Kiêu Ngạo

Chương 72:




Dường như từ sau kỳ nghỉ quốc khánh, cuộc sống học tập mới coi như chính thức bắt đầu, những ngày tháng chờ mong kỳ nghỉ đã qua đi, ngay cả kỳ nghỉ cũng đã qua rồi, mà kỳ nghỉ tiếp theo có thể chờ mong lại cách xa mãi tận hai tháng sau.
Đinh Tễ cảm giác ngày tháng dần dần trở nên lộn xộn, tìm phòng học, đi học, vội vàng lên lớp, tự học, thư viện, kiểu bận rộn này không giống như kiểu bận rộn khi học cấp ba, thứ cần học rất nhiều, thứ cần hiểu cũng rất nhiều, hơn nữa không có kỳ hạn, khi học cấp ba còn có thể có lòng tin, gắng gượng mấy tháng là được giải thoát, có thể giành thắng lợi, bây giờ bận rộn đã trở thành trạng thái bình thường.
Nếu như so sánh, Lâm Vô Ngung thong dong hơn cậu một chút, ít nhất cậu rất ít khi nhìn thấy Lâm Vô Ngung không dậy được vào buổi sáng, cũng cơ bản không thấy Lâm Vô Ngung ngáp, dù sao cũng là học thần, luôn có điểm khác biệt so với người bình thường.
Buổi sáng Đinh Tễ còn ngủ lại một giấc, khi chuông báo thức vang lên lần thứ hai, Lâm Vô Ngung đưa tay vào xốc chăn cậu lên.
“Haiz…” Đinh Tễ còn chưa than thở xong, Lâm Vô Ngung đã kéo cậu từ trên giường xuống đất, cậu cảm thấy dưới chân mình đều lắc lư, phải chống vào cái ghế mới đứng vững.
Khi Lâm Vô Ngung thu dọn đồ đạc, lấy quần áo muốn mặc hôm nay, cậu luôn đứng sau lưng Lâm Vô Ngung, nhắm mắt di chuyển theo anh.
“Nếu như cậu không dậy được.” Lâm Vô Ngung mở tủ của anh ra, lấy bộ quần áo chạy buổi sáng, “Chúng ta đổi thời gian chạy bộ thành buổi chiều hoặc tối nhé?”
“Không được,” Đinh Tễ nói, “Buổi tối học tự học xong còn sức đâu mà chạy bộ, hơn nữa cậu còn phải ăn khuya, ăn khuya xong còn phải ôm một bụng đồ nướng đi chạy bộ…”
“Không phải vì lúc nào cậu cũng buồn ngủ không dậy nổi sao.” Lâm Vô Ngung xoay người, để quần áo lên đầu cậu, khoác vai cậu.
“Tôi chỉ thế này mấy phút thôi, mười giờ dậy tôi cũng thế này,” Đinh Tễ đội quần áo, hé nửa đôi mắt, “Bà nội luôn nói tôi rất bướng, lúc ngủ hồn cũng chạy ra ngoài chơi, khi tỉnh giấc phải chờ hồn quay lại.”
Lâm Vô Ngung cười cười: “Vậy bây giờ về lại chưa?”
“Tôi xem xem nào…” Đinh Tễ nhắm mắt, một giây sau đứng thẳng dậy, mở to mắt trừng anh, “Trở lại rồi!”
“… Chào buổi sáng gà con.” Lâm Vô Ngung nói.
“… Chào buổi sáng cá con.” Đinh Tễ hưởng ứng trả lời lại anh.
Trường học có một APP chạy bộ, mỗi ngày chạy bộ có thể quẹt thẻ lên, Đinh Tễ cảm thấy mỗi ngày cậu và Lâm Vô Ngung đều quẹt thẻ cùng lúc, chạy xong cùng lúc, rất thú vị.
Không thể không nói bầu không khí luyện tập của trường học tương đối tốt, trên đường chạy buổi sáng rất đông người, hơn nữa không ít người trang bị rất chuyên nghiệp, nhìn là biết ngay cao thủ.
Trước đây Đinh Tễ cũng chạy buổi sáng, nhưng không phải là mỗi ngày, từng đợt từng đợt một, gần đây tâm tình không tồi thì chạy một tháng, tâm tình không tốt thì còn lâu.
