Kiêu Ngạo

Chương 23:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở thời điểm Đinh Tễ sắp không thể chịu đựng được nữa chuẩn bị đứng dậy mắng Lâm Vô Ngung, cuối cùng anh cũng ngừng cười.
Còn lau lau mắt.
Cười chảy cả nước mắt rồi….
Căn phòng vì câu nói hùng hồn khi nãy của Đinh Tễ mà trở nên đặc biệt im lặng, trong phòng khách cũng không có động tĩnh gì, không biết lát nữa ra ngoài liệu sẽ có tình huống gì.
Đinh Tễ ngồi ở bên giường ngây ngốc một lúc, nghĩ lại lời ban nãy, cậu đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng.
Khi Lâm Vô Ngung bắt đầu tiếp tục để máy bay vào trong vali, cậu lại ngây ngốc một lúc mới đứng lên, mở tủ quần áo, lấy những chiếc áo da trong đó ra.
“Cảm ơn nhé.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cảm ơn cái mông.” Đinh Tễ đáp lời.
Không phải Lâm Vô Ngung không dám nói ra những lời này, mà là đã lười nói.
Mấy năm trước, anh đã từng nói không ít, mỗi lần xung đột xong đều tan rã trong không vui, hoàn toàn không có gì thay đổi, khiến cho anh đã rất mệt mỏi, anh chỉ hi vọng hai bên cùng im lặng, không ai nhìn ai.
Nhưng hôm nay Đinh Tễ rất bốc đồng, giống như con cháu Thiên Hầu.
Những lời anh đã sớm không nghĩ tới cũng không cảm thấy nhất định phải nói, thậm chí còn cảm thấy nói ra đều không có ảnh hưởng gì, rất buồn cười, khi Đinh Tễ nói liền một hơi, anh đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.
Sảng khoái.
Là cái kiểu sảng khoái mà sau khi mệt mỏi xong toàn cơ thể đều được thả lỏng.
Anh cảm ơn Đinh Tễ, nhưng không hoàn toàn vì Đinh Tễ bênh vực lẽ phải, nhiều hơn chính là cảm ơn cảm giác khoan khoái như khi chồi non đâm ra khỏi đất.
Đồ đạc mà Lâm Vô Ngung muốn cầm đi rất nhiều, nếu như bố mẹ anh không có ở nhà, anh còn muống mang theo mấy figure mà anh thích nhất đi, mang theo cả những thứ đồ chơi hay ho mà trước đây khi đi du lịch anh sưu tầm được.
Nhưng tình cảnh hôm nay thực sự ngoài dự đoán, anh chỉ có thể cầm đi máy bay quý báu nhất của mình, dù sao những thứ khác đều là tiêu tiền, thứ này có thể kiếm tiền.
Tuy rằng bố mẹ Đinh Tễ vô trách nhiệm, nhưng có thể nhìn ra ông bà nội rất cưng chiều cậu, mấy bộ quần áo nhét vào trong vali cũng vo viên không thành hình, không cuộn tròn thì quăng thành đống.
“Cậu định ở đâu?” Đinh Tễ vừa nhét áo da vào một góc đè ép lên vừa hỏi, “Không thể ở ký túc xá trường được nhỉ?”
“Có thể,” Lâm Vô Ngung nói, “Chủ nhiệm lớp của chúng tôi đã giúp tôi xin với trường học, nếu như tới lúc đó có vấn đề gì, cũng có thể ở nhà anh ấy.”
“Có thể ở trường thì được rồi, ở nhà chủ nhiệm lớp khó chịu bao nhiêu, không bằng tới nhà bà nội tôi,” Đinh Tễ nói, “Vẫn còn phòng trống, trước đây cô út của tôi ở đó, sau khi cô kết hôn vẫn luôn để trống.”
