Kiến Long

Chương 86:




Cố Phù Du nhìn Tả Thanh Phong máu tươi chảy dài, không còn hơi thở, cơ thể dần trở nên lạnh lẽo, cuối cùng sẽ có một ngày hóa thành một nắm cát vàng. Thì ra người ta đều dễ dàng chết đi như vậy, dù cho ngươi tu vi Đại Thừa, trên cả vạn người, đều giống như thế.
Nàng nhếch miệng, trong mắt tràn đầy giễu cợt. Cướp đoạt tính mạng người khác từng khiến cho nàng căm ghét, máu tươi dính nhớp trên ngón tay khiến nàng buồn nôn, nhưng bây giờ lại vui sướng như vậy, máu này, giải khát nàng.
Người Tả gia nhìn Cố Phù Du người đầy máu tươi, vẻ mặt cười lạnh, giống như nhìn thấy ác quỷ của Địa Ngục, tâm thần chấn động mạnh, không kìm được mà lui về phía sau. Nàng có thể giết Tả Thanh Phong, cũng có nghĩa toàn bộ thành Bạch Lộc không có ai là đối thủ của nàng.
Trong đó Tả Bội Huyền là bình tĩnh nhất, hắn lớn giọng nói: "Chư vị đừng loạn, nàng chỉ có một mình, bây giờ bị thương nặng, chúng ta cùng nhau hợp lực, sợ gì nàng đến!"
Giọng nói của hắn kiên định, mọi người như thể tìm được người tâm phúc [1], liên tục phụ họa: "Công tử nói đúng lắm, nơi này là thành Bạch Lộc, cũng không phải Trung Châu của nàng, không cần sợ nàng!" Bên trong thành Bạch Lộc có thiết lập các loại trận pháp, pháp khí và đan dược cũng dự trữ đầy đủ, huống chi nơi này có muôn vàn nô lệ, tính cả tu sĩ thủ thành, tiêu hao cũng có thể dây dưa nàng đến chết.
[1] Người tâm phúc: người đáng tin cậy, nhiều trường hợp thì được hiểu theo nghĩa là trụ cột
Tuy là như thế, Tả Bội Huyền vẫn cứ chuẩn bị vẹn toàn như cũ. Từ lúc Tả Thanh Phong giao thủ với Thanh Loan hắn đã phái người đi tìm Tả Viên Dung, lại sai Tả Di đi đến cổng thành điều tu sĩ đắc lực đến đây, đồng thời phát ra tín hiệu để những thành nhỏ phụ thuộc thành Bạch Lộc ở xung quanh phái người đến tương trợ, truyền tin đến Tam Thập Tam Trọng Thiên, báo lại tình hình của thành Bạch Lộc.
Tả Di cùng với thuộc hạ một đường phi hành đến cổng thành, bây giờ là lúc tu sĩ tuần tra chia ca, phần lớn tu sĩ đều tụ tập ở đây. Chủ sự hôm nay có hai người, một là tu sĩ Tả gia, là đường huynh của Tả Di, hai là Tiêu Trung Đình.
Ai ngờ vừa đến cổng thành, máu tươi loang lổ, xung quang cũng có không ít tu sĩ, hiển nhiên đã trải qua một trận huyết chiến. Một người thân mang giáp mềm, trên lục sam loang lổ vết máu, cầm linh kiếm trong tay, đẩy ngã một người, nghe thấy động tĩnh quay lại nhìn thấy hắn, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt lạnh lẽo.
Trong lòng Tả Di đột nhiên vỡ òa, ngón tay đều run: "Tiêu Trung Đình, ngươi, ngươi..." Nửa lời còn lại vẫn không thốt ra được.
Tiêu Trung Đình vung linh kiếm, máu trên thân kiếm tung tóe, hắn đi về phía Tả Di, mấy chục tên tu sĩ trên tường thành đáp xuống đi phía sau hắn. Tả Hàn Linh điều đi hai phần mười tu sĩ trong thành, tu sĩ tuần tra giảm bớt, Tiêu Trung Đình nhân cơ hội sắp xếp người của mình vào, một nửa tu sĩ đi đấu võ trường hôm nay, một nửa còn lại canh gác đại xá và phủ trạch, những người còn lại ở cổng thành hơn phân nửa là người của hắn. Tu sĩ Tả gia đã bị giải quyết.
Tiêu Trung Đình quát lên: "Đóng cổng thành!"