Lâm Vô Ngung lại khác, anh làm việc rất có kế hoạch, ngay cả chạy bộ cũng thế, thời gian quẹt thẻ mỗi ngày sẽ không chênh lệch nhau quá ba phút, thời gian chạy bộ cũng tính toán tốt, chạy xong thì ăn sáng rồi thu dọn đi học.
Quy tắc tới mức Đinh Tễ cảm thấy bản thân sắp hình thành phản xạ có điều kiện.
“Hôm nay hơi lạnh nhỉ.” Đinh Tễ vừa chạy vừa nói.
“Hạ nhiệt rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Sắp tháng mười một, cũng sắp tới sinh nhật cậu.”
Đinh Tễ nhìn anh: “Tôi tưởng là cậu không biết cơ?”
“Sao có thể không biết chuyện này được, cái gì không biết chứ sinh nhật thì phải biết,” Lâm Vô Ngung nói, “Tất cả ngày lễ đều là của mọi người, chỉ có sinh nhật là ngày của hai ta.”
“Tôi cũng nhớ sinh nhật của cậu.” Đinh Tễ nói xong có chút rầu rĩ, “Nhưng khi tôi biết sinh nhật của cậu thì cũng đã qua rồi.”
“Năm sau tổ chức sinh nhật cũng được,” Lâm Vô Ngung nói, “Sinh nhật của tôi không có gì cả.”
“Có phải trước giờ cậu đều chưa từng tổ chức sinh nhật?” Đinh Tễ hỏi.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Tổ chức cho Lâm Trạm nhưng không tổ chức cho cậu?” Đinh Tễ hỏi, có chút không vui.
“Lâm Trạm cũng không tổ chức sinh nhật,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi cũng không biết sinh nhật của anh ấy vào ngày nào, mẹ tôi không để cho anh ấy tổ chức sinh nhật.”
“Tại sao?” Đinh Tễ sửng sốt.
“Khi còn rất nhỏ đã như vậy rồi, khi đó là sợ anh ấy sẽ chết,” Lâm Vô Ngung nói, “Sau đó thì không bao giờ tổ chức nữa.”
“Không biết tuổi, cho nên cảm giác chưa từng lớn lên,” Đinh Tễ nói, “Ép cho Lâm Trạm và bà ấy càng ngày càng bất hòa, chắc chắn bản thân bà ấy cũng biết, cho nên càng hi vọng Lâm Trạm vẫn là dáng vẻ khi còn nhỏ, sẽ càng nghe lời, càng dễ dàng khống chế.”
“Cậu có định chọn môn tự chọn tâm lý học không.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cút đi.” Đinh Tễ cười, “Tôi chỉ tùy tiện đoán vậy thôi, bói toán cho người ta cũng quen rồi.”
Chạy hai vòng quanh sân thể dục, cổ họng Đinh Tễ có hơi khô, cậu bước chậm lại, Lâm Vô Ngung cũng bước chậm theo cậu.
Khi điện thoại trong túi vang lên, hai người họ tạm thời rời khỏi đường chạy, đứng sang bên cạnh.
“Sớm thế này ai đã gọi cho cậu vậy?” Đinh Tễ hỏi.
“Không biết,” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra xem thử, khi nhìn thấy số điện thoại anh cảm thấy tê dại cả người, “Bố tôi.”
“Nghe không?” Đinh Tễ hỏi.
“Nghe, đã lâu lắm rồi không liên lạc,” Lâm Vô Ngung hỏi, “Đúng lúc cũng muốn hỏi thăm tình hình.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, chỉ chỉ chiếc ghế bên cạnh, “Tôi đợi cậu ở đằng kia.”
Lâm Vô Ngung ừ một tiếng.
Đinh Tễ là một người rất đáng yêu, bình thường anh nghe bất cứ cuộc điện thoại nào cậu cũng đều xúm tới nghe thử, nhưng cậu lại xoay người tránh đi không nghe cuộc gọi này.
“Bố.” Lâm Vô Ngung nhận điện thoại.
“Vẫn dậy sớm như vậy nhỉ.” Giọng bố anh truyền tới.