“Vậy tới lúc không thể trọ ở trường nữa tôi sẽ tới tìm cậu.” Lâm Vô Ngung cũng không khách khí với Đinh Tễ, người này ban nãy còn lúng túng, vừa mới bình tĩnh lại một lát, nếu như anh từ chối, có lẽ cậu lại tiếp tục lúng túng.
Khi hai người kéo ba chiếc vali ra khỏi phòng, Đinh Tễ nhanh chóng nhìn lướt qua phòng khách, phát hiện bố mẹ Lâm Vô Ngung đều ngồi trên sô pha.
Nhìn thấy bọn họ đi ra, cũng không nói gì cả, mẹ Lâm Vô Ngung còn xoay mặt đi.
Nhưng Đinh Tễ vẫn có thể nhìn thấy vành mắt của bà hơi đỏ.
… Khiến cho cậu đột nhiên có chút áy náy.
Lời nói ban nãy của cậu quá lắm sao? Cho dù không quá đáng, có lẽ cũng không phải là lời mà một đứa trẻ lần đầu gặp mặt nên nói.
Lâm Vô Ngung có lẽ cũng chú ý tới, bước chân hơi dừng lại.
Tuy vậy anh cũng không đi qua đó, chỉ đứng tại chỗ, dường như đang muốn nói gì đó, lại không mở miệng được.
Đinh Tễ hít vào một hơi, muốn nói gì đó bù vào, nhưng dường như Lâm Vô Ngung mọc mắt ở sau gáy, nhanh chóng vươn tay, ngăn cản cậu nói chuyện.
Cũng chỉ mấy giây, anh xoay người đi tới cửa, mở cửa bước ra ngoài.
Đinh Tễ cũng nhanh chóng đi theo, khi ra ngoài còn không quên nói một câu: “Cháu chào cô chú.”
Lâm Vô Ngung đã ấn thang máy, đứng đối diện với cửa thang máy ngẩn người.
Đinh Tễ cẩn thận đi qua đứng bên cạnh anh, do dự một lát mới nhẹ giọng nói: “Ban nãy có phải tôi… “
“Không phải.” Lâm Vô Ngung trả lời đơn giản.
“Ồ.” Đinh Tễ đáp một tiếng.
Không phải nói rất quá đáng sao? Vậy là ý gì?
Lâm Vô Ngung đi vào thang máy mới nói một câu: “Có lẽ bọn họ đã có tin tức gì của Lâm Trạm rồi.”
“Hả?” Đinh Tễ kinh ngạc quay đầu qua, “Sao cậu lại biết?”
“Mẹ tôi chắc chắn không phải bị cậu chọc tức phát khóc, bà ấy không yếu đuối như vậy, bà ấy chỉ khóc vì Lâm Tạm, có lẽ là nhớ Lâm Trạm, hoặc có thể là… có tin tức của Lâm Trạm, “Lâm Vô Ngung nói, nghe ngữ điệu không có gì dao động, “Bọn họ đều là những người nghiêm túc làm việc, thông thường nếu như không có chuyện gì quan trọng sẽ không ở nhà cả…”
“Vậy tại sao cậu lại không hỏi một câu?” Đinh Tễ có chút lo lắng.
“Tôi không dám.” Lâm Vô Ngung trả lời rất thẳng thắn.
Đinh Tễ không nói gì, chỉ nhìn anh, cho tới khi thang máy tới tầng một mở cửa ra.
“Không sao.” Đinh Tễ vỗ vỗ lưng anh, “Đi.”
Lâm Vô Ngung không cầm hành lí về ký túc xá, bởi vì có máy bay, Đinh Tễ đề nghị hay là để ở nhà bà nội cho an toàn.
“Tôi đã tra rồi.” Đinh Tễ nói.
“Tra cái gì?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
“Tra mấy cái máy bay của cậu.” Đinh Tễ nói, “Chẳng qua tôi không rõ loại, dù sao loại máy bay điều khiển chuyên nghiệp này, một bộ gồm sạc pin và trang bị ít nhất cũng phải mấy vạn, để ở ký túc xá rất nguy hiểm, cậu còn có mấy cái.”
