Kiến Long

Chương 42: Nhất Khang Phế Phủ Người Phương Nào Nghe





Cố Phù Du say rượu, hành động càng ngày càng trắng trợn không kiêng nể gì, nàng kéo tay Chung Mị Sơ, hai tay nắm lấy, cười nói: "Ta là một người hồ đồ vô cùng, mong sư tỷ đừng bỏ."
Chung Mị Sơ xem xét nàng một chút, nói: "Cố Phù Du, ngươi say rồi."
Cố Phù Du nói: "A Man."
Chung Mị Sơ: "..."
Cố Phù Du nói: "A Man."
Chung Mị Sơ thở dài: "A Man, trở về nghỉ ngơi đi."
Cố Phù Du cười nói: "Ai nói ta say." Nàng giơ ngón tay chỉ bầu trời: "Ta còn có thể nhìn thấy rõ sao Bắc Thần ở đâu, tỷ xem."
"Sao Bắc Thần ở bên kia."
"Ta biết, ta cố ý."
"..."
Cố Phù Du hoàn toàn xem tay của Chung Mị Sơ làm đồ của riêng mình, ôm vào trong lòng: "Trước đây ta liền thích ngồi ở trên nóc nhà nhìn bầu trời đêm suy nghĩ nhân sinh.
Có phải rất ngốc không?"
"Không ngốc."
Cố Phù Du cười khúc khích, dường như rất vui mừng, nàng nhìn bầu trời, ánh mắt hoang dại: "Sao Bắc Thần vẫn luôn ở nơi đó, trăm triệu năm qua chỉ ra con đường lầm lạc, soi sáng con đường cho lữ nhân.
Có lúc nhìn nó, chính bản thân cũng sẽ được khích lệ.
Chúng tinh củng bắc [1], ta muốn trở thành người như vậy, được người kính trọng, được người kính yêu.
Ta muốn có thành tựu, ta muốn cha ta có thể nhìn ta nhiều một chút.
Ta muốn luyện ra linh kiếm của mình, ta muốn lưu danh sử sách, ta muốn người khác nhìn ta bằng cặp mắt khác." Cố Phù Du nói lung tung, nghĩ đến cái gì cũng nói ra, hét một hơi vui sướng, quay đầu nói với Chung Mị Sơ: "Những việc này, Chung sư tỷ có thể làm được dễ như trở bàn tay."
[1] Các ngôi sao vây quanh sao Bắc Thần, giống như người bốn phương quy phục vị vua có đức độ.
Chưa đến trăm tuổi nội ngoại song tu Kim Đan lão tổ, quả nhiên là thiên tài số một trong năm châu bốn biển.
Thiên hạ bây giờ, tu sĩ có tài năng như vậy rất ít, trưởng thành lên không có chỗ nào không phải là nhân vật phong vân.
Nữ tu sĩ tài năng như thế, nổi bật hơn người, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể đếm được.
Không biết cô nương này không ham danh lợi, ẩn cư tĩnh tu hay là cam nguyện làm lục diệp [2] phía sau phu quân.
[2] Chỉ là người làm nền, giống như diễn viên phụ vậy.
Nghĩ đến vế sau.
Người tu tiên đoạt tạo hóa của thế gian, trường sinh bất diệt, có lẽ thiên địa vì cân bằng nên để cho người tu tiên khó dựng dục.
Nếu có con nối dỗi, lúc nữ tử hoài thai, thai nhi hấp thụ chất dinh dưỡng, linh lực trong cơ thể mẫu thân phải dùng để nuôi dưỡng hài tử, thai nhi cường tráng, mẫu thân sinh sản cực kỳ khó khăn.
Nữ tu sĩ dục tử không chỉ là rơi đi một tầng máu thịt mà còn rớt xuống một tầng tu vi.
Tu Tiên giới cường giả vi tôn.
Một khi nữ tử thành hôn dục tử, thân thể tất nhiên sẽ bị hao tổn, tu vi ngã xuống, vì thế người nắm quyền trong tộc luôn luôn là nam nhân.