“Chạy buổi sáng ạ,” Lâm Vô Ngung nói, “Ngày nào cũng tầm này.”
“Học hành thế nào rồi? Thích ứng được chưa?” Bố anh hỏi.
“Rất tốt,” Lâm Vô Ngung nói, “Thầy cô, bạn bè đều rất giỏi.”
“Vậy thì được rồi, con sống tốt là được,” Bố anh nói, “Không cần quan tâm tới bố mẹ nữa.”
Lâm Vô Ngung không nói gì.
“Con rất nhẫn tâm, hai anh em đều vô cùng nhẫn tâm, giống ai thế?” Bố anh nói.
“Giống bố mẹ.” Lâm Vô Ngung nói.
Bố anh cười lạnh: “Bây giờ cánh con cứng rồi, nói chuyện cũng mạnh miệng nhỉ.”
“Bố,” Lâm Vô Ngung chậm rãi đi qua lại tại chỗ, “Cánh của con đã cứng từ lâu rồi, không phải lên đại học mới cứng, vì cánh con cứng nên mới có thể vào trường H.”
“Bố không nói với con mấy chuyện này,” Bố anh nói, “Bố chỉ muốn hỏi con, rõ ràng con biết anh con đang ở đâu, tại sao lại không nói cho bố mẹ? Con không biết mẹ con đau khổ nhiều năm như vậy sao?”
Lâm Vô Ngung im lặng.
“Con đừng giả chết, chắc chắn con biết,” Bố anh nói, “Con đừng cảm thấy đầu óc mình thông minh, con không thông minh như con tưởng tượng đâu.”
“Con chưa từng gặp Lâm Trạm,” Lâm Vô Ngung nói, “Con không biết anh ấy đang ở đâu.”
“Bố có  thể hiểu được tình cảm của anh con và bố mẹ không sâu đậm, anh con đã bỏ nhà đi mười năm rồi, mười năm trống rỗng… ” Bố anh nói.
Lâm Vô Ngung rất muốn nói không phải là mười năm trống rỗng, mà là mười năm ác mộng, có lẽ còn có thể là ác mộng cả đời này.
“Nhưng trước giờ con chưa từng rời khỏi bố mẹ, bố mẹ đã nuôi con lớn,” Bố anh nói, “Con không có chút lòng biết ơn nào hay sao?”
Câu hỏi này khiến cho Lâm Vô Ngung chẳng thể trả lời.
Cảm ơn vì bố mẹ đã sinh con ra và nuôi lớn con như thuốc của Lâm Trạm sao?
Anh không nói ra lời này, bởi vì anh vẫn còn loại tình cảm “biết ơn”, cho nên anh không thể nói, anh vẫn cố gắng gánh vác con đường cuối cùng, mẹ anh đang bệnh, bố anh rất vất vả, có một số lời anh sẽ không nói ra.
Nhưng anh cũng không thể làm tới bước “biết ơn”, anh cảm thấy bố mẹ anh không hề ý thức được, hoặc là vĩnh viễn sẽ không ý thức được, những năm nay, quan hệ của anh và hai người họ dựa trên sự “trả giá” cho Lâm Trạm, chứ không hề dựa trên tình thân.
“Năm mới con có về nhà không?” Bố anh đổi một chủ đề, lạnh lùng hỏi một câu.
“Có lẽ là không.” Lâm Vô Ngung nói.
“Đón năm mới ở đâu?” Bố anh nói, “Đón cùng với anh con sao?”
“Con đã nói rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Con không biết anh ấy ở đâu, con cũng chưa từng gặp anh ấy, chưa từng tìm thấy anh ấy.”
“Con nói với nó, nếu như còn là con người,” Bố anh nói, “Năm mới về nhà thăm.”
Lâm Vô Ngung cảm thấy không thể thở nổi, anh không biết Lâm Trạm có phải là người hay không, có lẽ anh không phải là người, anh thực sự không thể nghĩ tới việc về nhà trong tình huống này sẽ có cảnh tượng gì.
Những ngày tháng bị đè nén khi ở nhà không ngừng hiện lên trong đầu, khiến anh không thể thở.
“Nói xong rồi à?” Không biết Đinh Tễ đã tới bên cạnh anh từ khi nào, lớn giọng hỏi một câu.
