Kiêu Ngạo

Chương 68:




“Hôm nay quá nóng.” Đinh Tễ ôm mũi nhảy xuống giường chạy vào trong nhà tắm.
“Cần giúp không?” Lâm Vô Ngung gọi.
“Chảy máu mũi thì giúp cái gì!” Đinh Tễ ở trong nhà tắm xối nước ào ào.
“Tôi đợi cậu nhé… ” Lâm Vô Ngung tiếp tục hét.
“Câm miệng đi,” Đinh Tễ vừa rửa mặt vừa hét, “Nếu như ban đầu tôi biết cậu không biết xấu hổ thế này, ở quảng trường nhỏ tôi sẽ không nói thêm với cậu một chữ nào.”
“Muộn rồi ha.” Lâm Vô Ngung hét.
Đinh Tễ mặt vẫn còn đầy bọt nước, nhảy qua đây, đóng sầm cửa lại, quay lại nhà vệ sinh tiếp tục rửa mặt.
Đợi tắm, đợi chảy máu mũi xong, đợi rửa mặt.
Đợi cả một quá trình như vậy, cảm xúc của hai người cũng không bị ảnh hưởng gì, trừ việc Đinh Tễ không dám nhào tới lần nữa.
Cậu chỉ vào Lâm Vô Ngung: “Cậu nằm lại như ban nãy đi.”
Lâm Vô Ngung đang dựa vào đầu giường, rất nghe lời trượt xuống, Đinh Tễ lắc cánh tay, vẻ mặt đằng đằng sát khí còn dính đầy bọt nước, đi tới gần, đạp một cái lên người anh, tư thế không khác gì như lúc đập chảy máu mũi ban nãy.
Cậu vẫn che mũi: “Thế nào!”
“Giỏi lắm, giỏi lắm.” Lâm Vô Ngung nói, “Ban nãy coi như ấn nút tạm dừng đúng không?”
“Đúng.” Đinh Tễ lau nước trên mặt.
Lâm Vô Ngung bật cười, đưa tay lau nước dính trên lông mày cậu, lông mày của Đinh Tễ bị lau dính lên da.
“Lập tức uy vũ hơn nhiều.” Lâm Vô Ngung lại lau lông mày bên kia của cậu.
“Cậu xong đời rồi!” Đinh Tễ đập vào tay anh, cúi đầu hôn lên nhanh như chớp.
Lâm Vô Ngung nháy mắt cảm thấy một lần nữa lại đập chảy máu.
Nhưng Đinh Tễ vẫn rất chu đáo, trước khi nhào vào đã lấy tay đặt sau gáy anh, cuối cùng cũng không rõ là có đập vào hay không.
Quả là đêm đêm sênh ca.
Tuy rằng cũng chỉ là ăn rau trộn, không biết khi nào mới có thể ăn được món chính, nhưng đối với bọn họ mà nói thì đã rất đủ rồi.
Tuy vậy vẫn còn phải luyện tập nhiều, dù sao mỗi lần đổi ga giường thật phiền phức, đặc biệt là còn phải cầm tới phòng giặt rồi lại cầm đi phơi, hai nam sinh ngày nào cũng giặt ga giường, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề….
“Khi nào thì đi?” Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung đã dậy rồi nhưng vẫn dựa vào tường đã mấy phút, không muốn nhúc nhích.
“Trước chín giờ là được, cũng không cần phải dậy sớm thế này, chủ yếu là còn phải tới phòng thuê lấy máy bay,” Trong giọng nói của Lâm Vô Ngung có cảm giác như không có tinh thần, “Không muốn đi.”
“Bây giờ nói không muốn đi cũng chẳng có tác dụng quái gì, cũng đã đồng ý rồi,” Đinh Tễ nói, “Phấn chấn lên, làm việc thật tốt.”
“Tôi đã nói không đi rồi,” Lâm Vô Ngung thở dài, chậm chạp xuống giường, kéo kéo quần, “Không biết ai cứ bắt tôi phải đi.”
