Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 42: Cực kỳ náo nhiệt




Từ trời cao nhìn xuống, hoang mạc bát ngát vô biên, pháp khí phi hành của các phái chi chít khắp nơi. Dưới sắc trời mờ ám, lóe lên đủ loại hào quang. Đệ tử các phái đang từ các hướng khác nhau, tiến về trung tâm Hãn Hải.
Lúc này có thể nhận thấy bố cục của tu hành giới nhân gian, giữa hai phái nếu thân cận hữu hảo, sẽ cách rất gần, trưởng lão dẫn đội có qua có lại. Nếu hai phái căng thẳng coi nhau như kẻ thù, sẽ cách nhau mấy chục dặm, không nhìn thấy bóng dáng của nhau. Xung quanh sáu đại môn phái, luôn có chút môn phái thế gia nhỏ tụ tập, như sao vây quanh trăng.
Trước đây xung quanh Hàn Sơn Kiếm Phái náo nhiệt nhất, lần này Minh Nguyệt Hồ thanh thế lớn hơn, địa vị ngang hàng với Hàn Sơn.
Trên trời cao cũng vậy, trước đây có Tễ Tiêu đứng trên mây, lần này có vân thuyền của Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ, của thánh nhân Minh Nguyệt Hồ neo đậu không hạ xuống. Hai chiếc thuyền xa xa tương đối, tạo thành thế cân bằng và ổn định.
Có thể thấy, sau khi Tễ Tiêu mất, nhân gian vẫn tuân theo quy củ.
Hai sủng cơ của Hồ Tứ, sau khi đưa Mạnh Tuyết Lý đi xuống cầu vồng, Thu Quang hờn dỗi: “Cảnh chủ nói gì đó, khiến đứa trẻ không vui?”
“Đứa trẻ? Các ngươi đừng bị bề ngoài của y làm cho mê muội.” Hồ Tứ cười, “Y mang theo bên mình kỳ môn binh khí Tễ Tiêu tặng cho, có thể làm pháp khí phi hành, lại nói mình không biết ngự kiếm, ta mới vì y nở hoa sen, dựng cầu vồng. Các ngươi nên ghen với y, mắng y tâm tư quỷ quyệt.”
Hai người biết Cảnh chủ đang nói đùa, Xuân Thủy dịu dàng nói: “Thiếp không dám.”
Hồ Tứ nghĩ, yêu am hiểu nhất là gạt người, Mạnh Tuyết Lý càng nhẫn nhịn, chứng minh mưu đồ càng lớn.
Thu Quang hỏi: “Chúng ta muốn đậu ở đây cho đến khi Hãn Hải thi đấu kết thúc sao? Khoảng thời gian này không trở về Thiên Hồ?”
Hồ Tứ khoan thai nói: “Có các ngươi ở bên cạnh, Hãn Hải cũng giống Thiên Hồ mà.”
Hai cô gái nghe vậy cười duyên, nhưng trong lòng biết sự sủng ái này giống như hoa quỳnh mong manh, chỉ dám khẩn cầu tiêu tán chậm một chút.
Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ trước sau như một, trong tình cảm không có ý thức trách nhiệm.
Trước đây mọi người nói, “Nếu quả thật có người có thể phi thăng, vậy nên là Tễ Tiêu”, bây giờ những lời này dùng để hình dung Hồ Tứ. Mặc dù Hồ Tứ tu đạo pháp hỗn tạp, luyện khí luyện đan suy diễn xem khí, bao la vạn tượng, xét về chiến lực có lẽ không bằng kiếm tu. Nhưng thánh nhân Minh Nguyệt Hồ tuổi tác đã cao, bàn về ngộ tính thiên phú không thể sánh bằng Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ.
Trước đây mọi người nói, lúc Tễ Tiêu phi thăng, có thể mang theo đạo lữ Mạnh Tuyết Lý của hắn, bây giờ cho rằng Hồ Tứ sẽ không mang theo bất cứ ai.
Nhóm cơ thiếp luyến sủng của Cảnh chủ cũng chưa từng sinh lòng ảo tưởng, truy hỏi hắn chuyện liên quan tới tương lai.
Rất nhiều năm trước, lúc sư phụ của Hồ Tứ và Tễ Tiêu thọ nguyên đã hết, tâm tính bình thản an nhiên, cho vời hai đệ tử đến nói chuyện.
“Đời này vi sư không có gì tiếc nuối, cũng không có thần binh hoặc đạo thống truyền lại, chỉ có mấy câu nói dặn dò các ngươi.” Hắn nói với Hồ Tứ:
“Ngươi có thể để mình sống sung sướng, không e ngại ánh mắt người đời, bản lĩnh rất giỏi. Ngươi có loại bản lĩnh này, vi sư vui vẻ yên tâm. Nhưng có đôi khi, nên suy nghĩ vì người khác một chút, có thể khiến mình vui vẻ hơn.”