Tuy bây giờ tu tiên thịnh hành, không giống thời cổ, nhưng vẫn còn có trọng nam khinh nữ, chỉ là không có rõ ràng như trước kia thôi.

Từ xưa đến nay giống nhau, bên trong các đại Tông Môn rất ít có nữ chưởng môn, Tứ Tiên Tông còn chưa hề có một nữ tông chủ, Huyền Diệu Môn thật ra có được vài đời nữ chưởng môn.
Lại như những người kia ghi chép về những kỳ nữ, khoái ý tiêu dao, trường kiếm thiên nhai.
Nhưng bá tánh cố tình càng thích nói chuyện say sưa về phong hoa tuyết nguyệt, yêu hận tình thù của các nàng mà không chú ý đến các nàng hàng yêu trừ ma, tạo phúc cho bá tánh.
Cố Phù Du nghĩ sau này Chung Mị Sơ nhất định có thể trở thành chưởng môn, tu thành đại năng của một thế hệ, độ kiếp phi thăng, làm Huyền Diệu Môn nâng cao lên một bước, ghi tên vào sử sách, được vạn thế thiên thu khắc ghi.
Nàng khó có thể tưởng tượng được người như Chung Mị Sơ, ngày sau quấn quýt si mê ai oán, rúc vào trong lòng nam nhân, thẹn thùng rải si.
Nàng cảm thấy Chung Mị Sơ nên là không dính bụi trần, chân đạp phong vân, quan sát thế gian.
Không nên có người ràng buộc nàng.
Nàng lại nhớ đến khế ước giữa mình và nàng, cuối cùng cũng sẽ giải trừ.
Nhưng giữa nàng và Chung Mị Sơ khác nhau một trời một vực, nếu như giải trừ khế ước, không còn chút ràng buộc này, chỉ sợ càng lúc càng xa.
Cố Phù Du lắc lắc đầu, thân thể nhẹ nhàng nhưng đầu lại nặng trĩu, nàng lảo đảo loạng choạng bò qua chỗ của Chung Mị Sơ.
"Cố Phù Du?"
Cố Phù Du chấp nhất nói: "A Man." Nàng cảm thấy tay chống trên nóc nhà hơi đau, đơn giản buông lỏng, nhào vào trong lòng Chung Mị Sơ: "Chung sư tỷ, sau này ta sẽ đối xử tốt với tỷ, cái gì ta cũng sẽ nghe lời tỷ.
Tỷ đừng giải trừ khế ước có được không.
Ta muốn tỷ ở bên cạnh ta, nhìn ta, vẫn luôn nhìn ta."
Chung Mị Sơ không có đáp lại.
Cố Phù Du vùi đầu vào trong lòng nàng.
Một mảnh ấm hương mềm mại khiến cho nàng buồn ngủ: "Ta mặc kệ, tỷ cắn ta, tỷ phải chịu trách nhiệm với ta..."
Mí mắt nàng trĩu nặng, ý thức dần dần chìm xuống, cái gì cũng mặc kệ, liền cứ như vậy mà ngủ, sau đó mình nói gì đó cũng không ý thức được.
Đợi đến khi tỉnh lại đã là bình minh ngày hôm sau, nàng ngồi ở trên giường, hai tay ôm đầu, không nhớ ra được tại sao mình trở về được.
Liều mạng nhớ lại, đầu đau như búa bổ, cũng chỉ mới nhớ lại mấy đoạn rời rạc linh tinh, là bảo Chung Mị Sơ tìm Vân Nhiễm Huyền Tôn tâm sự, lời nói quá trắng ra, về sau chính là một mảnh mơ hồ.
"A..." Cố Phù Du hai tay dời đi, một vẻ mặt kinh sợ.
Khi đó mới say chuếch choáng, nàng nói chuyện đã là không có quy củ, đến phía sau chẳng phải là...
Cố Phù Du hoang mang hoảng loạn xuống giường, lao ra khỏi cửa chạy đến phòng Chung Mị Sơ.
Cửa phòng Chung Mị Sơ mở ra, nàng trực tiếp đi vào: "Chung sư tỷ!"
Chung Mị Sơ từ sau màn đi ra, nói: "Ngươi tới thật đúng lúc.