“Đi đánh răng rửa mặt đi.” Đinh Tễ dùng mũi chân chọc chọc lên mông Lâm Vô Ngung, sau đó còn khoa trương lăn lộn một vòng trên giường, “Oa, độ đàn hồi này! Cậu làm tôi bắn tít tận xa.”
Lâm Vô Ngung kéo cạp quần, quay đầu nhìn cậu.
Một lát sau mới không nhịn được bật cười ra tiếng: “Cậu rất đáng yêu.”
“Hôm nay không ở chung với cậu,” Đinh Tễ gối đầu lên cánh tay, “Có thời gian rảnh thì nhớ tôi nhé.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung lên tiếng.
Đinh Tễ vốn định đi theo tới phòng thuê lấy thiết bị, sợ Lâm Vô Ngung một mình đối diện với cô út sẽ cảm thấy lúng túng, nhưng Lâm Vô Ngung không cho, đi rồi còn phải quay vòng lại khách sạn đón ông bà nội, quá rắc rối cũng quá tốn tâm sức, cô út nhìn thấy có thể biết là Đinh Tễ đặc biệt tới đây cùng với anh.
Tuy rằng chuyện come-out coi như là chuyện của một mình Đinh Tễ, nhưng chuyện yêu đương vẫn là chuyện của hai người, anh không thể luôn để Đinh Tễ chắn đằng trước.
Hơn nữa cô út cũng rất tốt, sẽ không cố ý gây khó khăn cho anh, nhiều lắm cũng chỉ là hiểu rõ nhưng không nói, chú ý nói chuyện chút là được.
Khi tới phòng thuê, cả nhà cô út đã dậy sửa soạn xong rồi, bé Đậu Xanh tới mở cửa: “Em chào anh Tiểu Lâm.”
“Chào Đậu Xanh.” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Anh tới lấy máy bay ạ?” Bé Đậu Xanh hỏi, “Mẹ em nói hôm nay, ngày mai anh đều phải đi lái máy bay.”
“… Anh không lái, anh chỉ dùng điều kiển từ xa chỉ huy,” Lâm Vô Ngung đi vào phòng, cô út và chồng đều đang ở phòng khách, anh chào hỏi, “Cháu chào cô chú.”
“Sao tới sớm thế?” Cô út nói, “Đinh Tễ không tới cùng à?”
“Cậu ấy đi đón ông bà rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Hai ngày tới cháu không đi chơi với mọi người được rồi.
“Cũng đâu thể để cháu đi cùng mãi được,” Chồng cô út nói, “Cháu cứ làm việc của cháu đi, đừng để lỡ việc.”
Lâm Vô Ngung vào phòng kéo vali để máy bay và pin dự phòng ra.
Chồng cô út cảm khái nói: “Trước đây Tiểu Tễ luôn nói cháu giỏi, thông minh, học tập không tốn sức, vừa thi đỗ thủ khoa còn chơi máy bay tới trình độ chuyên nghiệp, cũng phải tốn không ít tinh thần và thể lực ấy nhỉ.”
“Giỏi thật,” Cô út nói, “Mười tám tuổi còn đứng ở vị trí cao hơn hai tám tuổi.”
“Mọi người làm gì vậy ạ,” Lâm Vô Ngung bật cười, “Còn khen nữa là cháu bay ra ngoài cửa sổ mất, lát nữa không cần phải gọi xe luôn.”
Bé Đậu Xanh rất lễ phép tiễn anh tới thang máy, vẫy tay nói tạm biệt rồi mới quay lại phòng.
Khi thang máy đi xuống, Lâm Vô Ngung khẽ thở phào một hơi, không khí vẫn rất tốt, nhưng ít nhiều cũng có chút căng thẳng, đổi thành ai anh cũng sẽ không có áp lực, nhưng đó là người nhà của Đinh Tễ, không cần nói, không cần làm bất cứ điều gì, chỉ nghĩ tới cậu thôi là sẽ có áp lực.