Hồ Tứ nói: “Đệ tử ngu dốt, không hiểu.”
Hắn nghĩ, còn sống thì phải vui sướng thoải mái, bằng không còn có ý nghĩa gì? Ta muốn làm gì thì làm, không quan tâm người khác, mới cảm thấy vui vẻ.
Sư phụ thở dài, rồi nói với Tễ Tiêu:
“Thiên phú của ngươi cực tốt, tâm niệm kiên định, cho tới nay chưa có thứ gì mà ngươi không có được, không làm được. Con đường phía trước còn dài, vi sư chỉ hy vọng ngươi không cô độc. Nhưng chuyện này, không thể dựa vào ngươi cố gắng hoàn thành, ngươi cũng vô tâm nỗ lực vì nó, vậy thì mặc cho vận mệnh đi. Hy vọng thiên đạo coi trọng.”
Tễ Tiêu nói: “Đệ tử ngu dốt.” Cô độc vốn là trạng thái bình thường của người tu hành.
Sư phụ lại lần nữa thở dài.
Cho đến khi hai người thành thánh, đạo đồ đến gần viên mãn, Hồ Tứ vẫn chỉ có bản thân, Tễ Tiêu vẫn cô độc.
Nhưng mà Tễ Tiêu sau khi trọng tu, rốt cuộc hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, chẳng những không cô độc, ngược lại cuộc sống rất náo nhiệt.
Hắn và Ngu Khởi Sơ từ biệt Chưởng môn chân nhân, mới vừa trở lại Trường Xuân Phong, Ngu Khởi Sơ đã sụp đổ nói:
“Ngươi muốn bế quan, ta một trăm, một ngàn phần tán thành! Nhưng ngươi để ta thay ngươi đối chiến ở Diễn Kiếm Bình? Lại còn là hai mươi trận? Dưới tay ngươi ta chỉ quá nổi ba chiêu, những sư huynh trên Diễn Kiếm Bình, thời gian tu hành còn dài hơn so với ta, ta đánh thế nào?”
Tễ Tiêu: “Ngươi rất cố gắng, tiến bộ cũng rất nhanh.”
Hắn nói là sự thật, Ngu Khởi Sơ lại nghĩ rằng đó là an ủi: “….Không cảm giác được, không đồng tình nổi.”
Tễ Tiêu cười cười: “Cho dù ngươi không tin mình, cũng phải tin ta chứ.”
Ngu Khởi Sơ miễn cưỡng đồng ý: “Vậy khi nào ngươi xuất quan?”
“Ba tháng đi.”
“Vừa hay là lúc Mạnh ca quay trở về, ta sẽ chăm sóc tốt cho cá chép, chuột và hoa đào.”
Ngu Khởi Sơ nghĩ, xem ra khoảng thời gian này mình phải cô độc tu hành rồi.
“Ngươi thử nói với ta, bế quan lần này, ngươi có mấy phần nắm chắc đột phá Ngưng Thần Cảnh?”
Tễ Tiêu: “Mười phần.”
Ngu Khởi Sơ: “…”
Ngu Khởi Sơ: “May mà ngươi nhập môn sớm hơn ta một bước, bằng không ta làm đại sư huynh của Trường Xuân Phong, khi ấy sư huynh lại kém hơn sư đệ, ta chắc chắn buồn bực muốn chết!”
Tễ Tiêu hơi cau mày: “Tại sao?’
Ngu Khởi Sơ lại không lên tiếng.
Thời gian này sống chung với nhau, hắn đã biết Tiếu Đình Vân là thiên tài tu hành, nhưng về mặt giao tiếp với người khác lại có đôi chỗ thiếu hụt, bèn thử giải thích:
“Ngươi nghĩ mà xem, sư huynh mạnh hơn sư đệ, là chuyện đương nhiên, sư huynh không bằng sư đệ, trái lại muốn sư đệ bảo vệ, dạy dỗ, bỗng dưng khiến người ta chê cười. Cho dù người khác không cười, nhưng cảm giác vì sư đệ mà kiêu ngạo, lại vì mình ghen tị với sư đệ mà khổ sở, hẳn tương đối phức tạp đi.”
Tễ Tiêu trầm tư chốc lát: “Không hiểu.”
Ngu Khởi Sơ: “Thôi bỏ đi, ngươi nghĩ mấy cái này làm gì, ngươi bây giờ là sư huynh, ta mới là sư đệ! Ngày mai ta sẽ đến Diễn Kiếm Bình, ngươi nói ta ngày thứ nhất đánh mấy trận thì thích hợp?”