Cổng thành đột nhiên đóng lại, phòng ngự trận pháp lại được mở ra, tòa thành Bạch Lộc này phòng thủ kiên cố, cho dù là tu sĩ Phân Thần kỳ muốn phá vỡ nơi này cũng phải tốn nhiều công sức.
Phòng ngự trận pháp ngăn chặn người bên ngoài, đồng thời cũng cản người bên trong, Cố Phù Du trong bóng tối thay đổi trận pháp, người Tả gia đã không thể tự do ra vào. Thành Bạch Lộc trở thành một cái lọ bằng gạch.
Tả Di cảm thấy trời đất tối đen, nhật nguyệt ảm đạm. Tiêu Trung Đình và Thanh Loan kia, là một giuộc!
Phòng ngự trận pháp trong thành vừa mở ra, bên trong đấu võ trường lập tức phát hiện.
"Sao phòng ngự trận pháp lại mở ra?"
"Chẳng lẽ nàng còn có ngoại viện?!"
"Bắt nàng trước! Người đến..."
Một tiếng "người đến", chữ "người" tràn đầy sức sống, chữ "đến" nhanh chóng khô tàn. Người đến, trên không trung thật sự có người đến, người kia nhảy xuống từ mái nhà phía sau khán đài, đáp xuống phía sau Cố Phù Du, thân hình cao lớn, khí thế ngút trời, giống như một vị thần cao lớn.
Người này mặc một chiếc quần đỏ sam, để ngực trần, tóc liền với râu đen, hai sợi dây xích xuyên qua xương bả vai, kéo lê trên mặt đất.
Mọi người thấy hắn, trước mắt tối sầm, gần như nghẹt thở, có người tan vỡ hét lên: "Ai thả hắn ra!"
Người này chính là Phong Tuế. Tả Viên Dung cho dù dùng khế ước, đôi khi cũng không áp chế được hắn, Tả Viên Dung không có ở đây, hắn càng không có ràng buộc. Lại thêm một vị sát thần tới.
Phong Tuế đi tới bên cạnh Tả Thanh Phong, nhặt thanh hãn đao lên, lật ngược nó lại. Cố Phù Du nói: "Thanh đao này không thích hợp với ngươi, cho Lão Thất dùng."
Tả Thanh Phong đã chết, đao thành vật vô chủ. Thanh bảo đao này là linh khí hiếm thấy, Lão Thất đã đến Động Hư, có thể thuần phục nó.
Phong Tuế ném đao xuống một bên, để nó cắm trên đất trước mặt Lão Thất, lưỡi đao kêu lên một tiếng. Lão Thất nhặt nó, phi thân mà lên. Nhập Tam và chúng nô lệ giống như mê hoặc, Lão Thất bây giờ làm cho người ta cảm thấy không giống như trước kia.
Lúc này người Tả gia làm sao còn không biết là ai thả Phong Tuế ra.
Cố Phù Du đã không còn tâm trạng nói chuyện hào hùng với những nô lệ này nữa, thần phục quanh năm, cũng không phải một hai câu là có thể làm cho bọn họ sinh lòng phản kháng, bây giờ không có gì hữu hiệu hơn khế ước.
Nàng cũng kêu lên: "Người đâu!"
"Thanh trừ người Tả gia, chủ nô và huấn luyện quan trong thành, không giữ lại ai!"
Tiếng nói vừa dứt, trên đấu võ trường có gần bảy phần đứng lên, hàng ngàn nô lệ tấn công các tu sĩ đang đứng, tâm tư bọn họ còn chưa chuyển động thì thân thể đã làm việc trước tiên. Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, chính là hạ tử thủ công kích thủ vệ, người bọn họ thường ngày ngay cả chạm cũng không dám chạm vào, bây giờ lại đang tử chiến. Bọn họ hiểu được, đây là do khế ước.
Tả Bội Huyền nhìn ra Cố Phù Du dùng khế ước ra lệnh cho nô lệ, không khỏi kinh hãi: "Tại sao ngươi có thể có khế ước, phụ thân ta đưa cho ngươi!?"
Cố Phù Du liếc hắn một cái, trên mặt mang theo nụ cười kia. Tả Bội Huyền luôn cảm thấy đó là vẻ mặt châm chọc.
Có chủ nô khác vận dụng khế ước, quát lên: "Thất thần làm cái gì, còn không bắt lấy bọn họ!"