Ta có chuyện muốn nói với ngươi..." Nàng thấy Cố Phù Du tóc tai bù xù, y phục xộc xệch, nhìn xuống nói: "Làm sao cả giày cũng không mang."
Cố Phù Du hỏi: "Chung sư tỷ, hôm qua ta uống say, có phải tỷ đưa ta về phòng không?"
"Ừ."
Cố Phù Du khẩn trương nói: "Ta không nói mê sảng gì chứ?"
"Ngươi...!không nhớ?"
Cố Phù Du nghe nàng nói như vậy liền biết mình chắc chắn đã làm chuyện điên khùng gì rồi, nàng cẩn thận nói: "Lúc ấy ta say hồ đồ, nếu là giả ngây giả dại mạo phạm tỷ, ta xin lỗi tỷ, tỷ đừng tức giận."
Chung Mị Sơ trầm mặc không đáp.
Tim của Cố Phù Du nhảy lên thình thịch: "Chung sư tỷ..."
Chung Mị Sơ nói: "Ngươi cũng không có làm gì không tốt."
"Thật không?"
"Thật."
Cố Phù Du thở phào nhẹ nhõm, thì thầm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi." Lại nghĩ tới lời vừa rồi của Chung Mị Sơ, hỏi: "Tỷ nói có chuyện muốn nói với ta, là chuyện gì?"
Chung Mị Sơ nói: "Ta phải trở về Huyền Diệu Môn."
Sắc mặt Cố Phù Du đột nhiên biến sắc, nàng nói: "Chung sư tỷ, có phải tối hôm qua ta đã làm chuyện gì chọc tỷ không vui không."
Chung Mị Sơ lắc đầu, nói: "Ngươi không cần nghĩ nhiều, cũng không phải như vậy.
Là ta ra ngoài quá lâu, đến lúc trở về, nếu không sẽ làm sư tôn lo lắng."
"Vậy tỷ định khi nào đi?"
"Hôm nay."
Cố Phù Du vội la lên: "Gấp như vậy sao?"
"Không nên trì hoãn, hôm qua ta đã từ biệt huynh trưởng của ngươi."
"Ta vốn còn muốn để tỷ gặp cha ta, tỷ với hắn nhất định có thể nói chuyện được."
"Ngày sau còn dài."
Cố Phù Du giữ lại thêm hai lần, thấy nàng đã quyết ý đi, cũng không tiện nói nhiều.
Chung Mị Sơ nói hôm nay đi liền thực sự là hôm nay đi, cho đến buổi trưa liền muốn lên đường.
Cố Phù Du và A Phúc đưa nàng đến ngoài thành, thẳng đi tới ngoài trường đình.
Chung Mị Sơ triệu ra Canh Thần, bước lên linh kiếm: "Ngươi trở về đi."
Cố Phù Du ngồi ở trên người A Phúc, không muốn nói: "Ta lại đưa tỷ một đoạn đường thôi."
"Cuối cùng phải nói lời từ biệt, trở về đi.
Đợi đến khi ngươi thăm viếng xong, trở về môn phái, còn có thể gặp lại."
Cố Phù Du rầu rĩ, cúi đầu.
Chung Mị Sơ gọi: "Cố Phù Du."
Cố Phù Du thuận miệng nói: "A Man." Vừa nói ra khỏi miệng, bản thân nàng cũng sửng sốt một chút, trong đầu hiện lên một đoạn hình ảnh.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chung Mị Sơ.
Chung Mị Sơ mặt mày hơi cong, Canh Thần đã dần dần bay lên không: "Sau khi ta trở về sẽ nói chuyện với người, ngươi cũng bình tĩnh lại tâm tình, mở rộng cửa lòng trò chuyện với cha ngươi đi.
Ta đi đây."
Canh Thần xoay lại, mang theo Chung Mị Sơ đi xa.
Cố Phù Du mới hoàn hồn, nhìn về bóng lưng của nàng kêu to: "Chung sư tỷ, ta sẽ nói chuyện với cha ta, sau khi ta trở về môn phái, sẽ nói tình huống cho tỷ nghe."