Tễ Tiêu: “Xế chiều hôm nay đi đánh không được sao?”
Giữa núi rừng truyền đến tiếng kêu sụp đổ của Ngu Khởi Sơ, nhất thời Trường Xuân Phong cá nhảy chuột chạy, phá lệ náo nhiệt.
…..
Hãn Hải bí cảnh tự thành thế giới, chuyện xảy ra bên trong, thần thức bên ngoài không cách nào cảm nhận được.
Sau khi các đệ tử rời đi, các trưởng lão dẫn đội trong lúc rảnh rỗi, tính cách cô tịch thì đóng cửa tu hành, giao du rộng rãi thì uống trà luận đạo.
Một số nữ tu tương đối đặc biệt, các nàng tụ tập đánh bài. Trên boong thuyền Hàn Sơn, có năm sáu bàn đánh bài, tiếng xào bài thanh thúy thay nhau vang lên.
Nữ tu của Hà Sơn, Tùng Phong Cốc khá nhiều, khi còn trẻ kính mến Tễ Tiêu chân nhân, thường xuyên kiếm cớ tới thăm viếng Hàn Sơn, cớ hay dùng nhất chính là tìm Tử Yên phong chủ đánh bài, chỉ vì một lần “vô tình gặp được” Tễ Tiêu.
Đáng tiếc Tễ Tiêu căn bản chẳng để ý, cực độ không hiểu phong tình, các tiên tử dần dần tuyệt vọng, nhưng si mê đánh bài thành thật.
Dựa theo các nàng nói, chuyện tình cảm rất mệt mỏi, ánh mắt quyến rũ vứt cho người mù nhìn, còn không bằng đánh bài.
Có một lần, Trọng Bích phong chủ đến tìm Tử Yên phong chủ, nghe trong phòng toàn là tiếng xào bài, nổi lên ý xấu, ở ngoài cửa hô to “Kiếm Tôn tới”, lại thấy các nữ tu trong phòng đều thờ ơ, vẫn tập trung tinh thần đánh bài, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ.
Loại quan hệ như “Bạn bài” này, so với “Đạo hữu” đôi khi còn vững chắc hơn, chính bởi vì không nói đến tình cảm, chỉ có tiền đặt cược thắng thua. Nếu ai đó mang theo mục đích, chủ động đút bài góp bài để cho ngươi thắng, trái lại đánh không có ý nghĩa, không thể làm bạn bài. Các tiên tử phái khác hợp tịch với trưởng lão của Minh Nguyệt Hồ, vẫn tới Hàn Sơn đánh bài như thường.
Trong lúc xào bài mọi người tán gẫu, trên bàn bài nói chuyện không quá mức cố kỵ, thường thường đổi bàn liền quên.
“Vận may hôm nay của ngươi thật tốt, có phải mua hoa đào của Trường Xuân Phong hay không?”
“Hoa đào gì?”
“Các ngươi không biết sao, hoa đào chuyển vận của Mạnh Tuyết Lý đó, mỗi tiệm “Hanh Thông Tụ Nguyên” đều có.”
Lục Dao tiên tử nói: “Cái loại tục vật đó, ta khinh thường. Ai giống như Bạch Phù, còn làm thành trâm cài tóc gài lên đầu.”
Bạch Phù tiên tử cười nhạt: “Cây trâm hoa đào này, là người khác tặng ta. Ngược lại là ngươi, ta nhớ ngươi trước kia, chỉ dùng Thanh Tùng Hương Lộ đặc biệt của Tùng Phong Cốc, sao hôm nay lại có hương phấn hoa đào thế, là hàng mới của Hanh Thông Tụ Nguyên đi.”
Tử Yên phong chủ: “Viên Tử Diệp ta dám làm dám chịu, nói không mua chính là không mua! Chẳng qua đệ tử hiếu tâm, biếu tặng ta chậu hoa đào làm cảnh thôi.”
Lục Dao tiên tử: “Đều tại Mạnh Tuyết Lý, không ở Trường Xuân Phong tu hành, ra ngoài mua bán làm gì, khiến tu hành giới nhiễm phải một luồng tà khí. Khí vận do thiên đạo quy định, người tu hành chúng ta chỉ cần thường xuyên tích thiện…”
Ô Chỉ tiên tử: “Được rồi được rồi, nếu ai nấy đều có, thì người này cũng đừng chê người kia.”
Tử Yên phong chủ: “Đúng vậy, Kiếm Tôn mất, y cũng sống không dễ dàng, bán ít đồ thì sao?”
Có người hỏi thăm nàng: “Yếm Vũ” “Quyện Phong” là cái gì? Ngươi từng nghe nói đến chưa? Mạnh Tuyết Lý định bán không?”