Anh không ra khỏi khu nhà ngay mà tới nhà Lâm Trạm trước.
Ấn chuông rất lâu cửa mới mở ra, nhưng không mở ra hoàn toàn, Lâm Trạm lắp thêm xích ở sau cửa rồi, khi mở cửa cũng không tháo ra, chỉ nhìn anh qua khe cửa nhỏ: “Có chuyện gì không?”
Lâm Trạm không định cho anh vào nhà, nhìn trạng thái cả người… có lẽ căn bản cũng không muốn nói chuyện với anh.
“Em chỉ tới xem thử.” Lâm Vô Ngung nói.
“Không sao,” Lâm Trạm nhìn vali anh kéo theo, “Đi đâu vậy? Nhận việc rồi?”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung lùi về sau, “Anh không sao là được, em đi trước đây.”
“Em xuống tầng đợi mấy phút,” Lâm Trạm nói, “Anh Miêu mang nguyên liệu tới cho anh, bảo anh ấy đưa đi, mấy ngày nay đông người, hay tắc đường, đi tàu điện cũng phải chen chúc.”
“… A.” Lâm Vô Ngung do dự một lát cuối cùng vẫn đồng ý, sau đó đi tới cửa thang máy, ấn gọi.
Lâm Trạm chưa đóng cửa, chỉ dựa vào cánh cửa, nhìn anh qua một khe hở rộng.
Khi cửa thang máy mở ra, Lâm Trạm mở miệng nói: “Anh không nhằm vào em.”
Lâm Vô Ngung vươn tay ấn giữ cửa thang máy, quay đầu nhìn anh ta.
“Anh chỉ không quen được người ta quan tâm, hay là lo lắng,” Lâm Trạm nói, “Sẽ khiến anh căng thẳng.”
“Em biết rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Làm Thế Nào được đồng nghiệp của anh mang tới phòng làm việc rồi,” Lâm Trạm nói, “Khi nào đón về thì anh bảo em, em tới đây thăm nó.”
“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Lâm Trạm đóng cửa lại.
Chiếc xe mà anh Miêu đi chính là chiếc Mustang của Lâm Trạm, khi nhìn thấy anh ở dưới tầng, anh ta không bất ngờ, có lẽ là Lâm Trạm đã nói trước với anh ta rồi.
“Để đồ đạc lên xe trước, ngồi trong xe đợi tôi một lát,” Anh Miêu ôm từ trong xe ra một cái thùng lớn, “Tôi xuống ngay.”
“Vâng,” Lâm Vô Ngung nói, “Anh Miêu vất vả rồi.”
“Đừng khách khí với tôi.” Anh Miêu đi vào trong tòa nhà.
Lâm Vô Ngung đặt đồ cẩn thận, ngồi xuống ghế phó lái.
Nhiều lắm cũng chỉ ba phút, anh Miêu đã xuống rồi, lên xe hỏi địa chỉ anh muốn tới, sau đó mở chỉ đường.
“Lâm Trạm, anh ấy… ” Lâm Vô Ngung không nhịn được hỏi một câu.
“Vẫn luôn như thế,” Anh Miêu nói, “Tôi cũng đã quen cậu ấy bao nhiêu năm nay, vẫn luôn là như thế, bình thường vẫn ổn, chẳng qua chị béo hôm qua… là bạn thân của mẹ cậu à?”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung gật đầu, cảm giác câu hỏi này giống như mắng người.
“Nếu như không phải bà ta là nữ, tuổi tác cũng không ít hơn mẹ tôi bao nhiêu,” Giọng điệu anh Miêu không vui, “Tôi thực sự muốn ra tay, bà ta xông tới kéo người gào thét suốt, đừng nói là tính cách như Lâm Trạm, tôi cũng suýt chút nữa đã đánh bà ta.”