“Có một cái rẻ.” Lâm Vô Ngung nói, “Cái đó thời gian bay liên tục ngắn, mang ra chơi.”
“Cậu nói nghỉ hè dẫn tôi đi chơi cái rẻ kia sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Ừ, cái ấy không cần giấy phép, nhưng mà cậu phải luyện tập trước, biết thao tác cơ bản,” Lâm Vô Ngung nói, “Cho nên tôi còn mang theo một cái nhỏ.”
“Nhỏ cỡ nào?” Đinh Tễ hỏi.
“Nhỏ bằng nửa bàn tay tôi.” Lâm Vô Ngung nói.
“… cỡ nhỏ vậy có thể quay phim không?” Đinh Tễ nhìn tay của mình.
“Ai nói với cậu là nó có thể quay.” Lâm Vô Ngung nói, “Trừ bay ra thì nó không làm được gì cả, hơn nữa còn bay không ổn…. cậu cầm nó cảm nhận trước một chút.”
“Tôi có thể hỏi nó bao nhiêu tiền không?” Đinh Tễ nói.
“Hơn một trăm.” Lâm Vô Ngung nghiêm túc trả lời.
“Đậu,” Đinh Tễ sững sờ, sau đó xua tay, “Tôi không đi đâu, cậu dẫn người khác chơi đi!”
Lâm Vô Ngung cười.
“Cười cái mông,” Đinh Tễ rất không thoải mái, “Lấy đồ chơi ra trêu tôi, lại còn là thứ đồ chơi bay cũng không xong.”
“Chỉ nói cho cậu làm quen cảm giác một chút,” Lâm Vô Ngung cười nói, “Cũng không phải…”
“Vậy nói trước nhé, tôi chỉ cần mười lăm phút là quen rồi,” Đinh Tễ nói, “Nếu hơn là sỉ nhục tôi.”
“Không cần,” Lâm Vô Ngung nói, “Nó bay liên tục chỉ được mười phút.”
“Vậy thì mười phút.” Đinh Tễ nói.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Nhà bà nội Đinh Tễ ở một khu dân cư lâu đời, giống như là mê cung, lái xe mà bọn họ gọi là một người trẻ tuổi, cả đường đi đều hối hận, nói không nên đi vào, sợ không ra được.
“Anh yên tâm.” Đinh Tễ nói, “Em cam đoan là có thể ra.”
Lái xe và Lâm Vô Ngung đều duy trì thái độ nghi ngờ.
Dưới sự chỉ huy của Đinh Tễ, xe dừng lại dưới một tòa nhà cũ, Đinh Tễ xuống xe, nhìn khắp xung quanh, đột nhiên chỉ về phía con đường đằng sau: “Qua đây!”
Một đứa trẻ dáng dấp như học sinh cấp hai vẻ mặt căng thẳng nhìn cậu: “Làm gì?”
“Có phải muốn tới siêu thị bên kia mua đồ giúp mẹ mày không?” Đinh Tễ hỏi.
“Vâng,” Đứa trẻ gật đầu, “Sao anh… lại biết?”
“Lên xe.” Đinh Tễ chỉ chiếc xe, “Chỉ đường cho lái xe, tới đầu đường rồi xuống.”
“Em không có tiền.” Đứa bé nói.
“Ai bảo mày đưa tiền,” Đinh Tễ đẩy nhẹ lên gáy nó một cái, “Cho mày ngồi xe free.”
Sau khi đứa trẻ lên xe chỉ đường cho lái xe, Lâm Vô Ngung nhìn Đinh Tễ: “Có phải ở đây người gặp người sợ cậu không?”
