Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 54: Để hắn nói xong đã




“Trong đó sẽ không đánh nhau đấy chứ?” Tống Thiển Ý chỉ về phía sơn động. Cửa động đen ngòm, chẳng nhìn thấy gì cả.
Bốn người ngồi xuống đất. Lưu Kính thúc giục trận bàn, cảm nhận linh khí thiên địa: “Chưa chắc. Mạnh trưởng lão không phải người không nói phải trái, hẳn là đang tận tình khuyên nhủ hắn, bảo hắn nhân lúc còn sớm từ bỏ, chớ dây dưa nữa.”
Trước đây khi bọn họ ngầm tán gẫu, thường gọi thẳng tên Mạnh Tuyết Lý, cảm thấy y cùng tuổi với mình, tựa như đồng lứa, bây giờ lại gọi y là “Mạnh trưởng lão.”
Bạch hổ mắt vàng miễn cưỡng nằm trên đất, thỉnh thoảng vẫy đuôi, Từ Tam Sơn gối đầu lên lưng hổ: “Nếu như khuyên nhủ vô dụng, để hắn ăn chút dạy dỗ cũng tốt, tiên lễ hậu binh mà.”
Trịnh Mộc cúi đầu phân chia linh thảo, lau chùi lò luyện đan, chỉ thở dài nói: “Ma chướng, Bồ tát cũng không độ được hắn.”
Tống Thiển Ý: “Mọi người đến để tham gia bí cảnh thi đấu, không phải đến xem hắn theo đuổi đạo lữ của Kiếm Tôn. Hắn thật rảnh rỗi!”
Huống chi đúng như lời Mạnh trưởng lão đã nói, tình hình trong bí cảnh bây giờ rất phức tạp.
Dựa theo lẽ thường, đệ tử tinh anh của các phái cho dù chưa từng gặp mặt, cũng thường xuyên nghe đến sư thừa, công pháp, tuyệt kỹ của đối phương. Tựa như mình cải trang giả dạng thế nào, chỉ cần sử dụng “Hồi Xuân Thuật”, người khác sẽ biết mình là đệ tử của Thanh Hà Đạo Tôn Tùng Phong Cốc. Minh Nguyệt Kiếm của Kinh Địch, Kim cương phục hổ quyền của Trịnh Mộc, Tụ Linh Trận của Lưu Kính cũng giống vậy, không xóa được dấu vết của môn phái.
Nhưng tình huống sáng nay quả thực quỷ dị, đánh xong một trận, còn không rõ nhóm người đối diện thuộc môn phái nào. Nếu là tán tu mua được ngọc phù, thì cũng không giống. Tán tu đội ngũ thường không vượt quá sáu người, thích chặn đường cướp bóc, sẽ không xuất hiện với số lượng lớn, tổ chức nghiêm mật, giống như trả thù diệt khẩu vậy.
Nàng cau mày suy xét, nói ra phỏng đoán lo âu tỉ mỉ của mình, lại thấy đồng đội vẫn giống như thường ngày ai bận việc nấy, trêu chọc cười đùa, không thèm để ý.
Bốn người Hàn Sơn không có ở đây, Tống Thiển Ý gỡ xuống mặt nạ dịu dàng, nổi giận mắng: “Mấy tên đàn ông thối tha các ngươi, chính là không tim không phổi! Bà đây mắt mù mới tổ đội với các ngươi!”
Từ Tam Sơn tiếp tục chải lông hổ: “Ta nói này, mục tiêu của nhóm người kia là Mạnh trưởng lão, nếu chúng ta không đi chung đường với Mạnh trưởng lão, sẽ không gặp phải; chúng ta đi chung với Mạnh trưởng lão, tự có Mạnh trưởng lão xử lý bọn họ. Sáng nay có thể xử lý bọn họ một lần, sau này có thể xử lý bọn họ lần hai. Ngươi lo cái gì? Nghĩ quá nhiều, tóc mau rụng.”
Trịnh Mộc lau chùi lò luyện đan: “A di đà Phật, người lương thiện tự có Bồ tát phù hộ.”
Lưu Kính điều chỉnh thử trận bàn: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta có Mạnh trưởng lão phù hộ!”
Tống Thiển Ý quay mặt đi, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng tức giận: “Lũ đàn ông thối tha đi chết đi!”

Bên trong sơn động.
Trong không gian tương đối khép kín chật hẹp lại tối tăm, bầu không khí lúng túng khó nói thành lời dần dần lên men.