Lâm Vô Ngung cũng có thể tưởng tượng tương đối ra hoàn cảnh lúc ấy. Lâm Trạm đến bây giờ còn hay bừng tỉnh giữa đêm khuya, đột nhiên bị bạn thân của mẹ mình bắt được, còn mạnh mẽ lên án Lâm Trạm bất hiếu cùng với sự bất hạnh của mẹ… nghĩ là biết được Lâm Trạm bị kích thích mạnh tới mức nào.
Anh khẽ thở dài, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Cậu được đấy,” Anh Miêu thay đổi đề tài, “Lâm Trạm nói cậu chơi máy bay không người lái tương đương với trình độ chuyên nghiệp rồi, còn tìm mấy video tuyên truyền và phóng sự, nói là do cậu quay.”
“Em chỉ tham gia quay bộ phận thôi.” Lâm Vô Ngung cười, sửa lại lời, “Em đâu có bản lĩnh lớn như vậy.”
“Cố gắng làm.” Anh Miêu nói, “Tôi thấy cậu đáng tin hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều, muốn làm gì cũng đều có thể làm cho ra trò.”
“Cảm ơn anh Miêu.” Lâm Vô Ngung nói.
“Đừng cảm ơn tới lui,” anh Miêu nói, “Phiền lắm.”
“Vậy anh đừng khen em như thế,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Không thể khen em, khen em em sẽ bay mất.”
Điện thoại vang lên, Đinh Tễ gửi tin nhắn tới.
– Sao rồi?
– Lấy được rồi, bây giờ anh Miêu đưa tôi qua đó.
– Ừ, có nhớ tôi không?
– Đừng giành lời thoại chứ.
– Nói nhanh lên!
– Rất nhớ.
– Lừa ai đấy.
– Lừa gà con.
Đinh Tễ gửi một tấm ảnh qua, trong ảnh là ông bà nội và Lưu Kim Bằng, Lưu Kim Bằng đang cầm một đống đồ lớn chỉ vào cậu, có lẽ là đang mắng cậu không giúp đỡ.
Lâm Vô Ngung bật cười, cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều.
Đinh Tễ giống như một quả chanh dây dưới mặt trời rực rỡ, vừa chua vừa ngọt, không đẹp đẽ, thậm chí còn có chút thô ráp, nhưng nếm thử lại khiến cho người ta chảy nước miếng… Lâm Vô Ngung nuốt nước bọt.
Nghe thấy bụng mình kêu ọc ọc.
Vẫn chưa ăn sáng, chỉ dựa vào nhớ Đinh Tễ thôi thì không ổn rồi, càng nhớ càng đói….
Cũng may là tới khách sạn, lão Tiêu đã ở nhà ăn đợi anh.
“Ăn gì?” Lão Tiêu hỏi, “Xem thực đơn đi.”
“Không cần,” Lâm Vô Ngung nói, “Anh vừa ăn gì thì gọi thêm cho em hai phần.”
“Hai phần cháo thịt nạc trứng muối?” Lão Tiêu hỏi.
“… Đưa em thực đơn.” Lâm Vô Ngung nói.
“Hai ngày vừa rồi đi đâu chơi đấy?” Lão Tiêu đưa thực đơn cho anh.
“Công viên, khu trò chơi.” Lâm Vô Ngung mở thực đơn, “Đáng lẽ hôm nay sẽ tới vườn bách thú, nhưng lại bị anh gọi tới đây.”
“Vườn bách thú đi lúc nào mà chẳng được,” Lão Tiêu nói, “Còn tiền thì không phải lúc nào cũng kiếm được.”
Lâm Vô Ngung cười, gật đầu.
Vậy cũng phải xem là đi cùng với ai.
Trước khi chưa gặp Đinh Tễ, nhận việc kiếm tiền đều xếp trước việc lên lớp học của anh.
Việc hôm nay yêu cầu không cao, có thể quay được cảnh tượng theo yêu cầu là được, nhưng cũng rất mệt, vào những ngày thế này sẽ không có nơi nào ít người cả, huống hồ bản thân anh tới quay người, cho nên phải tìm một nơi trống trong đám người.