“Ai ở cạnh đấy?” Bố anh hỏi.
Lâm Vô Ngung nhìn Đinh Tễ: “Đinh Tễ.”
“Bạn trai của con?” Giọng bố anh càng trở nên lạnh lùng.
“Đúng.” Lâm Vô Ngung trả lời.
“Trước đây không thừa nhận cơ mà?” Bố anh nói, “Còn nói là không phải.”
“Bây giờ phải rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Bố không quan tâm tới những chuyện này, con trở thành thế nào bố cũng không quan tâm,” Bố anh nói, “Chuyển lời bố vừa nói tới anh con.”
“Con không thể chuyển được,” Lâm Vô Ngung nói, “Con không biết anh ấy ở đâu…”
Bố anh đầu bên kia đã tắt máy.
Lâm Vô Ngung áp chế xúc động muốn đập điện thoại, anh nhét điện thoại vào trong túi vận động trên eo, ngửa đầu hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới từ từ bình ổn lại trong cảm xúc ngổn ngang ban nãy.
“Vì Lâm Trạm?” Đinh Tễ nhìn anh, “Bố cậu biết cậu tìm được Lâm Trạm rồi?”
Lâm Vô Ngung không nói gì.
“Làm sao mà ông ấy biết được?” Đinh Tễ lại hỏi.
Lâm Vô Ngung vẫn không lên tiếng.
Đinh Tễ im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Cậu không nói với tôi… được rồi, không nói thì không nói, dù sao bây giờ tôi cũng biết rồi.”
Lâm Vô Ngung cười cười, đưa tay ra, ngón tay khẽ vạch lên cánh tay Đinh Tễ.
“Có phải là bảo cậu gọi Lâm Trạm về nhà?” Đinh Tễ nhỏ giọng hỏi, “Năm mới về nhà?”
“Đinh bán tiên, đã rất lâu rồi cậu không thể hiện thần thông nhỉ.” Lâm Vô Ngung cười nói.
“Xem cảm xúc của cậu,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Có phải còn bắt cả cậu về nhà đón năm mới không?”
“Tôi không muốn về, cũng không muốn gặp bọn họ,” Lâm Vô Ngung nói, “Đinh Tễ, cậu có cảm thấy tôi rất bất hiếu không?”
“Hiếu phải căn cứ vào tình thân,” Đinh Tễ nói, “Cho miếng ăn, giao học phí, sau đó mở miệng ra là phủ nhận, đó không phải là tình thân, cũng không thể đổi được hiếu thuận.”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Cậu căn bản chưa từng trải nghiệm cái gọi là tình thân, cái gọi là hiếu thuận,” Đinh Tễ nói, “Bất hiếu chỉ là một cái mác để họ tiếp tục phủ định cậu mà thôi, trên người cậu một đống nhãn mác, không thiếu một cái này.”
Lâm Vô Ngung bật cười, nhéo nhéo cằm Đinh Tễ: “Đứa nhóc này….”
“Có phải rất ngầu.” Đinh Tễ nhếch mày.
“Ừ, rất anh Gà.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi cảnh cáo cậu.” Đinh Tễ nhìn anh.
“Anh Gà.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cảnh cáo cậu lần thứ hai.” Đinh Tễ trừng anh.
“Anh Gà,” Lâm Vô Ngung lắc lư đầu cậu, “Cậu đáng yêu thế này thì phải làm sao, mau cảnh cáo tôi lần thứ ba đi.”
“Lần thứ ba,” Đinh Tễ giơ ba ngón tay, “Cậu xong đời rồi Lâm Vô Ngung, cậu xong ngay lập tức đấy biết không.”
“Từ khi hai ta quen nhau tới bây giờ,” Lâm Vô Ngung túm lấy ngón tay cậu, “Cậu không cảnh cáo tôi một nghìn lần thì cũng phải tới tám trăm lần, tôi cũng muốn biết sau khi cậu cảnh cáo thì rốt cuộc tôi sẽ xong đời thế nào, đặc biệt muốn biết.”
“Phế cậu.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung không nhịn được, cười ra tiếng: “Dọa chết tôi rồi.”
