Kiếp Này Ta Chọn Tu Ma

Chương 15: Vào Ma Cung





Liền một mạch khi vào khu rừng này mới chỉ có chưa đầy một tháng hắn đã từ thân thể yếu ớt cấp bốn mà tăng lên cấp tám.
Thực quá phi thường, cứ nghĩ cần ba năm, ai mà ngờ lại chỉ mất chưa đầy một tháng cơ chứ.
Nếu có thể sớm thăng tiến như này thì hắn nhanh chóng được gặp lại người đó rồi.
Hắn ngắm nghía lại bản thân một chút, cao hơn này, nhưng xương cốt có chút đau nhức chắc chắn là do bị năng lực bản thân tăng cao mà cưỡng chế trưởng thành nên mới bị như vậy.
Hắn đành suy nghĩ tìm phương thuốc điều chế linh đan để có thể khiến cơ thể sớm bình phục.
Hắn lại vào trong không gian Ngọc bội của mình một chút, kiếm vào loại linh dược trong đó rồi đi ra luyện đan.
Hắn bây giờ hoàn toàn không có sức lực chút nào cả.
Thứ hắn cần bây giờ là Cường Thể Đan.
Hắn nhanh chóng dùng hỏa lực luyện hóa linh thảo thành linh đan để dùng.
Hắn ở trong hang động dưỡng thể thêm một thời gian nữa để có thể điều khiển tốt thân thể này.
Lúc này hắn đã cao lớn như một người trưởng thành, một thanh niên mười tám.
Tuy thăng lên cấp tám hắn có thể hóa hình, cũng chính là nói biến bản thân sang một nhân dạng khác được, nhưng hắn muốn mau chóng thích nghi cơ thể trưởng thành này mà ngày ngày cố gắng.
Ban ngày hắn sẽ thu nhỏ bản thân lại để dễ dàng vận động hơn, hắn sẽ đi kiếm vài loại thức ăn nhẹ cho bản thân.
Chiều hắn sẽ luyện tập thân thủ một chút, chú ý rèn luyện quyền pháp để khỏe mạnh hơn.
Đến tối và đêm hắn sẽ hấp thu đan dược và tịnh dưỡng.
Thời gian lại qua đi, hắn tịnh dưỡng thêm gần một tháng sau khi thăng cấp thì mới có thể hoàn toàn khỏe mạnh.
Hắn bây giờ thực sự có thể nói là thể lực đã đáp ứng đủ làm nơi chứa ma lực khổng lồ của hắn mà không cần lo bạo phát nữa.
Cơ thể cao lớn trên mét tám, cơ múi đầy đủ, gần đạt tới thân thể thần tiên kiếp đầu của hắn rồi.
Nhưng nói sao thì nói, với bộ dạng này hắn lại quá nổi bật đi.
Vì vậy cho nên, để có thể không gây chú ý khi vào Ma Thành thì hắn sẽ hóa hình về dáng vẻ nhóc con năm tuổi.
Sáng sớm hôm sau, hắn khởi hành.

Nhìn lại hang động gắn bó thời gian qua, không phải quá lâu nhưng cũng không phải nay mai gì.
Hắn phất tay một cái, tảng đá trong động liền bị nung chảy ra một mảng, đợi khi khói tan hết, tảng đá hiện lên chữ: Minh Hải Cư.
Một ngày nào đó, khi hắn nổi danh thiên hạ, nhất định nơi này sẽ được lưu lại, dù sao cũng là nơi hắn từng ở.
Xoay người rời đi, hắn nhón chân một cái đã bay thẳng lên trời.
Hắn ngự phong lướt nhanh ra khỏi khu rừng này.
Nơi hắn tới là Ma Thành, hắn muốn xem "nhà ngoại" của hắn là nơi như nào.
Tới gần Ma Thành hắn liền dùng thuật ẩn thân che dấu rồi vào thành, còn dùng bộ dạng lôi thôi lếch thếch để xuất hiện trở lại nữa.
Dáng vẻ của thằng nhóc ăn xin năm tuổi.
Hắn đi tới một khu chợ đông đúc, nơi này ngó vậy mà cũng đầy đủ nha.
Có chỗ bán đồ ăn, có nơi bán vật dụng, có nơi bán pháp khí, có nơi bán linh thảo.
Chỉ tiếc toàn đồ bình thường cũng không lọt được vào mắt của hắn.
Những thứ này căn bản trong Ngọc Bội có đủ rồi.
Hắn ngang nhiên đi lại trong chợ mà không ai thèm chú ý tới.
Một tên ăn mày nhỏ con thì ai quan tâm chứ.
Nơi này khác với tưởng tượng cùng ký ức khi trước của hắn, có thể bởi vì Thiên Đạo cho phép Ma tộc luyện Ma pháp cho nên họ không cần tránh né cùng trốn lủi như trước nữa.
Bây giờ ở lục địa Tu Ma này không khác gì những lục địa Tu Tiên khác.
Cũng có chế độ cùng luật lệ riêng, lại cũng không kém phần phát triển.
Chỉ có điều nơi đây bởi vì luyện Ma pháp và có ma khí mà trở nên âm u hơn mà thôi.
Lúc nào nơi này cũng như đang có sương mù bao phủ vậy, nhưng đó mới là địa lợi đối với Tu Ma nhân tộc.
Hắn tung tăng đến gần một quán rượu ở đó, ngồi ở một góc chân tường, rồi giả bộ ngủ.
Thực tế hắn đang dùng thuật thính âm pháp để nghe ngóng tin tức từ bên trong.