“Cậu đùa ấy à, trông tôi lương thiện thế này,” Đinh Tễ kéo vali lên trên tầng, “Ở đây có ai là không biết cháu trai của Lão Đinh chân thành nhiệt tình… “
“Có lẽ là ở chung lâu rồi mới có thể xuyên thấu sự việc nhìn được rõ bản chất.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi làm sao?” Đinh Tễ quay đầu chỉ mặt mình, “Tôi nhìn không giống vậy sao?”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu: “Cậu biết tại sao tôi luôn không tin cậu là học sinh. Càng không ngờ rằng cậu là học bá không?”
Đinh Tễ nghĩ ngợi, tiếp tục đi lên tầng: “Cũng phải thôi, cậu nhìn xem, tôi lớn lên ở đây, người ở đây gần như đều có khí chất này.”
“Không thể nào.” Lâm Vô Ngung nói.
“Hả?” Đinh Tễ quay đầu.
“Cậu rất đặc biệt.” Lâm Vô Ngung nói.
“Nhìn ra rồi đấy à.” Đinh Tễ rất đắc ý.
“… Đã nhìn ra từ sớm rồi,” Lâm Vô Ngung thở dài, “Chính là vô cùng trẻ con.”
“Ông nội của tôi nói, trẻ con phải giống như trẻ con…” Đinh Tễ rất nhanh nhẹn xách theo vali chạy lên tầng, “Cậu không thể nhanh hơn một chút sao?”
“Hay là cậu xách chiếc vali này của tôi đi?” Lâm Vô Ngung nói.
“Không đâu,” Đinh Tễ nói, “Tôi nhớ ra rồi, bên trong có mấy cục sạc pin liền.”
Căn phòng kiểu cũ sắp xếp dường như không được tốt lắm, cộng thêm dọc theo đường đi, có rất nhiều nhà mở cửa ra, ngoài hành lang tràn đầy mùi thức ăn.
Lâm Vô Ngung vốn không chú ý tới bản thân mình đã đói, vừa ngửi thấy mùi này, khi đi tới nhà của ông bà Đinh Tễ, anh cảm thấy mắt mình cũng sắp đói xanh rồi.
Bà nội đang đứng đợi ngoài cửa, khi nhìn thấy Đinh Tễ, bà dang cánh tay ra: “Cháu nội bảo bối của bà về rồi đấy à, nhanh để bà ôm cái nào!”
Đinh Tễ nhào qua ôm lấy bà nội: “Cháu thi tốt lắm bà ơi.”
“Bà biết mà!” Bà nội cười híp mắt xoa xoa mặt cậu.
“Đây là bạn của cháu,” Đinh Tễ chỉ Lâm Vô Ngung, “Lâm Vô Ngung.”
“Cháu chào bà,” Lâm Vô Ngung cười với bà nội, lại ló đầu vào trong phòng cười với ông nội hiền hậu, “Cháu chào ông.”
“Được, được,” Bà nội vẫy tay với anh, “Cháu chính là thần tiên mà Đinh Tễ nhà bà hay nói phải không?”
“Dạ?” Lâm Vô Ngung sửng sốt, đi tới trước mặt bà nội.
“Học thần,” Đinh Tễ nói, “Nhưng mà cũng không khác gì thần tiên.”
Bà nội cười vươn tay ôm lấy mặt Lâm Vô Ngung: “Đứa trẻ này thật đẹp trai.”
“… Cảm ơn bà.” Lâm Vô Ngung giật mình, nhưng vẫn kiên trì không cử động, để bà nội khẽ bóp mấy cái trên mặt anh.
Khi bà nội vui vẻ đi vào phòng, Đinh Tễ ghé vào bên tai anh nói nhỏ: “Đang xem tướng, bệnh nghề nghiệp.”
“Nhìn ra được gì rồi?” Lâm Vô Ngung sờ sờ mặt mình, trên mặt vẫn còn sót lại độ ấm của bàn tay bà nội, “Có thể nói không?”
“Thường thì không thể nói,” Đinh Tễ nói, “Bà nội tôi thích xem những thứ này, hỏi bà cũng chưa chắc bà đã nói, nói đây là mê tín dị đoan, bảo cậu đừng tin.”