Chỉnh thử thiết bị, thử bay, bay chính thức, tất cả các bước đều có người lại xem, Lâm Vô Ngung không quan tâm tới việc bị người ta nhìn, nhưng bị nhiều người vây quanh như vậy, anh cũng có chút phiền.
Hôm nay anh đội mũ lưỡi trai, kéo vành mũ xuống rất thấp, nhưng vẫn có người suýt nữa đã chọc điện thoại vào mặt anh để chụp ảnh, tuy rằng có thể hiểu được giơ điện thoại lên chụp đã thành thói quen của khách du lịch, khi quay căn bản cũng không suy nghĩ gì, anh quay đầu hung hăng trừng mấy cái.
Mượn vẻ mặt của Đinh Tễ.
Không biết có giống hay không.
“Quay một vòng từ Bắc sang Đông rồi quay lại,” Lão Tiêu ngồi xuống bên cạnh, ôm notebook, “Lát nữa thiết lập lại đường quay, khoảng tầm nửa giờ nữa là có thể xong.”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung đáp lời, lấy điện thoại ra nhìn.
Có tin nhắn Đinh Tễ gửi tới, anh lập tức mở ra.
Đinh Tễ gửi tới mấy tấm hình gấu trúc.
– Nhìn này! Siêu siêu đáng yêu, đáng yêu quá mẹ ơi.
Lâm Vô Ngung không nhịn được bật cười, nghe giọng điệu này của Đinh Tễ cũng có thể tưởng tượng được ra vẻ mặt cậu.
– Không đáng yêu bằng gà con.
Anh trả lời xong rồi đợi một lát, Đinh Tễ không trả lời lại nữa, có lẽ là ở chung với mọi người không tiện, nên cậu bỏ điện thoại vào túi.
“Con mẹ nó!” Lưu Kim Bằng cầm điện thoại của Đinh Tễ xoay tám vòng tại chỗ còn chưa dừng lại, “Mẹ nó! Biết ngay mà! Tao phải biết từ sớm rồi mới phải! Đậu!”
Đinh Tễ ngồi trên chiếc ghế dài, quay đầu nhìn ông bà nội vẫn còn đang nghiêm túc nghe bé Đậu Xanh đọc chữ trên biển thuyết minh, giới thiệu gấu trúc nhỏ cho mọi người.
Cậu quay đầu: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Đưa cái mông!” Lưu Kim Bằng lùi về sau mấy bước, cầm điện thoại lên trên lắc lư mấy cái, sau đó chỉ vào cậu, “Con mẹ nó, mày có biết tại sao tao lại tức giận như vậy không!”
Đinh Tễ nhìn Lưu Kim Bằng phun ra từng giọt nước bọt phẫn nộ dưới ánh mặt trời, thở dài: “Tao biết!”
“Vậy mày nói thử xem?” Lưu Kim Bằng trừng cậu.
“Tao không nói cho mày.” Đinh Tễ nói.
“Đúng!” Lưu Kim Bằng thu tay về, lại hung hăng vọt tới trước mặt cậu, dùng sức chỉ vào cậu, “Đúng! Mày! Chuyện lớn thế này! Không nói với tao! Đồ chó! Anh em tốt cái mông! Cái mông!”
Đinh Tễ vươn tay, đập vào cổ tay cậu một cái, lấy điện thoại của mình về.
“Muộn rồi! Có cướp được về cũng muộn rồi mày có biết không!” Lưu Kim Bằng khom lưng phẫn nộ hét vào mặt cậu, “Cmn tao thấy cả rồi, tao hiểu hết rồi!”
“Ngồi xuống!” Đinh Tễ nhìn cậu ta.
“Không ngồi!” Lưu Kim Bằng vỗ vỗ mông mình, “Có gai! Mông tao có gai mày có biết không!”
“Mày muốn cả nhà tao đều biết cả à?” Đinh Tễ nói, “Vậy mày qua hét luôn cho bà nội nghe đi.”