Quán rượu luôn là nơi có nhiều thông tin nhất, rượu vào lời ra, có gì mà bí mật nữa.
Nghe ngóng một lúc cũng toàn chuyện không đâu, chưa có câu chuyện nào thực sự cần thiết với hắn cả.
Hắn đang định phủi mông đứng dậy thì lại nghe được thứ hắn cần.
- Ngọc Lan công chúa mười ngày sau thành hôn rồi.
- Thật hay giả vậy.
- Thật một trăm phần trăm, cậu họ của bác cả của chị dâu tôi làm trong Ma cung kể lại mà lại..
- Ngọc Lan công chúa được Ma Vương cưng chiều nhất chắc hẳn chọn được mối môn đăng hộ đối lắm này.
- Còn phải nói, mẹ của công chúa là Ma Hậu, lại có thể thua thiệt sao.
- Nghe nói đó là con trai tộc trưởng tộc Ngưu Thủy đó.
- Đó chẳng phải thiên tài của thiên tài à? Mới hai mươi tuổi đã luyện đến Ma lực cấp tám.
- Vậy nếu lấy được Công chúa, tài nguyên dư thừa thì chẳng phải nhanh chóng lên cấp chín hay sao?
- Hiếm có, hiếm có lắm đó.
Hắn nghe ngóng một hồi, công chúa à, vậy chính là chị em với mẹ của hắn rồi.
Tính ra chính là dì nhỏ của hắn nha, lấy chồng hắn cũng nên tới xem góp vui một chút chứ nhỉ.
Cùng là công chúa, mẹ hắn mất tích cũng nhiều năm thì cũng khó nghe ngóng được gì trong dân gian lắm, chắc phải vào Ma Cung một chuyến mới có thể biết được.
Hắn lại bỏ đến một khách đi3m khác nghe ngóng thêm vài tin tức, mười ngày nữa là đại hôn, hắn cũng không vội vàng.
Chín ngày sau, hắn lần đầu tiên lẻn vào Ma Cung.
Nơi này so với trước đây khác hoàn toàn, khi trước hắn chính là người đầu tiên lập ra Ma tộc, nhưng nơi hắn ở chỉ là thành đá đơn giản.
Vậy mà bây giờ, nhìn mà xem, cũng đủ loại châu ngọc dát cột trạm cửa ấy chứ nhỉ.
Hắn đã phải rất thận trọng để thăm dò nơi này, dù hắn đã luyện lên Ma lực cấp tám thì nơi này và Ma Cung, cao thủ cấp chín chắc chắn có.
Hắn cẩn trọng dò đường, đi từng nói từng ngóc ngách.
Cũng có thể vì ngày mai là đại hôn cho nên nơi này càng canh phòng nghiêm ngặt.
Nó như một buổi diễn tập vậy, quân lính canh gác đi lại liên tục.
Khi Minh Hải ẩn dấu đi được tới gần đại điện, thì hắn cảm nhận có một luồng hơi thở rất mạnh mẽ, nhất định là cường giả cấp chín.
Hắn liền lập tức động cũng không dám động mà lặng lẽ đứng yên ở đó.