Vốn dĩ có gần một nửa khế ước nô lệ ở trong tay Tả Viên Dung, hai phần khế ước khác đã bị Cố Phù Du đoạt từ chỗ chủ nô, lại thêm khế ước của Tả Viên Dung, trên tay nàng có gần bảy phần mười nô lệ, mà còn là nô lệ ưu tú nhất. Khế ước mà người Tả gia có thể sử dụng bây giờ chỉ chiếm có ba phần, những nô lệ đó còn ở cuối cùng.
Những nô lệ này đã nhận được mệnh lệnh, lập tức ra tay, nhưng nhân số và thực lực chênh lệch, làm cho nó như châu chấu đá xe, hoàn toàn không ngăn được.
Trên đấu võ trường loạn tung cả lên, những nô lệ kia chiến đấu với huấn luyện quan, như Nhập Tam, trong lòng bị chấn động mạnh, như thể trong nháy mắt, thế gian điên đảo, quy tắc đều đảo lộn.
Tả Bội Huyền dẫn tu sĩ Tả gia lên khán đài vây quanh Cố Phù Du, lại thấy Cố Phù Du ngồi ở trên ghế thành chủ, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, xem bức tranh chém giết kia. Tả Bội Huyền nghiến răng nghiến lợi, tấn công nàng. Một bóng người to lớn chặn đứng thế công của hắn, Phong Tuế phản kích, sóng khí quét ra, nâng gạch lát nền lên, mọi người vội vàng tránh đi, Lão Thất lại giống như một bóng ma, cầm đao ép sát. 
Hai đại Động Hư liên thủ, không cho phép mọi người phân tâm.
Tả Bội Huyền thực sự là không hiểu, một thành Bạch Lộc to lớn như vậy, tại sao sẽ bại ở trong tay một nữ nhân.
Nàng chỉ có một mình, mà bọn họ đang ở trong chính địa bàn của mình, vốn nên là người chiếm hết thiên thời địa lợi, nhưng giống như phong thủy luân chuyển, mọi điều kiện có lợi đều chảy về phía con Thanh Loan này.
Tả Bội Huyền dựa kiếm quỳ trên đất, tu sĩ bên cạnh đều đã ngã xuống đất, đấu võ trường bị hủy một nửa, những nô lệ kia đánh ra bên ngoài. Sắc trời đã tối, không biết là nơi nào bốc cháy, bầu trời đêm phía Tây đỏ rực.
Trên mặt đất có máu đọng lại, không khí tràn ngập mùi rỉ sắt. Tả Bội Huyền hít sâu một hơi, cổ họng đau đớn xé rách, hắn nhìn trời, có tu sĩ ngự kiếm trên không, đáp xuống khán đài. Cố Phù Du thu lại trận pháp, người kia mới có thể đi tới.
Tả Bội Huyền và một đám tu sĩ chiến đấu đến cuối cùng, chi viện chưa tới, cũng không phải là không nghĩ đến trước hết nên lui thì tốt hơn, nhưng Cố Phù Du cắm linh kiếm trên mặt đất, mở một pháp trận ở trên khán đài. Bọn họ căn bản không ra được, mà linh lực bị áp chế, ở trong một tấc vuông giao thủ với hai tu sĩ Động Hư kỳ, cũng như bó tay bó chân cắn lộn với hổ.
Đến lúc sau, lại có nô lệ đến đây hiệp trợ hai người kia. Kết cục của bọn họ, chỉ có thảm bại.
Tiêu Trung Đình bước tới bên cạnh Cố Phù Du, nói: "Chủ nô trong thành đều đã giải quyết."
Tả Bội Huyền trợn to mắt: "Là ngươi."
Tiêu Trung Đình hành lễ: "Công tử."
Tả Bội Huyền tức giận mắng: "Hóa ra là ngươi âm thầm cấu kết với Thanh Loan này!" Hắn chính là không hiểu, một mình Thanh Loan này, không có nửa phần hiểu biết thành Bạch Lộc, làm sao có thể lén lút hô mưa gọi gió, hóa ra là có nội gián. 
"Đồ chó vong ân phụ nghĩa!"
Tiêu Trung Đình không khỏi cười hai tiếng: "Công tử. Ai ân? Ai nghĩa?"
Tả Bội Huyền nói: "Nếu không phải Tả gia ta thi ân, ngươi làm sao còn mạng, còn có thể được làm tướng quân thủ thành của thành Bạch Lộc, nếu không phải phụ thân ta nói tốt cho ngươi, Tiêu thành các ngươi sớm đã bị Tả Thiên Lãng san bằng!"