Lưu Kim Bằng khựng lại, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, rít một từ qua kẽ răng: “Đệt.”
“Bằng Bằng,” Đinh Tễ ôm lấy vai Lưu Kim Bằng, phản ứng này của Lưu Kim Bằng khiến cho cậu còn cảm thấy áp lực hơn khi đối mặt với cô út, “Xin lỗi mày nhé, tao nên nói với mày ngay từ đầu.”
“Bây giờ nói có ích gì, dù sao cũng không nói cho tao ngay từ đầu,” Lưu Kim Bằng rầu rĩ nói, “Tao đã nói mà, hai đứa mày sao lại tốt với nhau như vậy, tại sao lại tốt với nhau như vậy! Nếu như tao không đúng lúc nhìn thấy tin nhắn buồn nôn này của chúng mày, không biết bao giờ tao mới nhận ra… mày nói thật đi! Có phải là Lâm Vô Ngung quyến rũ mày trước không!”
“Mày bình tĩnh chút đi.” Đinh Tễ nói,
“Bình tĩnh kiểu gì được,” Lưu Kim Bằng đè thấp giọng, “Mày có biết chuyện này là thế nào không? Mày có biết bao nhiêu người nhìn thấy đàn ông thanh tú một chút sẽ mắng chửi người ta là ẻo lả không! Huống hồ còn là… liệu mày có bị người khác mắng không? Có bị người ta bắt nạt không?”
Đinh Tễ kinh ngạc khi phát hiện ra vành mắt Lưu Kim Bằng đỏ ửng rồi, cậu vội vàng nắm khuôn mặt Lưu Kim Bằng, chỉ vào cậu ta: “Mày đừng có khóc! Mày dám khóc tao dám đánh mày tới lúc không khóc nữa thì thôi!”
“Tao không khóc!” Lưu Kim Bằng quay mặt qua, thở dài. “Tao chỉ kích động quá thôi, chuyện này quá bất ngờ, tao cũng không biết mình định nói gì.”
“Bằng Bằng,” Đinh Tễ nhìn phía bên kia, có lẽ bé Đậu Xanh sắp đọc xong rồi, cậu đứng dậy, đá đá chân Lưu Kim Bằng, “Đi qua đó trước, chuyện này tao sẽ từ từ nói với mày.”
“Ừ.” Lưu Kim Bằng rầu rĩ đồng ý, cũng đứng lên.
“Mày bình thường chút đi.” Đinh Tễ nói, “Không bình thường được thì nói hai chúng ta cãi nhau.”
“Biết rồi,” Lưu Kim Bằng nói, “Hai chúng ta đã chơi với nhau bao năm, tao là người không đáng tin vậy sao?”
Đinh Tễ vỗ vỗ vai cậu ta.
“Anh Bằng Bằng sao thế?” Bé Đậu Xanh vừa nhìn đã nhận ra vẻ mặt của Bằng Bằng không ổn, “Có phải là anh em bắt nạt anh không?”
“HỪ.” Lưu Kim Bằng hừ lạnh một tiếng, lườm Đinh Tễ.
Đinh Tễ lập tức phối hợp: “Được rồi đấy, còn chưa hết giận à.”
Lưu Kim Bằng không nói gì, lạnh mặt quay đầu đi, nắm lấy tay bé Đậu Xanh: “Đi, đi xem khỉ!”
“Em vừa mới xem khỉ xong.” Bé Đậu Xanh nói.
“Xem chó!” Lưu Kim Bằng nói.
“Xem chó có thể xem dưới sân nhà.” Bé Đậu Xanh nói.
Bà nội nghe vậy bật cười, vỗ vỗ Đinh Tễ: “Sao hai đứa lại cãi nhau? Làm cho Bằng Bằng giận tới ngu người rồi.”
“Không ai có thể nói gì bạn gái hờ của nó.” Đinh Tễ bịa một lời nói dối.
“Bạn gái!” Lưu Kim Bằng hét, “Hờ cái gì mà hờ! Hờ cái đầu mày?”