Lâm Vô Ngung cười cười đi vào trong phòng.
Vali đều mang vào trong phòng của Đinh Tễ.
Sau khi để vali cẩn thận, Đinh Tể xoay một vòng trong phòng: “Hoan nghênh, đây là nơi mà tôi lớn lên.”
“Phòng rất lớn.” Lâm Vô Ngung nhìn nhìn.
Đồ đạc trong phòng đều cũ, thiết kế kiểu xưa rõ ràng không hợp với khí chất của Đinh Tễ, nhưng điều làm anh kinh ngạc đó là, giường và bàn học, còn cả ngăn tủ bên cạnh của Đinh Tễ, dường như đều làm bằng gỗ hồng mộc.
Chẳng trách lại không thay.
Anh đi tới trước bàn học, cúi người nhìm chằm chằm một lát: “Đây là gỗ trắc đen sao?”
“Được đấy,” Đinh Tễ đi qua, chống lên bàn học, ngón tay sờ mặt bàn, “Cậu còn có thể phân biệt được thứ này?”
“Không phân biệt được,” Lâm Vô Ngung nói, “Trần Mang ở ký túc xá của tôi có một khối chặn giấy bằng gỗ trắc đen, tôi có thể nhận ra mỗi loại hồng mộc này thôi… “
“Ông tôi làm đấy,” Đinh Tễ rất đắc ý, “Trước kia ông tôi là thợ mộc, là một thợ rất giỏi, khi tôi học tiểu học còn có người đặc biệt tới tìm ông làm đồ dùng trong nhà, mấy năm nay ông không làm được nữa mới nghỉ.”
“Cậu có biết không? Không học chút sao?” Lâm Vô Ngung sờ chiếc bàn tỉ mỉ.
Theo như lời Đinh Tễ nói, có lẽ chiếc bàn này đã được cậu dùng từ khi còn rất nhỏ, nhưng mặt bàn không hề có chút tổn hại nào, không có lấy một vạch bút.
Những thứ khác không nói, cõ lẽ Đinh Tễ rất thương ông bà nội.
“Tôi thực sự biết,” Đinh Tễ nói, “Chiếc ghế đằng sau cậu là tôi làm, toàn bộ là thủ công, không dùng thiết bị điện nào, toàn bộ đều là tôi làm từ khối gỗ vuông mà ra.”
Lâm Vô Ngung lập tức quay đầu lại nhìn.
Ở bức tường sau lưng anh có đặt một chiếc ghế.
Tròn, có ba chân, có lẽ là cao tới đầu gối anh.
“Cái này sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.
Lâm Vô Ngung qua đó sờ mó, tuy rằng rất đơn giản, nhưng chế tác rất được, nước sơn cũng đẹp, đối với một đứa trẻ mà nói, cũng coi như….
Đợi đã.
“Cậu làm cái này lúc mấy tuổi?” Lâm Vô Ngung nói.
“Năm lớp mười.” Đinh Tễ nói.
“…. Vậy cậu kiêu ngạo cái mông?” Lâm Vô Ngung không nhịn được bật cười, “Tôi còn tưởng rằng cậu làm nó năm tiểu học.”
“Đậu,” Đinh Tễ rất không phục qua đó xách ghế lên, “Cậu nhìn xem thủ công này! Cái này bào vô cùng bằng phẳng… “
“Cậu làm cái ghế thế này để làm gì?” Lâm Vô Ngung cầm ghế qua, đặt xuống đất, ngồi lên, ngẩng đầu nhìn cậu.
Đinh Tễ cau mày, qua một lát mới thở dài nói: “Làm cho bố tôi.”
“Vậy tại sao lại ở đây?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.
“Ông ấy cảm thấy tôi không để tâm tới chuyện học hành, cả ngày chỉ làm mấy thứ linh tinh chẳng có tác dụng gì, hơn nữa còn làm chẳng ra sao.” Đinh Tễ nói.
