương Hi Chi yêu ngỗng không chỉ là chuyện tao nhã của văn nhân, ông ấy còn thể nghiệp ra cách viết thư pháp ảo diệu từ tư thế của ngỗng. Muội xem, cổ ngỗng ngẩng cao cong lên, có đúng hay không? Chấp bút thì cần như vậy. Lúc vận bút, lại phải giống như chân ngỗng tát nước, mới có thể khiến tinh thần chăm chú vào bút pháp."
Lâm Thấm nghe mơ mơ màng màng, nhưng vẫn cười lấy lòng, liên tiếp gật đầu.
"A Thấm, qua hai năm nữa muội hiểu chuyện rồi, nhị ca sẽ dạy muội viết chữ." Lâm Hàn trịnh trọng cam kết.
"Nhóc cổ hũ." Lâm Đàm thấy nhị đệ như thế, trong nội tâm vui lên.
"Nhị đệ, chào buổi sáng." Lâm Đàm cười hì hì nói.
Lâm Hàn nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng mấy lần, khẽ nhíu mày, có chút miễn cưỡng khom người thi lễ, "Đại ca, chào buổi sáng."
"Nhị đệ, hôm nay là ai chuẩn bị quần áo cho đệ? Ánh mắt không tệ, áo màu xanh ngọc này rất xứng với đệ, khiến cho gương mặt của đệ càng tuyết trắng béo mập, thật đáng yêu." Lâm Đàm thân thiết hỏi "Đệ muốn đến trường sao? A Hàn, thật ra thì đệ không cần chăm chỉ vậy đâu, hôm nay trong nhà có khách tới, cha và nương đã xin Hứa giáo dụ cho đệ nghỉ rồi. Đệ ở nhà nghỉ ngơi, ‘trộm được phù sinh nửa ngày nhàn’, chẳng phải rất thích ý?"
Vẻ mặt Lâm Hàn nghiêm túc, "Thời gian không thể mua được bằng tiền, tỷ tỷ, hôm nay đệ không đi học, lúc này dù sao nhàn rỗi vô sự, liền đến chỗ Văn tiên sinh một lát, thuận tiện thỉnh giáo học vấn."
Văn tiên sinh là phụ tá Lâm Phong mời về, bởi vì chỉ ở An Định một mình, không có gia quyến chăm sóc cuộc sống thường ngày, Lâm Phong liền mời hắn ở Lâm phủ. Văn tiên sinh có học vấn uyên bác, Lâm Hàn rất ngưỡng mộ hắn, cho nên rõ ràng hôm nay có thể không đi học, cậu cũng phải đến chỗ Văn tiên sinh cầu học.
Lâm Đàm cười, "Đệ đệ của ta thật chăm chỉ."
Gương mặt tuấn tú của Lâm Hàn nghiêm lại, "Khách gần trưa mới tới, đến lúc đó ta trở lại, cũng không thiếu lễ độ, nên tiểu đệ cáo từ." Cẩn thận tỉ mỉ cúi người một, cáo biệt với Lâm Đàm, Lâm Thấm, liền đoan chính bước đi lên cầu đá.
"Có thể quang minh chánh đại lười biếng mà đệ cũng không chịu, A Hàn, đệ thật là ngoại tộc trong những học sinh đó." Lâm Đàm nhìn bóng lưng của đệ đệ, lắc đầu thở dài.
"Ngoại tộc nha." Lâm Thấm bắt chước cảm khái giống tỷ tỷ.
"Quát, quát, quát." Đại Bạch từ trong nước lên bờ, vẫy vẫy nước trên lông vũ, ngông nghênh không chút hoang mang đi tới bên cạnh Lâm Thấm, đợi bé cùng nhau trở về.
"Đợi lát nữa bơi tiếp." Lâm Thấm nghiêm túc nói cho nó biết.
Đại Bạch bất mãn rướn cổ lên kêu vài tiếng, tiếng kêu trịnh trọng, tựa như có ý khiển trách.
"Ngươi bơi lâu như vậy, ta chỉ kêu ngươi chờ chút thôi nha." Trong đôi mắt vừa đen vừa sáng của Lâm Thấm tràn đầy kinh ngạc, "Ta mới nói mấy câu với tỷ tỷ, ngươi đã chờ không bình tĩnh rồi hả? Đại Bạch, ngươi như vậy thật không tốt."
Tiếng kêu của Đại Bạch càng to hơn.
"Kêu to không có nghĩa là ngươi có lý!" Lâm Thấm lộ vẻ mặt nghiêm túc, khiển trách: "Chỉ biết chơi! Dã man không hiểu chuyện! Tốt lắm, đừng kêu nữa, ta dẫn ngươi trở về là được." Ngỗng trắng nghe bé nói trở về, mới không kêu nữa, ngẩng đầu đi trở về.