“Có chạy bộ nữa không!” Đinh Tễ gào lên.
“Chạy.” Lâm Vô Ngung nhảy nhảy, chạy lên trên đường, sau khi Đinh Tễ chạy theo, anh quay đầu nói một câu, “Khi nào thì phế tôi?”
Đinh Tễ không quan tâm tới anh.
“Nhanh phế tôi đi,” Lâm Vô Ngung vừa chạy vừa cười, “Anh Gà, Anh Gà, chiếp chiếp…”
Đinh Tễ không nín được, cười sặc sụa, vừa chạy vừa ho..
Lâm Vô Ngung vỗ vỗ lên lưng cậu: “Khi chạy thì đừng cười.”
“Cậu im miệng là được.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung quản lý cảm xúc khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.
Sau khi anh nghe xong cuộc gọi kia, Đinh Tễ vẫn luôn chú ý tới cảm xúc của anh, nhưng không biết có phải vì biết cậu để ý tơi hay không, Lâm Vô Ngung nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường.
Nếu như Đinh Tễ không tiếp xúc thân mật hơn với anh, có lẽ sẽ thật sự cảm thấy người này đã không sao cả.
Nhưng dù sao cậu cũng là cậu trai hái nấm.
Tuy rằng mỗi lần hái nấm hai người họ đều rất cuồng dại.
Cậu vẫn có thể cảm nhận được biến hóa cảm xúc của Lâm Vô Ngung dù chỉ một chút.
Hái nấm bùng nổ.
Còn có thể cắn người.
Mang theo phát tiết kiểu làm nũng.
Cũng may là bây giờ trời lạnh rồi, nếu không có áo khoác cậu sẽ không ra ngoài, trên vai, trên cổ đều là dấu răng, có cái còn ở phía dưới tai, cổ áo cũng không che được, Đinh Tễ thử học theo quấn khăn như Hà Gia Bảo, còn dựng thẳng cổ áo lên như ta đây là người ngầu nhất trường H, cuối cùng thì vẫn phải dựng cổ áo lên đi tìm Hùng Đại, mượn cậu ta một miếng băng cá nhân, dán lên trên cổ.
“Cái này để phòng ngừa bị thương,” Hùng Đại nói, “Không phải là cao dán giảm đau, cậu bị vẹo cổ thì không dùng thứ này được.”
“Ừ,” Đinh Tễ đáp một tiếng, “Hôm nay tôi ngủ lệch gối, cho nên không thoải mái.
Khi quay lại phòng, Lâm Vô Ngung kéo cổ áo cậu ra xem thử, chọc chọc vai cậu: “Dấu này cắn từ hôm kia mà? Sao vẫn còn nhỉ?”
“Hỏi tôi?” Đinh Tễ nói. “Tại sao lại không tự hỏi hàm răng sắc bén của cậu?”
Lâm Vô Ngung bật cười, cúi đầu hôn lên vai cậu: “Lần sau tôi đeo khẩu trang nhé.”
“Cậu mang rọ mõm đi.” Đinh Tễ nói.
“Được.” Lâm Vô Ngung xoa xoa hông cậu, “Nghe lời cậu, không thì cậu cũng cắn lại đi.”
“Tôi không điên như vậy.” Đinh Tễ nhìn anh.
“Nếu như cậu không thoải mái…” Lâm Vô Ngung suy nghĩ, “Tôi sẽ chú ý.”
Có thoải mái hay không, Đinh Tễ nhanh chóng suy nghĩ vấn đề này.
“Cũng không cần… ” Cậu hắng giọng, “Chú ý quá.”
“Vậy là vẫn ổn?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Ừ.” Đinh Tễ hơi ngả về phía trước, khẽ cắn lên môi anh, “Chẳng qua hơi quá…”
“Tôi cũng cảm thấy vậy.” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng nói.
Khi cửa bị gõ vang, hai người vẫn còn đang dính lấy nhau.
Đinh Tễ quay phắt lại, nhìn thấy Lý Thụy Thần đang lúng túng đứng bên ngoài khe cửa, cậu giống như bị điện giật, bắn mạnh khỏi người Lâm Vô Ngung.