"Nếu không phải Tả gia các ngươi hoành hành ngang ngược, tàn bạo không cố kỵ, kẻ nghịch ngươi phải chết, Tiêu thành chúng ta làm sao đến mức này, thân muội của ta sao phải tự vẫn, nữ nhi của ta sao lại rơi vào hang sói." Tiêu Trung Đình chậm rãi đi về phía Tả Bội Huyền, từng bước đi nặng nề, đi thẳng đến trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn hắn: "Ân nghĩa thật lớn. Đẩy ta xuống vực sâu, sau đó cứu lên, liền muốn mang ơn đội nghĩa."
Mặt Tả Bội Huyền đỏ lên, á khẩu không trả lời được. Tiêu Trung Đình cười nói: "Công tử, Tả gia các ngươi ở Nam Châu làm mưa làm gió hàng ngàn năm, bây giờ cũng đến phiên các ngươi nếm thử mùi vị bị người trêu đùa ức hiếp."
Cố Phù Du đã đứng dậy, nói: "Tiêu Trung Đình, ngươi thu dọn tàn cục."
"Vâng."
Phong Tuế và Lão Thất một thân vết thương, vốn đang ở một bên ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, thấy nàng muốn đi thì vội vàng đứng lên. Cố Phù Du cũng không quay đầu lại, nói: "Không cần đi theo." Hai người nhìn nhau, lại ngồi xuống.
Cố Phù Du đi xuống khán đài. Trên đấu võ trường vẫn còn có không ít nô lệ, bọn họ giải quyết những huấn luyện quan kia, không còn mệnh mệnh, đứng ngây ra tại chỗ, không biết muốn làm gì, nhưng trong lòng lại khó có thể bình tĩnh, phảng phất như máu tươi bị thiêu đến sôi trào, thật lâu không thể làm lạnh, bọn họ trước kia cũng không phải không nghĩ đến phản kháng huấn luyện quan, nhưng hôm nay động thủ giết bọn họ, một khắc chấm dứt bọn họ, thật giống như có thứ gì đó vỡ tan răng rắc một tiếng, cơ thể trở nên nhẹ nhàng, tâm trở nên nặng trĩu.
Nhập Tam đứng bên cầu thang, máu tươi nhiễm đỏ nửa gò má, nhắm một con mắt. Cố Phù Du đi xuống, nàng lui về phía sau một bước, nửa quỳ trên đất.
Cố Phù Du dừng lại trước mặt nàng. Cả người Nhập Tam căng thẳng, không khỏi khẩn trương. Cố Phù Du nói: "Làm rất tốt."
Nhập Tam bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt có ánh sáng xán lạn, kích động thiếu chút nữa đứng lên, nàng há miệng th.ở dốc, muốn nói gì đó, nhưng mà ngôn từ thiếu thốn, không có cách nào dùng lời nói để biểu đạt sự kính phục của mình đối với nàng, càng không có cách nào biểu đạt sự phấn khích vào lúc này, chỉ là toàn bộ cơ thể đều đang run, nhìn chằm chằm vào Cố Phù Du đi xa.
Tuy thành Bạch Lộc có hàng trăm phòng ngự trận pháp lớn nhỏ, nhưng vẫn bị tàn phá bởi mọi người. Ngói vỡ tường đổ, xác chết khắp nơi.
Cố Phù Du một đường đi tới Hội Đường, đạp lên thảm nhung đỏ, lướt qua mở ra cửa lớn, đi vào Hội Đường. Tả Viên Dung ngồi quỳ ở giữa Hội Đường, nhìn trời cười ngớ ngẩn, trên đỉnh đầu hắn có một chiếc chuông bạc treo lơ lửng, thỉnh thoảng phát ra tiếng chuông kỳ ảo.
Cố Phù Du nhìn xung quanh, bên trong Hội Đường có không ít thi thể nằm ngang, trên đất từng mảng đỏ sẫm. Nghĩ rằng là người Tả Bội Huyền phái tới tìm Tả Viên Dung, bị Tiêu Trung Đình giải quyết.
Cố Phù Du đi tới trước mặt Tả Viên Dung, đưa tay phải ra, nói: "Thành chủ, nào, đưa khế ước còn lại cho ta." Chủ nô chết rồi, khế ước sẽ chảy về phía Tả Viên Dung, bây giờ chủ nô trong thành đều đã chết, ba phần khế ước cuối cùng đã đến trên người Tả Viên Dung.