Quả thực làm rất bình thường, nhưng là tấm lòng của Đinh Tễ, bố cậu nói ra những lời như vậy cậu rất đau lòng.
“Lúc ấy bọn họ mới về nước không bao lâu, quan hệ của tôi với bọn họ rất… kém, chính là không được tự nhiên,” Đinh Tễ nói, “Có một ngày ông nội tôi nói với tôi ngày kia chính là sinh nhật của bố, ý của ông nội là muốn bảo tôi biểu hiện gì đó, xoa dịu quan hệ.”
“Vậy sao.” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng nói.
“Tôi cảm thấy được thôi, ông tôi mở miệng rồi tôi chắc chắn sẽ làm theo,” Đinh Tễ nói, “Kỳ thực tôi mua chút đồ là được, nhưng mà thời gian quá gấp, tôi lại phải đi học, vội vàng làm được thứ này.”
Lâm Vô Ngung thở dài: “Sau đó không tặng có phải không?”
“Bị từ chối ngay tại chỗ.” Đinh Tễ nói, “Tặng cái mông, còn chưa từng rời khỏi căn phòng này của tôi.”
Lâm Vô Ngung nhìn Đinh Tễ, Đinh Tễ nhanh chóng quay đầu đi.
Nhìn dáng vẻ như muốn khóc.
Lâm Vô Ngung có chút sốt sắng, anh muốn biết cái ghế này có nguồn gốc thế nào, căn bản sẽ không hỏi nhiều.
Để nhanh chóng chuyển lực chú ý của Đinh Tễ, anh không nghĩ ngợi gì hỏi một câu: “Hay là cậu làm gì đó tặng tôi đi.”
“Hả?” Đinh Tễ quay đầu nhìn anh.
“Ví dụ…. một cái giá sách nhỏ chẳng hạn,” Lâm Vô Ngung nói, “Đặt trên bàn học để sách hay mấy thứ gì đó?”
“Được,” Đinh Tễ nói, “Nhưng mà phải đợi, tôi phải chọn gỗ trước.”
“Làm bằng gỗ trắc đen đi, màu đẹp.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu có biết xấu hổ không,” Đinh Tễ nói, “Một cái giá sách rách mà cậu còn đòi dùng loại gỗ quý! Cậu có biết thứ đó bao nhiêu tiền không!”
Lâm Vô Ngung bật cười: “Vậy cậu xem làm thế nào thì làm.”
“Ừ,” Đinh Tễ gật đầu, “Sinh nhật cậu khi nào? Làm quà sinh nhật tặng cậu nhé.”
“Đã qua rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tháng trước.”
“Vậy năm sau… ” Đinh Tễ nghĩ ngợi.
“Ngày khác đi.” Lâm Vô Ngung ngắt lời cậu.
“Vậy… ” Đinh Tễ lại nghĩ, “Quà chúc mừng thủ khoa tỉnh nhé.”
“Lỡ như thủ khoa là cậu thì sao?” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Vậy thủ khoa ban thưởng cho cậu.” Đinh Tễ nói.
“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Chuẩn bị ăn cơm thôi!” Bà nội bên ngoài phòng khách gọi.
“Tới đây!” Đinh Tễ đáp lời, vừa đi ra bên ngoài vừa hỏi, “Có cần cháu làm món gì không?”
“Dưa chuột đập dập!” Bà nội nói.
“Được ạ.” Đinh Tễ gật đầu.
Lâm Vô Ngung đi theo cậu vào trong bếp, có chút không biết nên làm gì, xoa xoa tay xong anh thuận tiện hỏi một câu: “Hay là để tôi làm đi? Bà nội cậu bận rộn cả ngày rồi, ngồi đợi ăn cũng ngại.”