Thở cũng rụt rè.
Một cỗ khí áp đi qua nơi hắn trốn, hắn cảm nhận được, Ma nhân này có sức mạnh kinh người đến nhường nào, lại có nhiền oán khí bao quanh đến vậy chắc hắn là một kẻ giết người không ghê tay.
Những kẻ sở hữu khí áp đó cũng đã đi đến gần chỗ Minh Hải, là một nhóm người.
Kẻ đứng đầu đích thị có Ma lực cấp chín, hơi thở cường giả của hắn không nhẹ.
Lại thêm hắn cao lớn vô cùng, phải hơn hai mét, râu dài ngang ngực nhưng đầu lại không một sợi tóc.
Trên cổ hắn còn đeo một đầu lâu người nữa, một kẻ quái đản lập dị.
Theo sau hắn có bốn người nữa, dựa theo khí tức toát ra cũng đều là cường giả cấp tám cả.
Một nhóm quá mạnh, nếu hắn sơ sảy lúc này thì sẽ bay màu ngay.
Hắn đành lặng lẽ nép chặt vào cây cột, rồi bất động ngừng thở luôn.
Năm người đó đứng một lúc, bọn hắn thảo luận về việc canh phòng hôm nay, sau đó rời đi.
Lúc Họ đi xa, Minh Hải mới thở nhẹ ra, hắn cũng là kẻ biết nặng nhẹ, bây giờ chưa thể trực tiếp đối đầu được.
Những người kia có Ma lực như vậy chắc chắn phải nắm giữ từ tướng quân trở lên chứ không thấp.
Khác với người Tu Tiên, khi đạt Tiên lực cao họ sẽ phi thăng lên Thần cung Thiên giới làm Thần Tiên.
Người Tu Ma vĩnh viễn chỉ có thể ở trần gian này tranh đoạt, cho nên chỉ một đại lục Tu Ma lại khiến những đại lục Tu Tiên kia khiếp sợ.
Bọn họ chẳng qua có hợp sức lại cũng chưa đủ đấu lại Ma tộc mà thôi.
Nếu có chiến nhất định sẽ cần trợ giúp của Thần Tiên mới có thể chế ngự được.
Cung điện của Ma Vương rất lớn, cũng rất đẹp, sa hoa hơn hắn từng ở nhiều, thế hệ sau này thực sự rất biết hưởng thụ.
Hắn khi trước cũng không có hậu nhân, vậy thì Ma Vương đời sau này chắc chắn là dòng dõi của thuộc hạ cũ của hắn.
Như vậy dù hắn có nhiễu loạn nơi này thì cũng chỉ là đòi lại thứ thuộc về mình thôi, cứ xem là vậy đi.
Hắn lại tiếp tục tiến đến phòng tân nương, xem dì nhỏ của hắn như nào.
Ngày mai đại hôn, chắc hẳn hôm nay nơi đó đông vui lắm.
Hắn như hóa thành cái bóng nhỏ, trượt dài trên đất rồi chạy tới hành lang ngoài cửa phòng Ngọc Lan công chúa.
Hắn nhìn qua khe cửa một chút, hắn bị dọa cho giật mình.
Vậy mà lại giống mẹ hắn như vậy, không hổ là chị em.

Nhưng dù cũng cha đi nữa cũng chỉ giống đến bảy phần thôi chứ, đây lại giống đến chín phần, như thể hai người là cùng cha cùng mẹ vậy.
Hắn lướt nhanh lên thanh xà nhà, rồi ở đó nhìn xuống.
Ngọc Lan công chúa đang dùng bữa cùng vài người chị em.
- Ngọc Lan muội muội, muội thật xinh đẹp, lớn lên thực càng ngày càng giống Ma Hậu.
Hắn nghĩ, giống Ma Hậu là sao? Tức là nàng ta không phải giống bố mà là giống mẹ à? Vậy tại sao lại giống mẹ hắn như thế? Chẳng lẽ họ cùng là con của Ma Hậu.
Không thể nào, mẹ hắn nói bà ngoại mất rồi, hơn nữa, khi còn trong bụng mẹ, hắn hấp thu cả ký ức của mẹ hắn không hề có đoạn ký ức nào liên quan việc bà ấy là con Vương Hậu cả.
Hắn nheo mày, cố nhớ lại những ký ức hắn có được khi còn trong bụng mẹ, chỉ toàn hình ảnh mẹ hắn bị bắt nạt mà thôi.
Chợt có đoạn ký ức chạy qua đầu hắn:
- Mày là đồ nghiệt chủng, mày giống phụ vương thì chắc chắn đã không bị chịu cảnh này, ai bảo mày giống mẹ mày chứ.
- Đúng thế, mày mà cũng xứng có khuôn mặt giống Ngọc Lan công chúa à? Người ta là con Vương Hậu, mày cũng chỉ là dã chủng thôi.
- Các người im đi, ta là con của mẫu thân và Ma Vương, không phải dã chủng.
- Dã chủng, mẹ ngươi câu dẫn em rể mới có thể bước chân vào Ma Cung.
Ma Hậu hiền lành rộng lượng mới lưu mẹ con ngươi lại.
Đừng không biết điều.
- Ta không phải..
không phải..
Đó là ký ức của mẹ hắn mà hắn có được, là khi bé mẹ hắn bị bắt nạt.
Mẹ hắn thực sự giống Ma Hậu, bà ngoại hắn lại còn bị xem là câu dẫn em rể.
Vậy chắc hắn em rể này chính là Ma Vương rồi, bà ngoại hắn và Vương Hậu là chị em.
Có thể giống nhau như thế thì chắc chắn là chị em ruột, thậm chí song sinh đấy chứ! Vậy hắn cũng đoán được tại sao mẹ hắn lại bị bắt nạt rồi.
Còn một điều, mẹ hắn không phải là không có tiền đồ, không có thiên phú.
Mà là do trong người mẹ hắn có độc cho nên mới không thể tu luyện đàng hoàng.
Hắn lần này vào Ma Cung cũng là để tìm thuốc giải cho mẹ hắn.
Hắn phát hiện ra độc, cũng ngẫm ra cách hóa giải, nhưng để có thể luyện đan thì cần có một loại Hắc Liên Thảo, loại này chỉ mọc ở nơi cực âm chứa đầy ma khí.
Nói cách khác, nó chỉ có thể trồng được ở động Nguyên Âm trong lãnh thổ Ma Cung.
Đó là nơi trước kia hắn trồng linh thảo.
Lần này hắn nhất định tìm được Hắc Liên Thảo để cứu mẹ hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.