Dạy Đại Bạch xong, Lâm Thấm phất phất tay nhỏ bé với Lâm Đàm, "Tỷ tỷ, muội và Đại Bạch đi trước nhé." Vừa hay đúng lúc này hai nha đầu khác là Khổng Dương và tiểu Uyển cũng tới, hai nha đầu này đều mười lăm mười sáu tuổi, nhìn liền thấy thành thục hơn Nhan Tại và Ứng Cai, Lâm Đàm phân phó nói: "Hai ngươi theo nhị tiểu thư đưa Đại Bạch trở về chuồng ngỗng, coi chừng nhị tiểu thư cho tốt, không cho nhị tiểu thư chạy loạn."
Khổng Dương và tiểu Uyển đều xưng vâng, Lâm Đàm vẫn không yên lòng, lại dặn dò muội muội, "A Thấm, đi đường chậm chút. . . . ."
"Biết, biết." Lâm Thấm không đợi Lâm Đàm nói xong đã đồng ý.
Bé ngái mang theo ngỗng trắng, nghênh ngang đi rồi.
Hai nha đầu không gần không xa đi theo phía sau bé.
Lâm Đàm nhìn bóng lưng nho nhỏ của muội muội, bất giác mỉm cười.
"Đại tiểu thư, ngài trở lại rồi, phu nhân đang tìm ngài đấy." Một thiếu nữ mặc áo ngoài màu xanh giống kiểu của thị nữ đi ra từ trong viện, vẻ mặt tươi cười, khom gối hành lễ.
Lâm Đàm buồn bực cúi đầu, "Thanh Trúc, ta không giống chỗ nào, cả ngươi cũng có thể nhìn ra sao?"
Thị nữ tên Thanh Trúc hé miệng cười, "Đại tiểu thư, nô tỳ vụng về, ngài giả trang rất giống, ta thật không nhìn ra. Nhưng sáng nay ta đã thấy đại công tử, ngài ấy rõ ràng mặc áo màu xanh lá."
Lâm Đàm không khỏi cười, "Dọa ta giật mình, còn tưởng ngươi có hỏa nhãn kim tinh đấy."
Thanh Trúc đi theo Lâm Đàm vào trong, trong miệng trêu ghẹo, "Đại tiểu thư ngài suy nghĩ xem, Lâm gia có huynh muội sanh đôi là đại công tử và ngài, sáng nay nô tỳ đã gặp đại công tử, lúc này nếu không nhận ra ngài, chẳng phải là đứa ngốc sao? Thật ngốc vậy, nên bị phu nhân đuổi ra ngoài rồi!"
Thanh Trúc là cháu gái của Lý ma ma bà vú của La phu nhân, từ nhỏ lớn lên ở Lâm gia, với Lâm Đàm tuy là chủ tớ, lại hết sức quen thuộc, nói chuyện cũng không gò bó, cười cười nói nói, hai người một trước một sau vào căn phòng phía đôn mà La phu nhân ở hằng ngày.
Lúc này trời đã sáng lên, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, sáng rỡ mà ấm áp. La phu nhân đang ngồi ở trước bàn uống trà, thấy Lâm Đàm đi vào, liền cười nói: "Mau tới đây, ngồi trò chuyện với nương một lát. Mới sáng sớm, đại ca con đã muốn thả thuyền trên sông, con phải tiễn Tô sư gia, A Hàn thì cố ý muốn đến chỗ Văn tiên sinh thỉnh giáo học vấn, A Thấm lại vội vội vàng vàng ăn một chút liền chạy ra ngoài, muốn đi chơi với Đại Bạch trước khi khách đến, ai, mấy con thật là mỗi người đều có chuyện chơi."
Nàng mặc dù đã là nương của hai trai hai gái, nhưng cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, hai mắt sáng ngời, lông mày cong dài, tướng mạo diễm lệ lại khí khái, lời nói cũng hết sức lanh lẹ dứt khoát, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái.
Lâm Đàm thỉnh an chào hỏi xong, liền theo lời ngồi xuống bên người nàng, nói cười ríu rít, "A Hàn tuy hơi câu nệ, nhưng rất biết lý hiểu chuyện; A Thấm thì thật thú vị, chỉ mới bao lớn, bé liền có thể suy một ra ba rồi. Lúc nãy bé còn dạy dỗ Đại Bạch, ‘chỉ biết chơi ’ ‘kêu to không có nghĩa là ngươi có lý’!"
La phu nhân bật cười, "Đứa nhỏ này, hôm qua nó và A Hàn gây gổ không lại, liền la hét kêu to, A Hàn liền nói với nó la to không phải có lý, nó liền nhớ rồi. Quay đầu còn dạy dỗ Đại Bạch! Không được, nhị tiểu thư của chúng ta thật ghê gớm!" Lâm Đàm hết sức chấp nhận, "Trời sinh thông minh, nghe một hiểu mười."
La phu nhân hỏi "Tô sư gia lên đường có thuận lợi không?" Lâm Đàm hé miệng cười, "Hắn xuất thân nhà giàu, quen sống chú ý, vật dụng hằng ngày đều muốn mang theo đầy đủ hết, không chịu sót thứ gì, lại nhất định phải lên đường đúng canh ba giờ Dần, làm cho bận rộn một phen."