“Cũng được.” Đinh Tễ lập tức đồng ý, lấy dưa chuột đã rửa sạch từ trong chậu rửa ra, đặt lên trên thớt, “Tôi lấy cho cậu cái đĩa, còn phải cho gia vị… bà nội!”
“Ôi.” Lâm Vô Ngung bị tiếng gào đột ngột của cậu làm giật mình.
“Đừng có mà chiếm lợi linh tinh, còn bằng lòng làm bà nội à,” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh, lại gọi về phía phòng khách, “Bà nội… dưa chuột đập phải cho những gì… “
“Nước tương! Dấm! Dầu mè! Tỏi băm! Cháu muốn ăn vị gì thì cho cái đó!” Bà nội bên ngoài đáp lời.
“Cháu biết rồi.” Đinh Tễ bắt đầu chuẩn bị gia vị.
Lâm Vô Ngung rửa tay trước, đi tới bên cạnh kệ bếp, nhìn dưa chuột đặt trên thớt.
Anh hít một hơi thật sâu, cầm dao lên.
Anh chưa từng nấu ăn, cũng chưa từng xem người khác nấu ăn, dù sao từ năm cấp hai anh đã bắt đầu trọ ở trường rồi, ở nhà anh cũng không trải qua việc đứng ở nhà bếp thân thiết nhìn mẹ anh nấu cơm.
Hơn nữa anh căn bản chưa từng ăn dưa chuột đập, cho dù trên bàn ăn có món này, anh cũng sẽ không chú ý tới.
Có thịt rồi thì ai thèm ăn dưa?
Nhưng mà cũng không phải là vấn đề, ít nhất anh còn biết đây là món trộn.
“Dùng cái thớt gỗ này,” Đinh Tễ đưa cái thớt gỗ nhỏ qua, đặt trên cái thớt gỗ to ban đầu “Cái này dùng để thái đồ chín.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung đặt dưa chuột lên.
Sau đó ngắm nhía, cắt một đường ở giữa, chia dưa chuột thành hai nửa, ngắn một chút dễ làm hơn.
Sau đó anh cầm một nửa lên, ngắm nghía rất lâu, cắt xuống một miếng.
Không tồi, độ dày đều đặn.
Sau khi anh tràn đầy tự tin cắt dưa chuột thành năm miếng to, Đinh Tễ đứng bên cạnh anh: “Anh Vô Ngung.”
“Hả?” Lâm Vô Ngung đáp lời.
“Cậu đã từng vào nhà bếp chưa?” Đinh Tễ hỏi.
“Sao thế,” Lâm Vô Ngung nhìn qua, “Đã vào rồi, giúp mang đồ ăn lên.”
“Đã từng ăn dưa chuột đập chưa?” Đinh Tễ hỏi.
“Chưa từng ăn.” Lâm Vô Ngung thành thật trả lời.
“Cả ngày từ sáng tới tối cậu đều ăn uống thả cửa ở bên ngoài sao,” Đinh Tễ có chút ngạc nhiên, “Chưa từng ăn dưa chuột đập?”
“… Chưa từng.” Lâm Vô Ngung nói.
“Dưa chuột! Đập!” Đinh Tễ thở dài, “Không phải Dưa chuột! Thái! Cậu biết không? Phải đập dập! PIAPIAPA! Đập! Không đập thì gọi dưa chuột đập làm gì, thái như cậu phải gọi là dưa chuột muối khúc cậu có biết không.”
“Hả!” Lâm Vô Ngung cảm thấy có lẽ não mình đang bị kẹt, lúc này trước mắt thoáng hiện lên hình ảnh dưa chuột đập, “Tôi biết rồi, phải đập vỡ… “
“Đập đi.” Đinh Tễ gật gật đầu.
Đơn giản hơn thái nhiều.
Lâm Vô Ngung vui vẻ cầm dao lên, đập một cái xuống miếng dưa.
Dứt khoát lưu loát.
Mấy khúc dưa chuột bay lên không trung, rơi xuống kệ bếp.