“Là bạn gái, bạn gái,” Cô út vội vàng dỗ, “Bạn gái sắp kết hôn rồi, ai nói là hờ được? Ai nói!”
“Cô út, cô giả quá đấy,” Lưu Kim Bằng nói, “Khi cô dỗ Đậu Xanh đều không dùng giọng điệu này.”
“Con bé không cần cô dỗ.” Cô út nói.
Cả nhà đều cười, Đinh Tễ cũng không nhịn được cười theo, tuy vậy Lưu Kim Bằng vẫn thật đáng tin, cơn tức giận nửa thật nửa giả này rất phù hợp với tính cách từ bé tới lớn của cậu ta, không phá vỡ hình tượng.
Bé Đậu Xanh thích vẹt, nhìn chằm chằm ở khu vẹt không đi, đúng lúc mọi người cũng muốn nghỉ ngơi một lát.
Lưu Kim Bằng kéo Đinh Tễ qua một bên, nhìn chằm chằm cậu: “Thật sao?”
“Hả?” Đinh Tễ sửng sốt.
“Không phải mày và Lâm Vô Ngung hợp sức nhau lừa tao đấy chứ?” Lưu Kim Bằng nói, “Tao nói nhé, nếu như hai người hợp sức lừa tao, so với việc hai người…. thì càng nghiêm trọng hơn đấy có biết không!”
“Là thật.” Đinh Tễ nói.
“Được rồi,” Lưu Kim Bằng nói, “Tao suy nghĩ rồi, cũng có thể là giả.”
“Bằng Bằng,” Đinh Tễ nhìn cậu ta, “Mày có gì muốn nói thì nói thẳng đi, không sao.”
“Vậy tao tỏ thái độ trước,” Lưu Kim Bằng nói, “Tao không tiếp nhận nổi loại chuyện này, nếu có thằng con trai nào nói thích tao, có lẽ tao sẽ đánh nó.”
Đinh Tễ không nói gì, chỉ cảm thấy ngực như bị nghẹn.
“Nhưng mày là anh em tốt của tao, tao đành chấp nhận, không chấp nhận được cũng phải chấp nhận,” Lưu Kim Bằng nói, “Tao biết Lâm Vô Ngung là một người rất ưu tú, mày thích cậu ta, cậu ta cũng thích mày, tao nghĩ lại cũng không thấy có gì kỳ lạ cả, đều thông minh, đều là học bá….”
“Cảm ơn.” Đinh Tễ nói, “Cảm ơn, Bằng Bằng.”
“Nhưng hai người đừng quá trớn trước mặt tao,” Lưu Kim Bằng nói, “Cái gì mà cầm tay, hôn môi, đừng làm trước mặt tao, tao sẽ mắng người.”
“… Bọn tao  không có làm lố như vậy.” Đinh Tễ nói.
“Vậy được rồi, tao cũng không quản chúng mày được nhiều như vậy,” Lưu Kim Bằng cau mày, “Nhưng là mày… sau này người trong nhà biết thì phải làm sao? Định giấu mãi sao? Mày còn có thể biến lại không? Mày thích Lâm Vô Ngung, hay là thích đàn ông?”
“Có lẽ là thích đàn ông,” Đinh Tễ rất thẳng thắn, “Chẳng qua Lâm Vô Ngung chính là người đầu tiên tao thích.”
Cảm nhận tình yêu cuồng nhiệt hiện tại… có lẽ sau này cũng không thể thích thêm người nào khác, dù sao Lâm Vô Ngung quá ưu tú, trong mắt cậu, anh gần như hoàn mỹ, cậu không có cơ hội, cũng không muốn có cơ hội đi thích người nào khác ngoài Lâm Vô Ngung.
“Vậy người nhà thì phải làm sao?” Lưu Kim Bằng khẽ hỏi.
“Tao… ” Đinh Tễ dựa vào thân cây bên cạnh, “Thực sự không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.