Mạnh Tuyết Lý tức giận đến gò má ửng đỏ, ngực phập phồng kịch liệt. Y lạnh lùng trợn mắt nhìn Kinh Địch: “Ta và ngươi chỉ là bèo nước gặp nhau, chưa từng thân thiết. Thu lại lời ngươi nói ban nãy, lập tức rời khỏi nơi này, ta coi như chưa nghe thấy gì cả!”
Nếu là bình thường, Mạnh Tuyết Lý đột nhiên bị hậu bối không quen bày tỏ, có lẽ sau khi giật mình, sẽ thờ ơ cười cười: “Biết rồi, Mạnh ca không thích ngươi, từ bỏ ý định đi.”
Nhưng giờ phút này, y giận dữ trừng Kinh Địch, lại khẩn trương quan sát vẻ mặt của Tiếu Đình Vân.
So với Kinh Địch đột nhiên nổi điên, y càng quan tâm Tiếu Đình Vân sẽ nghĩ thế nào về y.
Sẽ cảm thấy y lần đầu tiên xuống núi sau ba năm, vừa rời khỏi Trường Xuân Phong chưa lâu, đã đi quyến rũ hậu bối trẻ tuổi?
Tễ Tiêu chân nhân qua đời chưa được nửa năm, y đã để mặc đứa con riêng mất đi song thân, bỏ của chạy lấy người?
Điều đó đối với hắn quá tàn nhẫn. Mặc dù y không cha không mẹ, nhưng thường xuyên nghe Ngu Khởi Sơ bày tỏ sự nhớ nhung với mẹ, oán trách cha, y đã là người, không còn là linh điêu chẳng hiểu gì về tình thân nhân gian.
Nhị đệ tử bị gia tộc coi như con tốt thí đưa tới Hàn Sơn, đau xót tội nghiệp, nhưng còn có mẹ yêu thương. Đại đệ tử… Đại đệ tử chẳng còn ai, chỉ có mình!
Y không muốn ở trước mặt Tiếu Đình Vân ra tay tổn thương người, như vậy trái lại sẽ có vẻ chột dạ lại tàn bạo. Đành phải miễn cưỡng trấn định phủi sạch liên quan, hy vọng Kinh Địch biết khó mà lui.
Kinh Địch tiếp tục nói: “Sao chỉ là bèo nước gặp nhau, ngươi và ta là hữu duyên vạn dặm lại tương phùng mới đúng. Tuyết Lý, cho ta một cơ hội, cũng là cho ngươi một cơ hội.”
Hai lần bày tỏ trước hắn thất bại, lần này dứt khoát không chọn ngày lành cảnh đẹp gì nữa, trực tiếp thẳng thắn nói ra khỏi miệng. Đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, kết quả tệ nhất chính là chịu một đao của Mạnh Tuyết Lý.
Còn Tiếu Đình Vân, cho dù là đại đệ tử của Mạnh Tuyết Lý, có thể giấu nhất thời, sớm muộn gì cũng biết. Nếu mình và Mạnh Tuyết Lý kết duyên, coi như là sư trượng của Tiếu Đình Vân.
Kinh Địch niên thiếu phong lưu, thói quen được người ta kính mến, tình trường chưa hề gặp bất lợi, chưa từng vấp phải đinh, bị thua thiệt, nên tràn đầy tự tin. Hiện tại Mạnh Tuyết Lý không giơ thương đánh hắn, chưa biết chừng trong lòng đã dao động, mọi người đều nói “liệt nữ sợ triền lang”, đàn ông hẳn cũng giống vậy.
Mạnh Tuyết Lý cả giận: “Không có cơ hội! Đi ra ngoài!”
Kinh Địch: “Ta biết ngươi rất khó tiếp nhận, nhưng mà…”
Mạnh Tuyết Lý không nghe nổi nữa, thân thể phát run, đang định giơ thương lên, đệ tử bên cạnh đột nhiên duỗi tay, cầm lấy tay y. Xúc cảm ấm áp, khiến y không khỏi ngẩn ngơ.
“Để hắn nói xong đã.” Tễ Tiêu thấp giọng nói.
Hắn đứng trong bóng tối nơi Quang Âm Bách Đại không chiếu tới, không thấy rõ sắc mặt.
Kinh Địch hồn nhiên không biết mình mới tránh được một kiếp, thản nhiên nói: “Nhưng Kiếm Tôn đã chết, ngươi không thể yêu một người đã chết. Tình sâu nghĩa nặng đến đâu, cũng đã qua rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.