Tả Viên Dung đang chìm đắm bên trong mộng đẹp, hai mắt dại ra, nghe được lời ấy, thuận theo nắm lấy tay Cố Phù Du, đưa hết tất cả khế ước.
Cố Phù Du thu tay lại, nhìn tay phải một lúc, bước lên bậc thang, ngồi trên bảo tọa của thành chủ. Vừa ngồi xuống, tiếng chuông của Yểm Nhĩ Linh bắt đầu thay đổi giai điệu, trở nên trầm thấp chói tai. Mặt Tả Viên Dung vốn còn mang theo nụ cười, lại đột nhiên kê.u rên ngã xuống đất, không biết nhìn thấy cảnh tượng gì, đau đớn không thể tả, cơ thể cuộn tròn vặn vẹo trên đất.
Cố Phù Du chống tay trái lên má, dựa vào ghế, mặt không cảm xúc nhìn hắn. Hợp với tiếng r.ên rỉ đau đớn của hắn, ngâm nga giai điệu của khúc hát ru.
—— Thật dài đường tắt, mộng đẹp khó tỉnh
Khó tỉnh mộng đẹp, đường tắt thật dài ——
Chung Mị Sơ chìm vào giấc ngủ sâu, khi còn chưa tỉnh, mơ một giấc mơ.
Trong cõi mộng, thiên địa màu sắc tối tăm lạnh lẽo.
Nàng ôm Cố Phù Du vào trong lòng, hoang mang luống cuống: "Ta mang ngươi trở về Đông Hải."
Cố Phù Du hỏi: "Trở về Đông Hải thì như thế nào, ta là ai của bọn họ, bọn họ phải che chở ta?"
Nàng nói: "Vậy thì đi Hư Cực Sơn."
Cố Phù Du nói: "Chung Mị Sơ, ta đã không có nơi để trở về."
"Không..."
Nàng chưa kịp nói chuyện, người trong lòng đã bắt đầu mục nát, thất khiếu chảy máu, da thịt bắt đầu hóa thành máu loãng, ngay cả xương trắng cũng bị ăn mòn sạch sẽ.
Trong mơ ý chí sẽ trở nên bạc nhược, cảm tình cũng càng thêm yếu ớt, nỗi tuyệt vọng nuốt chửng nàng, nàng gần như tan vỡ: "Ngay cả ngươi cũng không cần ta nữa sao."
Ngươi cũng giống như sư tôn và nương thân.
Dù nàng ôm chặt như thế nào cũng vô dụng, như thể đang nắm cát mịn ở trên tay, nắm càng chặt, chảy càng nhanh, cuối cùng không còn sót lại gì cả. Cơ thể kia hóa thành một vũng máu ở trong lòng nàng, nàng mở lòng bàn tay ra, máu loãng từ giữa ngón tay nàng chảy xuống. Tầm mắt trở nên mơ hồ, hóa ra là nước mắt lưng tròng.
A Man, ngươi nói không giữ lời. 
Ngươi nói không giữ lời.
Nỗi đau to lớn trong lòng khiến nàng đột nhiên bừng tỉnh từ trong mơ. Trai tiên sinh ngồi bên cạnh sợ hết hồn, bình đan dược trên tay lăn ra ngoài, ngón tay còn cầm đan dược, đưa tới cũng không được, giấu cũng không được.
Chung Mị Sơ mở lòng bàn tay ra, trong lúc hoảng hốt, bàn tay như dính đầy máu, trái tim giống như đột nhiên bị bóp chặt lại, nàng ôm ngực, xoay người, không ngừng t.hở dốc, trầm thấp rê.n rỉ.
Trai tiên sinh thấy dáng dấp này của nàng, cũng bị dọa sợ, vội vàng ném đan dược đi, vỗ vỗ lưng nàng, vừa mới chạm vào, phát hiện nàng đang run rẩy, vội vàng hỏi: "Chung cô nương, ngươi làm sao vậy, không khỏe chỗ nào sao?"
Trên trán Chung Mị Sơ lấm tấm mồ hôi lạnh, thấm ướt tóc mai, nàng quay đầu lại, ánh mắt ngẩn ra: "Trai tiên sinh?"
"Là ta."
Chung Mị Sơ chống hai tay lên thành giường, dần dần ổn định lại hơi thở.
Là mơ, chỉ là mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.