Bầu trời xanh vạn dặm, đã không thể thấy thân ảnh Chung Mị Sơ.
A Phúc ngẩng đầu trở lại, gào rừ than nhẹ, tựa như cũng không muốn.
Cố Phù Du cười sờ sờ nó, nói: "Qua mấy ngày nữa trở về môn phái là có thể gặp lại nàng.
Trở về thôi."
A Phúc đưa Cố Phù Du trở về phủ thành chủ.
Mới qua tiếp khách đường, thấy có Mai Hoa Sứ ra ngoài.
Cố Phù Du đi vào.
Cố Song Khanh cầm thư trong tay, cười nói: "Chung cô nương đi rồi?"
"Ừ.
Đây là cái gì?"
"Thư của cha, nói khoảng chừng ba ngày nữa người trở về."
"Ba ngày sau.
A, không phải là thọ đản của cha sao."
"Muội thật ra nhớ rõ ràng."
"Ta có được một thọ tinh ngọc ngàn năm, vừa mới định làm một chuỗi đeo tay làm quà mừng thọ."
"Thọ tinh ngọc, còn có ngàn năm, muội ở chỗ nào có được thứ tốt này." Thọ tinh ngọc tuy là ngọc thạch, nhưng toàn thân ấm áp, ngọc lâu năm như vậy không chỉ có tĩnh tâm minh tính, còn có thể giải chướng khí.
"Hừ hừ, ta và sư tỷ đánh cược nguyên thạch mở ra được, còn có thật nhiều trò chơi khác."
"Ha ha, hóa ra là Chung cô nương.
Nhưng muội cũng có tâm, cha từ trước đến giờ luôn thích chơi ngọc, muội đưa thứ này chính là hợp tâm ý người."
"Ca ca, ta đi mài ngọc châu." Nói xong lại cao hứng chạy ra ngoài, đi đến như gió.
Cố Song Khanh nói: "Để Thạch sư phó trong phủ khắc đi, miễn cho muội làm hỏng mất."
Giọng nói của Cố Phù Du xa xa truyền đến: "Tay nghề của ta rất tốt." Cố Song Khanh lắc lắc đầu mỉm cười, cầm bức thư trên tay nhìn xem, lại không khỏi cau mày thở dài.
Ba ngày trôi qua, đã đến thọ đản của lão thành chủ.Bên trong thành Tiêu Dao không thịnh hành ăn tết đoàn viên nói chuyện, người trong nhà luôn luôn lấy thọ đản của trưởng giả mỗi năm làm cớ.
Cố Vạn Bằng không thích phô trương, thọ đản cũng sẽ không mở tiệc chiêu đãi khách khứa, chỉ là người trong nhà cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.
Dù vậy, trong phủ cũng là bận rộn, vẩy nước quét nhà dâng hương.
Cố Phù Du đi sau bếp, cùng các đại sư phụ chế biến thức ăn, ra tay nấu vài món ăn.
Cố Hoài Ưu nói: "Hôm nay nàng vui như vậy sao."
Cố Song Khanh nói: "Nàng có tâm không tốt sao, cha thấy cũng vui.
Hai người cũng không thể gặp một lần liền rùm beng lên, dù sao vẫn là cha con.
Tính tình của nàng và cha giống nhau, hai người có mấy lời nói ra không chút kiêng dè nào, đúng thật là đả thương kẻ thù một ngàn tự tổn hại bản thân tám trăm."
Cố Hoài Ưu nhìn huynh trưởng của hắn, cười khổ nói: "Không có gì không tốt, chỉ là thật nhiều năm không thấy nàng chờ mong thọ đản của cha như vậy, chỉ mong cha không để nàng hy vọng rồi lại thất vọng mới tốt.

Nếu để nàng uổng công chờ đợi, chi bằng ngay từ đầu liền để cho nàng không cần chờ đợi."
"Nghe lời này của đệ, ngược lại có chút oán giận.
A Man tùy hứng, không muốn hiểu, đệ còn không hiểu sao, cha cũng gặp khó xử, không phải là không muốn trở về mà là quá bận, không thể phân thân."
