Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 97: Còn dám không?




Đêm dài sắp tàn, bầu trời phía đông dần trắng sáng.
Gió mai phất qua tay áo, chim hót líu lo, hai người đi xuống Quan Cảnh Đài. Trải qua một đêm tâm sự, Mạnh Tuyết Lý thần thanh khí sảng.
Tễ Tiêu đưa y đến cửa phòng: “Tối qua ngươi suy nghĩ quá nhiều, điều tức một lúc đi.”
Mạnh Tuyết Lý vui vẻ gật đầu: “Ừm!”
Y ngồi tĩnh tọa nhập định, vận hành chân nguyên thu nạp linh khí, tu hành làm ít công to. Đợi y lần nữa mở mắt ra, mặt trời đã lên cao ba sào.
Mạnh Tuyết Lý tinh thần sung mãn ra ngoài, thấy ba con cá chép trong ao, dưới tán hoa đào chuột kim tiền và Thận thú, đều không ghen nữa.
“Tiểu Ngu, sư trượng ngươi đâu?”
Ngu Khởi Sơ ngẩn ra: “Sư trượng của ta, Đại sư huynh của ta, hôm nay ta chưa gặp hắn, hay là đang tu hành?”
Mạnh Tuyết Lý yên lòng gật đầu, lặng lẽ mặc áo choàng đen, xuống núi vào Hàn Môn Thành, đến Hanh Thông Tụ Nguyên gặp Tiền Dự Chi.
Tiền Dự Chi tâm trạng đã ổn định hơn so với hôm qua, pha phẩy quạt xếp: “Mạnh trưởng lão tới vì Vạn Yêu Đại Hội?”
Mạnh Tuyết Lý không uống trà, cũng không ăn mứt quả, nói ngay vào trọng điểm: “Tiền chân nhân, ngươi có thiếp mời không?”
Tiền Dự Chi nín cười: “Ta thật sự có hai tấm.”
Mạnh Tuyết Lý khoát tay: “Không cần hai tấm, ta đi một mình, một tấm đủ rồi.”
Tiền Dự Chi giật mình: “Có ý gì?!”
Mạnh Tuyết Lý: “Tối nay ta sẽ lên đường, trước giấu Tễ Tiêu đã.”
“Cái này…Tễ Tiêu sớm muộn sẽ biết, ngươi không sợ hắn giận?” Tiền Dự Chi ám chỉ nói.
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ ta đương nhiên sợ chứ, ngoài miệng vẫn cậy mạnh: “Tễ Tiêu từng nói, hắn vĩnh viễn sẽ không giận dỗi ta! Hơn nữa, ta sẽ để lại một bức thư, dẫn hắn đến nơi khác, đợi hắn phản ứng lại, Vạn Yêu Đại Hội đã kết thúc từ lâu, ta đại sát tứ phương, khải hoàn mà về. Chỉ cần hai chúng ta chung một chiến tuyến, kế hoạch của ta là như vậy, ngươi nghe thử xem…”
Tiền Dự Chi nghe mà sợ hết hồn hết vía, liều mạng nháy mắt với y.
Mạnh Tuyết Lý bị vẻ mặt của hắn cắt ngang, buồn bực nói: “Tiền chân nhân, ngươi đau mắt à?”
Hầy, trời muốn mưa, người muốn tìm chết, cản cũng không được. Tiền Dự Chi vốn không hiểu, tại sao Tễ Tiêu nhận ra Mạnh Tuyết Lý đến, lại tận lực che giấu hơi thở, đứng sau bình phong, thì ra để dò xét.
Hắn chân thành nói: “…Ta đã cố hết sức. Mạnh trưởng lão, sau này ngươi đừng trách ta!”
Mạnh Tuyết Lý mờ mịt, muốn đuổi theo hỏi đôi câu, bỗng nhiên đứng chết trân tại chỗ.
- y trơ mắt nhìn, một bóng người toát ra sau tấm bình phong, thân hình thật cao, khí thế lẫm nhiên, chính là Tễ Tiêu.
Lúc này gặp lại, cùng đêm qua tách ra, chỉ mới cách nhau mấy canh giờ, bầu không khí ôn hòa giữa hai người đã biến mất, Mạnh Tuyết Lý tâm thần kịch chấn.
Tiền Dự Chi khép lại quạt xép, chỉ chỉ cửa: “Ta đột nhiên nhớ ra, hôm này còn hẹn chưởng quỹ chi nhánh bàn việc, ta trước…”
Tễ Tiêu khoát tay, tỏ ý hắn có thể đi.
Mạnh Tuyết Lý kinh hoảng nói: “Tiền chân nhân đợi đã, ta cũng đi!”
Tiền Dự Chi như một làn khói mất dạng, cửa phòng đóng lại.
Mạnh Tuyết Lý tuyệt vọng nghĩ, tại sao hắn chạy còn nhanh hơn cả chuột kim tiền.