La phu nhân cũng biết Tô sư gia, không khỏi cười một tiếng.
Tô sư gia là thứ tử của thương nhân, rất nghĩa khí, chỉ bèo nước gặp nhau với Lâm Phong lại vừa gặp đã thân, nên liền làm phụ tá cho Lâm Phong, mặc dù Lâm Phong chỉ làm huyện lệnh trong một thành nhỏ ở Tây Bắc cũng không có nửa câu oán hận, không xa không rời. Nhưng hắn ăn uống sinh hoạt từ trước đến giờ đều xa xỉ, dù đi xa nhà cũng không chịu qua loa, lại tự cho là đại sư Chu Dịch, động chút thì muốn bói một quẻ, đoán một phen, tự cho là coi rất chính xác. Giống như sáng sớm hôm nay, hắn bói ra canh ba giờ Dần, liền phải đúng canh ba giờ Dần, nhất định phải khởi hành lên đường ở ngày lành tháng tốt này. Hôm nay Lâm Phong lại có công vụ quan trọng, liên tục thương lượng với hắn cho hắn đổi ngày, hắn cũng không chịu.
Lúc nói chuyện, Lâm Đàm liền nhắc tới hai nha đầu Nhan Tại và Ứng Cai, ". . . . A Thấm cũng đã đi tới mép nước rồi, hai người đó còn sợ hãi rụt rè, cách xa tám trượng. Nên con cho hai người đó trở về, đổi Khổng Dương và tiểu Uyển theo A Thấm."
La phu nhân giận tái mặt, "Thường ngày thấy hai người này cũng tốt, ai ngờ vô dụng như vậy! A Đàm, con đổi người là đúng, Khổng Dương và tiểu Uyển là nha đầu con dạy dỗ, làm việc ổn thỏa, lại tỉ mỉ." Lâm Đàm thấy sắc mặt La phu nhân tái xanh, khuyên giải: "Nương không cần tức giận, Nhan Tại và Ứng Cai không lớn lắm, lo việc không chu đáo, việc này cũng khó tránh khỏi, về sau dạy dỗ lại là được."
La phu nhân rốt cuộc còn tức, sai người gọi Nhan Tại và Ứng Cai tới la mắng.
Nhan Tại quỳ trên mặt đất, chảy nước mắt thanh minh cho bản thân, "Phu nhân, ngày hôm trước nô tỳ bị Đại Bạch cắn một lần, trong lòng liền sợ. . . . Ngỗng cắn người cũng rất đau. . . . . Ứng Cai cũng bị ngỗng cắn, nàng ấy nhát gan, lôi kéo ta không cho ta qua. . . . . Phu nhân, thật không phải. . . . ."
Thân thể Ứng Cai phát run, cúi đầu nhận tội, "Nô tỳ biết sai, đã đến chỗ Tần ma ma lĩnh năm hèo, cầu xin phu nhân trách phạt tiếp! Chuyện này không liên quan tới Nhan Tại tỷ tỷ, tất cả đều là lỗi của nô tỳ, tất cả đều là lỗi của nô tỳ!" Liền dập đầu bốp bốp, không bao lâu cái trán đã sưng đỏ.
Lâm Đàm ở bên thờ ơ lạnh nhạt, xem thần thái và ngôn ngữ của hai nha đầu suy nghĩ một lát, cũng đã biết chuyện gì xảy ra.
Nhan Tại là con của gia nô, Chu Năng cha nàng ta quản hai cửa hàng, trong nhà chắc là sung túc, liền nuôi nàng ta hơi ngạo mạn chút, không cho nàng ta chịu khổ gì. Một nha đầu, bởi vì bị ngỗng cắn, liền dám chậm trễ tiểu chủ nhân, lại không có trách nhiệm, gặp chuyện liền muốn dội nước đục lên người người khác. Còn Ứng Cai là từ ngoài mua về, vốn thấp hơn Nhan Tại một chút, nàng ấy lại một thân một mình ở Lâm phủ, không có gì dựa vào, bình thường nhất định là bị Nhan Tại khi dễ quen rồi, mọi chuyện đều nghe Nhan Tại, dù đến lúc này, Nhan Tại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người nàng ấy, nàng ấy cũng không dám phản kháng đôi câu vài lời.
Nhan Tại vốn nên nghiêm trị, nhưng Chu Năng cha nàng ta là người hầu do La phu nhân mang tới từ mang tới nhà mẹ Tấn Giang hầu phủ, nếu phạt nặng Nhan Tại, La phu nhân cũng không khỏi mất mạt. Về phần Ứng Cai, nàng ấy chỉ mềm yếu chút, còn có thể dạy.
Lâm Đàm liền nháy mắt với La phu nhân.
La phu nhân hiểu ý, lệnh Nhan Tại ra ngoài quỳ, chờ xử lý.
Hai nha đầu nước mắt lưng tròng dập đầu, liền đi ra ngoài.
"Có lời gì muốn nói với nương?" La phu nhân ngoắc kêu Lâm Đàm, dịu dàng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.