“… Chưa đóng cửa.” Lý Thụy Thần nhanh chóng nhìn hai bên, nhỏ giọng nói nhanh, “Ngại quá, tôi không cố ý đâu.”
Sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Đậu má,” Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung, “May là Lý Hương Hương, nếu như đổi thành người khác thật không biết sẽ thế nào.”
“Cậu không đóng cửa.” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Không phải cậu vào sau hả?” Đinh Tễ nói.
“Hả?” Lâm Vô Ngung có chút mờ mịt, “Có lẽ là nhìn thấy cậu nên hưng phấn quá.”
“Cậu thôi đi!” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung cười cười không nói gì.
“Lần sau vào phòng thì chú ý một chút.” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Tuy rằng tôi không thích Lý Hương Hương, nhưng ban nãy may là cậu ta tới gõ cửa…”
“Biết rồi,” Lâm Vô Ngung vỗ vỗ cánh tay cậu, “Tôi sẽ chú ý, đừng lo lắng.”
Đinh Tễ nhìn anh.
Đột nhiên cảm giác như bản thân nói sai lời nào đó.
Hoặc là không nên nhắc nhở chú ý điều này vào thời điểm này.
Cậu cảm giác bản thân thực sự không quan tâm bất cứ ai biết được chuyện này, trừ người nhà ra, tuy rằng không tới mức đi rêu rao khắp nơi, nhưng nếu như thật sự bị ai phát hiện, cậu cảm thấy có lẽ bản thân cũng không căng thẳng bao nhiêu.
Chẳng qua ban nãy quá bất ngờ, cho dù là cậu có đang ôm một cô gái, bị người ta đột nhiên bắt gặp cũng sẽ lúng túng.
Nhưng Lâm Vô Ngung nói ra câu kia, lại giống như hiểu nhầm ý của cậu.
Cậu không muốn khiến cho Lâm Vô Ngung cảm thấy bây giờ cậu vẫn còn sợ “thích” anh.
Lại càng không muốn Lâm Vô Ngung cảm thấy không ổn định, không an toàn trong những ngày tháng càng gần năm mới này.
Chỉ trong một giây, Đinh Tễ cũng không biết trong đầu mình rốt cuộc có bao nhiêu suy nghĩ, chính là lung tung rối loạn, cái này một chút, cái kia một chút, cuốn lại cùng một chỗ.
Cậu vươn cánh tay ôm lấy Lâm Vô Ngung.
“Tối mai không đi học tự học nhé.” Cậu nói.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung sửng sốt, cũng ôm lại cậu, “Sao vậy?”
“Không đi tự học, cậu nói có được hay không thôi.” Đinh Tễ nói.
“Được, không đi.” Lâm Vô Ngung đồng ý trước mới hỏi, “Sao thế?”
“Về căn phòng thuê một chuyến.” Đinh Tễ nói
Nghe thấy lời này, Lâm Vô Ngung lại sửng sốt, anh khẽ đẩy Đinh Tễ ra, nhìn cậu: “Về phòng thuê? Thăm Làm Thế Nào hả?”
“Cậu muốn thăm nó cũng được.” Vẻ mặt Đinh Tễ rất bình tĩnh, nhưng trong mắt là khí thế “Ông đây đang cố gắng đi, ông đây bằng bất cứ giá nào cũng phải đi, đừng ai chọc thủng quyết tâm của ông đây”.
Lâm Vô Ngung nháy mắt hiểu được về phòng thuê làm gì.
Nhất thời có chút miệng khô lưỡi khô.
Nhưng anh không trả lời ngay, khoảng thời gian này Đinh Tễ gần như không có gì khác thường, Lâm Vô Ngung không lập tức tìm được cơ hội hỏi cậu tại sao lại đưa ra yêu cầu… kích thích này.
“Ngày mai?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.
“Cũng sắp tới sinh nhật cậu rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Hay là đợi sinh nhật cậu…”
“Đừng giống như mấy đôi khác, chuyện gì cũng phải đợi tới sinh nhật,” Đinh Tễ nói, “Cậu đợi thành niên hả? Năm ngoái cậu đã mười tám tuổi rồi.”
“Đệt.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Cậu nói đấy nhé, ngày mai.”
“Ừ.” Đinh Tễ đặt tay mình vào trong tay anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.