“Chuyện đạo lữ người ta, ta nơi nào biết! Không bán được, từ bỏ ý định đi, tình cảm giữa y và Tễ Tiêu đặc biệt tốt.”
Đúng như Mạnh Tuyết Lý dự đoán, sau khi y tiến vào bí cảnh không lâu, tin tức liên quan tới “Yếm Vũ” “Quyện Phong” đã lan truyền khắp thiên hạ.
Có người đoán đó là hai thanh kiếm, bên trong cất giấu kiếm đạo chân nghĩa và truyền thừa của Tễ Tiêu, có người nói đó là hai chiếc nhẫn trữ vật, bên trong tự thành không gian, cất giữ vô số thiên tài địa bảo.
Nếu là món quà cuối cùng Tễ Tiêu chân nhân để lại cho đạo lữ, nhất định là trân bảo hiếm thế.
Mạnh Tuyết Lý súc địa thành thốn, giẫm lên cát vàng đi nhanh, Hãn Hải hết sức rộng lớn, ngoại trừ ba vị đệ tử đồng hành, dần dần không thấy được thân ảnh của những người khác.
Ánh mặt trời dần tối, sao sớm mới lên. Trên đường chân trời hoang mạc, một ốc đảo đập vào mi mắt, đã đến cửa vào bí cảnh.
Truyền thuyết nói bí cảnh là một mảnh vụn không gian trôi nổi bất định, Tễ Tiêu dùng thần thông thánh nhân, từ Giới Ngoại Chi Địa mang mảnh vụn không gian tới đây, đặt ở trong Hãn Hải.
Sâu trong lòng đất Hãn Hải, có một con “Thận thú” trông chừng.
Thận thú nghe theo sự bố trí của Tễ Tiêu chân nhân, hai mươi năm một lần nhả khí, khí tức hóa thành “ảo ảnh”, chỉ dẫn phương hương của bí cảnh. Lúc tiến vào nếu không đeo ngọc phù, sẽ bị thận thú phát hiện, một hơi thổi bay ba trăm dặm, bay thẳng ra khỏi Hãn Hải.
Trên đường tiến vào ốc đảo ảo ảnh do thận thú tạo ra, cảnh trí trước mắt biến hóa chớp nhoáng, sắc trời từ tối thành sáng, cát vàng khắp nơi đổi thành bãi cỏ xanh biếc.
Đám người Mạnh Tuyết Lý dừng bước, đánh giá xung quanh. Mảnh vụn không gian lơ lửng xê dịch, vị trí bất định, đội ngũ tiến vào bí cảnh thời gian, phương hướng khác nhau, nơi đặt chân đến cũng hoàn toàn khác nhau.
Trương Tố Nguyên cẩn thận nói: “Xem bản đồ, hẳn là Bích Vân Cốc, vận may của chúng ta không tệ, đây là phía tây bắc của bí cảnh, địa hình xung quanh phức tạp. Dựa theo kinh nghiệm của tiền bối, nơi này hai ngày đầu sẽ không có quá nhiều người. Mạnh trưởng lão, chúng ta tìm thử xem gần đây có linh thảo hay không?”
Linh thảo dựa vào chủng loại, niên đại phân chia cấp bậc, trong đó trân quý nhất, một gốc có thể đổi lấy mười tích phân. Nhưng các loại thiên tài địa bảo trong bí cảnh,vẫn kém hơn ngọc phù của các đệ tử, mỗi ngọc phù có thể đổi lấy một ngàn tích phân, ngọc phù rời khỏi người tương ứng bỏ quyền, chỉ có thể thông qua truyền tống trận rời đi bí cảnh.
Nếu hai đội chạm mặt, đa số sẽ là một trận ác chiến. Nếu không có quy tắc “Không được tổn thương người bỏ quyền”, số người thương vong mỗi lần bí cảnh thi đấu sẽ nhiều hơn gấp bội.
Thi đấu mấy ngày đầu không rõ tình huống, theo kinh nghiệm dĩ vãng, các đội tạm thời ẩn náu là cách làm thường thấy nhất.
Mạnh Tuyết Lý gọi ra “Quang Âm Bách Đại”, mũi thương chỉ xuống đất:
“Linh thảo tích điểm quá chậm, chúng ta tiết kiệm thời gian, trực tiếp đi về phía đông đi.”
Y thấy vẻ mặt ba người mờ mịt, giải thích: “Đến Trung Ương Thành, nhiều người náo nhiệt…”
Còn chưa dứt lời, trong bụi cỏ cao cỡ nửa người xung quanh, bỗng nhiên vang lên vài tiếng xé gió sắc bén.
Hóa ra không cần đi về phía đông, nơi này đã cực kỳ náo nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.