“… Trượt rồi.” Lâm Vô Ngung có chút lúng túng.
Đinh Tễ không nói gì, nhặt dưa chuột lên rửa lại lần nữa, đặt lên trên thớt.
Lâm Vô Ngung ngưng thần tụ khí, một lần nữa dứt khoát nhanh nhẹn giơ tay đập dao xuống.
Bộp!
Lúc này vỡ thành hai mảnh, nhưng mảnh to nhất trực tiếp bay thẳng vào mặt Đinh Tễ.
Đinh Tễ nhanh tay bắt lấy miếng dưa chuột, nhìn anh rất lâu, không thể cản được ý cười trong mắt, cuối cùng vui vẻ cười ra tiếng: “Lâm học thần! Cậu cũng có lúc ngốc như vậy sao!”
“Nó cứ trượt!” Lâm Vô Ngung rất bất đắc dĩ.
Đinh Tễ không nói gì thêm, rửa sạch lại dưa chuột lần nữa, đặt lên trên thớt xong rồi mới cười như điên, vô cùng vui vẻ.
Lâm Vô Ngung nhìn dưa chuột bị cắt thành mấy khúc.
Cuối cùng đưa ra một quyết định anh hùng.
Anh bỏ dao xuống.
Trực tiếp vươn tay đập xuống.
“Đậu má!” Đinh Tễ dọa nhảy dựng.
Lâm Vô Ngung nhanh chóng giơ tay lên, có chút kích động: “Vỡ rồi!”
“Ôi chao,” Giọng nói kinh ngạc của bà nội truyền từ đằng sau tới, “Đang luyện công sao? Sao còn phải dùng tới tay?”
“Trâu bò!” Đinh Tễ giơ ngón tay cái lên với Lâm Vô Ngung, sau đó lại cười như điên với bà nội, “Cậu ấy dùng dao đập một cái bay mười cái…”
“Cháu có đáng ghét hay không!” Bà nội đập cậu một cái, “Bảo cháu đập dưa chuột! Cháu còn bảo người ta đập! Còn cười! Lần đầu tiên cháu đập dưa chuột còn văng ra ngoài cửa sổ luôn, cháu còn cười người khác.”
“Ôi, ôi, ôi.” Đinh Tễ tránh khỏi bà, đứng tới bên cạnh Lâm Vô Ngung, đẩy đẩy anh ra, “Để tôi làm đi, cậu giúp tôi lấy đĩa.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, lui sang bên cạnh.
Đinh Tễ cầm lấy dao đập ba cái, những đoạn dưa chuột còn lại trên thớt đều vỡ ra: “Không thể đập lại vào cùng một chỗ, như vậy không giòn, đúng không bà nội?”
“Không chỉ biết đập dưa chuột,” Bà nội nói, “Còn biết truyền thụ kinh nghiệm.”
Lâm Vô Ngung cười đưa đĩa qua, nhìn Đinh Tễ bày dưa lên đĩa, sau đó luống cuống tay chân không biết chừng mực đổ gia vị lên.
Đây là một trải nghiệm thật kỳ diệu.
Lâm Vô Ngung cứ cười mãi.
Trước giờ anh chưa từng ở lại nhà bếp trong khoảng thời gian dài như vậy, cũng không biết nấu ăn lại phiền phức như thế, càng không ngờ… trong nhà bếp lại vô cùng thú vị.
Lo lắng và nghi ngờ khi có khả năng đã có tin tức gì đó của Lâm Trạng dần dần nhạt xuống trong căn bếp lộn xộn này.
~~~~~~~~~~~~~
Món dưa chuột đập dập:))). Định để là dưa góp hay nộm dưa chuột nhưng bên dưới có nhắc đi nhắc lại từ đập nên mình để thành món dưa chuột đập. Phải đập nát nó ra xong thêm gia vị vào.
Kt quả hình ảnh cho

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.