"Ta biết, người là người bận rộn, thời gian bồi nữ nhi ăn một bữa cơm cũng không có."
Cố Song Khanh buồn cười nói: "Hôm nay đệ làm sao vậy? Nhập ma sao? Chưa bao giờ thấy đệ nói chuyện kẹp thương mang gậy [2] như vậy."
[2] Kẹp thương mang gậy: trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai.
"Ôi." Cố Hoài Ưu thở dài một hơi: "Tình cảnh này làm ta nhớ khi nàng còn bé ngồi ở trên bậc thềm ngoài cửa chờ hai người trở về mà thôi."
Cố Song Khanh nghẹn lại, thật lâu không nói gì.
Kết quả, Cố Hoài Ưu một lời thành sấm, cho đến khi trăng lên đầu cành liễu, Cố Vạn Bằng vẫn chưa có trở về.
Có thuộc hạ trở về báo tin, nói là trên đường có việc.
Cố Song Khanh bảo gia nhân đều tan đi, chỉ chừa lại hai người hầu hạ.
Cố Hoài Ưu nhìn qua sắc mặt của Cố Phù Du, định an ủi nàng, lại thấy sắc mặt của nàng như thường.
Truyện Truyện Teen
Cố Phù Du nhìn Nghi Nhi, cũng không chú ý đến ánh mắt của Cố Hoài Ưu.
Nghi Nhi thu mình ở trong lòng Lục Thạch Thanh, ngáp liên miên, con mắt đều không mở ra được.
Cố Phù Du nói: "Xem ra hắn chốc lát cũng không về được, Nghi Nhi cũng mệt mỏi, tẩu tẩu, tẩu mang Nghi Nhi trở về nghỉ trước đi."
Nghi Nhi mơ mơ màng màng nói: "Còn phải chúc thọ gia gia."
Cố Phù Du cười nhạo một tiếng, nói: "Hắn luôn luôn là —— Nói sẽ trở về vào canh ba nhưng canh năm mới đến.
Đi ngủ đi, sáng mai Nghi Nhi mở mắt ra gia gia liền trở về."
"Có thật không?"
"Cô cô còn có thể lừa con sao?"
Nàng dỗ Nghi Nhi ngủ, Lục Thạch Thanh ôm hắn trở về phòng.
Nàng chậm rãi xoay người, cũng muốn trở về phòng, nói: "Các ca ca, ta cũng trở về nghỉ ngơi, mệt mỏi chết ta rồi."
Cố Song Khanh hơi hơi hé miệng, nói: "A Man, cha là có chuyện."
Cố Phù Du bĩu môi, chẳng hề để ý nói: "Lần nào mà hắn không phải có chuyện, hôm nay hắn đúng giờ, ta ngược lại thấy kỳ quái." Trước nay hơn hai mươi năm, lúc Cố Vạn Bằng bận rộn nhất, nửa năm một năm cũng không về nhà, thọ đản cơ bản là không làm, làm cũng luôn là quá hạn mới trở về.
Hai huynh đệ không có nói gì.
Cố Phù Du đang muốn trở về viện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Cố Song Khanh ánh mắt sáng ngời, nói: "Là cha trở về!"
Đoàn người bước đi vào, đứng đầu chính là Cố Vạn Bằng, hắn phất tay, để thuộc hạ chờ ở bên ngoài, hắn đi tới, nói với Cố Phù Du: "Ngươi đi theo ta."
Cố Phù Du cảm giác được bầu không khí không đúng, nhưng cũng không nói gì, thấy hắn đã trở về, trong lòng cũng là vui mừng, theo hắn vào phòng.
Hai huynh đệ phân phó người đi hâm rượu.
Cố Vạn Bằng ngồi ở chủ vị, giơ tay lên nói: "Không vội."
Hắn nói với Cố Phù Du: "Ta hỏi ngươi, thật sự là ngươi giết Tả Thiên Y sao? Giết như thế nào, ngươi nói chuyện đã trải qua cho ta nghe."
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Phù Du vì Chung sư tỷ điểm một bài《 Ngoắc tay hẹn ước 》.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.