Trước mắt đổ xuống một bóng mờ, Mạnh Tuyết Lý ngẩng đàu nhìn thấy Tễ Tiêu, lập tức nhận sai: “Xin lỗi!”
Tễ Tiêu vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra vui giận, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Ngươi muốn đi đâu?”
Mạnh Tuyết Lý theo bản năng lùi ra sau: “Tước Tiên Minh là bạn ta, đây vốn chính là chuyện của ta, ta không muốn liên lụy đến ngươi…Hơn nữa, thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, bên ngoài thế cục phức tạp, ngươi ở lại Trường Xuân Phong an toàn nhất.” Y khẩn cầu, “Những gì ta nói ban nãy, đều là nói bậy, ngươi hãy quên hết đi.”
Tễ Tiêu lắc đầu, trầm giọng nói: “Ngươi chính là ỷ vào ta sủng ái ngươi.”
Mạnh Tuyết Lý không thể lùi được nữa, hông đụng vào cạnh bàn lạnh lẽo, Tễ Tiêu từng bước ép sát: “Ta không thể làm gì ngươi?”
Mạnh Tuyết Lý nhỏ giọng giãi bày: “Ngươi đã từng nói, sẽ không nổi giận với ta, không thể nuốt lời.”
Những lời này như đổ thêm dầu vào lửa, uy áp quanh thân Tễ Tiêu bỗng nhiên bùng nổ, cơ hồ ép y không thở nổi.
“Kiếm của ngươi đâu?”
Mạnh Tuyết Lý run run, gọi ra Quang Âm Bách Đại, đưa cho Tễ Tiêu.
Chắc không phải đạo lữ muốn đâm ta một nhát đấy chứ?
Y hối hận, thì ra một người bình thường khiêm tốn hết mực, chưa bao giờ tức giận, một khi bị chọc giận, hậu quả không lường được.
Tễ Tiêu tháo vỏ kiếm, xách Mạnh Tuyết Lý xoay người, đè y xuống bàn. Chuyện bắt đầu phát triển theo hướng không thể khống chế.
Gò má của Mạnh Tuyết Lý dán chặt xuống mặt bàn lạnh lẽo, không thấy được Tễ Tiêu sau lưng, tim đập rộn lên, định xuống nước trước:
“Lần này là ta không đúng, chỉ cần ngươi có thẻ hết giận, đâm ta mấy nhát đều được….A!”
Còn chưa dứt lời, vỏ kiếm hung hăng vỗ xuống, y bỗng nhiên kêu đau, vừa giận vừa sợ: “Ta cũng không phải trẻ con, sao ngươi có thể đánh mông ta?!”
“Bốp bốp bốp!” Lại là ba nhát, vỏ kiếm lạnh như băng không lưu tình chút nào, mông Mạnh Tuyết Lý đau rát.
Y không tránh thoát được, chỉ có thể cầu xin tha thứ: “Ta sai rồi!”
Tễ Tiêu nghiêm khắc dạy dỗ y: “Trẻ nhỏ còn hiểu chuyện hơn ngươi. Sau này còn dám hay không?”
Mạnh Tuyết Lý thấp giọng thở dốc: “Không dám, không dám! Để ta đứng lên đi…A!”
Y lại bị đánh một cái, nước mắt lưng tròng, khóe mắt ửng đỏ, quả thực thê thảm đáng thương.
Tễ Tiêu thấy vậy mềm lòng, nhưng vẫn ép hỏi: “Không dám cái gì?”
“Không dám gạt ngươi nữa! Ta thề!”
Tễ Tiêu mới buông tay ra, thu lại uy áp, Mạnh Tuyết Lý giống một con cá trơn trượt, lập tức chạy tới góc thư phòng, cách xa Tễ Tiêu.
Tễ Tiêu thở dài, lấy ra một bình sứ nhỏ, giọng nói trở nên ôn hòa: “Lại đây, bôi thuốc.”
Mạnh Tuyết Lý lau nước mắt, cảm thấy mình thật không có tiền đồ: “Ta không bôi! Đánh một cây gậy cho một quả táo, ta không ăn!”
Tễ Tiêu không biết làm sao: “Còn nói không phải trẻ con? Dỗi cái gì?”
Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ sai cũng nhận, đánh cũng đánh, ta không nhân cơ hội chiếm chút lợi, Tễ Tiêu thật đúng là coi ta dễ bắt nạt?
Y cứng cổ nói: “Ngươi lại đây, để ta hôn một cái. Ta sẽ bôi thuốc.”
Tễ Tiêu vẻ mặt mất tự nhiên, không biết là tức giận hay xấu hổ: “Quay về Trường Xuân Phong thôi.”
Mạnh Tuyết Lý hiếm thấy hắn xoắn xuýt, càng thêm kiêu căng: “Hôn cũng chưa hôn, ngươi còn đánh ta? Đêm qua trước hoa dưới trăng, hôm nay liền đánh ta? Hai ta là loại đạo lữ chó má gì?”
“Ngươi lặp lại lần nữa?” Tễ Tiêu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.